Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàm Ân Tĩnh

Tiểu thuyết gốc · 3839 chữ

Chương 6.1 Hàm Ân Tĩnh

Chạng vạng.

Đường núi gập ghềnh khó đi. Bất quá ta chính là bay, không hề đi một tý nào.

-Á.

Tiếng la thất thanh từ xa xôi vọng tới, bởi vì rừng núi lúc chiều tà vô cùng tĩnh mịch, thêm nữa thính lực của ta từ sau khi đột phá Cường Cảm Cảnh đã trở nên vô cùng tốt, cho nên vẫn nghe thấy.

Ta lập tức tăng tốc chạy qua, rất xa, bên tai không ngừng truyền tới âm thanh khóc lóc, thở hổn hển của cô nương và tiếng cười đáng ghét của một nam nhân.

-Các ngươi có chạy đàng trời, chịu chết đi.

-Khôngggggg

Mọi thứ hiện ra trong tầm mắt. Kì thật cũng còn rất xa một đoạn, bất quá ta là nhìn rõ, chân khí dồn lên mắt, để hai mắt bị bao lấy một tầng khói màu vàng óng. Đây là thủ đoạn của cường giả ngũ giai Cường Cảm Cảnh, cường hoá các giác quan của cơ thể.

Bên bờ vực, nam nhân một kiếm chém vào người cô nương thấp lùn, máu tươi tuôn ra.

-Ta liều mạng với ngươi.

Một cô nương cao gầy còn lại hét lên quyết tuyệt. Rồi xông tới ôm ngang hông nam nhân cùng lao xuống vực.

Ta bùng nổ ra tốc độ tối đa, lao theo xuống vực, không quên cắm thiền trượng lại trên bờ. Cũng may vực đủ sâu, hai người nọ rơi lâu mà không tới đáy. Nhanh gọn túm lấy hai người, bay ngược lên, ném cả hai lăn trên đất, lại cũng không để ý tiếp. Nhanh chóng chạy tới bên cô nương nằm trên mặt đất. Một kiếm chéo ngực, rất sâu, đã hết cứu. Ta chỉ đành truyền chân khí vào, giữ lại chút hơi tàn, xem nàng có di ngôn gì. Tiên Thiên Chân Khí hùng hậu truyền vào, để cô nương hồi quang phản chiếu.

-A di đà phật.

-Lam tỷ, Lam tỷ.

Cô nương cao gầy khóc rống lên. Chồm tới ôm lấy cô nương thấp lùn. Cả hai bộ dạng tơi tả, tiều tuỵ, nhưng không dấu nổi nét xinh đẹp hiếm thấy. Ta càng nhìn càng thấy quen mắt, lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

-Ngươi có lời gì muốn nói thì nói nhanh lên.

Ta thúc dục.

Cô nương thấp lùn run rẩy đưa bàn tay đầy máu lên gò má cô nương cao gầy, giọng nói đứt quãng.

-Ân Tĩnh, ngươi phải tiếp tục sống, đi tìm các tỷ muội ….

Chưa được hết câu, tay gục xuống, lìa xa trần thế.

-Lam Tỷ.

Cô nương cao gầy khóc rống lên.

Ta để nàng đau thương một mình. Tới gần nam nhân đang đứng bên kia, hắn rất thức thời, biết không chạy được, lại thấy ta là hoà thượng, nên cũng không chạy. Thấy ta tiến tới, ôm quyền chào hỏi.

-Đại sư, tại hạ Lễ Quang Thành, là người Tung Sơn Kiếm Phái, chuyện đây là ân oán của Hành Sơn Phái và chúng ta, mong đại sư không xen vào.

-Ân oán giang hồ, ta không tiện xen vào, bất quá ngươi giết người trước mặt ta. Ta không thể làm như không thấy. Như vậy đi…

Chưa nói hết câu, ta đã biến mất ra sau lưng hắn, một chiêu cầm nã thủ chộp lấy vai, chân khí truyền vào khoá chết hắn. Tay phải ngưng tụ cương châm vàng óng, chói mắt trong đêm tối. Ba mươi sáu châm hạ xuống, cắm vào ba mươi sáu huyệt đạo trên người. Cương châm chìm vào trong cơ thể Lễ Quang Thành, biến mất không thấy.

