Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Đô Yên Vân (1)

Tiểu thuyết gốc · 2227 chữ

Chương 81.1 Thanh Đô Yên Vân (1)

Ngày hôm sau.

Hội nghị gia tộc Cảnh Gia.

Cảnh Khuyển như cũ làm một bức tượng đứng sau lưng Cảnh Điềm.

Thân là thiếp thân nô tài, rất nhiều mệnh lệnh của Cảnh Điềm đều là Cảnh Khuyển đi truyền đạt và thực hiện. Cho nên hội nghị gia tộc như vậy, hắn có thể tham gia, để dễ bề làm việc.

Cái tên nói lên tất cả.

Sự trung thành được chứng minh, để Cảnh Khuyển có thể ở đây hôm nay. Mà lần này cũng không chỉ có mình hắn, còn một nam tử khuôn mặt góc cạnh soái khí không kém, đôi mắt sắc bén như diều hâu.

Hắn là Cảnh Ưng, một trong những hộ vệ của Cảnh Điềm. So với Cảnh Khuyển cao một thước tám, Cảnh Ưng chỉ cần thước sáu lăm, lộ vẻ thấp bé gầy gò, nhưng cũng vì vậy mới có thể khiến hắn đạt được tốc độ và thân pháp vô cùng cao mình.

-Nữ nhi, lần này Thái Hậu yêu cầu chúng ta phải làm gì?

Cảnh Cam, Giáo Chủ Cảnh Gia hiện tại, hỏi nữ nhi Cảnh Điềm. Mọi người trong gia tộc cũng dồn dập chờ đợi câu trả lời của nàng.

-Thái Hậu chỉ yêu cầu chúng ta cử ra năm Tiên Thiên khi mở ra Hoàng Lăng, mọi sự khi đó đều theo Thái Hậu chỉ đạo. Còn chi tiết, ta không được cho biết.

Cảnh Điềm nhẹ nhàng trả lời.

-Nhất định phải là năm sao? Cảnh Gia hiện tại có phân thân, muội, ta và nhị thúc, cũng chỉ có bốn Tiên Thiên mà thôi.

Cảnh Sinh, ca ca của Cảnh Điềm, lo lắng hỏi. Hắn cũng là Luân Hồi Giả, được sự toàn lực ủng hộ của Cảnh Gia, qua vài lần Luân Hồi, cũng vừa đạt đến ngũ giai. Hai huynh này, chính ra cũng khá là thân thiết.

-Năm đó Quốc Chủ khai quốc Hoàng Vô Cực băng hà, đã từng dặn chỉ khi Thanh Quốc đến lúc sinh tử tồn vong, mới được mở hoàng lăng. Bây giờ Ma Tổ hiện thế, Ma Thiên Giáo cũng là bành trướng không ngừng. Cho nên Thái Hậu mới chọn mở ra Hoàng Lăng. Bây giờ chính là thời khắc sinh tử tồn vong của Thanh Quốc ta. E là mệnh lệnh của Thái Hậu, không có chỗ thương lượng, chúng ta nhất định phải gom đủ năm Tiên Thiên Cường Giả. Kỳ thật không chỉ chúng ta, các gia tộc khác trong Thanh Đô đều được nhận quân lệnh trạng, phải góp đủ số lượng Tiên Thiên nhiều hơn số lượng Tiên Thiên của cả gia tộc. Mà Cảnh Gia chúng ta, chỉ cần thêm một, đã là được Thái Hậu ưu ái rồi. Thái Hậu cũng có nói thêm, ai có thể cống hiến càng nhiều, sự thành ban thưởng cũng càng cao.

-Ta sẽ nghĩ cách.

Cảnh Cam biết nữ nhi không nói dối, dùng tay day trán nói.

-Nhưng mà chúng ta lại hợp tác với Ma Thiên Giáo, không biết Thái Hậu đang nghĩ gì.

-Thái Hậu nghĩ gì, không phải là điều chúng ta có thể suy đoán được. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ gom đủ năm Tiên Thiên thôi là đủ để chúng ta đau đầu rồi.

