Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Tê Thông Tâm

Tiểu thuyết gốc · 3733 chữ

Chương 6.2 Linh Tê Thông Tâm

Tạ Yến Khách nhìn ta đặt câu hỏi, cố gắng đè xuống trong lòng phẫn nộ, có kẻ giết chết đệ tử yêu quý của hắn, giả dạng bấy nhiêu năm, nhởn nhơ trước mặt mà hắn không hay biết, không phẫn nộ sao được.

-Ta cũng không biết. Lão gia gia có thể cho ta xem không?

Tạ Yến Khách ném trái tim qua.

Ta đưa tay bắt lấy.

Linh Tê Ngân Tâm

Luân Hồi Bảo Khí

Không thể bị phá huỷ

Phân ra từ Linh Tê Kim Tâm

Đem thay thế tim của một sinh vật sống, liền đem sinh vật đó biến thành phân thân của Luân Hồi Giả mang Linh Tê Kim Tâm, đồng thời thu được năng lực bất tử bất diệt, cho đến khi bị móc ra.

Hoá ra là vậy.

-Thứ này gọi là Linh Tê Ngân Tâm, có kẻ giết A Phi, đem tim bạc này gắn vào, biến hắn thành phân thân.

-Kẻ này chắc hẳn rất hiểu rõ A Phi, mới có thể ra tay nhất kích tất sát, giết chết hắn dưới mí mắt của ta. Dù là ai, ta cũng phải đem hắn móc ra, cho dù là cùng trời cuối đất.

Tạ Yến Khách cũng hơi hối hận. A Phi tư chất không được, hắn cũng không có gì nhiều để chỉ dạy, hai sư đồ tự nhiên ít tiếp xúc. Được cái A Phi rất giỏi quản lý, mở rộng phát triển Ma Thiên Nhai thành như hiện tại, để hắn cũng bớt đi nhiều gánh nặng, càng có thêm nhiều thời gian đặt chú ý lên việc tu luyện.

-Điều tra thì chắc không cần. Có tim bạc này, ta có thể lần ra được kẻ đó, có lẽ cũng không nằm ngoài Thập Vạn Sơn Châu, bất quá khoảng cách có vẻ có chút xa, còn xin nhờ lão gia gia một phen.

-Cũng được, nhưng ta phải đi tiếp khách cái đã, nó vậy mà lại đến lúc này.

Nói rồi biến mất tại chỗ.

Ta dùng chân khí bọc lấy tim bạc, đem phong ấn, nhét vào lồng ngực. Vội vã theo sau Tạ Yến Khách.

Phía nam Ma Thiên Nhai chớp mắt đã như một cơn bão.

Bất quá ta cũng có thể mơ hồ nhìn thấy Tạ Yến Khách và một con hổ trắng to lớn đang đánh nhau khốc liệt. Bạch Hổ Thánh Thú trong truyền thuyết hoá ra là trông như vậy. Hiện tại nó vẫn là thất giai đỉnh phong, chỉ cần đột phá, liền sẽ một ngụm đem Tạ Yến Khách ăn mất, tương tự lần Luân Hồi trước.

Chỉ khí của Tạ Yến Khách màu trắng đấy, Bạch Hổ lại càng là màu trắng, cuốn theo gió lốc cũng màu trắng. Ta nhìn không ra được gì, bất quá vẫn chăm chú cảm nhận uy năng thất giai. Quả thật có thể đem trời đất lật lên.

Để phát tiết lửa giận trong lòng, Tạ Yến Khách ra tay đặc biệt hung ác, Bạch Hổ cũng bởi thế rất nhanh rút lui, cuốn theo mây gió bay về phương nam.

Tạ Yến Khách quay lại, túm lấy ta.

-Ngươi chỉ đường, chúng ta đi.

-Ngay bây giờ?

-Đương nhiên, quân tử có thù liền báo, cần gì chờ đợi mười năm.

Ta thầm nghĩ cũng đúng.

Ta lấy ra tim bạc, cảm ứng một phen, đưa tay chỉ.

-Phía đông, lão gia gia.

-Đi.

Tạ Yến Khách quát lên một tiếng rồi kéo theo ta bay đi, như mười sáu năm trước, chỉ là lần này không còn A Phi.

Lao Sơn Thành.

