Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Để Người Sống

Tiểu thuyết gốc · 3743 chữ

..............

Cộp, cạch, cạch, cộp cộp...

Một bộ xương người đi lại trên đường, bởi vì thiếu một chân, nó chỉ có thể nhảy lò cò, mỗi lần như vậy, khung xương của nó đều phát ra âm thanh cọt kẹt, như là sắp vỡ ra thành từng khúc vậy.

- Leo, hiện thân của thần Rừng có nhược điểm nào không?

Huy nấp ở một góc, cố giữ hơi thở đều và thấp, hỏi Leo, bây giờ cậu không có bất kỳ thông tin nào, xông ra mà không biết gì về kẻ thù là một việc ngu ngốc.

- Hiện thân của thần Rừng cũng chỉ là một con rối, chỉ cần mày cắt đứt sợi dây điều khiển nó, thì xong chuyện rồi.

Leo dường như cái gì cũng biết, nhưng Huy không biết sợi dây điều khiển đó ở đâu, chỉ có thể cẩn thận thăm dò từng chút một.

Huy nhìn bộ xương đã cách mình chừng ba mươi mét, từ trong túi quần lấy ra một bộ phận cho súng, một cái ống ngắm, cậu lắp đặt nó vào trên súng, chỉnh tâm vào điểm ruồi, bưng súng lên, nhắm vào đầu bộ xương đang nhảy lò cò.

Khi bộ xương vừa nhấc chân để nhảy lên, Huy đưa ống ngắm vào vị trí dự tính, khi chân của bộ xương vừa đặt xuống lần nữa, cậu bóp cò, đầu đạn mạ bạc bị bắn ra, với khoảng cách khá gần như vậy, chỉ trong chớp mắt, viên đạn đã xuyên vào xương sọ của bộ xương.

Bộ xương bỗng đứng im bất động, ngã ở trên đất, từng đoạn xương đứt rời ra, trở thành một đống xương bình thường, bản năng của Huy bỗng báo động, nhưng cơ thể lại không kịp phản ứng, chỉ cảm giác được như có cái gì đó đụng vào mình, cả người Huy bị hất bay, đụng vào một căn nhà, làm hư cả vách lá cũ kỹ của căn nhà, khiến phần mái đổ sụp xuống, nhưng cũng may chỉ toàn là lá, Huy cố nén đau vùng dậy, không nói nhiều mà co cẳng lên chạy trốn.

Một bộ xương khác đứng ở sau lưng Huy, trên người nó cũng có những chỗ bị thiếu, nhưng những chỗ đó lại có dây leo quấn vào nhau, thay thế cho các phần xương bị thiếu, nó dùng hốc mắt trống rỗng nhìn Huy, cơ thể rung lên, nhanh chóng đuổi theo Huy, tốc độ không nhanh, nhưng bởi vì va chạm lúc nãy, dường như chỗ xương nào đó của Huy đã nứt ra, di chuyển khó khăn hơn, khiến tốc độ của cậu chậm lại.

Thấy không thoát khỏi, Huy bưng súng, để chế độ bắn tự động, bóp cò, nòng súng bắn ra tia lửa, không cần biết chính xác hay không, Huy bây giờ chỉ cần khoảng cách của cả hai có thể kéo ra mà thôi.

Bạc quả nhiên có thể gây thương tổn cho bộ xương, những viên đạn xuyên qua xương vai, xương chậu và xương ngực của nó, nó đưa cánh tay dây leo ra, những dây leo sinh trưởng, trở thành một bức tường chắn trước mặt nó, đầu đạn ghim vào trong bức tường, không thể xuyên thủng được bức tường.

Huy vừa bắn vừa lùi, nhưng chỉ trong chốc lát, băng đạn đã không còn viên đạn nào, khi cậu định thay đạn, bản năng lại lần nữa báo động mạnh mẽ, nhưng lần này bởi vì có cảnh giác, Huy đã kịp né tránh.

Rầm...

Bộ xương như là viên pháo thoát khỏi nòng, đâm thẳng vào một căn nhà, đem cả căn nhà đụng vỡ tan tành, một phần là do kết cấu nhà quá đơn sơ, một phần là sức mạnh của bộ xương đang ở một mức độ đáng sợ.

