Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một ngày cùng Trí Hiền

Tiểu thuyết gốc · 2875 chữ

Chương 127 Một ngày cùng Trí Hiền

Sự tình ở Kim Lăng Thành cơ bản đã xong, chỉ còn cần chờ đợi và cầu chúc cho các nàng bình an vô sự mà thôi.

Các cô nương Vương Miện hiện đã là đích ngắm rõ ràng của mấy tên Hợp Đạo Giả gia. Ta tuy không quá lo lắng, nhưng vẫn cẩn thận đem Nguyên Thần biến về Ma Thiên Nhai, tránh cho có chuyện đáng tiếc xảy ra.

Nguyên Thần thông qua liên kết Linh Tê Thông Tâm tạo ra, chảy trở lại bản thể. Cảm giác, tựa như chui vào một đường ống xung quanh tràn đầy ánh sáng chạy nhanh ngược lại. Chỉ mấy giây thời gian đã có thể từ Minh Quốc xa xôi trở lại Ma Thiên Cốc. Cũng là nói, tương đương với tốc độ ánh sáng rồi.

Nguyên thần, về bản chất thật ra cũng là một dạng khác của linh khí mà thôi. Chỉ là nó có thể lưu giữ bản ngã và ký ức của con người. Mà lại tựa như không có trọng lượng, cũng là nói, nó có thể đạt đến tốc độ của ánh sáng. Bất quá tựa như con người bẩm sinh có thể thở vậy, lại không hiểu cơ chế thở như thế nào. Ta có thể dùng nguyên thần làm rất nhiều chuyện, lại không hiểu được cơ chế hoạt động của nó. Nếu có thời gian, từ từ nghiên cứu sau vậy.

Ma Thiên Vực là một không gian riêng bên trong Ma Thiên Dung Mộc, kết cấu vô cùng vững chắc, cho nên Nguyên Thần ta trở lại không gây nên náo động gì.

Nguyên Thần nhập vào Đông A Đệ Cửu, sau đó cấp tốc tới Ma Thiên Nhai.

Bất ngờ nha, còn có người ra đón.

Nhưng ta thấy nàng, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy ngay, Phác Trí Nghiên quả thật là rất không đáng tin mà.

-Chờ ngươi đã lâu.

Lý Trí Hiền mỉm cười hiền lành nhất có thể.

Hôm nay nàng thật xinh đẹp. Một thân váy trắng tinh khôi, hai lọn tóc nâu hạt dẻ vén trên tai ra sau, kẹp lại bằng cài tóc thả sau đầu, dài ngang lưng. Dung nhan không chút son phấn, nhẹ nhàng dịu dàng hết mực. Nốt ruồi trên chóp mũi Lý Trí Hiền nổi bật trên gương mặt nàng, rất là đáng yêu.

Nhìn Lý Trí Hiền xinh đẹp như vậy, ta làm sao chịu nổi.

Lại muốn trước hết đánh phủ đầu, không để cho nàng có cơ hội bắt tội.

Vút.

Thân thể bùng nổ ra tốc độ cực hạn, không có một động tác thừa, đem Lý Trí Hiền ôm lấy, biến mất tại chỗ.

Chỉ một cái chớp mắt, đã trở lại trong khuê phòng Lý Trí Hiền, đẩy nàng nằm ngửa trên giường.

Vừa vặn, ở đây không có ai.

-Ngươi định làm….

Miệng ta lập tức khoá lấy đôi môi hồng phấn tự nhiên của Lý Trí Hiền, tham lam hôn lấy. Lý Trí Hiền muốn giãy dụa một cái, liền đờ người ra, đôi môi mềm mại cử động đáp lại ta hôn, nồng nhiệt như lửa.

Ta như làm ảo thuật đem quần áo trên người cởi hết, ném trên sàn nhà. Đem váy Lý Trí Hiền cuốn lên eo, lại đem quần lót trắng tinh viền ren cởi ra cuốn ngang bắp đùi đẫy đà. Âm hộ múp máp của Lý Trí Hiền không giữ lại gì hiện lên trước mắt ta, trắng muốt như tuyết. Cánh hoa huyệt nở rộ như hoa đào mùa xuân, xinh đẹp lại kích tình vô cùng. Ta dời người xuống, không cần suy nghĩ, há miệng ngoạm lấy như muốn đem cả âm hộ của Lý Trí Hiền ăn vào bụng.

