Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Gia - Vô Dơ

Tiểu thuyết gốc · 2748 chữ

Chương 5.2 Xuất Gia - Vô Dơ

Tốc độ của cường giả thất giai Nguyên Thần Cảnh quả thật kinh khủng, quãng đường hơn hai ngàn dặm chỉ mất hơn một giờ bay, so với máy bay còn nhanh hơn. Đây là còn vì sợ hai thằng nhóc chúng ta chịu không nổi, nên chưa dùng toàn lực đấy.

Rất nhanh Thiếu Lâm Tự đã hiện lên trong tầm mắt.

Thiếu Lâm Tự này cũng không xây trên núi, mà nằm trung một thung lũng, hai bên là núi cao, xung quanh không một bóng cây, quả nhiên là thiếu lâm. Phía sau Thiếu Lâm Tự lại là một vùng đầm lầy, khí đen mây mù dày đặc, che lấp cả ánh mặt trời, bên trong một mảnh tối tăm.

Tạ Yến Khách cũng không lại xông tới, đứng nguyên giữa trời, bởi rất nhanh có người tới đón tiếp hắn. Đó là một lão tăng già nua nhăn nheo, nhìn quả thật bình thường, không có gì nổi bật. Đó là ta không đủ khả năng nhìn thấu lão. Tạ Yến Khách lại khác.

-Đã lâu không gặp, Vô Danh Đại Sư.

-A di đà phật, đã lâu không gặp, Tạ thí chủ mời vào tự uống chén nước đã.

-Đa tạ đại sư, xin dẫn đường.

-A di đà phật.

Tạ Yến Khách mang ta và A Phi bay theo sau Vô Danh Đại Sư vào trước một ngôi nhà nhỏ trong từ, bên ngoài có sẵn bàn trà. Trà thật bình thường, ta và A Phi ngoan ngoãn ngồi bên uống lấy.

-Không biết lần này Tạ thí chủ tới bản tự là có chuyện gì? Ma Thiên Nhai vẫn ổn chứ?

Xem ra Vô Danh Đại Sư cũng biết đến sự tồn tại của Bạch Hổ.

-Haha, vẫn ổn, lần này ta tới là chuyện tốt, ngài nhìn xem hắn.

Tạ Yến Khách chỉ hướng ta.

Vô Danh Đại Sư cũng hứng thú mở to con mắt xem ta. Khác với vẻ ngoài khô khốc, đôi mắt hắn như sao trời lấp lánh vậy.

-Tuổi còn nhỏ, đã là Tiên Thiên, là Tiên Thiên Đạo Thể. Không ngờ truyền thuyết là thật. Chỉ là sao Tạ thí chủ không thu lấy làm đồ đệ?

-Ha ha hắn nói hắn có phật duyên, cho nên ta mang hắn đến đây.

-Vậy đa tạ Tạ thí chủ rồi. A di đà phật.

-Haha, tuỳ duyên mà thôi.

Xem ra quan hệ giữa Tạ Yến Khách và Thiếu Lâm Tự không tệ.

-Ngươi tên gì?

-Lão gia gia, ta gọi Trần Hùng.

-Còn ngươi?

-Lão gia gia, ta gọi A Phi, không có họ.

-Cái gì mà lão gia gia, gọi sư phụ.

A Phi mừng rỡ quỳ xuống dập đầu.

-Đồ nhi bái kiến sư phụ.

-Chúc mừng Tạ thí chủ thu được cao đồ.

-Cùng vui cùng vui. Haha.

Tạ Yến Khách làm người hào sảng, tài hoa tuyệt thế. Hắn lòng tin mười phần đem A Phi dạy dỗ tốt. Bất quá ta tin Tạ Yến Khách rất nhanh liền bi kịch. Luân Hồi Giả tuy rằng mỗi lần Luân Hồi đều được giữ lại tu vi, nhưng tu luyện vô cùng chậm.

Tạ Yến Khách đến nhanh, đi cũng nhanh. Uống xong một chén trà, liền mang A Phi rời đi.

-A Hùng, sau này gặp lại.

-A Phi tạm biệt.

Chúng ta hét lên chào tạm biệt, Tạ Yến Khách chớp mắt đã mất hút trong mây.

-Ngươi đi theo ta.

Ta lẽo đẽo đi theo Vô Danh Đại Sư.

Thiếu Lâm Tự này không giống trong phim kiếp trước, hoàn toàn xây trên đất bằng nằm lọt thỏm trong thung lũng. Phía bắc là Bất Kiến Thiên quanh năm mây mù phủ, âm u thâm trầm. Phía nam thì là một thành thị lớn, gọi là Thiếu Lâm Thành, so với Lao Sơn Thành lớn gấp mấy lần, phồn hoa đô hội, lại ngập tràn phật tính trang nghiêm.