Âu Dương Khắc hốt hoảng từ trên thân thể tuyệt vời của Diễm My Phu Nhân bò xuống, ngồi bên giường. Côn thịt đã mềm nhũn, một phần là do vừa xuất tinh, một phần là do hoảng sợ. Hắn là thật hoảng sợ. Luân Hồi Giả có thể dựa vào tim bạc tìm ra hắn, trong ký ức truyền lại từ Linh Tê Kim Tâm có nhắc đến. Hơn nữa hắn cũng cảm nhận được tim bạc đang rất nhanh tiến về phía này, nơi đây cách Ma Thiên Nhai xa xôi vô cùng. Nhanh như vậy, hiển nhiên là Ma Thiên Cư Sĩ đã xuất thủ, đang đi đòi mạng của hắn đấy.

-Sao vậy?

Nhìn hắn một bộ dạng hốt hoảng, Diễm My Phu Nhân ân cần hỏi thăm, thân thể trần truồng nóng bỏng xinh đẹp tuyệt vời tựa lên lưng tình lang, nãi cầu trắng mịn căng tròn ép lên vai Âu Dương Khắc, cũng mặc kệ tinh dịch dâm thuỷ đang từ mật huyệt chảy xuống trên giường. Nhưng hắn nào có tâm tình hưởng thụ những thứ này.

-Chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng. Nàng hộ pháp cho ta một phen, đừng để ta bị quấy rầy.

Nói rồi ngồi xếp bằng.

Từ bỏ Linh Tê Kim Tâm là lựa chọn duy nhất lúc này. Một khi lộ ra là hắn giết A Phi, cho dù có thể Luân Hồi, thù hận một khi đã kết, liền không dễ buông xuống. Huống hồ tên hoà thượng kia cũng là Luân Hồi Giả, làm chó gì mà mạnh như vậy. Hắn tưởng rằng đầu thai làm thiếu chủ Bạch Đà Sơn, lại lấy được Luân Hồi Bảo Khí, thu được truyền thừa của Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách, đã là rất trâu bò rồi. Không ngờ còn có người trâu bò hơn.

Luân Hồi Bảo Khí, mang vào dễ, bỏ ra lại khó, đặc biệt là cái loại phiền phức như Linh Tê Kim Tâm, nhưng vẫn có thể. Hắn có phần không nỡ, nhưng lần Luân Hồi này hắn đã kiếm đủ, cần tiếp tục tu luyện nâng cao cảnh giới, nếu không liền lãng phí. Linh Tê Kim Tâm không chỉ có thể chế tạo phân thân hoàn mĩ, mà khi dung hợp vào người, liền có được sức hồi phục cực mạnh, cho dù đem đầu chém rơi, cũng có thể mọc lại. Đây là đặc tính của phân thân mang tim bạc, tim vàng cũng tương tự, nhưng tốc độ hồi phục nhanh hơn.

-Nhanh nhanh nhanh, nhanh hơn nữa.

Nhìn tim vàng đã lộ ra khỏi da thịt, Âu Dương Khắc một trận gấp gáp. Diễm My Phu Nhân ngồi bên xem cũng vô cùng kinh ngạc, bất quá nàng vẫn im lặng quan sát, đồng thời chú ý động tĩnh xung quanh.

Đáng tiếc.

Đã muộn.

Ầm.

Nóc nhà bị hất bay, trên không trung hiện ra hai bóng người.

-Thôi xong.

Trong lòng Âu Dương Khắc nặng trĩu.

Ta lăng không đứng bên cạnh Tạ Yến Khách.

Cặp đôi nam nữ bên dưới bên dưới đều trần truồng đang ngồi trên giường đấy, có vẻ vừa tâm sự tâm hự xong. Cả hai ngước đầu lên nhìn chúng ta đầy sợ hãi. Nam thì khuôn mặt anh tuấn, thân thể thon dài rắn chắc. Nữ thì xinh đẹp tuyệt mĩ, thân thể nóng bỏng khiêu gợi, trên vai khẽ khoác hờ áo ngủ trong suốt. Từ góc nhìn của ta, liền có thể thấy rõ nãi cầu căng tròn tươi ngon lẫn vườn xuân lưa thưa bên dưới.

Người quen, là Diễm My Phu Nhân.

