Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn Lễ Trong Đêm

Tiểu thuyết gốc · 3465 chữ

...........

...........

Lại là khung cảnh quen thuộc đó, bầu trời mưa như trút nước, tay cụt chân đứt vương vãi khắp nơi, Huy bất lực nhìn con chuột khổng lồ nắm những đứa trẻ vô tội bỏ vào miệng nó, tiếng khóc la sợ hãi im bặt chỉ trong một khoảnh khắc và cứ lặp đi lặp lại tưởng như vô tận, thì những hình ảnh đó tan vỡ, Huy giật mình tỉnh lại.

Xung quanh là khung cảnh đìu hiu của ngôi làng, cậu vẫn đứng ở đó, nhưng trước mặt cậu không còn gã quái nhân nào, chỉ có một bộ khung xương quỳ ở dưới đất.

- Khặc khặc...

Cơn đau khủng khiếp ào tới như thủy triều, Huy ngã xuống đất, nôn ra những bãi máu, cơ thể cậu đã bị gặm tàn tạ và nham nhở, mặc dù Sinh Lực giữ lại tính mạng nhưng những cơn đau lại không thể bị xóa bỏ, mà cứ chảy máu như thế này thì cậu cũng sẽ cách cái chết không xa.

Cố gắng dùng kỹ năng mới nhận được trước đó, Nghịch Đảo, kỹ năng cấp C này sẽ khiến vết thương trở về trạng thái ban đầu, nhưng tác dụng phụ là khi bị thương lần nữa thì sát thương phải nhận vào là gấp đôi, mỗi ngày chỉ dùng được một lần.

Cơ thể Huy lấp lánh ánh sáng bạc, vết thương trên người trong một cái chớp mắt đã biến mất, cơ thể tàn tạ trở lại như cũ, chỉ là quần áo thì không thể nghịch đảo, vẫn là rách tươm.

Huy cho hai ngón tay vào miệng, từ dưới lưỡi lấy ra một viên nang màu xanh lá nhạt, đây cũng là phần thưởng từ nhiệm vụ trước, tên là Cắt Đứt, mỗi ngày nó sẽ xuất hiện ở dưới lưỡi cậu, chỉ cần ăn nó, một loại hiệu quả bất lợi trên người sẽ giảm xuống 1 phần ba, tức là tác dụng phụ của Nghịch Đảo sẽ giảm xuống 1 phần ba, nhưng mỗi hiệu quả xấu chỉ có thể bị giảm xuống duy nhất một lần.

Đôi khi Huy cảm thấy Ảnh Giới dường như rất ưu ái cậu, nhưng đôi lúc cũng sẽ cố đẩy cậu xuống hố chôn, dường như nó là hai ý thức khác nhau, chứ không phải là một.

.....

[Hoàn thành nhiệm vụ Ăn Miếng Trả Miếng]

Tăng 1 cấp bậc, một điểm thuộc tính tự do.

Nhận được trang bị cấp D, Bao Tay Da Thú (trái).

Bao Tay Da Thú (trái) : cấp D.

- Tăng cường 1 điểm Sức Mạnh.

- Kỹ năng (bị động) : Khi chủ sở hữu có hơn 15 điểm Sức Mạnh, thì cứ 10 điểm Sức Mạnh sẽ tăng thêm 1 điểm Thể Lực.

......

Huy nhặt cái bao tay bằng da thú lên, không biết là từ loại động vật gì, nó có màu đen và trơn bóng, đeo lên, đọc kỹ kỹ năng của nó mang lại, khá là hữu ích, Huy đi đến trước bộ xương, bẻ một ngón tay của nó xuống, sử dụng nghề nghiệp, lập tức ngón tay bị hòa tan, mà cậu cũng nhận 1 điểm Sinh Lực.

......................

Ngày hôm sau, Huy đang đi bộ trên phố, trên người mặc đồng phục học sinh, cậu định đi đến trạm xe buýt để đến trường, nhưng bước chân của cậu chậm dần, sau đó là đứng lại, nhìn người đang đứng ở trước trạm xe buýt, một nữ sinh mà cậu không bao giờ sẽ không nhận ra cô, Dung.

- Chào buổi sáng nha, Huy.

Một nụ cười tươi tắn và một lời chào hỏi quá sức bình thường, nhưng Huy lại cảm thấy một khoảng cách giữa hai người, đúng là cả hai cách một đoạn đường nhưng ở đây không phải nghĩa đen, là nghĩa bóng, cậu cảm thấy được, sự thay đổi và che giấu của cả hai đang ngăn cách họ.