-Á aaaaa

Tiếng thét vô cùng thảm thiết vang lên, Lễ Quang Thành vẻ mặt đau đớn cùng cực, bất quá bị ta giữ lấy, đến run rẩy cũng không làm nổi, chỉ có thể hét lớn làm giảm đi cảm giác đau đớn truyền từ khắp các nơi trên cơ thể.

-Pháp này gọi là Phục Ma Pháp, sau này ngươi mỗi lần động dụng chân khí, toàn thân sẽ đau đơn như vừa nãy. Hôm nay ngươi giết người, đã gieo xuống nhân, ta cũng liền đưa người quả luôn, tránh cho ngươi sau này gặp quả báo khác mà mất mạng. Ngươi đi đi.

Nghiên cứu phật pháp mười mấy năm, lời ra khỏi miệng cũng mang nhiều đạo lý. Quan trọng là tên Lễ Quang Thành này không dám cãi.

-Tạ ơn đại sư không giết. Xin hỏi pháp danh đại sư?

-Ta gọi Vô Dơ, là hoà thượng Thiếu Lâm Tự.

-Vậy tại hạ xin cáo lui.

Nghe ta báo ra tên Thiếu Lâm Tự, hắn liền chết tâm, cũng không dám ôm ý niệm trả thù. Muốn đến Thiếu Lâm Tự đặt điều vu oan giá hoạ, đơn giản là muốn bị cầm tù chung thân nha. Thiếu Lâm Tự tự nhiên có phương pháp phân biệt đúng sai phải trái, chưa bao giờ chỉ dựa vào lời nói phán định đúng sai đấy. Ta ở Thiếu Lâm Tự mười mấy năm, tự nhiên rõ ràng, cũng không sợ hắn tới cáo trạng.

Còn về việc hắn ôm thù sau này tìm ta báo, chấp cả Tung Sơn Phái. Một mình hắn tới thì đánh mình hắn, kéo theo Tung Sơn Phái thì đánh cả đám Tung Sơn Phái. Ta hiện tại, chính là trâu bò như vậy. Tung Sơn Phái, mây bay rồi.

Hơn nữa Phục Ma Pháp không dễ giải như vậy. Đây là pháp môn phong huyệt do ta kết hợp Phục Ma Chỉ của Thiếu Lâm Tự và thuật châm cứu của bản thân mà ra. Đem chân khí hoá cương cầu nhét vào trong huyệt đạo, để mỗi lần động dụng chân khí đều đau đớn khó tả, muốn sống không bằng chết. Chân khí Đồng Tử Công cương mãnh cứng vô cùng, hơn nữa ta đã lục giai Linh Niệm Cảnh, có thể đem linh niệm gửi vào trong chân khí để nó có được đặc tính bất diệt, tồn tại mãi trong huyệt đạo kẻ bị thi pháp. Trên người Lễ Quang Thành chỉ phong ba mươi sáu huyệt, nếu toàn bộ phong ba trăm sáu mươi huyệt, hắn liền chết vì đau, với tu vi tam giai của hắn, đã đủ. Nếu ta toàn lực thi triển, thất giai cường giả ra tay, còn phải tinh thông Y Đạo, mới có thể hoá giải. Qua vài chục năm, linh niệm suy yếu, chân khí tan mất, khi đó hắn liền có được tự do. Bất quá có đợi được mấy chục năm hay không, là tuỳ duyên của hắn. Hơn nữa dùng chân khí sẽ đau đớn, cũng không có nghĩa là không thể dùng, vào lúc sinh tử nguy cấp, cũng liền có năng lực tự bảo vệ. Phong huyệt hắn, cũng là để tránh cho hắn làm ác.

Bởi vậy khi ta sáng tạo ra pháp môn này, trên dưới Thiếu Lâm Tự đều vô cùng yêu thích. Sư phụ và các vị sư huynh cũng khen ngợi không thôi.

-Ngươi đền mạng cho tỷ tỷ của ta.

Cô nương cao gầy nhặt lên kiếm Lễ Quang Thành đánh rơi trên mặt đất lúc nãy, đâm về phía hắn. Ta giơ tay giữ lại nàng, nhấc bổng lên, lại một chiêu cầm nã thủ, cô nương như đứng hình giữa không trung.

Lễ Quang Thành quay lại nhìn chúng ta một cái, rồi vội vã mất hút trong bóng tối.

