Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Ngừng Nghỉ

Tiểu thuyết gốc · 3086 chữ

...................

Hú....

Trong làng bỗng phát ra tiếng chó tru lên, từng ngôi nhà trong làng bỗng mở toang cửa sổ, ánh sáng le lói từ đèn cầy hay đèn dầu chiếu ra từ đó, trong nhà không một bóng người, tối đen một mảng.

- Người dân trong làng đi đâu hết rồi?

Huy cảm giác lạnh ở sau gáy, nhìn một ngôi làng chìm vào trong yên tĩnh một cách đáng sợ, Huy dự định đến nhà trưởng làng xem tình hình, thì một bóng người từ chỗ ngoặt đi ra.

Ông ta một tay cầm búa, một tay bưng một cái hũ sành, Huy cảnh giác nâng súng lên, chĩa họng súng về phía người kia, khi thấy khuôn mặt của ông ta, Huy càng ngưng trọng hơn, lại là ông Hậu.

- Haha, lòng tốt đúng là không nên phát cho kẻ đa nghi, cậu nghe có đúng không?

Ông Hậu vừa cười vừa nói, mảy may không sợ Huy chút nào, ông ta cầm cái hũ sành, lại dùng búa gõ xuống đất, cùng lúc đó trong những ngôi nhà xung quanh, từng người từng người chậm rãi đi ra, bọn họ là người dân trong làng, nhưng lúc này bọn họ hai mắt lờ đờ, di chuyển chậm chạp, có chút giống như là thây ma, bọn họ chậm rãi bao vây Huy ở giữa.

- Bọn họ đều bị tao cho uống nước đậu ba lần, bây giờ cả cái làng này đều nằm trong quyền kiểm soát của tao, mà cái làng này rồi sẽ trở thành nơi cung phụng ngài Thần Rừng.

Ông Hậu giắt cuống họng nói lớn, phía xa xa, lại có vô số bóng người di chuyển chậm chạp, lít nhít toàn là đầu người, có chừng mấy chục người đang đi tới đây, nếu bây giờ không tìm cách thoát vòng vây, thì chỉ sợ kết cục không tốt đẹp mấy đâu.

- Những người này chưa chết, chỉ là bị điều khiển, tốt hơn là đừng giết họ.

Leo từ bên dưới đứng dậy, sử dụng Lĩnh Vực của mình, bao phủ Huy và nó lại, trong lúc đó còn nói với Huy một câu, Huy lúc nãy còn định khóa chốt an toàn, mở một con đường máu xông ra, nhưng nghe Leo nói vậy thì dừng lại, dù sao bọn họ cũng là người vô tội, không phải đường cùng, cậu cũng không muốn làm như vậy.

- Đi đâu rồi?

Ông Hậu sững sờ, nhìn Huy và cái hình người màu đen kia biến mất trước mắt, khó tin được mở miệng nói, vòng vây của ông ta rõ ràng là một con ruồi cũng bay không lọt, vậy mà Huy lại có thể chạy ra.

- Tìm ra nó cho tao, không thể để biến số phá hư kế hoạch.

Đám người được ông Hậu ra lệnh thì tản ra, tìm kiếm khắp làng, nhưng không ai nhận ra một khoảng không gian bán kính chừng nửa mét, luôn bị những người kia vô tình hay cố ý bỏ qua, tránh né nó.

Năm phút sau, vòng vây đã tan rã, thì ngay khoảng không đó, hình dáng của Huy và Leo xuất hiện trở lại, bọn họ không thể di chuyển, mà Leo chỉ có thể duy trì Lĩnh Vực năm phút đồng hồ, sau đó cần một khoảng thời gian để tái sử dụng.

- Bây giờ phải làm sao? Người bị điều khiển quá đông, tao lại không thể làm họ bị thương, nhiệm vụ này cũng quá khó rồi đấy.

Huy nhanh chóng trốn vào một góc khuất, nói với Leo, nó suy nghĩ gì đó, nhìn về phía cánh rừng ở đằng xa, nhìn theo ánh mắt nó, Huy có cảm giác là lạ.

