Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày cùng Trí Nghiên

Tiểu thuyết gốc · 2866 chữ

Chương 126 Một ngày cùng Trí Nghiên

Chuyện của Tử Sam Long Hoàng và Vương Chiêu Quân còn cần thời gian, muốn nhanh cũng không nhanh quá được. Tiến độ rất tốt, chắc hẳn thời gian một tháng dư dả.

Phong Tiên Đài nổi bật giữa bầu trời Hương Khê Mộng Giới.

Bên trên, các Mộng Linh vẫn luôn nhắm mắt ngồi xếp bằng rất ngoan ngoãn.

Vòng trong cùng nhất, là Mộng Linh của bảy lão bà. Các nàng không vào Hương Khê Mộng Giới, Mộng Linh cũng tự động trở lại trên Phong Tiên Đài. Trừ Mộng Linh của lão bà Thân Huệ Trinh. Hạt Giống Tâm Hồn của Thân Huệ Trinh đã thành chất kết dính linh hồn của nàng và Ma Thiên Dung Mộc. Có thể nói Ma Thiên Dung Mộc sừng sững ở trong Hương Khê Mộng Giới đằng kia, chính là nguyên thần của Thân Huệ Trinh. Cũng là nguyên thần của ta là Hương Khê Mộng Giới đủ lớn, có thể chứa đựng được nguyên thần của nàng là Ma Thiên Dung Mộc.

Vòng tiếp theo là chín cô nương Thiếu Nữ Thời Đại.

Các vòng sau cứ thế mở rộng, xếp dần rộng ra.

Mộng Linh của Thanh Thảo Phu Nhân vốn là lục giai, theo nàng đột phá Nguyên Thần Cảnh, lại được ta lần nữa tiến hành linh hồn giao thoa, sao chép lại, Mộng Linh cũng đã mạnh lên thành thất giai.

Số lượng tên trên Phong Tiên Bảng ở trung tâm Phong Tiên Đài, đã hơn một ngàn.

Chủ yếu vẫn là các nữ nhân viên của Ma Thiên Giáo, nhưng chỉ dừng lại ở tứ giai mà thôi. Muốn tiến thêm nữa, không phải chỉ cần nằm ngửa dạng chân là được. Cường giả, không chỉ cần thực lực, còn cần cái tâm muốn trở nên hùng mạnh nữa mới được. Bởi vậy các nữ nhân viên Ma Thiên Giáo, sau khi thành tựu Tiên Thiên, cũng thường chuyển nghề chính là kỹ nữ thành nghề phụ, tìm kiếm chuyên môn thuộc về sở trường của các nàng. Đối với hành động này ta rất hoan nghênh, dốc sức ủng hộ.

Tuy rằng hơn ngàn Tiên Thiên, đã là một số lượng vô cùng khổng lồ.

Từ đó cho thấy sức mạnh khủng khiếp của Ma Thiên Giáo.

Nhưng còn cách mục tiêu một vạn của ta rất xa, còn cần cố gắng thêm nhiều lắm.

-Hử, là Trí Nghiên.

Bên ngoài lớp vỏ bọc Hương Khê Mộng Giới, bắt đầu dính lấy vô số bong bóng xà phòng. Nhìn từ bên trong, bầu trời trong xanh mở ra một lỗ hổng đen ngòm, để một bóng hình xinh đẹp tiến vào.

Là Phác Trí Nghiên không sai.

Nàng tuy rằng có thể bay, nhưng vừa tiến vào Hương Khê Mộng Giới, lại nương theo trọng lực, rơi thẳng xuống.

Ta vội vàng vọt lên, đỡ lấy Phác Trí Nghiên giữa không trung, ôm lấy nàng.

Động tác quả thật lãng mạn mười phần.

-Sao lại tới đây, nhớ ta à?

Ta ôm ngang lấy Phác Trí Nghiên, chầm chậm rơi xuống trên đồng cỏ bao la xanh ngời, nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng gần trong gang tấc, mỉm cười dịu dàng hỏi.

