Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiêu Quân Lạc Nhạn

Tiểu thuyết gốc · 2629 chữ

Chương 125 Chiêu Quân Lạc Nhạn

Biến động đã qua, Kim Lăng Thành cũng không chịu đến tổn hại quá lớn, bởi các trận chiến vây bắt diễn ra đều là một chiều.

Trước đây kẻ thống trị là Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Bây giờ đổi thành Ma Thiên Giáo càng mạnh hơn.

Chỉ là đổi một kẻ khác thôi, đối với dân chúng Kim Lăng Thành thì không khác nhau là mấy. Huống hồ đoạn thời gian trước, trị an ở Kim Lăng Thành hầu hết đều là do Ma Thiên Giáo đảm bảo. Nếu không, Kim Lăng Thành đã loạn thành một đống rồi.

Tình hình Kim Lăng Thành hiện tại đã ổn định.

Nhưng mà tình hình Minh Quốc lại không ổn tý nào cả. Ba bề thọ địch, thậm chí phương bắc cũng bắt đầu thổi tới vài đợt gió lạnh rất không hợp mùa, cho thấy bên đó cũng không có ý hảo hữu với Minh Quốc chút nào.

Phủ đệ Vương gia.

Không phải kim bích huy hoàng, ngược lại thanh tĩnh u nhã. Nhưng muốn dựng lên cái kiến trúc tràn đầy khí chất u nhã thanh tĩnh như vậy, còn cần nhiều tiền của hơn là dát vàng nạm ngọc. Gỗ dựng nhà là gỗ quý hiếm có, gạch lát nền viên nào viên nấy như ngọc. Xung quanh cây cối đều là kì trân khó được, được tỷ mỉ chăm bón. Chim thú xinh đẹp đủ màu sắc, chạy nhảy vui đùa thoải mái, không hề bị gò bó. Tỳ nữ tuy không thể nói tuyệt sắc, lại đều xinh đẹp như hoa như ngọc. Nô tài thì cao lớn anh tuấn, tu vi cũng không tệ, thấp nhất cũng là nhất giai.

Rất là xứng với danh hiệu Giàu nhất Kim Lăng.

-Phủ đệ này là do phu nhân thiết kế trang trí? Rất trang nhã.

Ta ngồi trong đình hóng mát, cầm ly trà lên nhấm nháp, mở miệng hỏi.

-Đa tạ Giáo Chủ khen ngợi. Phủ đệ này là do nhân gia xây dựng, cảnh vật hầu hết đều là do nhân gia sắp xếp.

Vương Phu Nhân ngồi đối diện, châm trà cho ta, bộ dạng ngoan ngoãn khó được.

-Nhưng lại vẫn không đẹp bằng một góc của phu nhân haha

-Đa tạ Giáo Chủ khen ngợi.

Bộ dạng của Vương Phu Nhân rất khách khí.

Trước chưa có cơ hội gặp mặt, bây giờ tận mắt chứng kiến, mới thấy vẻ đẹp của Vương Phu Nhân quả thật là để ta kinh ngạc không thôi.

Vương Phu Nhân họ Vương, tự là Chiêu Quân.

Chính là Vương Chiêu Quân trong Tứ Đại Mĩ Nhân nức tiếng của Trung Hoa cổ đại. Sau khi thế giới tiến vào Luân Hồi, các nàng cũng xuất hiện. Đồng thời chứng minh cho người đời thấy cái gọi là Tứ Đại Mĩ Nhân hoàn toàn không hề chỉ là đồn đại.

Sắc đẹp của Vương Chiêu Quân, dường như chỉ có trong tưởng tượng vậy đó. Dung nhan tinh xảo đến cùng cực, da trắng hồng mịn màng không một chút tì vết, môi kiều diễm tươi thắm. Đôi mắt nàng long lanh như sao trời, sâu thẳm nhiều thi ý. Thân hình có vẻ thon dài, với đường cong hoàn mĩ phối hợp với cổ trang ưu nhã. Dù Vương Chiêu Quân làm gì, động tác đều nhẹ nhàng uyển chuyển, có vẻ từ tốn. Khí chất trang nhã tràn đầy, xinh đẹp và cao quý, lại không có vẻ siêu phàm thoát tục, ngược lại gần gũi thân thiện cực kì.

Đồng thời, cũng mang vào chút vẻ u buồn khiến người ta thương cảm.

-Phu nhân không vui khi Bản Giáo Chủ đích thân đến thăm Vương Gia?

Ta cười mà không cười hỏi, giọng đều đều.