-Xem ngươi kìa…ư…a…sao lại gấp như thế chứ…hảo thoải mái…ư…a

Lý Trí Hiền nằm ngửa trên giường, đem hai bắp đùi dang rộng ra, mặc ta liếm mút nơi riêng tư của nàng. Dâm thuỷ ngọt ngào như mật không ngừng trào ra, thơm ngon cực kì, đều bị ta nuốt xuống bụng, một giọt cũng không bỏ sót.

-Ta tới đây.

Dâm thuỷ tràn trề của Lý Trí Hiền, lại càng khiến người ta nóng rực hơn, lại trườn người lên trên đối mặt với nàng. Gương mặt Lý Trí Hiền ửng hồng xinh đẹp vô song, tràn đầy xuân ý. Phía dưới quy đầu đã đứng vững cửa mật huyệt, chỉ cần có hiệu lệnh, sẵn sàng tiến công vào bên trong thân thể Lý Trí Hiền.

-Ưm, hãy yêu ta đi…Ư.

-A

Côn thịt cắm vào trong mật huyệt Lý Trí Hiền, khiến ta và nàng đều rên lên một tiếng vui sướng. Âm đạo nàng ấm áp lại chặt khít, tràn trề nhiều nước, côn thịt đưa đẩy sướng không chịu được. Hai chân dài cuốn trên lưng ta, quần lót trắng tuột xuống cẳng chân, lắc tới lắc lui dâm dục không chịu nổi theo nhịp độ mu ta va vào âm hộ đẫy đà của Lý Trí Hiền.

-Thật là…ư…sẽ xử tội ngươi sau…a…ngươi không thoát được đâu…a…ư

Lý Trí Hiền bị ta đâm rên rỉ không ngừng, còn muốn kiếm chuyện.

-Tội gì cơ chứ. Haha ta không biết.

-A…ư…a…ư

Chân khí bùng nổ tràn vào thân thể Lý Trí Hiền, để nàng cả người run lên, nói cũng không rõ, chỉ có thể hừ rên không ngừng. Nhưng mà Lý Trí Hiền vẫn còn chút không bỏ cố nheo mắt nguýt ta một cái. Đổi lại là một trận oanh tạc dồn dập vào âm đạo của nàng. Dâm thanh bẹp bẹp vang dội khắp phòng, liên hồi không dứt.

Ta nằm trên thân thể mê người của Lý Trí Hiền, cúi đầu, liền thấy dung nhan xinh đẹp của nàng gần trong gang tấc. Bộ dạng nhẹ nhàng ấm áp của Lý Trí Hiền hiện tại, quả thật khiến tim ta tan chảy thành nước, muốn hoà làm một cùng nàng.

Mắt đối mắt.

Không chớp.

Hai linh hồn kết nối, hoà làm một với nhau, cùng đạt đến đỉnh cao hoan ái.

Sung sướng và thoả mãn không cách nào nói hết.

-A…thật sướng…ư

Giọng ta có chút run rẩy, thân thể nằm đè lên cơ thể mềm mại như bông của Lý Trí Hiền, côn thịt cắm sâu trong âm đạo nàng, còn đang cứng rắn vui sướng xuất tinh. Hai tay hai chân Lý Trí Hiền siết chặt ôm lấy ta, như muốn đem ta nhét vào trong thân thể nàng. Ta nâng đầu lên, nhìn thấy trên mặt Lý Trí Hiền toàn là thoả mãn, xinh đẹp không sao nói hết, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi nàng một cái.

-Ngươi thật là…a…sao lại thích nốt ruồi của ta như vậy chứ?

Hơi thở của Lý Trí Hiền còn đang gấp gáp, nhưng đã hồi phục sau cơn cao trào mãnh liệt.