-Ừm. Ta rất nhớ oppa.

Nàng ôm lấy cổ ta, ngoan ngoãn gật đầu.

-Cũng mới gặp hôm kia mà haha

Sau lưng ta mọc lên một cái cây, toả ra bóng mát, để ta ôm lấy vòng eo tuyệt đỉnh của Phác Trí Nghiên, cùng tựa lên gốc cây, vừa ngắm nhìn thảo nguyên bao la, vừa cùng trò chuyện.

Sắc mặt Phác Trí Nghiên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

-Oppa, chúng ta gặp nhau, đã là hai mươi năm rồi nhỉ.

-Cũng vừa hai mươi năm.

-Cũng là hai mươi năm, ta mới biết đến ngươi. Còn ngươi, hẳn là đến ta từ trước, đúng không?

-Đúng vậy.

Ta phất tay một cái, đem cảnh tượng xung quanh biến đổi.

Nơi này là một thư viện, lấy ý tưởng từ Thiên Đạo Thư Viện dựng nên, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

-Chính xác là bốn trăm chín mươi lăm năm trước, ta lần đầu biết đến ngươi.

-Không đủ năm trăm năm sao.

-Thôi tha cho ta, ta không phải là Tôn Ngộ Không haha

Giá sách xung quanh bắt đầu chạy ngược.

Mỗi quyển sách ở đây, đều là đồ vật ghi lại trọn vẹn một ngày mà ta đã sống trên đời, từ khi sinh ra cho tới tận bây giờ. Những quyển sách này, cũng không phải là ký ức thật của ta, chỉ là dùng Đại Mộng Thần Thông sao chép từ trong linh hồn ra, tạo thành một bản sao như vậy thôi. Đại khái là tương tự như sao chép lại dữ liệu cùng lưu trữ hai nơi trong một cái máy tính mà thôi. Chỗ tốt là lỡ khi linh hồn bị tổn hại, mất đi ký ức, có thể dùng những ký ức được sao chép lưu trữ này để nhớ lại những ký ức đã mất đó. Ký ức, là một trong nhữn thứ quan trọng nhất tạo nên bản ngã của con người. Đối với người thường đã quan trọng, đối với Hợp Đạo Giả lại càng quan trọng.

Tổng cộng, có hơn một trăm tám mươi bốn ngàn cuốn sách.

Một cuốn sách bay về phía ta và Phác Trí Nghiên, trôi nổi giữ không trung, sau đó tự động mở ra.

Cảnh tượng xung quanh lại thay đổi.

Đây là một căn phòng nhỏ, một cái máy tính nhỏ, một cậu con trai nhỏ đang vui vẻ xem ca nhạc phát ra. Trong màn hình, là một nhóm nam nữ đang nhảy hát. Có Phác Trí Nghiên trong đó, với đồ bó màu bạc xám, tóc nâu hình nấm ngang vai, không nhìn rõ được dung nhan của nàng.

Ký ức xưa đã quá xưa cũ còn có thể được tái hiện lại rõ ràng như vậy, ta cũng thấy cảm ơn sự thần kỳ của thế giới này.

-Đây là lần đầu tiên ngươi thấy ta, lại hoàn toàn không để ý đến ta. Đúng không, oppa.

-Đúng vậy. Lúc đó thu hút ta, là Chiêu Nghiên. Nàng ấy hát rất hay, vũ đạo bắt mắt, hoàn toàn nổi bật giữa các ngươi.

Ta thẳng thắn thừa nhận.

-Đúng vậy, tỷ ấy luôn là người nổi bật nhất. Kì thật mỗi người trong chúng ta đều rất nổi bật. Chỉ có ta, là em út, vì muốn tạo nên cảm giác tồn tại giữa các tỷ tỷ, đã nỗ lực thay đổi, lại thành một hình tượng mà ngươi không thích nhất. Nhưng mà đó mới chính là ta.

