Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hốt Gọn Kim Lăng

Tiểu thuyết gốc · 4123 chữ

Chương 122 Hốt Gọn Kim Lăng

Động tĩnh trên bầu trời Minh Quốc lan nhanh khắp Cửu Châu.

Đặc biệt là hai chém cuối cùng đó, quả thật khiến cả thế giới rung động.

Trong minh minh ta cảm thấy có vài ánh mắt đang hướng về đây thăm dò.

Tất cả đều là cường giả bát giai.

Không ít a.

Nhưng ta vừa chiến thắng, tự tin nổ tung.

Linh niệm bắn ra, cộng hưởng cùng với Ma Thiên Cái Thế Linh Niệm Trường, đem từng đạo ý niệm thăm dò đánh tan, đồng thời bắt được một ít manh mối.

Phía đông xa xôi hẳn là Thanh Long.

Phía bắc khá gần là Huyền Vũ.

Cũng chỉ có Thánh Thú mới có thể ngông nghênh như vậy. Nhưng không thể nói bọn chúng rất mạnh. Bình thường giả vờ là Thần Thú thất giai, bản chất lại là Thánh Thú bát giai. Hành động vừa rồi của chúng đã lật tẩy điều đó.

Vô Tận Viêm Châu quá xa, khó kinh động đến Chu Tước.

Còn một kẻ ở phía đông nam, khá gần, là từ Xuân Thu Chiến Quốc , không biết là ai. Nhưng đoán chắc là một trong sáu tên Hợp Đạo Giả giống như Bạch Diện vậy.

Mà đạo ý niệm vừa rồi, cũng là một lời tuyên chiến với ta.

Tên này, đúng là rất tự tin đó.

Nhưng như vậy thì hẳn phải có chỗ nắm chắc.

Ta đứng đợi một hồi, lại không thấy hắn tiến đến. Thật không rõ hành động vừa rồi có ý gì. Là muốn dụ ta đánh đến Chiến Quốc sao?

Thôi kệ hắn đi.

Ta còn có chuyện cần làm ở Kim Lăng Thành.

Hư ảnh Kim Lăng Thành vẫn ổn định giữa bầu trời, không cần bận tâm.

Linh niệm ta đè ép toàn bộ Kim Lăng Thành.

Uy năng tận tình phóng thích, ngàn ngàn vạn vạn sợi xích chân khí bay ra, đan vào nhau hình thành một cái lồng khổng lồ bao vây lấy toàn bộ Kim Lăng Thành hơn mười triệu dân. Xích chân khí cắm sâu xuống đất, muốn thoát, trừ khi có thể đào xuống đất mười dặm.

-Cửu Long Phong Tuyệt.

Theo ta hô lên một tiếng, cả Kim Lăng Thành đã bị phong cấm rồi.

Nhân viên Ma Thiên Giáo xuất động, đem hết một mẻ nhân thủ của Ma Giáo, Minh Giáo và Thanh Quốc hốt gọn. Chỉ có Luân Hồi Giả mới có thể vào Thiên Đạo Thư Viện, đám còn lại, chạy không thoát được.

Kim Thiên Đỉnh.

-Thế nào, ngươi có thần phục hay không?

Đông Phương Bất Bại đứng đối diện lộ vẻ do dự.

-Long Giương Bảo Thư của ngươi, ta không cần.

Ta khoát tay.

-Bất Bại nguyện thần phục Giáo Chủ. Giáo Chủ vạn tuế, vạn vạn tuế.

Đông Phương Bất Bại định quỳ xuống, lại bị ta đỡ lấy.

-Vạn tuế không cần, quỳ cũng không cần. Quy củ Ma Thiên Giáo, ngươi bắt đầu học đi.

-Tạ ơn Giáo Chủ.

-Đem tiền tài nhân thủ Nhật Nguyệt Thần Giáo ghi chép lại đầy đủ cho ta. Tài sản riêng của ngươi, ngươi cũng có thể giữ. Lui ra đi.

-Vâng Giáo Chủ.

Đông Phương Bất Bại vui mừng rời đi.

Nội Đan Đỉnh thần thông không khống chế nổi cường giả Nguyên Thần Cảnh. Mà ta cũng không muốn nhét Linh Tê Ngân Tâm vào người một tên đồng tính. Để mặc Đông Phương Bất Bại chuyên tâm nghiên cứu Long Giương Bảo Thư của hắn đi, đừng truyền bá lung tung là được.