- Vào rừng đi, những người bị điều khiển không thể đi ra khỏi làng, mày quên rồi sao?

Leo nói, Huy vỗ trán, cậu quên mất là trưởng làng từng nói, những người đã uống nước đậu của ông Hậu đều không thể rời khỏi làng, nhưng nhìn con đường ngắn nhất ra khỏi làng cũng gần năm mươi mét.

Huy mở ra bảng thuộc tính, dùng một điểm thuộc tính tăng vào Thể Trạng, ngay lập tức cậu cảm giác được một dòng nước ấm áp chảy khắp xương tủy, cơ thể có cảm giác nhẹ nhàng hơn một chút.

Treo khẩu Scorpion ra sau lưng, Huy ẩn mình trong bóng tối, cả người co lại, đây là động tác của thú săn mồi, đem toàn bộ sức mạnh tụ lại, chờ một cơ hội, hết sức lực bùng nổ ra cực hạn của mình.

Đám người bị điều khiển kia dùng cách tìm kiếm trải thảm, một hàng cùng tiến lên, khoảng cách giữa mỗi người là một mét, theo đội hình của bọn họ càng ngày càng tiến gần, khoảng cách rút ngắn giữa cậu và họ còn khoảng 2 mét thì cậu lập tức hành động.

Huy vọt lên, mỗi bước chân đều là cực hạn cậu có thể chạy, trong 1,5 giây đã vọt đến trước mặt đội hình của những người điều khiển, với phản ứng chậm chạp của họ, cậu thuận lợi lách qua khoảng trống giữa hai người, lộn một vòng để giảm áp lực, Huy đứng lên, dùng hết sức bình sinh, co cẳng chân lên mà chạy.

Những người bị điều khiển chậm chạp xoay người, nhưng mà lần này tốc độ của họ lại thay đổi nhanh đột ngột, không kém hơn Huy bao nhiêu.

- Mắc lừa rồi.

Huy trong lòng run lên, quả nhiên là cáo già, không uổng công ông ta sống lâu như vậy, một bộ lại một bộ kịch diễn cho cậu xem, không còn cách nào, rút ra pháo sáng bên hông, mở chốt, ném về đằng sau.

Đoàng...

Quả pháo nổ đùng, phát ra ánh sáng đủ màu như pháo hoa, có thể gây bỏng cho những người ở quá gần, Huy hi vọng nó có thể tạm trì hoãn những người bị điều khiển kia, nhưng ai ngờ sau làn khói mỏng, bọn họ như là thú dữ vọt lên, không bị thương một chút nào.

Khoảng cách ra khỏi làng còn đến tận 40 mét, thì ở phía xa, một hàng người điều khiển khác đang xông lại, dùng thế gọng kìm bao vây đường đi và đường lui của Huy, phía xa xa, Huy có thể thấy ông Hậu đang đứng đó, nở một nụ cười trêu tức.

- Leo, Lĩnh Vực của mày còn cần bao lâu nữa?

- Ba phút.

- Mày có thể chiến đấu không?

- Tạm được.

Tình huống cấp bách, Huy quát hỏi Leo, nó từ bên dưới đứng lên, trả lời cậu, vòng vây đang dần dần khép lại, Huy bất đắc dĩ, lấy khẩu súng từ sau lưng xuống, thay băng đạn mạ bạc bằng đạn thường, cắn chặt răng, trong đầu đang có hai đứa bé đang đấu khẩu, một là lương tâm, mà đứa còn lại là bản năng.

Lương tâm không muốn làm bị thương người nào cả, nhưng bản năng lại chỉ muốn sống sót bằng bất cứ giá nào, cuộc chiến tưởng như không có hồi kết, thì trong mắt Huy hiện lên hình ảnh những khuôn mặt dữ tợn của những người bị điều khiển, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Ích kỷ, là bản chất chân thật nhất của con người.

Cạch...

Đoàng đoàng đoàng...