-Thí chủ, ta vừa cứu hắn, lại sẽ không để ngươi giết hắn, hắn cũng đã nhận đến trừng phạt, sau này sẽ không tiếp tục làm ác. Vậy đã đủ rồi. Ây dà, oan oan tương báo bao giờ mới kết thúc. Nên đến đây thôi.

Ta lại một miệng đạo lý, nói quen, cũng không cần nghĩ nhiều.

Cô nương ngồi bệt trên đất khóc nức nở.

Nàng cũng rất nhanh khóc đã đời. Dù sao xác tỷ tỷ nàng cũng cần xử lý đấy. Nàng đứng dậy sửa soạn lại tóc tai, hướng ta cúi đầu cảm ân.

-Đa tạ đại sư cứu mạng, tiểu nữ Hàm Ân Tĩnh, là người Hành Sơn Phái. Hôm nay Tung Sơn Phái tấn công, hai sư tỷ muội chúng ta vất vả trốn ra tận đây, không ngờ vẫn bị truy sát đến cùng.

Tung Sơn Phái tấn công Hành Sơn Phái, xem ra Lao Sơn loạn biến sắp bắt đầu. Luân Hồi a Luân Hồi, ai lại có thể thoát, ta chẳng phải cũng là đang cố gắng giãy dụa đấy thôi. Nơi này cách Hành Sơn Phái khá xa, tên Lễ Lễ Quang Thành đó đuổi theo đến tận đây, xem ra ham muốn của hắn đối với hai vị cô nương đây cũng đủ điên cuồng.

-Thi thể của sư tỷ thí chủ cần xử lý một phen, chi bằng hoả táng. Nơi này dã thú nhiều, mùi máu đã bay xa, chôn cất sợ rằng lại bị chúng lôi lên lại.

-Vậy xin nhờ đại sư một phen.

Ta tới bên xác cô nương nọ, hai tay bế nàng ngang nàng lên, dung mạo xinh xắn đáng yêu đã phai tàn, nhợt nhạt vô sắc. Cảm thán một tiếng, đồng thời niệm một bài kinh siêu độ. Chân khí hoàn kim bùng lên hoá thành ngọn lửa màu vàng chói bao lấy cả ta, trong đêm tối đặc biệt loá mắt.

Phấn hồng hoá bạch cốt, tan thành tro bụi, bay theo gió.

Chỉ trong tích tắc như thế mà thôi.

Ta dùng chân khí hoá đao, cắt từ vách đá ra một tấm bia vuông vức.

-Xin hỏi Hàm thí chủ danh tính cua sư tỷ ngươi là gì, ta nghĩ nên dựng cho nàng một tấm bia.

-Nàng gọi Toàn Bảo Lam.

Ngón tay viết lên đá, đơn giản như viết lên cát.

Toàn Bảo Lam chi mộ.

Ta đem bia đá cắm vào chỗ Toàn Bảo Lam vong mạng.

-Xin hỏi thí chủ có dự tính gì không.

-Ta không biết, thúc phụ đã chết, Hành Sơn Phái tan nát, sư tỷ cũng vong mạng. Ta đã không biết nên về nơi nào.

Lúc nghe tên, nhìn rõ hai vị cô nương, ta đã biết hai nàng là ai. Người nổi tiếng nha, ta cũng đã từng yêu thích các nàng.

-Thí chủ xin ném bi thương cũng đừng quá bi quan. Toàn thí chủ chỉ là nhập Luân Hồi mà thôi, sau này các ngươi sẽ còn gặp lại.

-Đa tạ đại sư.

Hàm Ân Tĩnh vẻ mặt không đổi, không biết nàng diễn giỏi hay thật sự không biết chuyện mình là Luân Hồi Giả. Cái trước càng có khả năng, dù sao nàng kiếp trước nàng cũng là diễn viên đấy. Còn nếu là cái sau, thì càng đáng giá suy ngẫm. Có thể là không phải ai trải qua Luân Hồi cũng đều giữ lại được ký ức như ta và A Phi. Hoặc cũng có thể các nàng mới tới thế giới này, chưa trải qua Luân Hồi lần nào.

-Ta đang trên đường tới Ma Thiên Nhai, nơi đó hiện tại cũng không tệ, khá nhộn nhịp, cũng tương đối an toàn với thí chủ, ngươi có muốn qua cùng không?

-Ma Thiên Nhai sao? Vậy phiền đại sư đưa tiểu nữ đi một đoạn.