- Ừm, chào cậu, cậu đã khỏe hơn rồi nhỉ?

Huy nở một nụ cười vui vẻ đáp lời, Dung ừm một tiếng đáp lại, cả hai lên xe buýt, hai người ngồi chung một ghế ở cuối xe, cách rất xa những người khác trên xe, và rồi cả hai chìm vào im lặng.

Không phải vì không có chủ đề để trò chuyện, mà khoảng cách giữa cả hai khiến hai người trở nên gượng gạo và khó bắt chuyện với nhau.

- Cậu thay đổi khá nhiều đấy Huy à?

Bỗng nhiên Dung lên tiếng, giọng nói nhỏ chỉ đủ cho Huy nghe thấy, Huy giật mình nhìn cô, tính cách của Dung cậu hiểu rất rõ, cô chỉ đặt một câu hỏi khi cô đã chắc chắn hiểu rõ về những nghi vấn đó.

- Ừm, cậu cũng thay đổi nhiều nhỉ?

Huy không phủ nhận câu nghi vấn của Dung, bên cạnh đó cậu cũng đặt một câu nghi vấn khác trở về, Dung nhoẻn miệng cười, khoảng cách giữa cả hai chợt rút ngắn lại một chút.

- Ngày hôm qua ở trường, tớ đã biết đó là cậu, ánh mắt cậu nhìn vào tớ là thứ tớ không thể nào thấy lạ lẫm hơn nữa.

Dung cầm bàn tay trái của Huy, nói, bàn tay của Huy rung lên nhè nhẹ, Dung có lẽ là người duy nhất cậu tin tưởng, nếu không có cô ấy, nhiều năm về trước, cậu đã không thể sống tiếp đến bây giờ.

- Tớ xin lỗi vì đã giấu cậu chuyện này, nhiều chuyện xảy ra với tớ, tớ...

- Xuỵt, tớ không giận gì đâu, chỉ là tớ cảm thấy khó chịu mà thôi.

Dung đưa ngón tay chặn môi Huy lại, nói, Huy im lặng, xoay bàn tay mình lại nắm lấy tay của Dung, bàn tay thon gọn và mềm mại, khác biệt hoàn toàn bàn tay chai sạn của Huy, Huy đưa tay vuốt tóc mai bên tai Dung.

Bức tường giữa họ nứt ra một khe hở, họ không thể đến gần nhau, nhưng đã đủ để thu hết hình ảnh đối phương vào mắt, nhìn rõ nhau, cả hai cảm nhận được sự thoải mái chưa từng có, khép mắt, sau đó là những mệt mỏi tinh thần đẩy họ vào giấc ngủ ngon lành.

Kết quả là hai người đã bị trễ giờ học hơn một giờ.

.................

Từ phòng giáo viên đi ra, Huy thở dài một tiếng, cùng là đi trễ, nhưng chỉ có cậu là bị gọi lên uống trà, thành tích học tập của cậu so với Dung kém hơn nhiều, cho nên người bị khiển trách luôn sẽ là người có đánh giá thấp hơn.

Đây là thường thức trong xã hội.

“Em ơi đừng khóc, bóng tối trước mắt sẽ bắt em đi”

Chuông điện thoại của Huy vang lên, cậu vội mở máy lên, hạ âm lượng xuống, nhìn xem người gọi là ai thì lại là Nhân, cậu lập tức ấn nút nghe, bên kia liền truyền đến giọng nói của Nhân.

- Khỏe không? Ở nhà mãi làm tao chán quá, đi đâu chơi không mày?

- Mày khỏe rồi à?

- Ừ, khỏe chán, mà lại tao có thứ này muốn cho mày xem.

Huy nghi ngờ cúp máy, cậu dường như có cảm giác là, Nhân đã nhận ra điều gì đó, điều gì đó xảy ra với cơ thể cậu ta, cho dù vậy, Huy vẫn lên lớp như bình thường, sau giờ học, lập tức đến trạm xe buýt, lên xe, đến nhà Nhân.

Nhân đang ngồi đợi ở trong sân vườn, khi thấy cái bóng thấp thoáng của Huy bên kia hàng rào bằng gỗ, cậu chạy đến cổng trước, mở cửa, kéo tay Huy vào nhà.

- Gì vậy mày?

Giọng của Huy vang lên sau lưng Nhân, Nhân không trả lời, khi vào trong nhà, Nhân đóng kín cửa, nhìn người bạn thân mà cậu tin tưởng trước mắt, nói.

- Mày có sợ quái vật không, Huy?

- Một chút cũng không.