Hắn cao ngạo thì sao, đứng trước Hợp Đạo Giả, vẫn là không thể không cúi đầu. Quy luật của thế giới này là vậy. Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ giao cho Đông Phương Kiều Ân, giờ ta chỉ chỉnh đốn lại, sau giao cho nàng quản lý.

Chuyện Đông Phương Bất Bại đã xong.

Hai bóng hình xinh đẹp cùng lúc đi lên Kim Thiên Đỉnh.

Một người dáng dấp đẫy đà khiêu gợi, hai nhũ cầu siêu to khổng lồ không chịu bó buộc trong lớp áo cổ trang rộng thùng thình, lắc lư không ngừng. Tuyệt đối là nàng cố ý câu dẫn ta. Khuôn mặt nàng xinh đẹp tinh xảo như búp bê. Thanh Thảo Phu Nhân vẫn luôn xinh tươi như cỏ non thảo nguyên bạt ngàn vậy.

Người bên cạnh thì dáng cao gầy, khuôn mặt ngạo mạn thấy rõ, dù đã thu liễm đi rất nhiều. Thanh Vân Phu Nhân một bộ dạng tự tin như biết sẽ không có chuyện gì xảy đến với nàng vậy.

-Bái kiến Giáo Chủ. X2

Hai vị mĩ phu nhân cung kính hành lễ.

-Các ngươi không từng định bỏ chạy sao?

-Chạy không kịp, nên không chạy.

Thanh Vân Phu Nhân đáp.

Lần này các nàng và cả ta bị lừa một vố lớn. Thiên Đạo Thư Viện chỉ có Luân Hồi Giả có thể vào. Như Thanh Vân Phu Nhân, lần này đến Kim Lăng Thành vô ích rồi. Mà bản thân nàng, đối với ta dường như cũng không có ích gì. Nàng chỉ là một lục giai nho nhỏ, mà Hạt Giống Tâm Hồn của Thanh Vân Phu Nhân đã thu được rồi. Muốn nàng làm gián điệp cho ta ở Thanh Quốc, không thể.

Bụp.

Thanh Vân Phu Nhân không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chắc không kịp đau đớn, đã bị ta thiêu thành tro. Đây là nhân từ lớn nhất ta dành cho nàng rồi. Luân Hồi Châu mang theo linh hồn Thanh Vân Phu Nhân xuyên qua không gian bay đi. Theo sức mạnh tăng lên, ta nhìn thấy Luân Hồi Châu cũng càng ngày càng rõ ràng.

-Giáo Chủ, ngươi có ý gì?

Thanh Thảo Phu Nhân run lên sợ hãi.

-Nàng ta không có ích gì, giữ lại tốn cơm, cho nàng ta một cái thống khoái mà thôi. Nào, đừng sợ, lại đây.

Ta vẫy tay.

Thanh Thảo Phu Nhân lấy hết dũng khí bước đến gần ta, tựa như đang bước đến một con mãnh thú cổ đại vậy.

À thật ra thì cũng không khác mấy.

Ta kéo Thanh Thảo Phu Nhân ngồi xuống bên cạnh, tay vòng qua eo ôm lấy nàng.

-Ta đã bắt được ngươi, lại thả ngươi ra, Thành Cát Tư Hãn cũng sẽ nghi ngờ. Như vậy đi, ngươi bỏ cơ nghiệp ở Nguyên Quốc, theo ta đến Ma Thiên Nhai, thế nào?

-Ta có quyền lựa chọn sao?

Thân thể Thanh Thảo Phu Nhân vẫn còn run rẩy.

-Ta cho ngươi quyền được lựa chọn.

Ta nâng cằm Thanh Thảo Phu Nhân lên nhìn thẳng vào mắt ta, cười nói. Thanh Thảo Phu Nhân cũng vì thế vững lòng hơn nhiều.

-Xem ra không có lựa chọn nào khác. Nhân gia chỉ tiếc cơ nghiệp bao đời của tổ tiên ở Hỗn Đà Mục Trường thôi.

-Ngươi có người thân nào còn ở Nguyên Quốc không thể bỏ không?