-Trước hết rời khỏi đây, nơi này không nên ở lâu.

Bởi vì có Hàm Ân Tĩnh, tốc độ tự nhiên chậm đi rất nhiều, bất quá chỗ này cách Ma Thiên Nhai không còn xa. Chúng ta đi tầm một tiếng, liền dừng chân nghỉ ngơi.

Bên đống lửa.

Ta chia sẻ lương khô cho Hàm Ân Tĩnh. Trong lòng đau buồn, miệng lưỡi khô khốc, nhưng vẫn kiên cường nuốt xuống.

Nàng muốn sống.

Ta ngồi xếp bằng lặng im không nói.

-Đại sư năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhìn thật trẻ tuổi.

Hàm Ân Tĩnh ăn xong lương khô, uống một miếng nước. Mở miệng trò chuyện. Núi rừng hoang vu đem đến cho nàng cảm giác sợ hãi, mà ta chính là thứ duy nhất nàng dựa vào.

-Tiên Thiên võ giả đều rất trẻ tuổi.

Ta tuỳ tiện đáp, cũng không báo tuổi thật. Luân Hồi Giả đến thế giới này đều là trong thân xác bốn tuổi. Từ bọn người Đỗ Trâm Anh, Lệ Xuân Anh và A Phi, ta có thể cho kết luận như vậy, Hàm Ân Tĩnh có lẽ cũng là.

-Đại sư, ta có thể vào Thiếu Lâm Tự theo ngài tu hành được không?

-Thiếu Lâm Tự không thu nhận ni cô. Ngươi muốn tu phật, có thể đến Từ Hàng Tịnh Thất, Nga My Phái hoặc Hằng Sơn Phái.

-Hằng Sơn Phái bên kia cũng đang loạn thành một đoàn. Haizz

Kiến thức của Hàm Ân Tĩnh cũng không tệ. Xem ra là loại đầu thai tốt. Nhưng vẫn không bằng ta may mắn, bái được sư giỏi.

-Đại sư, cảm giác bay lượn trên bầu trời là như thế nào?

-Rất tự do. Ngươi thành tựu Tiên Thiên, liền có thể bay.

-Ta tư chất yếu kém, vừa mới đột phá nhị giai không lâu, còn dùng đan dược, đời này xem ra Tiên Thiên vô vọng.

Xem ra nàng chỉ vừa mới nhập Luân Hồi. Nếu không có bối cảnh tốt, trải qua một lần Luân Hồi, tu vi không nên chỉ là mới nhị giai. Nhìn A Phi mà xem, khi ta gặp hắn, hắn cũng đã là nhị giai rồi.

-Thí chủ không cần vội vàng, cứ đi rồi sẽ đến. Ta tin là vậy.

Ta ngồi yên nhập định, trạng thái này tương tự như giấc ngủ không sâu vậy, xung quanh có động tĩnh quá lớn, liền sẽ tỉnh táo rất nhanh. Như vậy cũng giảm bớt cảm giác mệt mỏi. Còn Hàm Ân Tĩnh, hỏi thêm mấy câu, ta trả lời ẩn ý, nàng nghe không hiểu, sau đó liền yên lặng. Trải qua một ngày biến động, gia đinh tan nát, môn phái sụp đổ, sư tỷ thân thiết cùng nhau xuyên không tử vong, nàng đã vô cùng mệt mỏi, rất nhanh thiếp đi.

Sau đó chúng ta băng rừng lội suối, rất nhanh tới được Ma Thiên Nhai.

Ma Thiên Nhai là một vùng thung lũng rộng lớn, không so Thiếu Lâm Tự nhỏ. Khác biệt là nơi đây có những núi đá khổng lồ, như những cây cột cắm xuống lòng thung lũng. Mà ngọn cao nhất ở giữa, vượt hẳn lên so với những ngọn còn lại, gọi là Ma Thiên Phong, chính là nơi ở của Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách

Mà lần Luân Hồi này khác biệt lần trước, chính là các ngọn núi xung quanh vậy mà đều đã dựng lên vô số công trình, người ở lại vô số. Cầu treo kết nối khắp nơi. Xem ra là do A Phi làm nên.