Khóa an toàn bị kéo lên, chế độ bán tự động của súng được cài vào, Huy bóp cò, ba viên đạn nóng bỏng bắn ra khỏi nòng súng, mặc dù không chính xác lắm, nhưng mỗi lần bắn, đều có một viên xuyên qua bắp đùi của một người bị điều khiển, khiến họ ngã xuống đất, muốn đứng lên nhưng vô cùng khó khăn, bị người phía sau giẫm lên, lại nằm ở trên mặt đất.

Leo ở phía sau, cơ thể nó phồng lên, biến thành một người cơ bắp lực lưỡng, người bị điều khiển nhào lên đều bị nó đánh trở về, nhưng số lượng nhiều lắm, nó chỉ có hai tay, không thể hoàn toàn đẩy lui những người bị điều khiển kia.

- Chưa đủ...

Huy nghiến răng, mở chế độ tự động, đổi một băng đạn khác, sau đó cầm lên một trái lựu đạn choáng, dùng răng kéo chốt, ném về phía sau, bốp một tiếng, tiếng nổ chói tai khiến màng nhĩ Huy run lên, mọi âm thanh cậu nghe được trở nên nhỏ xíu.

Những người bị điều khiển đằng sau bị chói mắt, khuỵu xuống, ôm mặt, cho Huy một khoảng thời gian ngắn tự do, mà Leo thì dường như không bị ảnh hưởng, nó xông tới, xô ngã những người đang khuỵa duới đất, đẩy ngã luôn những người phía sau họ.

Bóp cò, cảm giác báng súng đập vào ngực vì độ giật của súng, mỗi vỏ đạn rỗng rơi xuống đất, là mỗi lần cơ thể cậu run lên nhè nhẹ, lương tâm của một người đã bị bản năng và sự ích kỷ đạp xuống tận cùng.

Thay đổi băng đạn mới, di chuyển về trước, lại ném pháo sáng về phía sau, động tác liền một mạch, không có sơ hở, đội hình bao vây đằng trước bị mở ra một lỗ hổng, Huy xông qua.

Buông xuống súng, sức nặng của súng trầm xuống qua sợi dây treo trên cổ, Huy đưa tay lấy bình xịt hơi cay, phun vào mặt một người bị điều khiển, sau đó đá người đó qua một bên, tiếp tục bỏ chạy, Leo biến thành một vệt màu đen, đuổi theo Huy.

- Hai mươi mét.

- Đủ rồi...

Huy thở hổn hển, cùng lúc Leo sử dụng Lĩnh Vực của nó, cả hai lần nữa biến mất, những người bị điều khiển ngơ ngác đứng ở đó, mất đi mục tiêu bọn họ chẳng khác gì mấy con rối ngờ nghệch.

- Lại nữa...

Ông Hậu cắn chặt hai hàm răng, gạt từ trong miệng ra hai chữ, cầm một bụng căm tức, ông ta lại ra lệnh cho những người điều khiển tiếp tục trải thảm tìm kiếm Huy.

- Phù phù...

Huy đứng ở trong Lĩnh Vực, thở hổn hển, cũng may cậu thường xuyên tập thể thao, thể lực cũng xem như khá hơn người bình thường, cộng thêm sức mạnh và thể trạng được cường hóa một chút, nếu là người bình thường, cho dù có cùng trang bị như cậu, xử lí tình huống lúc nãy cũng có thể sẽ khó thuận lợi như cậu.

- Mày có ba phút nghỉ ngơi.

- Ba phút? Không phải là năm sao?

Leo nhìn Huy, nói một tin tức bất ngờ, Huy khó hiểu hỏi, Leo lắc đầu, giải thích, Lĩnh Vực sử dụng càng nhiều lần thì sẽ càng yếu bớt, mà nó chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa thôi.

Leo nhìn cơ thể đang run rẩy của Huy, nó biết Huy không phải đang sợ, mà chỉ là cơ thể chưa thích nghi với những chuyện trái lương tâm, con người là như vậy, bản chất của họ sẽ được bộc lộ khi tuyệt vọng, nhưng cơ thể thì lại chối bỏ, một đám sinh vật ngốc nghếch.