-Thật là không có. Có mấy thiếp thân nha hoàn theo ta nhiều năm, đã theo nhân gia đến Kim Lăng Thành rồi.

Ta phất tay một cái, vô số hình ảnh ba chiều hiện lên, đều là các lại dị thú ở Nam Man Hoang Châu.

-Ta rất coi trọng tài năng của ngươi. Ở Nam Man Hoang Châu có rất nhiều loại dị thú có tiềm năng làm thú cưỡi, chỉ tiếc là không nuôi dưỡng thuần hoá được. Ngươi hiểu ý ta chứ.

Bất cứ ai thành công trong lĩnh vực chuyên môn nào, đều có niềm đam mê mãnh liệt với nghề, mới có thành công được. Thanh Thảo Phu Nhân đồng dạng. Nuôi dưỡng, huấn luyện thú cưỡi là đam mê của nàng. Tuy nàng nuôi dưỡng Hỗn Lạc Đà đã quen, không có nghĩa là nàng chỉ biết nuôi Hỗn Lạc Đà. Hai mắt Thanh Thảo Phu Nhân toả sáng nhìn từng hình ảnh dị thú lướt qua, lộ vẻ yêu thích.

-Ngươi về Nguyên Quốc, chắc hẳn sẽ chịu đến Thành Cát Tư Hãn điều tra. Theo ta về Ma Thiên Nhai, ta còn cho ngươi một viên Nguyên Thần Đan, để ngươi đột phá Nguyên Thần Cảnh. Chuyện nuôi dưỡng dị thú cũng giao ngươi phụ trách, toàn lực đầu tư, ngươi chỉ có trách nhiệm báo cáo với ta mà thôi.

Ta lại nắm lấy cằm Thanh Thảo Phu Nhân đối diện với ta.

-Bất quá ta nhắc lại, ta cho ngươi quyền được lựa chọn.

Thanh Thảo Phu Nhân cười lên xinh đẹp.

-Ngu ngốc mới lựa chọn, nhân gia giờ là người của Giáo Chủ rồi.

Mĩ phu nhân chủ động sà vào lòng ta. Thân thể nàng thật mềm mại. Hai nhũ to bự ép lên ngực ta rất căng, vô cùng mê người. Không cần ta dùng đến Sắc Dục Phần Tâm Hoả, Thanh Thảo Phu Nhân đã hứng tình, nỗi sợ hãi trước đó hoàn toàn biến mất. Nữ nhân thời nào cũng giống nhau, đều dễ dàng mê đắm trước tiền tài và quyền lực.

Ta cũng không cần khách khí.

-Nào, dùng hai cái bánh bao của ngươi phục vụ ta trước đã. Xong việc lại chơi ngươi.

Ta đưa tay cách áo bóp nhũ cầu Thanh Thảo Phu Nhân một cái, ngồi tựa lưng trên ghế.

-Vâng.

Thanh Thảo Phu Nhân ngoan ngoãn đem áo váy cởi sạch, lộ ra thân thể đẫy đã căng mọng ngon lành. Hai nhũ cầu của nàng thật là lớn, so với mặt nàng còn lớn hơn. Thanh Thảo Phu Nhân cởi quần ta ra, thuần thục đem côn thịt kẹp giữa hai nhũ cầu ép chặt lại, nâng nhũ cầu lên xuống chà xát côn thịt của ta. Môi hồng đỏ thắm nhả ra nước bọt, rơi đúng vào rãnh ngực, làm chất bôi trơn, khiến nhũ cầu càng thêm dễ dàng chà xát lên côn thịt, đem đến càng nhiều khoái cảm.

-Giáo Chủ, ngài thoải mái sao?

-Rất thoải mái, ngươi rất giỏi.

Ta vỗ về tóc Thanh Thảo Phu Nhân khen ngợi, để nàng càng thêm tận tình phục vụ.

-Ma Thiên Giáo Chủ, ngươi muốn làm gì ta?

Phương Nga Phu Nhân bị phong cấm tu vi, bị hai tên Đông A Ảnh Tử xách tới, bộ dạng vẫn là rất hung hăng.

-Móc Hạt Giống từ nàng ra cho ta. Sau đó ném qua cho Tiểu Hải.

-Rõ.

Đông A Ảnh Tử lại xách Phương Nga Phu Nhân rời đi.