-Vì đáng yêu a. Còn là vì, chỉ mình ngươi có nó.

Ta cười đáp.

-Ưm.

Lý Trí Hiền mỉm cười hài lòng.

Đáp lại chân tình của ta bằng một cái hôn thật sâu.

Mây tan vũ tạnh.

Ta cùng Lý Trí Hiền ôm nhau nằm trên giường, đầu ghé vào trước ngực nàng, tóm lấy hai nhũ cầu căng đầy hết bú lại mút, hết nắm lại bóp, thích vô cùng.

-Dạo gần đây các ngươi có cảm giác bị nhắm vào không?

Ta nhả nhũ hoa Lý Trí Hiền ra, hỏi.

-Không có. Chúng ta sẽ cẩn thận.

-Ừm. Ta sẽ đem phân thân của Bạch Diện dời đi. Để nó lại đây, cho dù có Cấm Phong Đại Trận trấn áp, cũng không quá yên tâm.

-Ngươi định dời đi đâu?

-Ném qua cho Tiểu Hải làm thí nghiệm đi.

Ánh mắt của Lý Trí Hiền bỗng nhiên co rụt lại.

-Ma Thiên Ngục, chỗ đó, có chút vô nhân tính quá mức.

Ma Thiên Ngục, chính là nhà tù ta dựng nên để giam giữ kẻ thù lẫn tội phạm chống đối Ma Thiên Giáo. Không phải như Lý Trí Hiền chỉ có chút, mà thật sự là hoàn toàn không có chút nhân tính nào. Nhưng mà kẻ bị nhốt trong đó, đều là kẻ theo Ma Đạo, tự nhận là Ma, vậy ta cũng liền không coi chúng là con người. Cái gọi là vô nhân tính, cũng chả có gì to tát. Ma Thiên Ngục vừa là nhà tù, vừa là một phòng thí nghiệm, của riêng Hải Thần Kích để nó nghiên cứu ma khí. Cái gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, hoàn toàn không sai. Đối đầu với Ma Giáo, ta dù mạnh, cũng không nghĩ ngu ngơ cậy sức đánh tới.

-Dựng nên Ma Thiên Ngục, là cần thiết. Ngươi không cần phải để ý đến nó.

-Ta biết rồi. Ta muốn đi xem một chút, được không?

-Được chứ.

Lý Trí Hiền cũng đã là lão yêu quái sống gần được hai trăm năm rồi, chuyện gì cũng đã thấy qua. Mà nàng là nơi gửi gắm Ý Chí của Thiên Đạo, thông qua ký ức Thiên Đạo để lại, đã thấy rất nhiều tội lỗi của nhân loại. Mang nàng đến Ma Thiên Ngục, cũng không sợ nhân sinh quan của nàng sụp đổ.

Bất quá cũng nên để Tiểu Hải sửa soạn chút, dừng mấy cái thí nghiệm của nó lại một ngày.

Trên bầu trời Đông Nam Thiển Hải.

Ta cùng Lý Trí Hiền nắm tay nhau bay đi về hướng đông.

Trời xanh mây trắng nắng vàng.

Bên dưới biển xanh như ngọc, sóng vỗ rì rào.

Thỉnh thoảng có vài đàn hải âu liệng qua, cùng chúng ta bay cùng một chỗ.

Cảm giá tự do mười phần tràn đầy.

Lý Trí Hiền vẫn là mặc một chiếc váy trắng dịu dàng, chỉ là đổi mẫu khác mà thôi. Lại thêm một chiếc mũ rộng vành, rất là hợp với nàng.

-Ngươi nói xem, ta để tóc nâu và tóc vàng, cái nào thích hợp hơn.

Lý Trí Hiền đưa tay giữ lấy tóc bị gió thổi tán loạn, cười hỏi.

-Ta thích cả hai.

Ta chuyển qua ôm lấy eo Lý Trí Hiền, đem nàng kéo sát bên người, tăng tốc bay tới.

-Tham lam.

Lý Trí Hiền cười đánh ta một cái.