Huy dõng dạc trả lời, quái vật cậu đã gặp không ít, sao có thể sợ bọn chúng được, Nhân gật đầu, trên người cậu dần dần mọc ra lông mèo, khuôn mặt cũng biến thành mặt mèo, lưng hơi khom xuống, một cái đuôi mèo trồi ra từ quần, ngoe nguẩy sau lưng Nhân.

- Tao dường như biến thành quái vật rồi, nhưng mà cảm giác cũng không tệ lắm.

Nhân cúi người, hai tay trước chống xuống đất, nói bằng cái giọng the thé, Huy ngạc nhiên, cách đây không lâu, Nhân còn chưa khống chế được sự phát triển sau khi uống ngọc mắt mèo, mà bây giờ đã tự do điều khiển chúng, cậu nhìn thẳng vào Nhân, hỏi.

- Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Mày bị mèo đột biến cắn à?

- Chả biết, sau khi từ bệnh viện về thì tao bỗng nhiên mọc lông mèo, sau đó thì tự nhiên có một con mèo quái quỷ tấn công tao, sau khi đuổi nó đi thì tao có thể henshin (biến hình) như thế này.

Nhân trả lời Huy, cơ thể từ từ trở lại bình thường, Huy giật mình, cậu có thể đoán ra con mèo mà Nhân nói là Linh Miêu, ảnh hưởng từ ngọc mắt mèo đã khiến nó nhận ra vị trí của Nhân mà tìm đến, nhưng mà Nhân lại có thể chống lại nó, mới là điều càng khiến Huy ngạc nhiên hơn.

- Mày biến lại thành mèo được không, tao muốn nựng mèo.

Hai mắt Huy sáng rực và nóng bỏng nhìn vào Nhân, Nhân ngây người, bất ngờ là cậu vẫn biến thành người mèo, Huy gãi dưới má Nhân, Nhân mặc dù không cảm giác được gì, giống như cơ thể này chỉ là vay mượn, không phải thực sự là của cậu vậy, nhưng cái đuôi mèo vẫn ngoe nguẩy như rất thích thú.

..........

Một nơi khác, một nơi tối tăm không có ánh sáng, bỗng nhiên một đôi mắt màu xanh lục mở ra, một đôi mắt mèo, một con mèo có màu lông đen tuyền bò ra khỏi bóng tối, nó bỗng nhiên ngã xuống đất, cơ thể giãn ra, cái cổ nghểng lên, kêu lên meo meo, giống như có một bàn tay vô hình đang đùa giỡn với nó.

- Đáng chết, đáng chết, là tên con người đó đang đùa nghịch cơ thể ta, meo.

Linh Miêu vừa khó chịu vừa sung sướng mắng to, lông mèo trên cơ thể rơi xuống, cơ thể của nó cao hơn, hai chân sau dài ra, hai chân trước cũng biến thành tay người, Linh Miêu biến thành một con người, hình dáng thấp thoáng trong bóng đêm không nhìn rõ ràng giới tính, nhưng một đôi mắt mèo xanh thẳm đang tràn lan sự giận dữ vẫn có thể thấy rõ.

.....................

Huy sau một thời gian nghịch chán rồi, rời khỏi nhà Nhân, sau khi hứa hẹn giữ bí mật cho Nhân, Huy cũng không định tiết lộ về Vô Ảnh giả cho Nhân biết, không phải là thời điểm này.

............

[Nhận nhiệm vụ mới]

[Hôn Lễ Trong Đêm]

Mô tả : Trong một ngôi làng nhỏ, mỗi đêm muộn đều sẽ có tiếng kèn trống vang lên, người khiêng kiệu hoa rước dâu, nhưng thay vì quần áo là màu đỏ của hỉ, thì là màu trắng của tang.

Yêu cầu : Ngăn cản hôn lễ.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, 1 sách kỹ năng cấp C.

Trừng phạt : Chết.

Sát nhập Khu Vực mới.

................

Vừa mới đặt chân vào Ảnh Giới, khung cảnh trước mặt Huy bỗng biến đổi, hình ảnh cuộn xoắn vào nhau theo chiều kim đồng hồ, sau đó chầm chậm dừng lại, Huy đã không còn ở trong khu vực rừng Bạc, mà là bên ngoài một ngôi làng xa lạ.

Từng ngôi nhà gạch thấp, mái ngói màu đỏ đã đóng rong rêu, phai màu vì thời gian, bức tường cũng không ngoại lệ, đã có từng mảng rêu xanh bám lên, bây giờ là trời tối, cửa sổ của những ngôi nhà đều đóng kín, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ đèn cầy hoặc đèn dầu trong nhà chiếu ra.