Bất quá thứ chúng ta chú ý nhất chính là một thứ đang nhô ra khỏi ngực của nam nhân kia. Chính là Linh Tê Kim Tâm không sai.

-Hai vị tiền bối đến thật nhanh.

Nam nhân triệt để từ bỏ.

-Là ai, dám động đến chất nhi của ta.

Một bóng đen cấp tốc lao tới, là một lão già, từ linh niệm phóng tới, liền là lục giai đỉnh phong, lão thân trên trần truồng, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần, dây lưng thắt vội, cầm theo một cây trượng đầu rắn. Theo sau là một nữ nhân, cũng chỉ khoác áo ngủ, ồ, cũng là người quen, là Huyền My Phu Nhân. Trên thân nàng nhiều hơn Diễm My Phu Nhân một cái nội khố, khi bay trên trời, cũng không bị lộ hàng. Bất quá nhìn kỹ thì nội khố ướt đẫm đấy, bên bẹn đùi cũng một mảnh ướt át.

Thật là dâm đãng.

Chậc chậc, quấy rầy lúc người ta đang sung sướng với mĩ nhân tuyệt sắc như thế, thật tội lỗi, A di đà phật.

-Âu Dương Phong lão cẩu tìm chết. Cút đi cho ta.

Tạ Yến Khách quát lên một tiếng, chỉ khí Liên Hoàn phát về phía Âu Dương Phong, thế như lôi đình, tốc độ cực nhanh. Âu Dương Phong không hổ là lục giai đỉnh phong, vận công đón đỡ lấy, bất quá đã phải dùng toàn lực, trong lòng liền không khỏi rét lạnh, hắn đã biết kẻ đến là ai.

Bị đánh bay mấy chục trượng(mét) xa, Âu Dương Phong mới hơi gượng lại giữa không trung hét lớn.

-Tạ tiền bối, xin giơ cao đánh khẽ, chuyện này tất có hiểu lầm.

Nói rồi lại hốt hoảng xông tới, bộ dạng ngoan ngoãn không được. Chuyện đương nhiên, cho dù hắn mang danh Tây Độc, gặp thất giai, chỉ có thể bỏ chạy hoặc cầu xin. Lần này Tạ Yến Khách cũng không lại đánh bay hắn.

-Không có gì hiểu nhầm. Chất nhi của ngươi giết đệ tử DUY NHẤT của ta, hắn phải đền mạng.

Hai chữ duy nhất cắn được rất nặng. Xem ra trong lòng hắn, A Phi cũng chiếm vị trí quan trọng.

Âu Dương Phong hoảng sợ, Tạ Yến Khách đây là quyết tâm muốn giết chất nhi của hắn đấy, sát khí theo linh niệm không kiêng nể phát ra ngoài, để hắn một trận rét lạnh. Ma Thiên Cư Sĩ muốn giết người, lại cần hướng ai giải thích qua. Nói nhiều mấy câu, cũng không phải nể mặt Âu Dương Phong, chỉ vì hắn làm người quang minh lỗi lạc. Mặc kệ người khác nhận định đúng sai, chuyện hắn làm, đều có lý do là được.

Âu Dương Khắc sau một hồi suy nghĩ, vậy mà chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, thần sắc bình tĩnh. Diễm My Phu Nhân cũng đã gài lại áo ngủ, đứng một bên. Cũng đúng, hắn là Luân Hồi Giả, cũng chưa phải là chưa từng chết qua. Âu Dương Khắc mặc quần áo xong xuôi, hướng về ta cùng Tạ Yến Khách đứng giữa phòng, ôm quyền hành lễ.

-Ra mắt Tạ tiền bối. Ra mắt đại sư. Chẳng hay danh tính đại sư là gì?

-Vô Dơ, Thiếu Lâm Tự.

-Vô Dơ đại sư kì tài ngút trời, vậy mà đã là Tiên Thiên Cảnh, khó lường nha. Chuyện A Phi, xác thực do ta làm, bất quá đại sư hẳn rõ ràng, hắn cũng không phải hoàn toàn chết. Cùng là kẻ chịu trầm luân, cần gì phải làm khó nhau. Tha ta một mạng, ta dâng bảo vật cho đại sư, tuyệt đối không ghi hận, được chứ?

Âu Dương Khắc vậy mà sảng khoái thừa nhận, để Âu Dương Phong thật sự chết tâm.