-Được rồi, hôm nay tới đây, mọi người cũng đã rõ rồi chứ. Trong Thanh Quốc cũng không thiếu Tiên Thiên Cường Giả ẩn danh. Cảnh Sinh đi liên hệ vài người quen biết với Cảnh Gia ta, không tiếc giá cao mời chào. Cảnh Điềm tiếp tục chú ý tin tức trong cung. Còn ta sẽ liên hệ vài lão bằng hữu, hy vọng bọn hắn sẽ chịu nể mặt giúp đỡ. Nhị đệ, đệ đi chỉnh đốn lại võ giả trong phủ. Lần này, Cảnh Gia ta nhất định dốc toàn lực.

-Vâng, phụ thân. X2

-Vâng, đại ca.

Cảnh Lam, đệ đệ của Cảnh Cam, lúc này mới lên tiếng. Hắn vẫn luôn là người trầm mặc kiệm lời như vậy. Nhưng cũng là cường giả ngũ giai, một trong hai trụ cột của Cảnh Gia. Sau này có Cảnh Điềm và Cảnh Sinh chèo chống, để gánh nặng trên lưng hắn vơi đi nhiều, cũng thảnh thơi hơn.

Tan họp cũng là lúc trời đã khuya.

Cảnh Điềm trở lại khuê phòng của nàng. Bên trong rất trang nhã, gọn gàng, đầy đủ tiện nghi. Tuy rằng với nhan sắc của Tiên Thiên, mọi thứ son phấn đều là không cần thiết, nhưng là nữ nhân, Cảnh Điềm cũng yêu thích ngắm bản thân mình, cho nên trong phòng cũng là có gương lớn và bàn trang điểm. Mĩ nhân ngồi ngắm mình trong gương, cầm lược chải mái tóc đen óng dài như thác đổ của mình, trong miệng ngâm nga ca khúc. Không chỉ dung nhan của nàng xinh đẹp tuyệt trần, giọng hát cũng là ngọt ngào dễ nghe, để người ta mê say.

Chải xong mái tóc, Cảnh Điềm lúc này mới bình tĩnh ngắm nhìn bản thân trong gương, mỉm cười xinh đẹp.

-Gương kia ngự ở trên tường, nước ta ai đẹp được dường như ta.

Cảnh Điềm đọc lên một câu thần chú cực kì quen thuộc.

Mà mặt gương trước mặt nàng, vậy mà tựa như mặt nước, một vòng xoáy xoay vòng, tạo thành một khuôn mặt mang mặt nạ màu xanh lam cổ xưa.

Không phải Kim Tuyết Hậu thì còn ai?

Kim Tuyết Hậu nắm trong tay Kim Quốc đã mười mấy năm, đồng thời cũng đem thám tử rải ra khắp chốn. Cũng bởi vậy Cảnh Điềm mới có thể nhanh chân hơn người khác, đạt đến ngũ giai, đều là nhờ tài nguyên Kim Tuyết Hậu đầu tư.

-Thái Hậu thường xuyên rời cung đến Hoàng Lăng. Tuy rằng nàng hành sự bí mật, nhưng từ Thanh Đô đến Hoàng Lăng quá xa, không tránh được tai mắt khắp nơi. Xem ra là nàng có thể ra vào Hoàng Lăng tự do. Thêm nữa nàng yêu cầu các gia tộc góp đủ số lượng Tiên Thiên Cường Giả, e rằng là muốn thực hiện nghi thức hiến tế nào đó trong Hoàng Lăng.

Cảnh Điềm không dài dòng, lập tức vào chuyện chính.

-Sự kiện lần này rất nguy hiểm, ngươi có thể kiếm cớ không tham gia.

Kim Tuyết Hậu trong gương nói.