Nhìn lên trời đêm, đen kịt một màu, nhưng quan sát độ cao và độ sáng của mặt trăng thì có thể đại khái đoán được hiện tại là nửa đêm, Huy đi vào trong làng, theo mô tả của nhiệm vụ thì trong làng đang có hiện tượng kì quái tên là hôn lễ trong đêm.

Nghe thì không có gì là kì lạ, nhưng điểm thời gian trong khu vực nhiệm vụ này là thời đại trước, hôn lễ đều cử hành vào buổi sáng và kết thúc vào chạng vạng, lễ sau đêm muộn thì chỉ có đưa tang, đưa người chết đến mộ huyệt mà thôi.

Ò í e....

Từ phía xa trong làng, tiếng kèn trống vang lên nhộn nhịp, từ xa có thể thấy một đoàn người đang đi, đầu người đung đưa, hai người đằng trước cầm theo đèn lồng bằng giấy, soi sáng đằng trước, bất quá quần áo mà họ mặc lại hòan toàn là màu trắng, như là đưa tang.

Rầm...

Bỗng nhiên cánh cửa của một ngôi nhà bị đá văng từ trong ra, một cô gái trẻ mặc quần áo trắng tinh đi ra, động tác chậm chạp, hai mắt lơ đãng, như là mộng du đi đến gần nhóm người kì lạ kia.

Hai người đằng trước tách qua hai bên, để cô gái đi vào chính giữa, hàng người phía sau cũng tách ra, Huy dần dần nhìn rõ, phía sau trái phải mỗi bên là bốn người đàn ông đang gánh trên vai một cái đòn khiêng dài, dây thừng bện to bằng cánh tay đang nâng một cái quan tài ở giữa, tám người họ đang khiêng một cái quan tài, càng nhìn càng giống là đưa tang, chứ không phải là rước dâu cái quái gì cả.

Ầm một tiếng, cái quan tai rơi xuống đất, cái nắp quan tài bị một người đàn ông xốc lên, cô gái trẻ kia tự mình bò vào trong quan tài, khi quan tài đóng lại, tám người đàn ông kia lần nữa khiêng quan tài lên, tiếng kèn trống vang lên lần nữa.

- Cứu người !!!

Tiếng hò hét vang trời, ánh sáng từ những ngôi nhà bỗng trở nên sáng chói, cửa chính bị đá văng, những người đàn ông trung niên, người trẻ tuổi, phụ nữ, người già tất cả đều cầm lấy đủ loại nông cụ chạy ra, bao vây nhóm người kì lạ đó.

Keng....

Một người trong nhóm người cầm một cái kẻng, dùng cái dùi gõ một tiếng, những người dân bao vây xung quanh bỗng nhiên ngã khuỵu xuống, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, cơ thể co giật như là động kinh.

- Còn ai dám ngăn cản?

Người cầm kẻng quát to, âm thanh lớn như sấm rền, đoàn người kì quái kia tiếp tục tiến lên, đã cách Huy không xa nữa, chỉ còn chừng vài chục mét, đủ để cả hai nhìn rõ nhau, Huy nhìn kĩ khuôn mặt của những người kia, từng khuôn mặt tàn tạ, thối rữa và phân hủy, lộ ra xương má và hốc mắt trống rỗng, cơ thể thì cứng ngắc như những con ma nơ canh đang cố lắc lư từng khớp nối trên cơ thể để di động.

Huy cầm lên dao găm bạc, kĩ năng trên người toàn bộ đã kích hoạt, Huy cong ngón tay lại, sẵn sàng một phát Đạn Nguyên Tố, ngắm ngay vào người cầm kẻng, đối với cậu, hắn là kẻ nguy hiểm nhất.

Đạp...

Khi gã cầm kẻng vừa đặt chân vào khoảng cách mười mét, viên đạn trên tay Huy đã bắn ra, keng một tiếng, mặt kẻng đã giơ lên cao, che lại trước mặt gã, viên đạn nguyên tố tan rã, chỉ làm lõm một chút trên mặt kẻng, khi nó hạ xuống, khuôn mặt của gã cầm kẻng đã vặn vẹo một cách quái dị, hắn nghiến răng nghiến lợi thét lên.

- Giết....