Huy cẩn thận kiểm tra lại trang vật tư, băng đạn thường chỉ còn lại một, bình xịt hơi cay còn một nửa, côn điện chưa dùng chút nào, lựu đạn choáng thì đã dùng hết, pháo sáng thì vô dụng.

Huy dùng chút ít thời gian còn lại suy nghĩ kế sách, hai mươi mét, không dài, nhưng trong trường hợp này lại không ngắn, sai một li, thì kết cục sẽ rất khó coi.

- Dân số trong làng khoảng chừng một trăm người, những người mình làm bị thương chí ít có hai ba mươi người, nhưng lão Hậu cũng sẽ thay đổi kế hoạch, không ai tắm hai lần trên một dòng sông cả, phải có một kế hoạch phòng hờ.

Ba phút trôi qua, Huy lại tránh vào góc khuất, trong làng bỗng nhiên lại phát ra tiếng chó tru, từ phía xa có tiếng rầm rầm như có một quân đoàn đang chạy về phía này, Huy từ trong góc khuất vọt ra, chạy thẳng ra khỏi làng.

- Muời mét...

Nhìn bìa rừng gần ngay trước mắt, chỉ cách một khoảng đất trống của làng, có những cọc gỗ được dựng thành một cái hàng rào thấp, ngăn cách giữa làng và khu rừng ra thành hai.

Nhưng Huy lại dừng lại, thở dài, ông Hậu đã biết được hướng đi của cậu, đang cùng những người bị điều khiển khác đứng ở đó, nhưng lần này những người đó đều mặc một bộ áo giáp bằng xương, mặc dù không thể chặn đạn, nhưng lực xuyên phá của đạn cũng sẽ bị áo giáp giảm xuống, không thể một phát đánh gục một người.

- Chạy đi, chạy nữa đi con chuột nhắt, tao đã nói rồi, cả cái làng này đều nằm trong tay tao, mà mày ngay từ đầu đã là con rùa trong hũ.

Ông Hậu cười ha hả, buông lời trêu tức, nhìn sắc mặt khó coi của Huy càng khiến ông ta thích thú, những người bị điều khiển khác từ đằng sau đuổi tới, lần này đội hình không một kẻ hở, Huy muốn xông qua là chuyện không thể nào.

- Từ từ nào, dù sao thì tôi cũng sắp chết dưới tay ông, thì có thể cho tôi hỏi một câu cuối cùng được không?

- Ồ, hỏi thử tao nghe.

Huy ném súng xuống dưới chân, hai tay giơ lên, nói, ông Hậu ngạc nhiên với cái thái độ quá buông xuôi của Huy, nhưng cũng không nghĩ gì, cho Huy một cơ hội nói lời trăn trối.

- Ông làm giao dịch gì với thần Rừng?

- Tao không, mẹ tao mới làm, giờ mày đi chết được rồi.

- Từ từ đã, vậy mẹ ông làm giao dịch gì? Mở rộng lãnh thổ cho thần Rừng?

- Không biết, mày nhiều chuyện như vậy làm gì?

- Dù sao tôi cũng sẽ chết mà, nói chuyện một chút không được sao?

- Không rảnh, mày khiến tao vất vả như vậy, giờ còn muốn thử thách kiên nhẫn của tao? Chết đi.

Ông Hậu cùng Huy đối thoại một lúc, dường như đã mất hết kiên nhẫn của ông ta, ông ta sờ lên hũ sành, ra lệnh cho những bị điều khiển nhào tới Huy, Huy thản nhiên nở một nụ cười kì quái, ông Hậu cảm thấy có gì đó không đúng, bất giác liếc nhìn dưới chân “Huy”, hai chữ “Không có” hiện lên trong đầu, thì chuyện bây giờ đã chậm.

Đoàng...

