Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mây lành tới Kim Lăng

Tiểu thuyết gốc · 2723 chữ

Chương 123 Mây lành tới Kim Lăng

Sau một ngày náo động không ngừng.

Cuối cùng cái lồng khổng lồ bao vây lấy Kim Lăng Thành cũng được dỡ bỏ.

Kim Lăng Thành chính thức đổi chủ.

Chưa cần biết kết quả trong Thiên Đạo Thư Viện thế nào, Ma Thiên Giáo đã là chí tôn tại Kim Lăng Thành.

Nhà giàu, thương nhân trong trong Kim Lăng Thành dồn dập tới Kim Thiên Lâu ghi tên. Những ai trước đó đã đứng về Ma Thiên Giáo thì vui mừng khôn xiết, sắc mặt vui như tết. Còn những tên do dự muốn xem thời thì sắc mặt lo lắng. Những chuyện này không cần đích thân Ma Thiên Giáo Chủ lo lắng.

Việc chuyên môn nên để người chuyên nghiệp làm, mới có hiệu quả cao nhất.

Ta tức tốc triệu hồi Đông Phương Thuỵ Vân qua Kim Lăng Thành.

-Đường thúc, đã lâu không gặp.

Thuỵ Vân Phu Nhân đứng đối diện Đông Phương Bất Bại, cười nói như không có chuyện gì. Giờ nàng cũng đã là cường giả Nguyên Thần Cảnh, cũng không yếu cho Đông Phương Bất Bại.

-Đúng là đã lâu. Lần cuối gặp ngươi, ngươi còn chỉ là một đứa nhóc mười hai tuổi.

Chuyện của Đông Phương Bất Bại ta đã nghe Thuỵ Vân Phu Nhân nói qua. Đông Phương Bất Bại vốn là độc đinh dòng chính của Đông Phương Gia, mà hắn lại bị đồng tính, giận dỗi bỏ nhà đi tới tận Minh Quốc xa xôi, từ đó tay không lập nghiệp, dựng nên Nhật Nguyệt Thần Giáo. Cho nên phân thân của Thuỵ Vân Phu Nhân bên dòng phụ mới có cơ hội ngồi lên ghế Giáo Chủ.

Đông Phương Bất Bại vừa là niềm tự hào vừa là nỗi hổ thẹn của Đông Phương Gia.

Nhưng mà cong cả đời, thẳng một lần, lại lòi ra Đông Phương Kiều Ân.

Đối với vị nữ nhi này, Đông Phương Bất Bại vừa yêu vừa hận.

Nhật Nguyệt Thần Giáo có rất nhiều người họ Đông Phương, nhưng đều là nhận nuôi, như Đông Phương Nhi và Đông Phương Thắng. Chỉ có Đông Phương Kiều Ân là thân sinh của Đông Phương Bất Bại. Vào Luân Hồi, có được thiết lập này, lợi thế của Đông Phương Kiều Ân phải nói là rất lớn.

Mà lấy trí tuệ của nàng, đúng là đã tận dụng rất tốt.

Trong Luân Hồi, anh tài nhiều vô kể.

Mà ta, đi ở trước một đoạn dài, cũng là nhờ may mắn.

Sống lâu chính là một loại tài năng.

-Ôn chuyện cũ đủ rồi, nói chuyện chính nào. Tình hình thế nào?

Tính ra giữa Đông Phương Thuỵ Vân và Đông Phương Bất Bại không tồn tại mâu thuẫn gì cả. Thời đại thay đổi, Đông Phương Gia cũng đã thay đổi rồi. Hợp tác với nhau rất là ăn ý.