-Không tham gia không được. Nhưng Thái Hậu dã tâm bừng bừng, đương nhiên cần thuộc hạ chinh chiến cho mình, cho nên khả năng nàng ra tay với ta là rất thấp. Ngươi chỉ cần đảm bảo Nguyên Thần Cảnh sẽ không chủ động ra tay với ta, còn lại ta có thể tự lo liệu được. Với lại bốn hộ vệ của ta chỉ mới là tam giai, ngươi có cách nào trong thời gian ngắn tăng thực lực của bọn hắn lên Tiên Thiên không?

-Để ta nghĩ xem.

Kim Tuyết Hậu im lặng suy nghĩ.

-Gần đây chiến tranh với Ma Giáo, thu được không ít đồ vật. Có một thứ là Tiên Thiên Ma Chủng, có thể để cho võ giả nhanh chóng đột phá Tiên Thiên. Nhưng mà đổi lại, tiêu hao thọ mệnh cực nhiều, thất bại thì sẽ chết, mà thành công, thì sống không quá một năm.

Thứ đồ này, nghe cũng rất đáng sợ, nhưng đối với Luân Hồi Giả, lại không khác gì chí bảo. Bởi vậy rất nhiều Luân Hồi Giả cực kì tình nguyện gia nhập Ma Giáo, cũng vì thế khiến thực lực Ma Giáo tăng mạnh, có thể đôi co với Ma Thiên Giáo hồi lâu.

-Như vậy càng tốt, sẽ không gây nghi ngờ.

Cảnh Điềm nói.

-Vậy ta sẽ tìm cách đưa chúng đến tay ngươi.

-Còn nữa, theo suy đoán của ta, trong Hoàng Lăng, sợ rằng có tồn tại sức mạnh cấp bậc Hợp Đạo.

-Thật sự?

-Chỉ là suy đoán mà thôi. Hiện tại Ma Đế và Ma Thiên Giáo Chủ hiện thế, đều là cường giả Hợp Đạo Cảnh. Thục Trinh Thái Hậu khi nhắc đến họ cũng không biểu hiện sợ hãi, ngược lại rất tự tin vào lần mở Hoàng Lăng này. Lại thêm nàng có thể ra vào Hoàng Lăng, cho nên ta có suy đoán này.

-Tốt lắm. Lần này ngươi lập công lớn, muốn ban thưởng gì nào?

-Ta muốn hồn nguyên.

-Ngươi cũng thật biết chọn.

Trong giọng của Kim Tuyết Hậu lộ vẻ không nỡ, nhưng cũng không nuốt lời.

-Cảnh Ngưu đang ở Đông Thanh trấn, ta sẽ để hồn nguyên trong người hắn, ngươi có thể tự lấy.

-Ít nhiều.

-Đủ để ngươi hài lòng.

Biết đã hết chuyện, Kim Tuyết Hậu rời đi, để lại mặt gương bình thường như cũ, phản chiếu dung nhan xinh đẹp ngọt ngào của Cảnh Điềm.

Mấy ngày sau.

Cảnh Ngưu, một trong bốn hộ vệ thiếp thân của Cảnh Điềm, vội vã trở lại Cảnh Gia. Cùng với Cảnh Khuyển, Cảnh Ưng, Cảnh Mã có mặt tại khuê phòng của Cảnh Điềm. Chó, trâu, ngựa và điều hâu, đều là những vật nuôi rất có ích với con người. Đặt tên như thế, quá không coi bọn hắn là con người. Nhưng đối với bọn hắn mà nói, không có vấn đề gì cả.

Không phải cứ xuyên không là sẽ có thể ngạo thị thiên địa, đạp lên đầu chúng sinh, bước lên đỉnh phong nhân gian. Đặc biệt là khi không có hệ thống, mà ngươi lại không phải là kẻ xuyên không duy nhất.

Vậy thì chỉ có thể học cách chấp nhận.

Lại thêm đối với Cảnh Ngưu mà nói, cho dù là lần Luân Hồi sau, hắn vẫn như cũ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Cảnh Điềm tiểu thư.

Bởi vì quá sung sướng rồi.