-Hồi Giáo Chủ, không phải không vui. Mà là không vui nổi.

Ma Thiên Giáo lấy sắc dục làm giáo lý, dâm loạn không chịu nổi. Ma Thiên Giáo Chủ càng là háo sắc như quỷ. Chuyện này đồn đầy Kim Lăng Thành, lại cũng không sai. Hôm nay ta đến Vương Gia, đương nhiên là nhắm vào Vương Chiêu Quân, nàng tự nhiên hiểu rõ. Nhưng trả lời như thế cũng quá thành thật rồi, hiển nhiên là Vương Chiêu Quân muốn đi vào vấn đề chính, không muốn mất thời gian dông dài.

-Haha nữ nhân đều yêu thích được tặng quà. Hôm nay Bản Giáo Chủ đến đây là có chuẩn bị, đảm bảo khiến phu nhân vui vẻ.

Ta phất tay, một cái hộp hình khối vuông xuất hiện trên bàn.

-Phu nhân mở ra xem đi.

Ta hất cằm về phía chiếc hộp. Vương Chiêu Quân không do dự mở ra xem, mặt lập tức biến sắc.

-Hô Hàn Tà.

Hô Hàn Tà tuy là thủ lĩnh một bộ lạc hùng mạnh ở Nguyên Quốc, lại được Thành Cát Tư Hãn bảo kê.

Nhưng ta muốn hắn chết, hắn không thể không chết.

-Chính hắn. Tiếc là Chu Do Hiệu đã tan thành bụi, nếu không ta đã mang đầu hắn đến tặng cho phu nhân một lần luôn rồi, cho đủ bộ khặc khặc

Giọng nói của ta trở nên thật tà ác, kèm theo linh niệm rót vào tâm thần Vương Chiêu Quân, khiến cho nàng như rơi vào hầm băng, bắt đầu run nhẹ lên. Ta rời khỏi ghế, đến phía sau Vương Chiêu Quân, hai tay đặt lên vai nàng, hơi dùng sức ấn xuống. Dù chỉ là ấn nhẹ, nhưng đối với Vương Chiêu Quân mà nói, tựa như núi lớn đè lên vai, nặng nề vô cùng, ép nàng không thở nổi.

Nhưng mà chỉ cần thị uy thôi, không cần làm quá đáng.

-Không ngờ Chu Do Hiệu chết cũng là do Giáo Chủ.

Vương Chiêu Quân thở ra một hơi, giọng nói rất nhanh trở lại bình tĩnh như thường.

-Đó cũng đã là chuyện từ lâu về trước rồi. Chu Do Hiệu trước khi chết không nhớ hoàng hậu Công Chúa của hắn, lại nhớ đến phu nhân. Bây giờ gặp mặt phu nhân ngươi, ta mới rõ là vì sao haha

Ta nhấc lên chén trà, cười nhẹ quan sát biểu hiện của Vương Chiêu Quân.

Nàng là tuyệt thế mĩ nhân không sai, bộ dạng mềm mại cao sang đài các, nhưng không vì thế mà yếu đuối. Ngược lại, nàng là gia chủ Vương Gia, cũng là người có quyền lực nhất. Vương Gia có ngày hôm nay, cũng là do Vương Chiêu Quân một tay chèo chống. Vương Chiêu Quân là cường giả lục giai, đồng thời là một thương nhân đại tài. Lăn lộn trên thương thường bao nhiêu năm, đã luyện được một khuôn mặt như mặt nạ, tràn đầy giả dối.

Bây giờ thất thố như vậy, cho thấy Hô Hàn Tà và Chu Do Hiệu ở trong lòng nàng cũng có một chỗ.

Ta cũng không sợ nàng chỉ diễn trò giả vờ đau thương trước mặt ta. Bản Giáo Chủ thế nhưng là cường giả Hợp Đạo Cảnh, còn là chuyên gia về linh hồn và linh niệm. Biểu hiện khuôn mặt có thể giả, nhưng linh hồn xao động phát ra ý niệm đau thương, là thật. Ít nhất lấy cảnh giới lục giai như Vương Chiêu Quân, không làm giả được.

À không, Vương Chiêu Quân đã là thất giai.

Chỉ là nàng che dấu rất tốt, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng không biết được.

-Giáo Chủ muốn thân thể và trái tim của nhân gia, đâu cần làm đến bước này?

Thật ra có rất nhiều cách để chinh phục Vương Chiêu Quân.