Phác Trí Nghiên nói xong, trang phục tóc tai trên người nàng liền thay đổi. Không còn là đôi mắt cười không thấy mắt trời, trở nên to và sắc nét. Khuôn mặt từ hơi vuông, trở nên thon nhọn. Cái mũi cũng trở nên cao một cách quá đáng. Trước ngực nhô lên hai khối to rõ ràng. Chỉ có vòng eo tuyệt đỉnh, cùng vòng ba và bắp đùi nuột nà tạo thành một đường cong hoàn mĩ là không thay đổi, vẫn nóng bỏng như cũ. Dung nhan Phác Trí Nghiên hiện tại, lại không phải có vẻ hơi đơ và cứng ngắc như một con búp bê sứ bởi vì phẫu thuật thẩm mĩ. Mà là xinh đẹp một cách rất tự nhiên, cũng rất có tiên khí. Đây là tác dụng của Tiên Thiên Chân Khí ôn dưỡng.

-Ngươi che giấu bao nhiêu năm, bây giờ đã mệt mỏi rồi?

Ta nhìn nàng cười hỏi.

Hình dạng hiện tại của Phác Trí Nghiên, là hình dạng chân thật của thể xác bên ngoài của nàng. Chỉ là biết ta thích nhìn bộ dạng ngây thơ đáng yêu của nàng, nên dùng bí pháp che đậy mà thôi.

-Vì giờ ta muốn dùng hình dạng chân thật nhất của mình đối diện với ngươi. Sau đó không giữ lại gì yêu ngươi.

Giọng nói của Phác Trí Nghiên bỗng trở nên run rẩy.

Nàng sợ ta không chấp nhận con người hiện tại của nàng.

-Ngươi biết không, ta là một con người tham lam. Phác Trí Nghiên ngây thơ đáng yêu, hay Phác Trí Nghiên quyến rũ gợi cảm, ta đều muốn. Với lại đối với ta mà nói, cả hai, cũng đều là ngươi một người mà thôi.

Ta nói, tay vẫy một cái, một chuỗi sách bay đến trước mặt chúng ta. Tuy rằng đánh số có khác, nhưng trên bìa đều ghi lấy ba chữ Phác Trí Nghiên.

Cảnh tượng xung quanh lại biến đổi.

Bắt đầu từ khi Phác Trí Nghiên ra đời, cảnh tượng cứ như một đoạn phim tua nhanh vậy biến đổi vùn vụt.

-Ngắm nhìn ngươi lúc nhỏ, ta thấy thật đáng yêu. Khi nhìn ngươi nô đùa vui vẻ, ta cũng vui theo. Khi nhìn ngươi hạnh phúc trao lần đầu cho người ta, ta thấy ghen đến suýt không kiềm chế được, chỉ muốn xuyên qua thời gian giết chết hắn, sau đó thế vào. Khi ngươi chia tay, đắm chìm trong đau khổ, ta cũng buồn theo. Những thành công ngươi có được trong quá khứ, ta thấy mừng cho ngươi. Ta thấy tiếc nuối khi đó đã không thể đến Bắc Hải Băng Châu sớm hơn, như vậy, ngươi đã không phải chết, để rồi để lỡ hơn trăm năm chúng ta có thể bên nhau.

Ta ngừng lại, đối mặt với Phác Trí Nghiên, nhìn sâu vào mắt nàng.

-Mỗi giây phút ngươi từng trải qua, ta đã xem hết. Ta có thể khẳng định, ta yêu ngươi.

Phác Trí Nghiên đã giàn dụa nước mắt.

-Tại sao không để cho ta gặp ngươi sớm hơn chứ. Ta cũng yêu ngươi, Oppa.

-Bây giờ cũng không muộn mà. Chúng ta cùng nhau tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp hơn là được.

-Ừm.

Phác Trí Nghiên lập tức sà vào lòng ta, siết chặt lấy. Ta ôm chặt lấy nàng, vỗ về tóc mây của nàng, cảm thấy được sự ấm áp của hạnh phúc tràn đầy.