Đi tới một biệt viện, bên trong có ba vị cao tăng già nua đang ngồi uống trà, khuôn mặt họ đều nhăn nheo không rõ năm tháng.

-Bất Tài sư bá. Ta đã mang người tới.

Vô Danh Đại Sư nói rồi cũng gia nhập hội uống trà, để ta đứng đấy một mình, bốn lão tăng chằm chằm nhìn xem ta.

-Quả thật là Tiên Thiên Đạo Thể, hơn nữa được Ma Thiên Cư Sĩ thưởng thức, tâm tính tất nhiên không tệ, xem ra trưởng thành hơn so với vẻ bề ngoài nhiều.

Bất Tài Đại Sư lên tiếng.

-Nhóc con, vì sao ngươi muốn tu phật, ngươi hiểu tu phật là thế nào chăng?

Vô Dụng Đại Sư hỏi.

-Ta muốn siêu thoát, rời khỏi Luân Hồi này, nên ta lựa chọn tu phật.

-Ồ x4.

Cả bốn vị lão tăng ồ lên một tiếng.

-Quả nhiên là phật duyên sâu đậm.

-Vậy ngươi liền làm đồ đệ của ta đi.

Bất Tài Đại Sư lên tiếng.

Ta quỳ xuống, dập đầu.

-Đồ nhi bái kiến sư phụ.

-Ta gọi Bất Tài. Đây là các sư huynh của ngươi, Vô Danh, Vô Dụng, Vô Hại. Ngươi cũng là hàng chữ Vô, sau này pháp danh liền là…

Ta trong lòng một trận bất ổn.

-Liền là Vô Dơ, không dơ dáy, trong sạch không nhiễm bẩn, rất hợp với ngươi.

Ta suýt nữa hộc máu, bất quá không dám cãi.

Từ đó, Bất Tài, Vô Danh, Vô Dụng và Vô Hại, Tứ Đại Cao Tăng liền truyền thụ chân truyền tuyệt học của họ cho ta, Vô Dơ.

Mà Thiếu Lâm Tự, cũng nhiều ta một vị tiểu sư thúc.

Thiếu Lâm Tự có tứ đại thần thông, gồm: Đồng Tử Công, Kim Chung Tráo, Dịch Cân Kinh và Tẩy Tuỷ Kinh. Tứ Đại Cao Tăng mỗi người chuyên tu một cái.

Năm xưa Phật Tổ lưu truyền phật pháp, chính là muốn chúng sinh thoát khỏi luân hồi, ngài tự nhận mình chỉ là một người bình thường, chỉ hơn chúng sinh ở chỗ giác ngộ mà thôi. Tiếp lấy ý chí vĩ đại của Phật Tổ, Đạt Ma Tổ Sư lại nhận thấy chỉ có giác ngộ thôi là chưa đủ để độ khổ hải, thoát ra Luân Hồi, còn cần tu vi cao thâm, cho nên sáng tạo Tứ Đại Thần Thông, mục đích chính là để người thường cũng có thể tu luyện thành Phật. Bất quá hắn dụng tâm lương khổ, chúng sinh lại chẳng ai có thể thành Phật như hắn. Tứ Đại Thần Thông sâu sắc khó hiểu, chẳng mấy ai luyện thành. Tứ Đại Cao Tăng mỗi người luyện một môn, cũng đã đạt đến thất giai, bốn người họ cùng một chỗ, thiên hạ vô địch.

Đồng Tử được cho là thuần khiết nhất, luyện Đồng Tử Công, chân khí cũng theo đó tinh thuần vô cùng. Là công pháp chủ tu trong Tứ Đại Thần Thông.

Nhờ vào chân khí thuần khiết, lại đem kinh mạch cải tạo lại, càng thêm dẻo dai. Người luyện Dịch Cân Kinh, chân khí trong người như biển sâu không đáy, vô cùng vô tận, dùng mãi không hết.

Mà Tẩy Tuỷ Kinh, lại đem thân thể cải tạo lại thành Thiên Sinh Võ Giả, mỗi khi hít thở đều là đang tu luyện, vậy là càng thần kì, cũng khó luyện nhất.

Còn Kim Chung Tráo, chính là thần thông phòng ngự số một thiên hạ, không có một trong. Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo ra, dĩ nhiên là để bảo mệnh. Còn sống mới đắc đạo được nha. Tổ sư không sáng tạo thần thông công kích nào, đủ thấy tâm hắn lương thiện, không hổ danh Phật sống lúc đương thời.