-Chất nhi, ngươi …

-Thúc phụ không cần nói nữa, chuyện này ngài không giúp được. Đại sư, được chứ?

Âu Dương Khắc khoát tay bảo Âu Dương Phong đừng nói. Tạ Yến Khách đứng bên im lặng suy nghĩ, lão trí tuệ siêu việt, tự nhiên nhận ra lời nói của Âu Dương Khắc ẩn giấu gì đó. Ta cũng mặc kệ lão, Luân Hồi khởi động lại, lão cái gì cũng đều quên, biết gì cũng vô dụng.

-Ta xác thực có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng lão gia gia thì không được. Ngươi đã lấy của A Phi một mạng, nên trả lại, cũng là công bằng. Kiếp này ân oán cũng có thể xoá bỏ, giao Linh Tê Kim Tâm ra đây đi.

-Được, có thể cho ta nói riêng mấy lời với thúc phụ được không.

Ta cũng sảng khoái. Cùng Tạ Yến Khách rời đi. Đối mặt với cái chết vẫn bình thản như thế, cũng là kẻ hiếm thấy, lão cũng đồng ý cho Âu Dương Khắc tôn nghiêm cuối cùng.

Đúng như Âu Dương Khắc nói, người bị trầm luân, cần gì làm khó nhau. Ta chỉ muốn siêu thoát, rời khỏi Luân Hồi, cũng không ham muốn tranh bá thiên hạ gì cả. Xác thực có thể tha hắn một mạng. Mà điều Âu Dương Khắc lo sợ nhất, không phải là tử vong. Hắn là Luân Hồi Giả, tử vong chỉ là tiến vào lần Luân Hồi sau mà thôi. Cái hắn sợ chính là kết thù với ta.

Sự cường đại của ta, để hắn kiêng kỵ, cũng sợ hãi. Hắn đầu thai tốt, mưu kế đa đoan. Lần Luân Hồi trước đem cả cái Ngũ Nhạc Kiếm Phái lật tung lên, đạt được thành tựu tam giai, sau lại vong mạng vì dị thú xâm lấn. Kiếp này tu vi giữ nguyên, lại lấy được truyền thừa của Ma Thiên Cư Sĩ, thao tác tốt một phen, Tiên Thiên Đan đến tay, đột phá Tiên Thiên không phải là không thể.

-Phụ thân, ngài cảm thấy Vô Dơ đại sư hiện tại là tu vi gì?

-Hắn không ra tay, ta cũng không chắc chắn, linh niệm của ta hoàn toàn bị linh niệm của Tạ tiên sinh lấn át, không nhận ra được điều gì, nghe nói hắn là Tiên Thiên Đạo Thể, hiện tại chỉ sợ cũng đã là lục giai. Nhi tử ngươi hỏi những chuyện này làm gì. Còn di ngôn gì mau nói. Chuyện này ta cũng bất lực.

Âu Dương Phong thương yêu mình bao nhiêu, Âu Dương Khắc tự nhiên biết. Quan hệ hai người bề ngoài là thúc chất, bên trong lại là phụ tử. Âu Dương Khắc tín nhiệm hắn vô cùng. Lúc chỉ có hai người, tự nhiên xưng hô phụ thân, nhi tử.

-Không sao đâu phụ thân, ta chết, cũng chưa phải là hết. Không để Vô Dơ đại sư ghi thù, đã là may mắn. Hắn so với Tạ tiên sinh còn phiền phức hơn, cũng lợi hại hơn. Chuyện ở Lao Sơn lần này, phải huỷ bỏ, hy vọng phụ thân bảo vệ hai vị Phu Nhân. Đồng thời dốc lực bồi dưỡng Đoàn Trâm Anh, Lệ Xuân Anh, Âu Dương Hà My và Âu Dương Ngân Anh một phen. Đặc biệt là phụ thân ngài, tuyệt đối đừng ghi hận bọn hắn, cũng đừng nghĩ báo thù.

Ta có bản lĩnh báo thù sao? Âu Dương Phong trong lòng bất lực. Tạ Yến Khách không nói, tên hoà thượng Vô Dơ kia cũng không tầm thường, hắn có cảm giác nếu đánh lên, chưa chắc đã đánh lại.