Bộ xương đứng lên, nhìn chằm chằm vị trí của Huy đang đứng, Huy dường như nhận ra cách thức tấn công của bộ xương, thuộc tính toàn diện không cao hơn cậu, chỉ có đòn tấn công kia lại cực kì mạnh, nhưng dường như nó cần một khoảng thời gian để tích lũy.

- Không phá được cái bức tường đó, cho dù biết nó tấn công thế nào, cũng không làm gì được nó.

Huy lại trốn, mặc dù tốc độ chậm lại, nhưng bộ xương dường như cũng chậm lại một chút, cứ cách một khoảng thời gian, lại sử dụng đòn tấn công đó, nhưng Huy đều né được, có vài lần suýt bị va trúng, nhưng sau mỗi lần đánh hụt đó, tốc độ của bộ xương rõ ràng càng chậm lại từng chút một.

- Quả nhiên nó có vấn đề.

Trong lúc tự nói, cơ thể Huy không kịp né tránh đòn tấn công của bộ xương, rõ ràng tốc độ của nó đã chậm lại, nhưng lần này bỗng nhiên tăng mạnh, khiến Huy đang lơ là bị đánh trúng.

- Khụ khụ...

Huy trong miệng ho ra một búng máu, ngã ở trên đất, sau lưng là từng cơn đau nhức, cậu cố gắng bò dậy, nhưng bộ xương đã vọt đến trước mặt cậu, đá bay khẩu Scorpion qua một bên, lại giẫm lên cánh tay của Huy đang định rút khẩu súng lục Desert Eagle ra.

- Ahhh...

Xương cánh tay bị bộ xương kia giẫm và nghiền nát, đau đớn khiến Huy kêu rên, nghiến răng, Huy co chân lại, đạp vào phần bụng của nó.

Nhưng bộ xương đã vươn cánh tay ra, chụp lấy chân của Huy, nhấc chân cậu lên như một con gà, vung mạnh qua một bên, cơ thể Huy đập vào một căn nhà, làm sập tấm vách của ngôi nhà xuống, mà cậu cũng nằm im bất động.

Bộ xương lại tiến đến, cúi xuống, hất những thứ tạp nham qua một bên, nó nhìn Huy đang cố gắng bò dậy, một chân giẫm trên lưng cậu, đè xuống.

- Ahh, đau, con m* nó...

Huy kêu rên, chửi thề, bỗng nhiên cơ thể cậu phồng lên, biến thành một người cao lớn lực lưỡng, đó cũng không phải là Huy, mà lại là Leo giả trang, Leo lật người lại, nắm hai chân của bộ xương, kéo nó ngã xuống, lại dùng cơ thể đè lên nó, hai tay phân biệt nắm hai cánh tay của bộ xương, giữ chặt nó lại.

- Huy, mày lẹ lên, tao không giữ lâu được đâu.

Leo gào lên, bộ xương vùng vẫy rất mạnh, Huy nấp trong một căn nhà lao ra, chụp khẩu súng dưới đất, dùng băng đạn mạ bạc mang sẵn thay vào, trượt đến trước mặt bộ xương, đem nòng súng chĩa thẳng vào đầu nó, bóp cò.

Đùng đùng đùng...

Một băng đạn trong chốc lát bị bắn ra không còn một viên nào, xương sọ của bộ xương bị bắn thủng một cái lỗ to bằng cái chén, nó cũng không vùng vẫy nữa, Huy ngồi phịch xuống, thở hổn hển, Leo cũng buông ra hai tay bộ xương, cơ thể như là bong bóng bị xì hơi, xẹp xuống.

Bộ xương dùng kế người rơm mượn tên, thì cậu cũng có một chiêu người giả dụ địch.

- Khoan đã, Leo, giữ chặt nó lại.

Huy cảm giác không đúng, không có thông báo hoàn thành nhiệm vụ, tức là cái hiện thân này còn chưa có chết.