Cảnh Điềm ưu nhã ngồi trên ghế. Hôm nay nàng mặc một chiếc sườn xám màu trắng, vẫn là gợi cảm mê người như mọi khi. Mái tóc dài đen óng đã uốn lượn dập dờn như sóng dài ngang eo thả tự do sau lưng. Mà chết người là, Cảnh Điềm đem gương mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh của nàng chôn vào giữa háng Cảnh Ngưu, hé ra đôi môi chúm chím đỏ mọng như táo chín, ngậm lấy côn thịt thô to của hắn vào miệng, ra sức bú mút.

Cảnh Ngưu cúi đầu chiêm ngưỡng dung nhan khuynh thành của Cảnh Điềm tới tới lui lui giữa hai chân mình, đem côn thịt của hắn nhả ra nuốt vào, thật là sướng không sao tả nổi.

-Ha…hộc…hộc…a…A

Cảnh Ngưu thở dốc như trâu, gần như rên thét lên. Sau đó thân hình cồng kềnh run lên dữ dội. Lúc này hắn thật muốn bắt lấy đầu Cảnh Điềm, đem côn thịt nhét hết vào cổ họng nàng, hung hăng xuất tinh. Nhưng một tia lý trí còn sót lại để Cảnh Ngưu không làm thế, nắm chặt hai tay siết mạnh, cũng là đem tinh dịch xuất ra, bắn vào trong miệng Cảnh Điềm.

Cảnh Điềm như mút hết tinh dịch ra khỏi cơ thể Cảnh Ngưu, nâng nửa thân trên dậy. Tựa như đang thưởng thức một thứ gì đó vô cùng tuyệt diệu, để hai mắt nàng sáng lấp lánh, không giấu nổi sự say mê.

Cổ họng mấp máy, đem tất cả chất dịch trong miệng nuốt vào bụng, Cảnh Điềm bộ dạng chưa đã thèm liếm liếm đôi môi ướt át.

-Hồn nguyên, đúng là quá tuyệt diệu.

Cảnh Điềm thưởng thức xong, mới ưu nhã ngồi ngay ngắn bên bàn, đối diện với bốn tên hộ vệ thiếp thân vô cùng trung thành.

-Tiểu Ngưu, lấy chúng ra đây.

-Vâng, tiểu thư.

Cảnh Ngưu vội vàng móc từ trong lồng ngực ra bốn khối ngọc hình hộp trắng nõn, đặt ngay ngắn lên bàn. Thân thể to béo để khả năng hồi phục của Cảnh Ngưu rất tốt. Vừa rồi chỉ là bú liếm đơn thuần, tuy rằng cực kì sung sướng, nhưng chưa đến mức khiến hắn mất đi thần trí.

-Thứ này là Tiên Thiên Ma Chủng, sử dụng nó các ngươi có thể đột phá lên Tiên Thiên Cảnh, nhưng tuổi thọ giảm bớt, chỉ có thể sống thêm một năm, còn là sống không bằng chết. Các ngươi có thể lựa chọn dùng hay không.

-Chúng nô tài nguyện chết vì tiểu thư. X4

Cảnh Điềm dạy dỗ được bốn tên nô tài không tệ, hầu như không có chút do dự nào vì nàng dâng hiến ra mạng sống. Nhưng mà đừng nói bốn người bọn hắn, nam nhân gặp phải Cảnh Điềm, chín thành đều sẽ nguyện vì nàng đi chết. Mà Cảnh Điềm đối với những con chó trung thành của mình rất không tệ, còn dùng chính thân thể mê người của nàng ra nuôi kia mà.

Ko trung thành không được nha.

-Lần này đi Hoàng Lăng, hung hiểm vô cùng, đến cả ta cũng không cách nào đảm bảo tính mạng. Nhiều bao nhiêu phần thực lực lại thêm bấy nhiêu phần bảo hiểm. Lui về tu luyện đi.

-Vâng tiểu thư. X4.

P/S: Cầu đề cử.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.