Một cách tự nhiên, hai đôi môi tìm đến nhau.

Môi Phác Trí Nghiên đỏ rực, cũng nóng bỏng như lửa, nhiệt tình vô hạn. Cái lưỡi của nàng tham lam đòi lấy lưỡi ta, cuốn lấy triền miên không ngừng. Hai nhũ cầu căng lên sau lớp áo đè lên ngực ta một trận mềm mại đàn hồi, khác hẳn mọi khi ôm Phác Trí Nghiên, đem đến cảm giác mới lạ.

Lửa dục bốc cao, nhấn chìm ta và Phác Trí Nghiên.

Tưởng như có thể thiêu cháy cả ngàn cuốn sách đang xoay vòng bay lượn xung quanh.

-Oppa hãy yêu ta đi.

Phác Trí Nghiên đến bên một cái bàn đọc sách không biết từ đâu hiện ra trong thư viện, chống tay lên bàn. Nàng đem hai chân dài nuột nà đứng thẳng tắp, bắp đùi đẫy đà khép chặt lại không có một tia kẽ hở, vô người vô cùng. Mông tròn lại bự vểnh cao lên, bị chèn ép trong quần đùi nhỏ xíu như muốn nổ tung ra. Áo vest đã vất qua một bên, thân trên Phác Trí Nghiên được bao trong một cái áo thun ba lỗ cực ngắn bó sát. Nàng hiện tại, quá là gợi cảm, hấp dẫn không chịu nổi.

Ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vói tay ra trước mở lấy cúc quần, cầm hai bên, đem cả quần đùi lẫn quần lót của Phác Trí Nghiên kéo xuống rơi trên giày cao gót. Hai bàn tay nằm lấy hai quả mông săn chắc tròn trĩnh, banh sang hai bên, liền thấy cả cửa mật huyệt và cúc hoa hồng phấn xinh đẹp rạng rời đang mời gọi.

-Oppa, ngươi cắm vào cúc huyệt của ta đi. Nơi đó chỉ dành riêng cho oppa thôi.

Dù nói thế nào, Phác Trí Nghiên cũng luôn bị ám ảnh với chuyện không thể giao cho ta lần đầu của nàng.

Dù rằng ta thật sự không để ý đến chuyện này.

Nếu giờ cắm vào cúc huyệt của nàng, há chẳng phải thừa nhận với Phác Trí Nghiên ta có để ý sao. Còn nếu cắm vào mật huyệt, cũng sẽ phụ tấm chân tình của nàng mất. Trên hay dưới, đúng là quá khó lựa chọn.

Bất quá người thành công thường có lối đi riêng.

Dáng người của Phác Trí Nghiên cao, chân của nàng dài, lại còn đi giày cao gót mười hai phân, đứng thẳng trên sàn. Với dáng người hiện tại của ta, có nhón cũng không đến. Hai chân đạp lên không trung, thân thể đứng vững sau mông Phác Trí Nghiên, đem côn thịt cắm vào giữa hai bắp đùi tròn trịa của nàng. Thân trên ta ghé luôn lên tấm lưng ngọc ngà, một tay vuốt ve bụng dưới có vẻ săn chắc của Phác Trí Nghiên, một tay tìm đến mật huyệt đem ngón tay cắm vào, bắt đầu khuấy động.

-A…oppa…hảo thích…a…ư

Đây là Thế Giới Tinh Thần của ta.

Ta và Phác Trí Nghiên hiện tại, đều là trong trạng thái linh hồn chân thật nhất. Chỉ cần có tiếp xúc, tình ý rung động, là đã có thể tiến hành linh hồn giao thoa. Nói thẳng ra là chỉ cần nắm tay thôi cũng đủ rồi. Nhưng tình dục vốn dĩ là biểu hiện thân mật nhất giữa hai linh hồn nam nữ. Ở trạng thái linh hồn, tiến hành làm tình, càng dễ dàng đạt được giao hoà và thăng hoa, cũng càng vui sướng hơn.