Quả nhiên xương sọ của bộ xương lăn xuống, mà nó cũng vùng dậy, hất ra Leo đang ngồi trên lưng nó, tay phải nắm lại, đấm về phía Huy, Huy giơ súng lên, chặn lại nắm đấm của bộ xương, nhưng sức mạnh của nó lan đến hai cổ tay tê rần, mà Huy cũng bị đánh lăn ra xa.

- Hé hé hé, lũ ngu, tưởng ăn tao là dễ à.

Từ trong chỗ tối của mấy căn nhà, đều lăn ra một cái hộp sọ, chừng có năm sáu cái, bọn chúng đều mở miệng nói chuyện, tiếng nói chua chát, lại cao vút, rất khó nghe, bọn chúng vừa cười vừa trêu tức hai người.

- Tao sống lâu hơn bọn mày mấy đời đấy.

Mấy cái hộp sọ nói, Huy lắc lắc tay, cố làm giảm cơn tê, nhìn thân súng bẹp dúm, cậu chắt lưỡi, vứt khẩu súng sang một bên, mà Leo thì tức giận đứng lên, chỉ vào mặt đám hộp sọ, nói.

- Thằng nhóc, ăn nói cho cẩn thận, tao sống mấy chục kiếp mày rồi đấy, tao lại đẻ ra mày.

- Nói không biết ngượng.

Mấy cái hộp sọ quát lại, bộ xương kia nhào tới Leo, vung nắm đấm về phía nó, Leo lại biến cơ thể trở thành một gã lực lưỡng cao to, cũng vung nắm đấm về phía bộ xương.

Bốp - Đùng...

Nắm đấm của bộ xương đập thẳng vào mặt Leo, mà bởi vì bộ xương không có đầu, nắm đấm của Leo chỉ có đấm trúng ngực nó, bên nào có lợi hơn, thì không cần nói cũng biết.

Mũi Leo lõm vào, nó giật lùi mấy bước, dường như bị choáng, nó một tay ôm đầu, lảo đảo ở đó, bộ xương tuy bị nứt xương ở ngực, nhưng cũng không hề hấn gì mà lại nhào tới, đầu gối nâng lên, dự định cho Leo một cú đá trực diện.

- Có cái , d con m mày.

Leo từ trong trạng thái lảo đảo bỗng nhiên thay đổi, chửi thề một tiếng, chụp lấy xương cẳng chân của bộ xương, xách như xách một con gà, vung mạnh lên, lại đập nó xuống đất, dường như chưa đã ghiền, Leo lại nắm bộ xương lên, trái đập một cái, phải đập một cái, nát đều hai mặt.

- Thằng này...

Huy nhìn Leo như là quái nhân, hành bộ xương đơn giản như là đang chơi một món đồ chơi, khiến sự nghi ngờ của cậu đối với nó tăng lên một bậc cao, nhưng không nghĩ nhiều nữa, vọt tới đám hộp sọ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Á, chạy lẹ tụi bây ơi...

- Quân bây đâu, hộ giá...

- Trời đ*...

Một cái hộp sọ kinh hoàng hét lên, nhìn thấy Huy hung thần ác sát lao đến, bọn nó hoảng loạn lăn đi, kêu la như heo bị cắt tiết, nhưng tốc độ chậm như rùa bò, Huy một chân giẫm lên một cái hộp sọ, từ dưới tất chân rút ra dao găm, đâm vào trong hốc mắt của bọn nó, tuy chỉ còn lại xương sọ, nhưng bên trong đầu chúng vẫn còn một bộ phận giống như não, nhưng không phải não thật, mà chỉ là lá và dây leo bện vào nhau.

Từ phía xa, bên ngoài làng, những người bị điều khiển lần nữa bị kêu gọi, họ đang dùng hết tốc lực chạy tới chỗ này, Huy cả kinh tăng nhanh tốc độ.

Huy dùng dao găm khuấy đảo trong não của cái hộp sọ, quả nhiên có tác dụng, bộ não nổ tan tành thành một đống bụi, bộ xương thoát khỏi cánh tay ác quỷ của Leo, dùng cánh tay dây leo trói chặt Leo, đang dùng nắm đấm đấm liên tục thì bỗng dừng lại một chút, bị Leo thừa cơ hội đụng ngã, dùng sức xé mở dây leo.