Diễm My Phu Nhân và Huyền My Phu Nhân vẫn ở bên đứng nghe từ nãy giờ. Bọn hắn là quan hệ lợi ích, đến chết Âu Dương Khắc vẫn quan tâm các nàng, trong lòng không khỏi cảm động.

-Vậy đi, ta cần lấy ra Linh Tê Kim Tâm. Phụ thân ngài hộ pháp giúp ta.

Âu Dương Khắc lấy ra kim tâm, cả người một trận không khoẻ. Tim vàng nhảy trên tay hắn, đập thình thịch, đầy sức sống.

-Vô Dơ đại sư, Tạ tiên sinh, mời tới.

-Đã trăn trối xong?

-Đã xong, đây là Linh Tê Kim Tâm. Mời đại sư nhận lấy, hy vọng đại sư giữ lời, ân oán từ đây xoá bỏ.

-Người xuất gia không nói dối, Công Tử sảng khoái như thế, ta cũng ngại nuốt lời. Ân oán chúng ta từ nay xoá bỏ.

Bất quá A Phi có tha cho ngươi không thì ta không dám chắc.

-Vậy xin Tạ tiên sinh cho ta một cái thống khoái.

-Xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, ngươi cũng là trang hào kiệt, đáng tiếc. Được, để ta tiễn ngươi lên đường.

Nói rồi cũng không ướt át bẩn thỉu, chỉ kình phát ra, tiến thẳng vào người Âu Dương Khắc.

Bùm.

Cơ thể Âu Dương Khắc nháy mắt hoá thành sương khói. Nhanh đến mức ta cũng không nhìn kịp, Âu Dương Khắc chắc chắn là không cảm thấy đau đớn gì đấy. Một chỉ này, không chỉ đem Âu Dương Khắc hoá thành sương khói, mà còn đem nốt chút phẫn nộ cùng ham muốn báo thù trong lòng Âu Dương Phong cũng đánh tan. Hắn đời này, là không dám tiếp một chỉ như vừa rồi đấy.

-Chúng ta đi.

Nói rồi mặc kệ một lão già cùng hai ả đàn bà, xách theo ta, bay về Ma Thiên Nhai. Ở đó còn có thi thể của A Phi cần chúng ta an táng đấy. Trước khi đi Tạ Yến Khách đã dặn người chuẩn bị hậu sự, khi chúng ta trở về liền có thể lập tức cử hành.

Trên trời.

Một già kéo theo một trẻ xé mây bay tới.

-Lão gia gia có phải thắc mắc về những gì mà Âu Dương Khắc nói?

-Đúng là có thắc mắc.

Lão sảng khoải thừa nhận.

-Kì thật, tất cả chúng ta đều đang trong luân hồi. Tử vong, không phải là kết thúc, mà còn là một khởi đầu. Sau này, chúng ta sẽ còn gặp lại A Phi, chỉ là trong một lần Luân Hồi mới.

-Ngươi gia nhập Thiếu Lâm Tự là đúng, phật duyên sâu dày. Ha ha.

Tạ Yến Khách không nhịn được cười lên.

-Haha.

Ta cũng cười lên, lười giải thích, chỉ cần cho hắn biết ta không nói dối lão là được.

Buổi tiễn đưa A Phi diễn ra rất nhanh, chỉ có ta cùng Tạ Yến Khách đưa tiễn hắn. Dù sao hắn cũng đã bị Âu Dương Khắc giết từ lâu. Chôn cất trên Ma Thiên Phong. Ma Thiên Nhai có vô số ngọn núi, lại chỉ có một ngọn gọi Ma Thiên Phong, chính là nơi ở của Tạ Yến Khách. Bên cạnh còn có một ngôi mộ, là nương tử của lão. Tuổi thọ cường giả thất giai Nguyên Thần Cảnh dài đằng đẵng, có khi dài tới hai trăm năm, càng trọng tình cảm, lại càng cô đơn. Hiển nhiên Tạ Yến Khách là người cô đơn như vậy, mà không phải cô đơn vì đứng ở đỉnh phong.

Tối đó ta cùng lão uống một trận, cùng trò chuyện ngắm sao trời. Bầu trời Ma Thiên Phong hôm nay đặc biệt trong veo, cứ như thể Bạch Hổ lúc rời đi ban ngày đã mang theo hết mây mù vậy.