-Ma Thiên Giáo Chủ, ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế…

Tiếng của Phương Nga Phu Nhân vọng lại.

-Đến tên của bản Giáo Chủ cũng không biết, còn muốn nguyền rủa. Ngu ngốc.

Phương Nga Phu Nhân họ Trương, là cô cô của Trương Vô Dụng, nhưng cũng chẳng biết nhiều tin tức đâu. Hạt Giống Tâm Hồn có thể thu được bằng cách cưỡng hiếp, nhưng khá mất công chút, còn cần đánh thuốc và mà dùng mê dược gây ảo giác. Còn là loại có tác dụng trực tiếp lên linh hồn, khá là đắt đỏ. Hơn nữa Hạt Giống Tâm Hồn thu được chất lượng khá kém. Ơ nhưng mà không sao, cũng không cần ta đích thân động thủ mà. Thêm được một Mộng Linh ngũ giai, cũng đáng.

Còn Tiểu Hải chính là Hải Thần Kích.

Cái tên này chuyển qua làm nhà khoa học rồi, suốt ngày đắm chìm trong thí nghiệm. Mà thứ nó thích nhất là thí nghiệm trên con người.

Rất là vô nhân đạo.

Nhưng Tiểu Hải có phải là nhân loại đâu, rất là hợp với công việc như vậy.

Còn ta, trước giờ chưa bao giờ thương cảm với kẻ địch, đặc biệt là đám người cùng hung cực ác như Ma Giáo, quyết không đội trời chung, có cơ hội liền ra tay tàn nhẫn nhất có thể.

Nếu trừng phạt cái ác là tội lỗi, thì ta nguyện làm phạm nhân thiên cổ.

Ta thật quá chính nghĩa rồi.

Nhắc mới nhớ, Bạch Diện cũng có một phân thân đang ở trong Kim Lăng Thành.

Chúc mừng ngươi lại mất thêm một đuôi.

Ta đem vị trí Phương Thảo Phu Nhân khoá chặt.

Nàng rất mạnh, đủ để ta cử Đông A Đệ Nhất đi bắt lấy. Bản tôn đang duy trì trận pháp phong cấm, không tiện di động, tránh cho tạo ra kẽ hở để mấy con chuột chạy mất.

-Không ngờ lại đến lượt bản phu nhân rơi vào tay ngươi. Nhưng một cái phân thân Nguyên Thần Cảnh, đủ chứ?

Phương Thảo Phu Nhân đối mặt Đông A Đệ Nhất, lại không chút sợ hãi.

-Ngươi nói có đủ không?

Ta xuất ra Lượng Không, lập tức dùng uy năng của nó đem không gian xung quanh Phương Thảo Phu Nhân đông cứng lại. Không gian đông cứng, khiến cho Phương Thảo Phu Nhân tựa như người bị rơi vào trong thuỷ tinh lỏng, cử động chậm chạp vô cùng, nhấc ngón tay cũng khó khăn, nói gì đến phản kháng.

-Muốn bắt ta, đừng hòng.

Dùng linh niệm giao lưu, không bị ảnh hưởng bởi không gian đông cứng.

Bùm.

Phương Thảo Phu Nhân quả quyết nổ tung tự bạo. May mắn bị vây trong trạng thái không gian đông cứng, uy lực giảm nhiều, chỉ đem phạm vi nhà cửa bán kinh hai mươi thước xung quanh xoá sạch mà thôi.

-Rất quyết đoán. Không hổ là phân thân mạnh nhất của Bạch Diện. Nhưng như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng đến thực lực của nó. Muốn tạo lại một cái phân thân như vậy, rất không dễ dàng.

Còn Đông A Đệ Nhất, có Kim Chung Tráo hộ thể, một vết xước cũng chẳng có.

Một chỗ khác.

-Các ngươi muốn phản kháng? Nghĩ nhiều rồi.

Tứ Đại Hộ Pháp của Minh Giáo bị trói như kén, treo lấy giữa không trung.

-Thật xinh đẹp.

Ta trong phân thân Đông A Đệ Nhị giật lấy mạng che mặt của Tử Sam Long Hoàng xuống.

Thật kinh diễm.

Lại có chút quen quen.

Đường nét này, hẳn là ngôi sao Hoa Ngữ đi.