Trong chốc lát, Huy giải quyết toàn bộ năm cái hộp sọ còn lại, mà bộ xương cũng đã yếu đến thương, bị Leo vò thành một quả bóng, bị nó đá qua đá lại.

Mà những người bị điều khiển chỉ vừa vọt tới chỗ Huy, chỉ trách đám xương sọ kia quá chủ quan, trước tiên không có gọi những người bị điều khiển đó qua đây, đến lúc nguy cấp đã không kịp nữa.

...

[Hoàn thành nhiệm vụ]

Tiêu Diệt Hiện Thân Của Thần Rừng

Cấp bậc đã tăng 1, toàn bộ chỉ số +1.

Chúc mừng bạn đã gây thù sâu sắc với thần Rừng.

......

Huy sắc mặt khó coi tắt cái bảng thông báo đi, phía Đông lấp ló ánh sáng ban mai của Mặt Trời, toàn ngôi làng tuy bị phá hủy vài chỗ, nhưng đã không còn u ám như trước, những người bị điều khiển lấy lại tinh thần, ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì, khó hiểu tại sao mình lại ở đây.

- Át xì...

Trưởng làng run lẩy bẩy đi đến trước mặt Huy, nước mắt nước mũi giàn giụa, định ôm cậu cảm ơn thì Huy né qua một bên, chả ai muốn bị một ông lão đang cảm lạnh ôm đâu.

- Cảm ơn cậu, cảm ơn rất nhiều, nhưng nếu cậu là người tốt, làm một anh hùng, xin cậu hãy giải quyết luôn mối hiểm họa lớn trong rừng, để làng Đậu và những làng khác xung quanh rừng được an toàn.

Trưởng làng vô cùng cảm kích Huy, nhưng toàn bộ phần sau của câu nói khiến cậu nổi da gà, cho dù cậu cố lắc đầu cỡ nào, thì cái bảng nhiệm vụ chết tiệt đó vẫn hiện lên.

......

[Nhận nhiệm vụ mới]

Cuộc Chiến Sống Và Chết

Mô tả : Giải quyết thần Rừng, kết thúc ân oán, giải thoát những số phận khốn khổ của những dân làng quanh rừng.

Phần thưởng : Tăng 2 cấp, toàn bộ thuộc tính +1, 1 trang bị cấp C.

Thời hạn : 1 tháng.

Trừng phạt : Chết.

Bạn sẽ được Sơn Lâm Tinh Chủ để ý.

......

- Gaahhhhhh....

Huy khổ không thể tả hét lớn, bây giờ cậu mới thực sự tin, Leo nói cậu là cái đồ cực kì xui xẻo, nhiệm vụ tiếp một cái nhiệm vụ, mà cái sau khó hơn cái trước, hơn nữa cái dòng cuối cùng đó lại còn báo hiệu cho một chuỗi nhiệm vụ nữa.

Cậu bất lực ngã quỳ trên đất, Leo đứng ở một bên nhịn cười vỗ vai cậu an ủi, nhưng trên mặt đã không nhịn nổi với cái bộ dạng hiện tại của Huy, trước khi nó bật cười, Huy đã chọn rời khỏi Ảnh Giới, kéo theo nó cùng rời khỏi, vừa ra khỏi tấm gương, Leo đã trườn ở trên sàn, ôm bụng cười ha hả.

Huy mặt tối đen, cởi toàn bộ trang vật tư ra, kiểm kê lại toàn bộ, chỉ còn hai băng đạn mạ bạc, dao găm, bộ đồng phục cảnh sát thì đã tan tành, áo chống đạn cũng hỏng một chút khi Leo mặc nó chiến đấu với bộ xương, tổng kết, toàn bộ tiền đã không cánh mà bay gần 90%, quan trọng là, đây là gần cuối tháng, nếu sửa chửa hoặc mua đồ mới, thì Huy sẽ cháy túi, đến lúc đó chỉ có thể ăn mỳ gói thay cơm, mà còn là ba bữa một ngày.