Nhưng đây là cách nhanh nhất, hơn nữa còn có thể thu được Hạt Giống Tâm Hồn của nàng, sau đó phủi mông đi, không để lại vương vấn gì. Và cái cách này, là do Vương Tứ Thông hiến kế đấy. Nhi tử độc nhất của Vương Chiêu Quân, đem nàng bán được với giá rất cao.

Đúng là hảo nhi tử.

Dường như Vương Tứ Thông không rõ ai là phụ thân của hắn, có lẽ là một trong hai người Chu Do Hiệu hoặc Hô Hàn Tà. Dù sao Luân Hồi Giả có hiếm khi có gương mặt giống với phụ mẫu được Luân Hồi sắp đặt. Mà cho dù là ai, cũng không ai thật sự là thân phụ của Vương Tứ Thông cả.

-Bản Giáo Chủ làm việc, tự có dụng ý.

Ta tỏ vẻ sâu không thể lường nhìn Vương Chiêu Quân nói.

-Vậy nhân gia sau này là người của Giáo Chủ rồi.

Vương Chiêu Quân bộ dạng bi thương cúi đầu.

-Vừa khéo, trước đàn cho Bản Giáo Chủ nghe một đoạn nhạc đi. Phu nhân biết Kiếm Hiệp Tình chứ?

-Nhân gia biết, mời Giáo Chủ thưởng thức.

Vương Chiêu Quân lấy ra đàn tỳ bà yêu thích của nàng từ nhẫn không gian ra, đặt lên đùi.

Âm thanh êm ái du dương vang lên.

Tựa như tiên âm, khiến người mê thất.

Tiếng đàn tuyệt đỉnh, cùng với thần niệm, là một thứ gì hay vượt quá sức tưởng tượng của con người. Lại thêm Vương Chiêu Quân đang buồn sầu bi thương, càng khiến người đau lòng đổ lệ.

Quả nhiên như lời đồn, tiếng đàn của Vương Chiêu Quân hay nhất khi nàng buồn.

Ta tận tình lắng nghe, đồng thời đem ghi nhớ kỹ.

Đắm chìm trong tiếng nhạc, ta hoàn toàn thả lỏng, mất đi khả năng phòng ngự, lúc này một con dao bình thường cũng có thể đâm vào trái tim ta. Đủ thấy tiếng đàn của Vương Chiêu Quân hay và nguy hiểm đến nhường nào. Tất nhiên cho dù là cường giả Nguyên Thần Cảnh không dễ dàng bị tiếng đàn của Vương Chiêu Quân mê thất như vậy, chỉ là vì ta muốn tận tình cảm nhận tiếng đàn của nàng mà thôi, cho nên thả lỏng tâm tình mà thôi.

Tiếng đàn kết thúc.

-Không ngờ Ma Thiên Giáo Chủ đại danh đỉnh đỉnh lại còn biết rơi lệ. Nhân gia thật là không ngờ đến.

Vương Chiêu Quân có chút ngạc nhiên.

-Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cần gì phải che giấu vì sợ người đời cười chê. Ta chính là người như vậy.

Vương Chiêu Quân không trả lời ta, nhìn lên bầu trời mùa thu. Vài cánh én vì tiếng đàn của nàng mà lạc cánh, đã kịp bay lại lên bầu trời, không đến nỗi đập đầu xuống đất mà chết.

-Nhân gia lại không thể như Giáo Chủ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười. Ngài hẳn là người tự do nhất trong Thiên Hạ này rồi.

-Không hề.

Ta ngắt lời Vương Chiêu Quân, đồng thời cũng nhìn về phía những cánh én xa xa trên bầu trời kia.

-Chúng nó mới là những thứ tự do nhất, trong Luân Hồi này.

Đêm đến, là khi tình nồng dâng trào.

-Phu nhân, ngươi đúng là mê người.

Ta bò dậy khỏi thân thể Vương Phu Nhân, đem côn thịt rút ra khỏi âm đạo của nàng. Tinh dịch trắng đục theo đó như lũ trào chảy ra khỏi mật huyệt, tràn ra ra trên giường. Vương Phu Nhân hai chân mở rộng, âm hộ chịu đủ tàn phá, nhớp nháp không chịu nổi. Hai nhũ cầu tròn trĩnh nổi cao trước ngực không ngừng nhấp nhô theo nhịp thở hổn hển của Vương Phu Nhân. Mặt nàng tràn đầy ửng hổng thoả mãn, xinh đẹp vô song. Tóc đen óng xoã tung tán loạn, nổi bật trên gối trắng.

-Giáo Chủ hảo lợi hại.