Hàm Ân Tĩnh đã rất mệt mỏi, nàng mới nhị giai, sức chịu đựng kém, trải qua nhiều ngày đi đường không nghỉ, đã mệt đến không được. Ta tìm được một gian khách điếm cho nàng nghỉ ngơi. Khách điếm xây trên núi cao mấy trăm trượng, nếu ở thời hiện đại, chắc chắn là một kỳ quan. Bất quá khách trọ tại đây cũng không tới để ngắm cảnh. Từ khách điếm có thể nghe được từ phương nam truyền tới tiếng hung thú gào thét không dứt.

Lâu lâu lại có dị thú xông tới, nếu xông vào khu vực nào, sẽ có võ giả phụ trách khu vực đấy lao xuống từ vách núi, triển khai chém giết ngăn chặn, sau đó xử lý xác chết gọn ghẽ. Bộ dạng vô cùng chuyên nghiệp. Trang phục bọn hắn đủ màu sắc, tiêu chí, xem ra là tập hợp rất nhiều môn phái tới đây.

Ngẫm lại cũng đúng, Nam Man Hoang Châu màu mỡ không phải là nơi khô cằn như Thập Vạn Sơn Châu có thể so sánh. Tạ Yến Khách mở cửa kêu gọi đầu tư, hơn nữa đảm bảo an toàn, các môn phái không bu vào mới là lạ.

An bài xong Hàm Ân Tĩnh, ta đi tìm A Phi.

Ở Ma Thiên Nhai hắn là người có danh tiếng lớn thứ hai, sau sư phụ hắn. Ta dễ dàng tìm thấy.

Hắn vậy mà đang ở trong một quán rượu đối ẩm ngâm thơ với đám bằng hữu, người nào cũng một dạng không phú thì quý, nam thì hào hoa phong nhã, nữ thì xinh đẹp nóng bỏng.

-A Phi.

Ta lên tiếng gọi.

Cả đám quay đầu nhìn ta, bộ dạng ngạc nhiên. Cũng phải, Ma Thiên Nhai dám gọi hắn như vậy, e rằng chỉ có Tạ Yến Khách, bây giờ có thêm ta. Những người ta hỏi thăm, ai cũng đêu một bộ gọi hắn Trần Phi Trần Công Tử đấy.

Ta đã cất đi áo cà sa và thiền trượng, đầu trọc lốc, chân đi giày vải, một thân trang phục hoà thượng tiêu chuẩn. Bề ngoài chính là một tiểu hoà thượng trẻ tuổi, khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn.

A Phi nhìn ta một hồi, ngẩn ra.

-Là tên nhóc hoà thượng nào tới làm phiền bản Công Tử uống rượu ngâm thơ. Người đâu, lôi hắn xuống.

Ặc, bởi tu luyện Đồng Tử Công, ta bề ngoài chỉ như một tên nhóc cao một thước sáu, không so được đám nam thanh nữ tú đang ngồi kế bên A Phi, chỉ ngồi thôi mà đã thấy cao ngất.

-A Phi, là ta, Trần Hùng, A Hùng đây.

Hai tên hộ vệ vẫn đứng một bên vậy mà cũng là tam giai đỉnh phong, tiến tới ý đồ muốn đem ta ném ra ngoài. Bất quá, làm gì dễ dàng như vậy. Ta đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho bọn hắn dùng sức thế nào cũng không động đậy, để bọn hắn vô cùng ngạc nhiên.

-Còn không mau ném hắn ra ngoài, chớ để mất nhã hứng uống rượu của bản Công Tử.

A Phi tỏ vẻ không vui. Hắn là thật không nhận ra ta, bất quá không sao, đánh hắn một trận, liền nhận ra.

Bất ngờ.

Ông!

Ông!

Một tiếng là từ Ngự Linh Giới trên tay ta phát ra. Một tiếng là từ ngực A Phi phát ra. Hắn vội đưa tay lên che ngực, một bộ khó chịu không hiểu vì sao. Mà não bộ của ta, lại cấp tốc vận chuyển.

Oành, oành.

Hất văng hai tên hộ vệ, ta xông tới ý đồ túm lấy A Phi. Hắn vậy mà phản ứng không chậm, một đạo chỉ khí từ người hắn bay tới, sức công phá đạt tới lục giai đỉnh phong, xem ra là Tạ Yến Khách cho hắn bảo mạng. Đáng tiếc ta cũng là lục giai đỉnh phong, cũng không thèm né tránh, Kim Chung Tráo vận lên, toàn thân một màu vàng óng.

Oành.