Luân Hồi Giả trong giáo đi vào Thiên Đạo Thư Viện cả rồi, muốn hỏi cũng không có người mà hỏi.

-Dâm tặc.

Tử Sam Long Hoàng phun ra một bãi nước miếng nhắm vào ta.

Ta dùng lòng bàn tay đón lấy bãi nước bọt, vốn muốn trở tay cho nàng một tát thật kêu, lại thay đổi chủ ý. Nữ nhân ấy mà, giữa một tên dâm tặc sàm sỡ các nàng và một quân tử ngó lơ các nàng, các nàng sẽ hận kẻ sau và nhớ thương kẻ trước. Tử Sam Long Hoàng còn có chỗ hữu dụng, để nàng ghi hận, rất không khôn ngoan. Vậy để nàng nhớ thương đi.

Ta liền đưa lòng bèn tay lên miệng, đưa lưỡi liếm lấy. Nước bọt mà thôi. Khi hôn nhau người ta ăn cả mớ nước bọt, có ai thấy gớm gì đâu.

-Thật ngọt.

-Ngươi, vô sỉ.

Tử Sam Long Hoàng buông lời chửi mắng, mặt lại đỏ lên xấu hổ.

Ôi nữ nhân.

-Nếu ngươi tự sát, ta sẽ đem xác ngươi ra quảng trường Kim Lăng Thành cưỡng hiếp ba ngày ba đêm.

-Ngươi…

Tử Sam Long Hoàng bắt đầu cảm nhận được sự bất lực và sợ hãi.

-Ngươi muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần ngươi tha cho ba đệ đệ của ta.

Mĩ phu nhân bắt đầu xuống nước.

Rất hợp ý ta.

Ta lập tức bịt mõm Kim Mao Sư Hoàng, Bạch Mi Ưng Hoàng và Thanh Dực Bức Hoàng, tránh cho chúng kêu gào điếc tai.

-Thành giao, chờ ngươi thoả mãn bản Giáo Chủ ta sẽ thả các đệ đệ của ngươi ra.

-Ngươi thả các đệ ấy ra trước.

Ta nheo mắt lại nhìn thẳng Tử Sam Long Hoàng một cái.

-Ngươi coi bản Giáo Chủ là ngu ngốc chắc?

-Vậy ngươi thề đi.

-Ta thề với Trời, chỉ cần ngươi thoả mãn ta, ta sẽ thả ba đệ đệ của ngươi ra. Đương nhiên, thời hạn là một tháng.

Ầm Ầm

Bầu trời bỗng rầm vang một tiếng.

Lời thề của Hợp Đạo Giả, không phải trò đùa, cũng không thể dùng mưu mẹo câu chữ được. Sau khi đạt được mục đích, ta xác thực phải thả ba tên Hộ Pháp đi. Bởi lời thề này gắn với bản tâm, nếu bản tâm ta cho rằng bản thân gian dối, vậy liền vi phạm lời thề. Có chút thuộc về phạm trù tâm linh huyền học. Nếu vi phạm, thì sẽ bị Thiên Đạo ghét bỏ, đồng nghĩa với việc sức mạnh giảm xuống. Nghiêm trọng, có thể còn bị Thiên Đạo bài xích.

Bởi vậy Hợp Đạo Giả không thể dễ dàng thề thốt.

Vì để lấy được Hạt Giống Tâm Hồn của Tử Sam Long Hoàng, ta cũng là hạ vốn liếng. Hạt Giống thất phẩm, rất là đáng giá, công dụng cực nhiều, cũng rất hiếm có.

-Không đủ, là phải thả bốn người bọn ta ra.

Tử Sam Long Hoàng không ngờ ta lại dễ dàng thực hiện Thiên Đạo Chi Thệ như vậy, giờ mới nhận ra trăm ngàn chỗ hổng.

-Hừ, ngươi cho rằng Bản Giáo Chủ là trẻ con? Thiên Đạo Chi Thệ là lời đầu gió, muốn đổi là đổi?

Sát khí ngùn ngụt phát ra, khiến Tử Sam Long Hoàng lập tức câm nín.

-Không có, ta sẽ theo ý ngươi.

Ít nhất ba đệ đệ của nàng sẽ thoát, Tử Sam Long Hoàng cũng biết đủ.