Giọng Vương Phu Nhân rên rỉ, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cao trào. Nhưng một trận chiến vừa rồi chỉ mới là khởi đầu, hoàn toàn là khoái cảm nhục dục thuần tuý mà thôi. Cái gì cũng phải đúng quy trình. Muốn lấy được Hạt Giống Tâm Hồn, trước phải quất nhau cho phê cái đã, mới tiếp đến luyện Cực Lạc Công được. Sau khi Cực Lạc Công thuần thục, mới đến giai đoạn linh hồn giao thoa, đạt đến hoà hợp. Cuối cùng là thăng hoa, lúc đó mới thu được Hạt Giống Tâm Hồn.

Ta đem côn thịt đính đầy tinh dịch lẫn dâm thuỷ của chính Vương Phu Nhân đến bên miệng. Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn là hé ra đôi môi gợi cảm tuyệt mĩ ngậm lấy quy đầu vào miệng mút lấy, dùng lưỡi quét sạch tàn dư tình ái của chúng ta vào bụng.

Tứ Đại Mĩ Nhân cũng là nữ nhân.

Được đến dễ chịu, đều là rất dễ nói chuyện.

-Giáo Chủ, ngươi không mệt mỏi sao?

Vương Phu Nhân nhả côn thịt vẫn cứng rắn vô địch của ta ra, ánh mắt kinh ngạc hỏi. Vừa rồi ta bắn tinh nhiều lắm, cũng hơn chục lần, khiến cho Vương Phu Nhân ngạc nhiên cũng không lạ.

-Có chút haha

Vương Phu Nhân chống tay đưa nửa thân trên dậy, bộ dạng uể oải lười biếng lại gợi cảm, chọc người vô cùng, khiến ta lại muốn đè nàng ra xuống, tiếp tục tàn phá.

-Giáo Chủ, nghỉ một chút. Nhân gia cho ngài càng thoải mái hơn, được không?

-Được thôi.

Thần niệm truyền tin, để cho nha hoàn thân tín ở ngoài cửa lập tức chạy đi chuẩn bị. Vương Phu Nhân đem tóc dài cột cao sau đầu, sau đó như rắn uốn éo thân thể tuyệt diệu xuống giường, từ tay thị nữ đem vào phòng khá nhiều đồ vật.

Vương Phu Nhân dùng chính khuê phòng của nàng để đón tiếp ta, cũng là để thể hiện thành ý của nàng. Trang nhã, thanh lịch, mùi thơm thoang thoảng tự nhiên. Ta nằm nghiêng trên giường của Vương Phu Nhân, gối lên bắp đùi trần trắng mịn nuột nà của nàng. Xung quanh là đủ thứ dụng cụ kì quái.

Vương Phu Nhân cầm lấy một cái chổi nhỏ bằng lông đuôi khổng tước, quét đều trên vành tai ta.

Cảm giác ngứa ngứa rất là dễ chịu.

Một lát sau, Vương Phu Nhân cầm lên một cái ấm, giơ cao lên, rót xuống tai ta. Nước chảy vào tai, kèm theo tiếng róc rách, quả thật là rất thư giãn, rất thoải mái. Nước chảy ra, được bàn tay của Vương Phu Nhân hứng lấy, tựa như nước trong môi trường không trọng lực, đọng lại trong lòng bàn tay nàng, một giọt cũng không vương ra ngoài.

Tiếp theo, thì Vương Phu Nhân tiếp tục dùng các dụng cụ, tạo ra rất nhiều âm thanh khác nhau, nhẹ nhàng và êm dịu, không ngừng vang vọng bên tai ta. Cảm giác này, rất là thư giãn và dễ chịu, khiến ta dường như muốn ngủ mất.

Hoá ra âm thanh, còn có thể chơi như thế.

Quả thật là được mở rộng tầm mắt.

Mà với cấp bậc am hiểu âm nhạc của Vương Phu Nhân, âm thanh nàng tạo ra, thật là tuyệt diệu như tiên âm, đúng là không gì sướng bằng. Lại phối hợp với thần niệm, tựa như một loại huyễn thuật cực mạnh, để người ta đắm chìm vào đó, không thể thoát ra.

Còn rất chí mạng.

Nếu là người bình thường, sợ rằng đã chìm vào giấc ngủ mà chết đi trong êm ái.

Cũng may nguyên thần ta mạnh mẽ vô cùng, mới có thể tận tình đón nhận.

Hồng phúc thế này, không phải ai cũng có thể hưởng thụ được đâu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.