Tứ Đại Thần Thông khó luyện vô cùng, ặc, phải nói là thần công mới đúng. Thần thông thì phải chờ ta thành tựu thất giai Nguyên Thần Cảnh mới có thể luyện. Tứ Đại Thần Thông mỗi loại đều chia làm thượng hạ hai phần, trừ Tẩy Tuỷ Kinh. Phần hạ là dành cho Tiên Thiên Cảnh, gọi là thần công. Phần thượng là dành cho thất giai Nguyên Thần Cảnh, gọi là thần thông.

Mà ta cũng hiểu rõ cái gì gọi là thần thông.

Vậy thì đó là một loại thủ đoạn thông thiên tuyệt địa khó lường nào đó, chỉ có thất giai mới có thể sử dụng. Ví dụ một chiêu chân khí tụ đao của ta, nếu là cường giả thất gia thi triển, cũng chỉ là bản phóng đại mà thôi, uy lực cũng không tăng lên bao nhiêu, nhưng nếu luyện thành thần thông, thì có thể đem núi chẻ đôi, uy lực kinh khủng khó nói hết.

Đại khái có thể hiểu nếu muốn đem sức mạnh của cường giả thất giai Nguyên Thần Cảnh phát huy ra hết, thần thông là không thể thiếu. Mà thể loại thì đa dạng, có một số gần như là phép màu, không thể tưởng tượng nổi.

Dưới sự giúp đỡ của sư phụ và ba vị sư huynh tận tình chỉ bảo, ta rất nhanh đem Đồng Tử Công, Dịch Cân Kinh và Kim Chung Tráo luyện thành. Tẩy Tuỷ Kinh chỉ có thất giai mới có thể luyện.

Thời gian rảnh rỗi, ta chính là ở tàng kinh các đọc sách. Cũng đọc nhiều sách y thư và luyện dược. Chúng tăng Thiếu Lâm Tự thường xuyên ra vào Bất Kiến Thiên, cũng hay chiến đấu với âm hồn thoát ra từ đó, rất hay bị thương. Bởi vậy sau một đoạn thời đầu hơi ngỡ ngàng, ta rất nhanh liền nhận được sự kính trọng của đám sư điệt trong chùa. Chân khí Đồng Tử Công vô cùng tinh khiết và ôn hoà, hơn hẳn Trường Xuân Công. Chúng ta lại là đồng môn, hiệu quả tự nhiên không cần phải nói, một châm cắm xuống, trị bách bệnh, phá vạn tà.

Đối với ta từ học thành tài, sư phụ Bất Tài cùng ba vị sư huynh cũng không quá ngạc nhiên, dù sao bọn hắn cho rằng ta vốn là Tiên Thiên Đạo Thể đấy, chính là tồn tại trong truyền thuyết. Hơn nữa đối với việc ta hành y cứu chữa cho tăng chúng trong tự cùng phật tử trong Thiếu Lâm Thành, cũng rất vui mừng, khen ngợi không thôi.

Có lẽ bởi hai kiếp trước đều là đại thiện nhân, công đức điểm đầy, lại có khát vọng đắc đạo siêu thoát, nói ta có phật duyên cũng không sai. Lần Luân Hồi này ta tu luyện vô cùng nhanh. Đương nhiên tự ta nhận thấy tác dụng lớn nhất là do Tiên Thiên Chân Khí, Tứ Đại Thần Thông và máy hack Ngự Linh Giới.

Ta vinh quang trở thành Tiên Thiên Luyện dược sư duy nhất trong Thiếu Lâm Tự. Các loại dược liệu ùn ùn kéo tới, luyện mãi không hết. Kiếp trước dày công nghiên cứu ở Dược Vương Cốc, chớp mắt đã thu được thành quả, thật đáng mừng.

Mười sáu năm nhanh chóng qua đi.

Ta vậy mà nhanh chóng đạt tới lục giai Linh Niệm Cảnh. Nhưng mà muốn thành tựu thất giai Nguyên Thần Cảnh, còn kém nhiều lắm. Mà gần đây tu luyện, tốc độ tăng tiến đã chậm lại thấy rõ.

Một ngày này, sư phụ gọi ta tới.

-Đồ nhi, ngươi đã đạt tới lục giai, lại tu luyên tiếp, chính chú trọng là ở tu luyện linh hồn, lại tiếp tục tu luyện như cũ, đã không còn ý nghĩa. Ngươi từ nhỏ ở trong chùa, không hiểu rõ hồng trần, thì sao lại có thể hiểu rõ phật pháp. Chi bằng dứt khoát hoàn tục, đến khi ngộ ra, lại quay về.

Sư phụ nói quả không sai, sau khi đạt tới lục giai, tốc độ tu luyện liền dừng lại không tiến. Xem ra cần phải nghe sư phụ lời đi du lịch rồi.