Cảm giác được trái tim đang nhỏ máu, Huy muốn khóc cũng không được, nhưng những trang bị này lại có thể vô cùng cần thiết cho những nhiệm vụ không biết tiếp theo, nếu bây giờ không sửa chữa hoặc thay mới, thì độ an toàn cho những nhiệm vụ sau sẽ giảm xuống rất nhiều.

Đói có thể nhịn, ăn không ngon có thể nhịn, nhưng mạng chỉ có một, tất tay.

Huy quyết định nhanh chóng, đến trước máy tính, mở ra IP giả, đăng nhập vào trang web ấn của chợ đen, bắt đầu mua sắm trang bị mới, nhìn tiền trong túi đang bay về nơi không biết, Huy chỉ đành cắn răng chịu đựng, dù sao thì đó cũng không phải tiền của mình, dù rất có lỗi với đất nước, nhưng xin lỗi, tạm thời hãy dung thứ cho sự ích kỷ của kẻ hèn này.

Quên mất, mấy giờ rồi?

Huy xem đồng hồ treo tường, 11 giờ 30 phút, nhớ ra mình còn phải đi học, Huy nhanh chóng nhập địa chỉ nhận hàng giả, tắt trang web, lại bật tường lửa kép, xóa IP giả vừa sử dụng, tắt máy tính, đẩy tủ sách về chỗ cũ, đến tủ áo trong phòng lấy ra một bộ đồng phục học sinh, đi vào nhà tắm, tắm rửa, Huy ngạc nhiên nhìn cơ thể mình trong gương, cơ thể săn chắc hơn, đường viền cơ thể cũng rõ ràng hơn, có thể là do thể trạng đã được cải thiện.

Nhưng vẫn chưa có sáu múi.

Huy bóp bụng, mặc dù dưới bụng đã có chút thay đổi, nhưng không có dấu vết nào của múi bụng, ước mơ của mỗi thằng con trai chắc vẫn còn cần một con đường dài để đi, nhưng cậu không định hoàn toàn dựa dẫm vào cái hệ thống sức mạnh của Ảnh Giới, cậu cần tăng cường chế độ tập luyện của mình, Huy dự định sẽ mua thiết bị tập thể hình để tăng cường thể trạng một cách khoa học trước.

...

Trường trung học phổ thông Lạc Hồng.

Một ngôi trường cấp ba bình thường như những trường khác, nhưng khuôn viên trường lại rộng hơn so với thực tế trên bản vẽ, một lầu giáo viên, một lầu dạy học, một dãy phòng học hóa học, vật lý thực hành và nhà kho, trang thiết bị, cùng với một lầu dạy học cũ đang được dỡ bỏ và xây lại thành ký túc xá, trường dự định trở thành trường bán nội trú vào năm sau.

- Hú, Huy, chiều nay đi chơi bóng rổ với tao không?

Huy đi đến trước cổng trường thì một học sinh nam đạp chiếc xe đạp tới bên cạnh cậu, hỏi, Huy nhìn nó, là thằng Trọng Nhân, bạn thân của Huy, mặc dù bằng tuổi, nhưng thể hình của nó lại cao hơn Huy một cái đầu, to con mà không mập, dưới lớp áo đó là cơ thể săn chắc khỏe mạnh hơn Huy nhiều.

Không biết là ma xui quỷ khiến gì, Huy liếc nhìn dưới chân Nhân, xác nhận nó vẫn còn cái bóng của mình, cậu lại càng ngạc nhiên hơn, không biết thằng này ăn cái gì để sống mà khỏe như vậy?

- Đi thì đi...

Huy đáp, đồng ý, cả hai cùng vào trường, bàn xem buổi chiều sẽ chơi bóng rổ ở đâu, sân thuê thì không được, Huy hết tiền rồi, mà Nhân cũng thế, nó bảo là mình vừa mua đồ tập thể hình, cũng cạn túi.

Giờ giải lao, Huy, Nhân và hai đứa con trai nữa trong lớp ngồi lại cùng một chỗ, hai đứa đó cũng là bạn của Huy và Nhân, cả bốn là bạn từ thời trung học cơ sở, là Tính và Luân.