Mũ rộng vành rơi ra, được ta nhanh tay thu vào trong nhẫn không gian.

Tóc mây Lý Trí Hiền tung bay theo gió, gần sát bên người, thật là ôn nhu đến vô hạn.

-Ta đúng là tham lam. Bây giờ sẽ đem ngươi ăn hết.

Ta cười lên, rơi xuống một hòn đảo hoang bên dưới.

Dưới tàng cây dừa.

Ta ôm lấy Lý Trí Hiền hôn say đắm, không cần quan tâm đến cảnh vật đảo nhỏ hoang vu xinh đẹp. Tay nàng kéo một cái, đen quần đùi hoa ta rớt trên cát, đem côn thịt kéo ra, cầm lấy xóc vài cái, đã khiến nó cứng rắn như thép.

-Xem ngươi kìa, vừa rồi làm không ít lần, còn hứng thú như vậy.

Lý Trí Hiền quỳ xuống trên cát, cầm lấy côn thịt vuốt ve.

-Ta có thể làm cả ngày haha

Ta cười lớn.

-Biết ngươi lợi hại.

Lý Trí Hiền cũng cười lên, há đôi môi xinh ngậm lấy quy đầu của ta vào miệng. Một đầu tóc nâu đong đưa tới lui, nuốt nhả côn thịt của ta. Miệng nàng thật ấm, cái lưỡi thật mềm, cuốn không ngừng trên côn thịt đem đến cho ta khoái cảm dạt dào như song vỗ bờ không xa đằng kia, vui sướng không ngừng.

-Nào tới đây.

Ta kéo Lý Trí Hiền dậy, để nàng chống tay lên cây dừa, đem chân hơi tách ra. Mông Lý Trí Hiền vểnh lên ra sau tròn trịa kinh người. Đem váy vén lên trên lưng, lộ ra quần bơi tam giác với dây buộc nơ hai bên hông.

Hai tai kéo một cái, đem quần bơi ném trên quần hoa của ta.

Ta xuống, há miệng đớp lấy âm hộ màu mỡ của Lý Trí Hiền, ra sức ăn lấy, hoàn toàn không có cảm giác thấy bẩn thỉu kinh tởm chút nào. Quả nhiên tình yêu có thể khiến con người ta điên cuồng, quên đi xấu hổ.

-A…ngươi đừng liếm nữa…mau cắm vào đi…nhanh chút…ư…hảo ngứa…ta không chịu nổi…ư

Giọng của Lý Trí Hiền vốn cao thanh như sơn ca, rên rỉ khát tình, càng thêm dễ nghe. Khiến ta toàn thân ngứa ngáy khó chịu, gấp gáp không chịu nổi.

-Ta tới đây…A

-Ư…thật đã ngứa…a…mạnh chút…ư…a

Cả hai cùng rên lên một tiếng, sau đó là âm thanh bụng dưới ta va đập không ngừng lên mông của Lý Trí Hiền và cả tiếng rên rỉ cao vút không ngừng của nàng. Mông của Lý Trí Hiền rất tròn, rất màu mỡ, mềm mại như bông, va vào thích vô cùng. Âm đạo nàng ôm chặt lấy côn thịt của ta điên cuồng cắm rút, dâm thuỷ tràn ra không dứt, vui sướng không chịu nổi.

-Ta bắn.

-Ta cũng tới…A

Tinh dịch dâm thuỷ trào ra hoà vào nhau, thoải mái dễ chịu vô cùng.

Lý Trí Hiền ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ngậm lấy côn thịt của ta vào miệng, vệ sinh dọn dẹp.

-Nhanh chút, chúng ta có khách.

Ta vỗ về tóc của Lý Trí Hiền một chút, nói.

-Ưm. Ai vậy?

-Không biết.

Khi ta cùng Lý Trí Hiền vừa đem quần váy mang tốt, hơi sửa sang một chút, từ phía đông bầu trời liền có mây trắng ùn ùn kéo tới. Mây cũng không bao phủ đảo nhỏ, chỉ cuồn cuộn bay tới sát bên, một nam tử tóc trắng bước ra từ mây, đạp bước đi xuống về phía ta. Hắn nhìn xuống, không phải với ánh mắt coi thường Thiên Hạ chúng sinh, mà là tràn đầy kiêng kỵ.