-Thương nghiệp rất đề cao tính cạnh tranh, không nên sát nhập toàn bộ thương đoàn trong Kim Lăng Thành lại. Chỉ cần yêu cầu họ đóng thuế đầy đủ là được. Nhưng mà tình hình Minh Quốc rất không ổn. Phía tây là Nguyên Quốc, phía nam là Thương Quốc, phía đông là Thanh Quốc, đều là các nước có trạng thái đối địch với chúng ta. Minh Quốc bị vây vào giữa, có lẽ còn sắp đối mặt với chiến tranh, sẽ rơi vào trạng thái bị cô lập.

Thuỵ Vân Phu Nhân lên tiếng. Nàng là một trong những cao tầng của Ma Thiên Giáo, đối với tình hình tring giáo nắm rất rõ, rất được ta tin tưởng.

Không chỉ ba nước đó, ở Chiến Quốc đã xuất hiện một kẻ địch mới.

Ta dù biết mình mạnh, nhưng một cân bốn thì có chút không đủ tự tin.

Phải biết đó là bốn tên Hợp Đạo Giả. Có khi ngàn năm mới xuất hiện một Hợp Đạo Giả. Bọn hắn dù xuất hiện ở thời đại nào đều có uy năng là danh tiếng chấn động Cửu Châu. Không thể xem thường bất cứ tên nào.

-Đau đầu nha.

Ta hiếm khi ôm đầu sầu tư.

Địa bàn của ta hiện tại, gồm Kim Quốc, Tống Quốc, Tuỳ Quốc và nếu thêm Minh Quốc nữa, thì chính là trong tình trạng bị vây đánh bởi bốn thế lực. Ôm nhiều, đúng là rất mệt mỏi.

-Giáo Chủ, tình hình hiện tại, chỉ có thể bỏ Minh Quốc mà thôi.

Thuỵ Vân Phu Nhân lên tiếng, để Đông Phương Bất Bại nhấp nhổm không yên. Nhưng hắn cũng biết tình hình hiện tại, hắn chỉ có thể làm như thế.

-Bàn cờ Thiên Hạ, kẻ không tranh là kẻ thất bại. Nếu như Hợp Đạo Giả không tham chiến, Ma Thiên Giáo có thể chống đỡ không?

-Hẳn là không có vấn đề gì.

Đấu trí tranh Thiên Hạ, cần so tổng lực.

Nam Man Hoang Châu tuy rằng giàu có trù phú, nhiều tài nguyên nhất Thiên Hạ, nhưng không phải vơ tay là có, cần người đi khai thác. Ma Thiên Giáo rất thiếu nhân thủ. Mà ngược lại, Đông Thắng Thần Châu lại có dân cư rất đông đảo. Bởi vậy không thể bỏ Minh Quốc được.

Con người luôn là tài nguyên chiến lược quan trọng nhất.

-Cứ như vậy đi. Chuyện thương lộ Minh Quốc đi các nước bị vây khốn, ta sẽ nghĩ cách.

Tạn họp, Đông Phương Bất Bại rời đi.

-Giáo Chủ, nhất định phải tranh đoạt Thiên Hạ sao? Sẽ chết rất nhiều người đó.

Thuỵ Vân Phu Nhân lúc này mới tới gần bên ta, gặng hỏi.

-Ngươi biết Tứ Linh Thiên Tai chứ?

Ta không trả lời, mà hỏi lại Thuỵ Vân Phu Nhân.

-Trong giáo điển có nhắc đến.

Thuỵ Vân Phu Nhân gật đầu.

-Khi đó toàn bộ Thập Vạn Sơn Châu tràn ngập dị thú săn bắt con người, không chừa một ai. Lửa cháy đỏ khắp Đông Nam Thiển Hải, cho dù là trốn xuống tận đáy biển, cũng không thoát được. Đông Thắng Thần Châu bị lũ lụt cuốn trôi toàn bộ, không sót chút nào. Tây Sa Mĩ Châu từ sa mạc biến thành đồng tuyết. Toàn bộ đều chìm trong Vĩnh Hằng Đông Dạ. Nhân loại gần như diệt tuyệt.