Hai tên cầm lồng đèn ném lồng đèn xuống đất, như là thú hoang nằm rạp trên đất, bốn chi chống cơ thể, nhảy vọt tới Huy, Huy dĩ nhiên biết một viên đạn nguyên tố rất khó có thể gây thương tổn lớn gì gã cầm chiêng kia, nhưng không ngờ là một chút tác dụng cũng không có, cậu né tránh một tên nhào tới, đổi tay cầm dao găm, cánh tay và cẳng tay gập lại góc 90 độ, mũi dao hướng về trước, đâm về phía lồng ngực của gã còn lại đang nhào tới.

Không hề có lực cản, nhưng lưỡi dao dường như bị thứ gì đó kẹp lại, Huy giật mình, cầm chặt cán dao, đầu gối co lại, lên gối vào bụng tên đó, mượn lực bay ngược rút ra dao găm, lăn một vòng trên đất.

Khi cậu đứng lên, tên vồ hụt lúc nãy đã nhào tới trước mặt cậu, há cái miệng đã không còn răng của mình ra, đầu lưỡi hắn bắn ra, đầu lưỡi nhọn hoắt lao về phía Huy, cậu nghiêng đầu sang một bên, mũi nhọn xoẹt qua bên má, cắt ra vết thương và xé rách một phần vành tai của Huy.

- Chậc...

Huy lách người sang bên, chậc lưỡi, bàn tay vươn ra, chụp lấy cái lưỡi đang định rụt về, kéo mạnh về phía cậu, gã quái nhân không chịu nổi sức mạnh của Huy bị kéo về hướng cậu, đòn tấn công lúc nãy bình thường sẽ không đủ làm bị thương cậu như vậy, nhưng trên người Huy vẫn còn tác dụng phụ từ Nghịch Đảo, khiến tổn thương nhận vào tăng thêm nhiều, Huy giơ dao găm bạc lên đâm vào dưới cằm gã vừa tấn công cậu.

Lưỡi dao xuyên qua cằm hắn, khi hắn còn chưa kịp đẩy ra Huy, cậu đã xoay tay lại, dùng sức kéo xuống, rạch một đường dài từ cằm xuống cổ, độ sắc của dao găm bạc cộng thêm thuộc tính bạc khiến Huy dễ dàng xé toạc làn da mỏng manh đó, cậu rút dao găm ra, dùng chân đá văng tên này ra một bên.

Gã còn lại thấy Huy giải quyết đồng bạn dễ dàng thì hơi do dự, gã cầm kẻng tức giận, hắn giơ cái kẻng lên, dùng dùi gõ vào kẻng, keng một tiếng rền vang, âm thanh lan tràn ra không gian xung quanh, đánh thẳng vào màng nhĩ, tần số rung động tiến thẳng vào trong não bộ, như là mũi dùi ngoáy vào đại não, khiến đầu óc choáng váng, cơ thể co giật, run rẩy.

Huy hơi khuỵu người xuống, trong miệng cậu đã đẩy một viên nang dưới lưỡi ra, viên nang lọt vào họng, trôi xuống cổ họng, tan chảy trong nháy mắt, mà hiệu quả xấu của tiếng kẻng trên người Huy giảm xuống, nhưng cậu không di chuyển, giả vờ ngã xuống đất, gắng gượng giơ tay nắm chặt mặt đất, nghiến răng nhìn trừng trừng vào gã cầm kẻng đang từ từ tiến lại gần cậu.

Khi khoảng cách đã đủ gần, gã cầm kẻng giơ cái dùi lên cao, dự định đập xuống đầu Huy, kết liễu tính mạng cậu, nhưng khi cái dùi còn cách đầu Huy một chút, cơ thể của gã cầm kẻng đã bị những cái miệng đầy răng của Yêu Khẩu bám chặt, không thể hành động gì cả.

Huy lúc này bật dậy, mũi dao bạc đâm thẳng vào trán gã cầm kẻng, từ cái hốc mắt trống rỗng đó, Huy có thể thấy một đống bầy nhầy đang di chuyển, khi mũi dao xuyên qua xương sọ, đâm vào đống bầy nhầy thì nó ngừng di chuyển lại, tan chảy thành thứ nước màu đen hôi thối, theo thất khiếu chảy ra ngoài.

Rầm.... Rầm...

Lúc này, tám người đàn ông khiêng quan tài mới chịu buông quan tài xuống, cái quan tài đập vào mặt đất cứng hơi nảy lên một chút, cái nắp quan tài bị dịch chuyển một chút, một bàn tay xương xẩu vươn ra từ trong khe hở, đem cái nóc quan tài đẩy mạnh ra, nắp quan tài rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, từ trong quan tài, một người với cơ thể khô héo, như là xác ướp đứng lên, bất ngờ lại không phải là cô gái trẻ lúc trước.

Còn tiếp....

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.