-Sư phụ, ta một lòng tu phật, cũng không muốn hoàn tục. Bất quá sư phụ nói đúng, ta cũng muốn đi khám phá hồng trần một phen.

Sư phụ Bất Tài gật gù hài lòng.

-Cũng được. Nhưng mà ngươi cần nhớ rõ hai chữ, không phải bất đắc dĩ, chớ nên đụng vào. Đó là chứ Tình và chữ Sát. Sắc giới dễ phạm, cũng dễ thoát, không đáng ngại, nhưng ân tình là thứ khó trả nhất trên đời, nợ ân tình, làm sao còn có thể siêu thoát. Mà sát giới, cho dù là giết kẻ đại gian đại ác, cũng sẽ dính lên nhân quả, ngày sau dây dưa khó bỏ. Nhớ lấy, nhớ lấy.

-Đệ tử nhớ rõ. Cáo biệt sư phụ và ba vị sư thúc. Đệ tử đi luôn.

-Ngươi đi đi.

Ta cáo lui Tứ Đại Cao Tăng.

Trước khi đi cần chuẩn bị một phen.

Mất một thời gian tạm biệt người trong tự, ta liền đi ngao du tứ phương. Cũng tiện thể xem thử thế giới này tròn méo ra sao, mà nơi đầu tiên tới, chính là Ma Thiên Nhai.

Trên người mang một tấm áo cà sa, cổ đeo tràng châu một trăm lẻ tám hạt, tay cầm thiền trượng bằng vàng, đầu đội mũ. Bộ dạng y hệt Đường Tăng trong truyền thuyết, chỉ là không được đẹp trai như vậy. Đồ vật cần thiết đã để vào trong Không Gian Trữ Vật, chính là chuỗi hạt đeo trên cổ tay. Đồ chơi này quả thật rất tiện lợi, cũng hợp cho làm màu. Chứ hành tẩu giang hồ mà không xách theo hành lý, chỉ có ở trên phim mà thôi. Xã hội hiện đại đi đây đi đó còn phải xách theo cả cái va li to đùng nữa là. Mà có Không Gian Trữ Vật, vậy đi xa bộ dạng cũng giống như đi chơi, bức cách mười phần.

Tất nhiên đồ chơi này thì tiện lợi vô cùng, nhưng cũng hiếm có vô cùng. Cần Luyện Khí Sư tỷ mỉ chế tác, sau đó nhờ cường giả thất giai khai mở không gian bên trong. Tỉ lệ thất bại cũng rất cao, mà khi mở không gian hỏng, liền lãng phí tài liệu. nếu Luyện Khí Sư là thất giai, vậy thì dễ nói, bất quá cả cái Cửu Châu to như vậy, hình như cũng không có ai.

Thiếu Lâm Tự không hổ là đại phái, lại có tới bốn vị cường giả thất giai, mà ta, thân là tiểu sư thúc, tự nhiên cũng có một cái. Không gian bên trong Không Gian Trữ Vật không nhiều, tầm một mét khối, nhưng cũng đủ dùng.

Bay lượn trên trời, nhằm hướng phương nam. Dường như không khác gì tiên phật rồi.

Nhưng trước hết phải ghé về Hương Khê Trấn cái đã.

Không biết Trần Thúc, Liễu Di còn tốt không.

Một đường cũ trở về.

Dân chúng trên đường nhìn thấy ta, đều ngẩng đầu lên nhìn, tựa như hồi bé thấy máy bay bay ngang qua một dạng, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Lao Sơn Thành vẫn như cũ, xem thời gian, vẫn còn cách loạn biến một đoạn. Ta cũng không định tham dự, không có ý nghĩa.

Hương Khê Trấn cũng không thay đổi mấy, chuyện nên diễn ra cũng đã diễn ra. Trần Thúc và Liễu Di sống rất tốt, hai trai hai gái, gia đình êm ấm hoà thuận.

Còn Kim Đại Phu, lại đã xanh cỏ rồi, nghe nói đã qua đời mười mấy năm. Tài sản toàn bộ để lại cho Thanh Mai Phu Nhân, mà y quán cũ, cũng được nàng tiếp quản, bất quá không dùng để chữa bệnh nữa, mà làm nơi sơ chế dược liệu. Lần Luân Hồi trước hai người quan hệ không tệ, Thanh Mai Phu Nhân cũng chịu ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này, đối xử với người dân rất tốt, Kim Đại Phu để lại tài sản cho nàng, cũng là hợp tình hợp lý.

Lại kiểm tra thân thể cho nhạc phụ nhạc mẫu một phen.

Ta liền rời đi.

Sau này còn phải quay lại, dẫn bọn hắn đi tránh thảm hoạ dị thú xâm lấn một phen.

P/S Cầu đề cử, cầu kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 878

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.