-Ta cũng rất thích. Trí Nghiên, ta yêu ngươi.

Toàn thân thể ta đè trên người Phác Trí Nghiên bắt đầu phát sáng.

-Ta cũng yêu ngươi, vĩnh viễn.

Phác Trí Nghiên nhiệt tình đáp lại.

Bằng lời nói, đem Phác Trí Nghiên chinh phục.

Là bởi vì ta đồng thời phô bày hết thảy những gì chân thật nhất cho Phác Trí Nghiên thấy. Bởi thế, để đáp lại, Phác Trí Nghiên cho ta thấy những gì chân thật nhất sâu trong tận cùng linh hồn nàng.

Thân thể Phác Trí Nghiên tựa như tảng băng triệu năm, mà ta như là mặt trời cháy bỏng, chiếu rọi ánh sáng tình yêu nồng nàng vào trái tim nàng. Bị tình yêu của ta bao lấy, dần dần tan ra, cuối cùng hoà làm một thể, vĩnh viễn không nguyện ý tách rời.

Hai linh hồn hoà làm một, đạt đến đỉnh cao tình ái, lập tức thăng hoa.

Sung sướng hạnh phúc vô biên.

Mây tan vũ tạnh.

Ta trước hết thoát khỏi trạng thái đê mê đắm chìm, ôm lấy Phác Trí Nghiên vào lòng, vuốt ve lấy tóc mây hỗn loạn của nàng. Khuôn mặt của Phác Trí Nghiên hiện tại, xinh đẹp đến mức kinh diễm, nhưng đối với ta mà nói, không khiến ta yêu thích bằng bằng khuôn mặt ban sơ của nàng.

Nhưng mà nàng thích là được.

Một tay đưa xuống, vuốt ve bắp đùi nuột nà của Phác Trí Nghiên, thật là tròn trịa một cách hoàn mĩ, sờ thích vô cùng.

-Gút mắc trong lòng tháo bỏ hết, thật là thoải mái.

Phác Trí Nghiên gối đầu lên tay ta, mỉm cười hạnh phúc.

Rắc.

Khuôn mặt tinh xảo của Phác Trí Nghiên tựa như sứ vậy, bắt đầu xuất hiện vết rạn. Sau đó vỡ tan ra. Mảnh vụn hoá thành từng điểm sáng li ti tan biến mất. Dung nhan nàng trở lại nét đáng yêu ngây thơ ban đầu, chỉ là đôi mắt sắc sảo với lông mi cao vút còn giữ lại, song tình lưu chuyển không ngừng, lại khiến cho Phác Trí Nghiên trông vừa khả ái vừa quyến rũ.

-Oppa, ngươi thích ta trông như thế này không?

-Rất thích.

Phác Trí Nghiên dụi đầu sâu vào lòng ta.

-Ta vẫn luôn mong ước được quay về những ngày xưa đó, tuy rằng mệt mỏi, lại thật vui vẻ. Nhưng giờ có ngươi, hiện tại cũng không tệ.

-Quá khứ không thể quay lại được. Chúng ta chỉ có thể trân trọng nó, để bước tiếp thôi.

Ta phất tay một cái, cảnh tượng biến đổi.

Đây là khi Phác Trí Nghiên đang quay video ca nhạc cùng các các tỷ tỷ của nàng.

Thời Gian Để Yêu.

Đây là ca khúc một thời ta cực kì thích, bây giờ vẫn thích.

-Hử, đó là Trí Hiền và Bảo Lam, sao họ lại ở đây?

Ta hơi bất ngờ buột miệng hỏi.

-Thì hai tỷ ấy làm diễn viên khách mời mà. Chẳng lẽ, oppa ngươi không để ý đến sao?

-Haha có chứ haha

Ánh mắt Phác Trí Nghiên híp lại thành một đường cong nguy hiểm, khiến ta cảm thấy rất là bất ổn.

Nhanh trí đè nàng ngửa ra, đánh nàng tơi bời hoa lá.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.