Vì ba đệ đệ mà sẵn sàng hy sinh bản thân, cũng thật cao cả.

Ta cười dài, vác theo Tử Sam Long Hoàng bay về Kim Thiên Lâu. Ba tên hộ pháp kia, đã có người khác lo. Cửu Long Phong Tuyệt rất bá đạo, bọn hắn cũng đừng nghĩ thoát được phong cấm.

Chưa đủ tuổi.

Mấy tên đầu sỏ hơi cứng đã giải quyết xong.

Đám râu ria không cần ta bận tâm.

Chỉ còn mỗi một người khó đối phó nhất.

-Giáo Chủ hảo lợi hại, lâu như vậy rồi mà còn không xuất tinh.

Thanh Thảo Phu Nhân vốn rất tự tin với tuyệt chiêu bánh bao kẹp xúc xích của nàng. Ta cũng phải công nhận là rất lợi hại, chỉ là nãy bận phân tâm đối phó mấy tên khá khó nhằn, nên không thể tận tình vui sướng.

-Ngươi cần ra sức thêm chút nữa mới được haha

Ta cười lên.

-Ưm.

Thanh Thảo Phu Nhân vâng một tiếng, cúi đầu ngậm lấy quy đầu vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ra sức mút lấy. Đầu lưỡi mềm mại không ngừng kích thích lấy tinh khẩu, khiến ta cảm thấy khoái cảm tê tê, rất sướng. Hai bàn tay mười ngón như bút ngọc hãm sâu vào nhũ cầu của chính nàng, đem nhũ cầu to bự đè ép lên côn thịt của ta hết cỡ.

-Ta bắn.

Ta gầm lên một tiếng, toàn thân sung sướng không ngừng, đem tinh dịch xuất vào trong khoang miệng Thanh Thảo Phu Nhân. Khiến cho hai má đang hõm sâu lại ép chặt cũng phải phình ra, cho thấy ta xuất tinh nhiều như thế nào. Cũng một phần là bị ảnh hưởng bởi cảm giác chiến thắng hân hoan vừa rồi.

Thanh Thảo Phu Nhân nhận lấy tinh dịch ta bắn hết, mới đem môi rời khỏi quy đầu ta. Hai má nàng phồng lên phúng phính đáng yêu như thiếu nữ, lại dâm đãng cực kì. Mĩ phu nhân nuốt ực một cái, sau đó há miệng ra cho ta xem kỹ. Bên trong đều là tinh dịch trắng đục nổi bật trên lưỡi đỏ, rất dâm mỹ. Thanh Thảo Phu Nhân lại khép môi lại, nuốt một cái, lại há miệng ra, cho ta thấy nàng đã đem toàn bộ tinh dịch của ta nuốt xuống bụng, một giọt không chừa.

-Tinh dịch của Giáo Chủ ăn thật ngon.

Cái đồ lẳng lơ này, đúng là biết cách khiến nam nhân hưng phấn.

-Ngươi rất giỏi. Nào lại đây.

Ta kéo Thanh Thảo Phu Nhân lên nằm ngửa trên ghế, đem hai đùi tròn trịa của nàng banh ra. Âm hộ của mĩ phu nhân rất nhiều lông đen óng, rậm rậm rạp rạp, đem cửa huyệt hồng phấn che lấy, không hổ là mang danh Thanh Thảo. Thanh Thảo Phu Nhân chủ động đem cỏ thơm um tùm đẩy ra, cũng tự đẩy ra cánh hoa thịt non, đem âm đạo hồng phấn hiện ra, mời gọi ta tiến đến.

-Thỉnh Giáo Chủ hưởng dụng.

Trên gương mặt xinh đẹp còn ửng hồng ngượng ngùng, đúng là một cái mê chết người yêu tinh.

-Cùng vui, cùng vui.

Ta cười một tiếng, ưỡn eo đem côn thịt cắm vào âm đạo Thanh Thảo Phu Nhân. Không phải là lần đầu, lại rất quen thuộc. Mật huyệt của nàng lầy lội nhiều nước, ấm áp lại chặt khít, sướng vô cùng.