Không gian chấn động, đám bạn rượu của A Phi bị thổi bay, rơi cả xuống dưới núi. Không biết có thương vong gì không. Bất quá ta cũng không rảnh quan tâm.

Khói bụi tản đi.

Ta một chân đạp lên lưng A Phi, đã phong toả kinh mạch hắn. Đang tự hỏi chiêu này có nên gọi là Cầm Nã Cước?

-Sư phụ cứu ta.

A Phi gào thét, ặc, quên khoá mõm hắn. Bất quá khoá mõm cũng vô dụng. Hắn gọi sư phụ hắn thông qua linh niệm Tạ Yến Khách đặt lên người hắn, mở mồm gọi là do hốt hoảng.

-Là ai?

Tiếng quát uy nghi vang khắp Ma Thiên Nhai.

Tạ Yến Khách đã chú ý động tĩnh phát sinh nơi này. Linh niệm hắn trải khắp cả vùng Ma Thiên Nhai rộng lớn, liên miên không dứt mấy chục năm, đủ chứng tỏ hắn đáng sợ. Lão Tạ trống rỗng xuất hiện ngoài cửa sổ, không như mười sáu năm trước, lần này ta đã nhìn ra hắn xuất hiện như thế nào. Chứng minh tu vi của ta đã tiến bộ rất nhiều, những năm này khổ tu không uổng a.

-Là ta, A Hùng. Nhiều năm không gặp lão gia gia. Ngài khoẻ không?

-Là ngươi, ta sao có thể không khoẻ. Chuyện gì xảy ra?

Tạ Yến Khách nhận ra ta, giọng nói trở nên ôn hoà. Tiên Thiên Đạo Thể đời này hắn chỉ gặp qua một lần, tự nhiên nhớ kỹ.

-Sư phụ, tên hoà thượng này vô duyên vô cớ bắt ta. Sư phụ, ngài mau cứu ta a.

Tạ Yến Khách nhíu mày, hắn đã nhận ra A Phi không nhận ra ta là điều không thích hợp.

-Lão gia gia, hắn không phải là A Phi.

-Bằng chứng?

-Sư phụ đừng tin hắn nói bậy.

-Ngươi im mồm.

Tạ Yến Khách không nhịn được quát lên. Xem ra hắn cũng bắt đầu nghi ngờ. Hắn là người nào, Ma Thiên Cư Sĩ đại danh đỉnh đỉnh, không chỉ võ lực, trí tuệ cũng là siêu nhiên, đã nhận ra điều không thích hợp ở đồ đệ của mình.

-Ở trong ngực hắn có thứ không nên thuộc về A Phi.

-Là cái gì.

-Là trái tim.

A Phi giãy dụa, bất quá không nói ra lời, đã bị ta khoá mõm.

-Ngươi tránh ra một bên.

-Vâng lão gia gia.

Tạ Yến Khách đặt tay lên lưng A Phi đang nằm sấp, linh niệm lẫn chân khí tràn vào, muốn tìm hiểu sự khác biệt trong đó.

-Không có gì khác thường.

Tạ Yến Khách cho ra kết luận.

Luân Hồi Bảo Khí thật lợi hại, qua mắt được cả cường giả thất giai. Xem ra nếu không gặp phải ta, hắn liền đóng giả A Phi được cả đời, cũng hoàn toàn thu lấy truyền thừa của Tạ Yến Khách.

-Lão gia gia, ngài xem.

Ta giơ tay lên.

Ông!

Ông!

Ngực A Phi phát ra âm thanh cộng hưởng.

-Hừ.

Tạ Yến Khách nổi giận.

Hơn nữa là trận lôi đình.

Tay đang áp lên lưng A Phi co lại thành trảo, như cấu vào đậu phụ đem tim hắn móc ra.

A Phi vẻ mặt đau đớn, bất quá không thể thốt nên lời, Tạ Yến Khách đã thay thế ta khoá mõm hắn, sau đó gục xuống trên sàn nhà, máu tươi tuôn trào ướt đẫm.

Trên tay Tạ Yến Khách là một trái tim như làm bằng kim loại lấp lánh ánh bạc, lại mềm mại như máu thịt thật, giữa màu đỏ của máu đẹp đẽ vô cùng. Dù rời khỏi thân thể A Phi vẫn còn đập liên hồi.

-Đây là thứ gì?

P/S Cầu đề cử, cầu kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 950

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.