Ta vừa nói, cũng đem hình ảnh tuyết phủ khắp Thiên Địa chiếu cho nàng xem.

-Không ngờ lại thảm khốc như vậy.

Thuỵ Vân Phu Nhân thổn thức.

-Dù Luân Hồi đã đổi khác. Nhưng mười sáu năm nữa mới đến thời hạn. Nếu Tứ Linh Thiên Tai thật sự xảy ra, cho dù ta chống đỡ được, các ngươi lại không được. Huống hồ, ta đối mặt với một trong Tứ Linh cũng đã không nắm chắc phần thắng, bọn chúng vây công, ta bại chắc.

-Tứ Linh mạnh như vậy?

Tứ Linh Thiên Tai kinh hãi.

-Tứ Linh đại diện cho tứ đại, tuy là Thánh Thú, thật ra lại là hiện thân của Thiên Đạo. Bọn chúng có thể vận dụng hoàn mĩ sức mạnh mượn từ Trời Đất. Ta hiện tại không bằng được.

Sáu cô nương Vương Miện là ký chủ gửi gắm Ý Chí Độc Lập Thiên Đạo không sai. Mà Hợp Đạo Giả như ta cảm nhận được Thiên Đạo, lại không phải xuất phát từ người của các nàng. Đúng là rất rắc rối, không biết nên giải thích thế nào.

Ý chí độc lập – linh hồn

Thiên Đạo – nguyên thần

Đầu óc ta xoay chuyển, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.

Nếu linh hồn có thêm một lớp vỏ bọc, thì thành Nguyên Thần. Nhưng nguyên thần về chức năng giống một lớp bảo vệ và lưu giữ ký ức. Còn bản ngã hay ý chí thì vẫn do linh hồn quyết định. Chắc hẳn Thiên Đạo cũng có một lớp vỏ bọc như vậy, và đang bị Luân Hồi Bàn khống chế. Còn về phần Ý Chí, thì Thiên Đạo lúc có lúc không. Nhưng cho dù không có ý chí, xác Thiên Đạo vẫn còn, thậm chí hoạt động được bình thường.

Hợp Đạo Giả cảm ngộ Thiên Đạo, cũng dần dần đồng hoá với Thiên Đạo.

Nếu ý chí của Hợp Đạo Giả đủ mạnh, thì có thể trở thành Ý Chí của Thiên Đạo.

Cũng chính là cửu giai trong truyền thuyết, Chưởng Thiên Giả.

Quả nhiên gần đây chăm chỉ tra cứu thư tịch không uống phí mà.

Ta cũng không phải suốt ngày chỉ biết chơi gái không đâu.

-Giáo Chủ, sao vậy?

Thấy ta đơ ra, Thuỵ Vân Phu Nhân liền gọi, vô tình cắt ngang mạch suy nghĩ. Nhưng vấn đề vừa minh bạch cũng không giúp được gì cho hoàn cảnh hiện tại.

-Không có gì. Như vậy đi, ngươi gấp rút chỉnh đốn thương hội, nắm vững Kim Lăng Thành, đảm bảo trị an trước. Muốn hành động gì cũng phải chờ một tháng sau mới được.

-Ta biết rồi. Ta đi làm ngay.

Thuỵ Vân Phu Nhân là nữ cường nhân đam mê công việc, vội vàng quay gót rời đi.

-Khoan đã.

Ta kéo tay Thuỵ Vân Phu Nhân, đặt nàng ngồi lên đùi mình.

-Ngươi hôm nay thật đẹp.

Ta vói tay vào áo vest Thuỵ Vân Phu Nhân, tóm lấy nhũ cầu căng đầy của của nàng nắm bóp. Thuỵ Vân Phu Nhân ưa thích mặc đồ công sở khi làm việc. Hôm nay nàng mặc một bộ vest màu trắng ngà. Không mặc áo trong, vạt áo vest đem hai nhũ cầu của Thuỵ Vân Phu Nhân ép vào tạo thành một rãnh sâu mê người trước ngực. Chỉ có một cúc áo gần trên rốn, vạt áo bị hai nhũ cầu căng đầy đẩy lên một độ cong mê người. Mông tròn bự được ôm với váy bó ngang đùi, đôi chân dài miên man còn đi thêm giày cao gót mười hai phân, cao quý mà sang trọng.