Bởi đích đến ánh mắt của hắn là ta.

-Thật đẹp trai.

Lý Trí Hiền thốt lên, đổi lại là một cái lườm của ta. Nàng không xem ta ra gì, vẫn nhìn tên nam tử chằm chằm, một bộ sắp chảy nước dãi đến nơi rồi.

Đã quá quen thuộc, không tức giận nổi.

Huống hồ Lý Trí Hiền nói đúng.

Tên nam tử này quá đẹp trai rồi.

Tóc trắng chẻ giữa dài như tuyết, cột đuôi chó sau đầu. Khuôn mặt soái đến không giới hạn, mỗi bên má có một vạch kẻ đỏ ngay dưới mắt mang theo dã tính của hung thú, để hắn không hề trông yếu đuối yểu điệu. Thân mặc chiến giáp, lưng đeo một thanh gươm tản mát ra tà khí âm u, nhìn có vẻ rất chiến.

-Tại hạ Khuyển Đại Tướng, hạnh ngộ Ma Thiên Giáo Chủ.

-Hạnh ngộ. Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì.

Hẳn là không phải đánh nhau.

-Ta muốn một nửa Đông Nam Thiển Hải.

Con chó này, há miệng liền muốn đớp một miếng thật to.

Đủ tham lam a.

-Đổi lại ta được gì?

Ta cười nhẹ hỏi.

-Ta sẽ giúp ngươi đối phó gia hoả ở Xuân Thu Chiến Quốc.

-Thành giao. Phía đông Khoái Hoạt Lâm là của ngươi.

Khoái Hoạt Lâm ở ngay giữa Đông Nam Thiển Hải. Trên bản đồ kéo một đường thẳng lên phía bắc, chính là biên giới giữa Tuỳ Quốc và Chiến Quốc.

-Đa tạ. Ngày sau lại gặp.

Trò chuyện giao dịch chỉ ngắn gọn mấy câu vậy thôi.

Khuyển Đại Tướng rời đi.

-Hôm nay đem ngươi theo, có vẻ là sai lầm rồi. Hắn đã chú ý đến ngươi. Sau này ngươi đừng rời khỏi Ma Thiên Nhai mà không có ta.

-Ta biết rồi.

Lý Trí Hiền cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.

-Hắn là Hợp Đạo Giả?

-Đúng vậy, hẳn là đến từ Đông Doanh Hoa Châu.

-Nhật Bản?

-Đúng vậy, chẳng qua đã không dùng cái tên đó rồi.

Đông Doanh Hoa Châu là một trong Cửu Châu, nằm ở phía đông Đông Nam Thiển Hải. Mà Đông Doanh Hoa Châu hoàn toàn nằm trong Thâm Lam Hải Dương, cách Đông Nam Thiển Hải một eo biển sâu không hẹp, hải quái không ít. Bởi vậy rất ít người có người qua lại giữa hai nơi. Ta đối với Đông Doanh Hoa Châu vốn không quá quan tâm, có được thông tin rất ít. Không ngờ lại xuất hiện một tên Hợp Đạo Giả.

Sáu tên trong miệng Hoàng Vô Cực, còn thiếu một tên nữa thôi là đủ rồi.

-Thật muốn đến đó một chuyến, xem thử Đông Doanh Hoa Châu và Nhật Bản có gì khác biệt.

Lý Trí Hiền nhìn về phía đông, có vẻ mong đợi.

-Trí Nghiên muốn đi Bắc Hải Băng Châu, ngươi lại muốn đi Đông Doanh Hoa Châu. Đây là ngại ta sống quá lâu a.

-Chỉ là muốn thôi mà hihi. Nào chúng ta đi tiếp.

Lý Trí Hiền ôm lấy tay ra kẹp vào ngực của nàng, kéo ta bay tiếp về đông.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.