Thằng Tính dáng người giống Huy, nhưng da hơi ngăm, thằng này có biệt danh là đầu đá, buổi trưa nắng gắt cỡ nào cũng không thèm đội nón, mà Luân thì dáng người hơi mập, không cao cũng không lùn lắm, chiều cao trung bình, tính cách phóng khoáng, là con nhà giàu trong nhóm.

- Trường mình cũng có sân bóng, nhưng là ở đằng sau lầu dạy học cũ đó.

Tính lên tiếng, cả bọn đang bàn về địa điểm chơi bóng rổ, hẹn một nhóm của lớp khác cùng thi đấu, nhưng đi thuê sân thì hơi ngại, bởi vì cái nhóm 4 người này lại có ba con đỗ nghèo khỉ.

- Mày cũng hết tiền? Làm gì, bao ăn bao uống con nhỏ nào?

Huy nắm cổ áo Tính giật giật, hỏi, cái đáng giận là thằng này không có phản bác, chỉ là xấu hổ cười cười, lập tức có ba đôi mắt hung dữ nhìn vào nó, sau đó là một trận ba đánh một không thương tiếc.

- Dùng sân sau lầu dạy học cũ đi, đỡ tốn tiền.

Nhân vuốt nếp nhăn trên áo, nói, Huy và Luân gật đầu đồng ý, thằng Tính cũng ở dưới đất, run run giơ ngón tay cái, biểu thị mình cũng đồng ý chuyện này, cả nhóm quyết định đến lớp B2 bên cạnh, nói địa điểm thi đấu với nhóm học sinh kia, bên kia cũng đồng ý, hẹn sau giờ học sẽ đến đó.

....

Một bên khác, lầu dạy học cũ, lúc này thầy hiệu trưởng và hai giáo viên, đang đi theo một người đàn ông leo lên cầu thang bộ, đi đến sân thượng của lầu dạy học, đứng trước cánh cửa sắt bị khóa lại, còn dán ba tấm bùa, người đàn ông đưa tay về phía thầy hiệu trưởng, một giáo viên hiểu ý, từ trong cặp lấy ra một cái chìa khóa cũ, đưa cho người đàn ông.

Cạch...

Cánh cửa mở ra, ánh nắng từ sân thượng chiếu thẳng vào lối đi của cầu thang bộ, làm ba cái bóng đổ ở trên tường đằng sau, không hề có cái bóng của người đàn ông kia, mà bên cạnh ông ta bỗng hiện lên một giao diện màu xanh dương mà chỉ có ông ta thấy, trên mặt ông ta nở nụ cười nham nhở, ba người phía sau không thấy gì cả, chỉ là lo sợ đứng ở đó, chờ xem người đàn ông làm gì tiếp theo.

Ba người đi xuống trước đi, chuyện tiếp theo là bí mật nghề nghiệp, không tiện cho người lạ xem.

Người đàn ông nói, thầy hiệu trưởng và hai giáo viên gật đầu liên tục, nhanh chóng rời đi, người đàn ông đi ra giữa sân thượng, nhìn xuống sân bóng rổ ở dưới, một bóng người đang đứng ở trong sân, nó mờ mờ, như là sương khói, cơ thể không cố định, lúc thấy nhìn thấy rõ, lúc thì không.

Một tài liệu tốt để luyện thành quỷ.

Người đàn ông mỉm cười đánh giá, nếu có ai nghe được sẽ nghĩ ông ta là người bị bệnh tâm thần, nhưng nếu là người trong nghề như ông ta, thì sẽ tấm tắc khen ông ta may mắn, thế giới thực cũng sẽ có sinh vật tâm linh, huyền bí, thì cũng sẽ có Vô Ảnh Giả làm thầy pháp, người trừ tà, đuổi ma quỷ về Ảnh Giới, thì cũng sẽ có người như ông ta, nuôi linh hồn, luyện ma quỷ, trở thành sức mạnh của mình, mưu cầu lợi ích.

.....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.