-Còn ngươi luôn xấu như vậy.

Khi ta đem xác Nam Cung Dật phi tang trong Hoàng Lăng Thanh Quốc, lộ ra bộ mặt thật trước Thuỵ Vân Phu Nhân, nàng cũng chẳng thay đổi gì. Dù sao cũng đã biết từ trước. Số lượng tình nhân của Thuỵ Vân Phu Nhân không ít, ta chỉ là một trong mà thôi. Vì thế cũng càng lười quan tâm đến nàng.

-Nhanh chút, ta còn đi làm việc.

Thuỵ Vân Phu Nhân rời khỏi đùi ta, tay chống trên bàn, đem mông tròn bó căng trong váy ngắn vểnh ra sau. Mị nhãn như tơ quay lại liếc ta một cái.

-Còn không mau tới.

-Haha

Ta cười lên, đến phía sau mông nàng, đem váy ngắn lật lên trên eo, trước hết nắm lấy hai quả mông tròn trĩnh bóp chơi. Quần lót lọt khe màu đen, rất dâm đãng. Tay đem đũng quần lót kéo sang một bên, ngón tay cắm vào mật huyệt của Thuỵ Vân Phu Nhân khuấy động.

- Ngươi mau cắm vào đi, bên trong ta đã mau ướt.

Khả năng khống chế thân thể của cường giả Nguyên Thần Cảnh rất mạnh, Thuỵ Vân Phu Nhân đã có thể tuỳ ý khống chế Sắc Dục Phần Tâm Hoả trong người, tự đem lửa dục cháy bùng lên, dâm thuỷ dầm dề tiết ra tràn đầy trên lòng bàn tay ta.

-Ta tới đây.

Thuỵ Vân Phu Nhân dáng người cao ráo, lại đi giày cao gót, ta muốn đem côn thịt cắm vào mật huyệt của nàng, còn cần nhón chân lên. Mĩ phu nhân hiểu ý đem đùi gấp khúc, hạ mông xuống, thuận tiện ta đem côn thịt cắm vào âm đạo nàng.

-A…đã nghiền….lâu rồi không cùng ngươi làm tình rồi…ư…a

Côn thịt cũng chẳng cần điều chỉnh kích thước, bay nhanh trong âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân, không thể cắm tới đáy. Nhưng khoái cảm nhục dục thuần tuý đối với Thuỵ Vân Phu Nhân bây giờ cũng không còn đủ kích thích nữa. Nàng càng khát cầu khoái cảm mãnh liệt hơn.

-A…ư…thật thoải mái…ư…a

Thuỵ Vân Phu Nhân đem mông đẩy về phía sau, phối hợp ta va chạm mông bự của nàng, tạo thành những âm thanh vang dội.

Âm đạo là con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim nữ nhân.

Một nhà dâm dục học nào đó chia sẻ.

Ta thấy rất đúng.

Thuỵ Vân Phu Nhân rên rỉ vui vẻ không thôi, chân khí ta tràn lan trong cơ thể nàng, và ngược lại, chân khí nàng cũng chảy nhanh trong kinh mạch của ta. Hai thân thể có vẻ chênh lệch về nhan sắc kết hợp chặt chẽ làm một. Nhưng mà, mĩ phu nhân và tiểu bạch kiểm lại là một cặp đôi hoàn hảo.

Tâm linh tương thông.

Linh hồn giao thoa.