-Côn thịt của Giáo Chủ hảo thô…ư…thật dài…ư…a…cắm đến tận cùng nhân gia rồi…a…sướng quá…Giáo Chủ hảo lợi hại…ư…a

Âm đạo Thanh Thảo Phu Nhân có bao nhiêu sâu rộng, ta tự nhiên rõ ràng, đã sớm đem côn thịt điều chỉnh. Côn thịt cắm vào vừa khít, đem đến khoái cảm thoải mái cho cả hai. Không phải to dài nhất, chỉ có phù hợp nhất, mới đem đến cảm giác hoan lạc vui sướng nhất.

-A…thật thoải mái…ư….a…sướng quá…quá dễ chịu…ư…a

Thanh Thảo Phu Nhân rên rỉ không ngừng.

Ta lấy ra một cái khăn ướt, đem đống dịch trước ngực Thanh Thảo Phu Nhân lau sạch, sau đó nằm sấp lên thân thể mềm mại đẫy đà của nàng, tham lam bú mút nhũ cầu của mĩ phu nhân. Nhũ cầu của nàng thật lớn, ta úp mặt lên, hoàn toàn hãm vào trong thịt nhũ cầu êm ái, thích vô cùng.

-A…Giáo Chủ thích nhũ cầu của nhân gia vậy sao…ư…hihi

Thanh Thảo Phu Nhân ôm lấy đầu ta vuốt ve, hai bắp đùi càng dang rộng sang hai bên, để ta càng thêm thuận tiện đem côn thịt cắm sâu vào trong mật huyệt của nàng. Âm hộ của Thanh Thảo Phu Nhân múp máp lại mềm mại, được phủ lên bởi cỏ thơm rậm rạp, va lên đem đến cảm giác khá là mới lạ, rất thích thú.

-Đó là đương nhiên, haha ai bảo nhũ cầu của ngươi lớn như vậy chứ

Ta ngừng mút, lại chuyển qua mỗi tay một quả bóp vấu chơi đùa nhũ cầu Thanh Thảo Phu Nhân, đem chúng biến thành muôn hình vạn dạng.

Rất căng đầy.

Rất đàn hồi.

Ta rướn người lên, cùng Thanh Thảo Phu Nhân hôn môi.

-A…Giáo Chủ…ngươi cho ta ăn cái gì…ư…a

-Còn sợ ta hại ngươi sao, luyện hoá đi.

-Ừm…a…nhân gia biết…ư

Côn thịt đâm phầm phập không ngừng vào âm đạo khiến Thanh Thảo Phu Nhân chẳng thể nói được rõ ràng.

-A…nhũ cầu nhân gia thật nóng…ư…hoá ra là Sinh Nãi Đan…a…tiết sữa rồi…ư…a

-Xem ra ngươi cũng biết nó haha

Ta cười lên, ngoạm lấy nhũ hoa của Thanh Thảo Phu Nhân ra sức mút lấy, đem sữa tươi ngọt ngào của hút vào miệng.

Có mùi vị của hoa lá cỏ cây tươi mát.

Một mùi vị rất thảo nguyên.

Ta vừa ăn sữa của Thanh Thảo Phu Nhân, vừa đem côn thịt đâm phầm phập vào người nàng, sướng cực kì.

-A…Giáo Chủ hảo lợi hại…ư…nhân gia tới…a…ư

Tiếng rên của Thanh Thảo Phu Nhân đã trở nên cao vút.

-Ta cũng bắn.

-A…bắn đi…bắn cho nhân gia…a…nóng quá…a…ư

Tinh dịch và dâm thuỷ tuôn trào hoà quyện vào nhau, vui sướng nhất ngây, thích cực kì.

Ta nằm sấp trên thân thể mềm mại như bông của Thanh Thảo Phu Nhân, đầu chôn giữa hai nhũ cầu của nàng, ngửi mùi thơm ngát cơ thể. Hai tay bấu lên hai nhũ cầu, đem mười ngón tay hãm sâu vào bên trong. Côn thịt ngâm trong âm đạo Thanh Thảo Phu Nhân vui sướng xuất tinh, sảng khoải vô cùng.

Mĩ phu nhân này, quá mê người.

Bản thân sướng đến không chịu nổi, lại còn không quên vỗ về lưng của ta, để ta càng thoải mái đem tinh dịch xuất vào trong thân thể nàng.

Hôm nay phải chơi nàng một ngày mới đủ.

Lời Nhắn Chương 311
P/s cầu đề cử.
Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.