Sáng hôm sau.

-Lão gia gia, cô nương này là Hàm Ân Tĩnh.

-Ngươi muốn ta nhận cô ta làm đồ đệ?

Tạ Yến Khách vậy mà có thể đọc suy nghĩ của ta. Lợi hại, không hổ là Ma Thiên Cư Sĩ.

-Ách, đúng là vậy. haha

-Cút.

Chỉ kình liền phát, ta bị bắn bay ra ngoài, rớt khỏi Ma Thiên Phong. Lão biết ta da dày thịt béo, không nương tay tý nào, để ta một trận đau đớn. Chật vật mãi mới mò lên lại. Hàm Ân Tĩnh đứng yên không dám nhúc nhích. Tạ Yến Khách ngồi bên bàn uống trà xem sách, vừa thấy ta mò lên, lại một chỉ đánh tới, đem ta đánh bay.

Tạ Yến Khách quả nhiên là lão già nhàm chán, vậy mà đem ta như quả bóng chơi đến trưa.

Hàm Ân Tĩnh cũng đứng đến trưa, nắng chiếu trên người nàng, lung linh xinh đẹp. Ánh mắt lại lộ vẻ kiên cường hiếm có, lưng thẳng tắp không nhúc nhích. Nàng biết đây là cơ duyên của nàng. Uy danh Ma Thiên Cư Sĩ truyền khắp Thập Vạn Sơn Châu, nàng tự nhiên nghe hiểu. Dù là lúc ở Hành Sơn Phái xa xôi, mọi người cũng hay bàn tán về lão.

Ta bay trở về, lần này không có bị đánh bay, tự động ngồi xuống bên bàn cầm lên ấm trà, ngửa cổ họng đổ xuống.

-Sảng khoải, đã khát.

Ta đặt ấm trà xuống trước ánh mắt bất thiện của Tạ Yến Khách.

-Lão gia gia, kì thật nàng rất tốt, tư chất không được, nhưng không cần gia gia quan tâm quá nhiều, cho dù nàng có chết, lại giống A Phi, lần Luân Hồi sau chắc chắn sẽ gặp lại, A

Ta hét lên đau đớn, lại bị đánh bay. Lần này lão già thối ra tay rất ác.

Cuối cùng Tạ Yến Khách vẫn là nhận lấy Hàm Ân Tĩnh làm đồ đệ, ký danh. Chủ yếu là vì ta quá phiền, lão không còn cách nào mới phải đồng ý. Bất quá ta cũng phải trở thành đệ tử của lão, cũng là ký danh.

Bạch Thủ Thái Huyền Kinh ta không học được, cũng không cần học, nhưng có được Đàn Chỉ Thần Thông, đã là kiếm lời to. Đàn Chỉ Thần Thông tự xưng thần thông, uy lực không cần nhiều lời, cả Cửu Châu ai ai cũng đều nghe hiểu. Hơn nữa ta vốn khuyết thiếu võ kỹ công kích. Võ kỹ cấp bậc thần thông, thiên hạ rộng lớn như thế, cũng không có bao nhiêu đâu.

Kim Chung Tráo phòng ngự, Đàn Chỉ Thần Thông tấn công.

Ngon lành.

Thần thông không dễ học, phần dành cho thất giai Nguyên Thần Cảnh, tối nghĩa khó hiểu, ta chỉ có thể ghi nhớ xuống, sau này đột phá thất giai lại nghiên cứu tu luyện.

Ghi nhớ xong.

Ta liền rời khỏi Ma Thiên Nhai, dự định đi Đông Nam Hải một phen.

Hàm Ân Tĩnh ở lại Ma Thiên Nhai, đảm nhiệm vai trò quản lý mà Âu Dương Khắc để lại. Tu vi nàng tiến chậm như rùa bò, Tạ Yến Khách muốn dạy, cũng bất lực. Cũng bởi vì thế đối với ta hận đến ngứa răng, khi ta vừa nói muốn rời khỏi, liền không khách khí dùng một chiêu Liên Hoàn trong Đàn Chỉ Thần Thông, chỉ khí liên miên không dứt, đem ta đánh bay ra khỏi Ma Thiên Nhai.

Cách chào tạm biệt này, con mẹ nó, thật là đau.

P/S Cầu đề cử, cầu kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 832

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.