-A…sướng quá…ư…quả nhiên ngươi là nhất…ư…a…ư…a

Thuỵ Vân Phu Nhân như rên thét lên, ánh mắt ướt đẫm nước, toàn thân nhũn ra nằm sấp trên bàn, tuỳ ý ta đem côn thịt từ sau đâm phầm phập vào âm đạo nàng, như tháo nước đem dâm thuỷ chảy ra tràn trề hai bắp đùi trắng muốt tròn trịa.

Cũng không phải lúc nào linh hồn giao thoa thì đều sinh ra ảo giác, hoặc tạo ra không gian tâm linh của riêng hai người. Như Thuỵ Vân Phu Nhân hiện tại, linh hồn vui sướng hoàn toàn biểu hiện ra trên thân thể nàng.

-Ta cũng thật sướng…ngươi quá mê người…ư…a

Ta cũng đồng thời nhận lấy khoái cảm lan tràn toàn thân, cả người lâng lâng thoải mái cực kì. Càng hăng say đem côn thịt cắm sâu vào trong âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân. Côn thịt không điều chỉnh kích thước, cắm vào mật huyệt sâu hẹp của mĩ phu nhân, tựa như sào chọc xuống biển khơi, sâu không thấy đáy. Nhưng độ chặt khít thì vẫn rất tuyệt vời, sung sướng cực kì.

-A…ta tiết…ư…a…ư…sướng chết mất…ư…a

Thuỵ Vân Phu Nhân rên thét lên, âm đạo siết chặt lại bóp nghẹt lấy côn thịt của ta. Ta đồng thời đem côn thịt cắm sâu nhất có thể vào mật huyệt của nàng. Một đợt khoái cảm tựa như ánh sáng bùng lên lan tràn khắp toàn bộ thân thể và linh hồn ta, dễ chịu không nói nên lời.

Cùng lúc đó, tinh dịch nóng hổi phun trào vào âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân.

Ta nằm gục lên thân thể mê người của nàng, nhũn ra trong chốc lát, một ngón tay cũng không muốn động đậy. Hồi lâu mới rời khỏi lưng Thuỵ Vân Phu Nhân, đem côn thịt rút ra khỏi âm đạo nàng. Tinh dịch trắng đục chảy ra khỏi mật huyệt, xuôi xuống bắp đùi thon nuột của Thuỵ Vân Phu Nhân, dâm uế không chịu nổi. Còn mĩ phu nhân, thì đang nằm sấp trên bàn, thở hổn hển không ngừng, sướng đến nhũn cả người ra. Hồn không biết đã bay đi nơi nào.

-Làm tình cùng ngươi vẫn là sướng nhất, thật thoải mái.

Thuỵ Vân Phu Nhân ngồi trên bàn, vén lại tóc mây toán loạn trên trán, gương mặt tràn đầy thoả mãn. Một chân duỗi dài xuống đất, một chân cong lên đạp trên bàn, đem âm hộ nhầy nhụa bày ra trước mắt ta. Chân khí tinh chuẩn bao lấy ngón tay Thuỵ Vân Phu Nhân, đem tinh dịch trên đùi rửa sạch, cuốn đến trước cửa âm đạo nàng, sau đó bị hút vào bên trong, một giọt cũng không lãng phí. Ngón tay lại kéo đũng quần tam giác ren nhỏ xíu che đi âm hộ màu mỡ, đem váy kéo xuống. Lại đem cúc áo vest cài dưới bụng, Thuỵ Vân Phu Nhân trở lại bộ dạng cao quý và sang trọng như trước.

-Ta đi làm việc đây. Thân.

Thuỵ Vân Phu Nhân hôn lên má ta một cái, quay người lắc mông đi ra ngoài. Má hồng ửng đỏ không thèm che dấu, càng khiến nàng thêm xinh đẹp vạn phần. Để người đi qua cả nam lẫn nữ đều phải ngây dại.

Thật là một cái tuyệt thế vưu vật.

Lời Nhắn Chương 312
Cầu đề cử, cầu kim phiếu
Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.