Từ trong rừng, một tiếng súng vang lên, họng súng đã ngắm kỹ từ lâu, viên đạn tàn nhẫn bắn xuyên qua bàn tay của ông Hậu đang ôm hũ sành, ông ta đau đớn buông ra hũ sành, khiến nó rơi xuống đất, vỡ toang, bên trong là xương người, một bàn tay bị thiếu mấy ngón.

- Sao có thể?

Ông Hậu ngạc nhiên, lại khó hiểu, nhưng khi thấy “Huy” ở trước mặt bỗng biến thành một người đen xì như mực, tan chảy thành một vũng nước đen, thì ông ta mới nhận ra, mình đã bị mắc lừa.

Những người bị điều khiển mất đi sự điều khiển của ông Hậu, thì ngơ ngác đứng ở đó, như là con rối bị đứt dây, không có bất cứ hành động gì, từ trong rừng, Huy quần áo rách mướp xuất hiện, trong tay còn có một khẩu súng lục, với cái tên vô cùng nổi danh, Desert Eagle.

Sau khi ra khỏi Lĩnh Vực, Huy để cho Leo mặc đồ của mình, lại biến thành hình dáng của cậu, dẫn dụ sự chú ý của ông Hậu, còn cậu thì theo một đường khác rời khỏi làng, lại đi một vòng, quần áo thì rách, còn bị cây trong rừng quẹt bị thương nhiều chỗ, nhưng cho dù là vậy, đạt được kết quả lúc này lại rất đáng giá.

- Haha, không ngờ, sống đến tuổi này, tao lại còn bị một thằng ranh dắt mũi, chỉ trách tao biết ta không biết người...

Đoàng...

Họng súng của Huy chĩa vào trên gáy ông Hậu, không do dự chút nào bóp cò, Huy đã nhận ra, bây giờ không phải là lúc mềm yếu, thế giới này không phải thế giới thực cậu đang sống, pháp luật duy nhất ở đây chỉ có kẻ mạnh hơn thì sống.

...

[Hoàn thành nhiệm vụ]

Giải Quyết Nỗi Sợ Của Làng Đậu

Cấp bậc đã tăng 1, nhận được trang bị cấp E, nhẫn Cẩm Thạch.

...

Huy thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra thử trang bị vừa được nhận, một chiếc nhẫn bằng cẩm thạch, hình dáng tinh xảo, khi chà chiếc nhẫn sẽ kích hoạt thuộc tính đặc biệt của nó, trong 30 phút tăng 1 điểm Thể Lực.

“..................”

Một âm thanh hỗn tạp, rối loạn, giống như có vô số chó mèo cùng lúc cất cao tiếng kêu thảm, từ bên trong làng phát ra, cùng lúc, cái bảng nhiệm vụ chết tiệt đó lại hiện lên.

...

[Nhận nhiệm vụ mới]

Tiêu Diệt Hiện Thân Của Thần Rừng

Mô tả : Mẹ của Hậu bởi vì bị Thần Rừng xúi giục, học tà thuật, thay đổi phong thủy, mở rộng lãnh thổ cho Thần Rừng, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị Thần Rừng ăn, trở thành hiện thân ngoài lãnh thổ của Thần Rừng.

Phần thưởng : Tăng một cấp, tất cả thuộc tính +1.

Thời hạn : 4 giờ, trong thời gian này không thể rời khỏi khu vực làng.

Trừng phạt : Chết.

Triệt để kết thù với Thần Rừng.

...

- Cái đ* m nó chứ.

Huy bất lực chửi thề, cậu nhanh chóng giật lấy trang bị dưới đất, mặc lên, thay đổi băng đạn mạ bạc vào súng, đem điểm thuộc tính mới tăng vào Thể Trạng, khiến cường độ cơ thể tăng thêm một chút.

Leo trở thành cái bóng dưới chân Huy, Huy bước lên con đường mòn dẫn vào làng, ngôi làng tưởng như bình thường này, lúc này trong mắt cậu, chính là địa ngục đang mở rộng vòng tay chờ đón cậu.

..............

Còn tiếp...

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.