Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khác Lạ

Tiểu thuyết gốc · 2976 chữ

.............

- Gahhhhh....

Nam gầm lên như một con dã thú, thoắt một cái, anh ta đã vồ tới trước mặt Huy, nắm đấm của Nam phóng to lên trong mắt Huy, cậu giật mình nghiêng đầu sang một bên, nắm đấm mang theo sức ép không khí xoẹt qua má, xé rách cả lớp vỏ bọc của Leo.

Dung lập tức ra lệnh cho cái bóng đến trợ giúp Huy, nhưng Huy đưa tay ra hiệu không cần, chỉ về phía đám linh hồn đang lao đến, Dung dường như hiểu ý, ra lệnh cho cái bóng xông lên giải quyết đám linh hồn.

Bốp...

Mặt của Huy ăn một cú đấm cực mạnh của Nam, cho dù có lớp vỏ bọc của Leo, thì cậu vẫn cảm nhận được cơn đau trên sống mũi, cậu giật lùi về sau, tránh một cái quét chân của Nam.

- Gừ gừ...

Nam nghiến răng, trong cổ họng gầm gừ, cánh tay bỗng phồng lên, gai nhọn từ trong cơ thể nhô ra, hai cánh tay biến thành lõm chõm gai nhọn như nhím, nắm đấm cũng có vô số gai nhọn nhỏ, sắc như mũi dao, Huy biết mình không thể chủ quan nữa, dù bất cứ giá nào cũng phải cản chân Nam lại, đánh bại anh ta.

Nam vọt tới, nắm đấm như là mũi khoan đấm tới, Huy ngay lập tức sử dụng kỹ năng Đồng Hành cùng gió, lách qua Nam, hai bàn tay đan vào nhau, nện xuống đằng sau gáy của Nam.

Bốp...

Cảm nhận được hông mình bị tấn công, Huy ngạc nhiên khi phần bên dưới cơ thể Nam đang vặn 180 độ, một cái chân rắn chắn đang áp trên hông cậu, nhưng cú đá này lại không có bao nhiêu lực, chỉ khiến cú nện của Huy chậm lại, Nam cũng thừa cơ né tránh.

Cơ thể vặn vẹo của Nam trở lại bình thường, một cú đấm xảo trá đi theo cú vặn cơ thể đó đánh tới ngực Huy, Huy tinh ý né tránh, những cú đấm của Nam tuy không khiến Huy bị thương, nhưng vẫn rất đau, có thể tránh thì tất nhiên cậu sẽ tránh nó.

...

Ngoàm ngoàm...

Bên kia, cái bóng giống như đang ăn buffet, linh hồn của những người mặc áo choàng xám xông tới đều bị nó túm lấy, nhét vào trong miệng, nuốt chửng, khiến những linh hồn kia cho dù bị điều khiển cũng cảm thấy sợ hãi, không dám tiến lên nữa.

Người mặc áo choàng đỏ ra sức ra lệnh cho những linh hồn này tiến lên, nhưng vẫn không có tác dụng, cho dù là bị điều khiển thì khi sự sợ hãi chi phối, bất kể là sinh vật gì cũng sẽ trở nên yếu đuối và tuyệt vọng.

- Hắc Vân Tinh Chủ !!!

Người mặc áo choàng đỏ gào lên, ngay cả Nam cũng đang bị Huy kéo chân khiến ông ta bắt đầu cảm thấy áp lực, ngay lập tức cầu cứu con mắt khổng lồ đang khép mắt trên không trung, gió lạnh nổi lên khi con mắt khép hờ mở ra, mây đen trên bầu trời càng dày đặc, ánh sáng mặt trời không đủ xuyên qua chúng khiến không gian như tối sầm xuống.

- Vô dụng !!!

Một giọng nói lạnh lẽo quát lên, con mắt nhìn chằm chằm vào Dung và cái bóng đang thản nhiên bỏ những linh hồn mà nó túm được vào miệng, con mắt khổng lồ đảo tròng mắt, dường như suy nghĩ cái gì đó.

- “......”, ngươi sao lại ở đây? Đây đâu phải Địa Vực của ngươi?

Giọng nói lạnh lẽo của Hắc Vân Tinh Chủ vang lên giữa không gian, nó nhìn vào cái bóng, nói, cái bóng ngừng lại động tác ăn uống thả cửa của mình, nhe hàm răng nhọn san sát như lưỡi cưa ra, dùng ngón tay cạo khóe răng, nói.

- Chút công việc riêng ấy mà, ngươi cũng không lỗ vốn, chi bằng rời đi, xem như nể mặt ta đi?

- Hừ !!!

Hắc Vân Tinh Chủ hừ một tiếng, nó lại liếc nhìn sang Huy đã đè Nam xuống đất, nó nheo mắt lại, dường như đã nhìn ra cái gì đó, cuối cùng nó cười một tiếng, mây đen cuồn cuộn bao phủ nó lại, Lĩnh Vực cũng bị nó thu hồi, mà nó thì chui vào tầng mây trên cao, rời khỏi đây.

Huy ngạc nhiên, lần đầu tiên cậu thấy một nhiệm vụ dễ dàng như vậy, Nam đã không còn bị điều khiển, cơ thể cũng trở lại bình thường, cậu ta đẩy Huy ra, thoắt một cái biến mất khỏi đây.

Rầm một tiếng...

Cửa sắt sau lưng Huy bỗng bị đá văng, một người đàn ông mặt sẹo xông tới, Huy giật mình tránh né ông ta, theo sau đó là A680, A681 và A682 cũng xông lên sân thượng, nhìn những người ở đây một lượt, cái bóng bên cạnh Dung đã biến mất từ lúc nào, người mặc áo choàng đỏ thì quỳ rạp dưới đất, cơ thể run lẩy bẩy, mà ở giữa những người này, thì Huy là người khác thường nhất.

Đội Ảnh Bộ dần dần bao quanh Huy, Huy bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị xông ra vì càng kéo dài thì tác dụng phụ của Điều Khoản sẽ càng lớn, khi tất cả dự định ra tay, thì Dung bỗng lên tiếng ngăn cản.

- Dừng lại dừng lại, thủ phạm ở bên này này, anh ấy không phải kẻ tình nghi đâu.

Ông Phương Long nhìn lại Huy, phất tay hiệu lệnh những người khác lui ra, nhưng chung quy vẫn là vây quanh Huy, ông nhìn về phía người mặc áo choàng đỏ đang quỳ trên đất, nhìn phong cách ăn mặc này, chuyện gã này thuộc Ảnh Quỷ là không lệch đi đâu được.

Vụt...

Huy ngay lập tức sử dụng Đồng Hành cùng gió, cơ thể như biến thành một cơn gió nhẹ nhàng, trong lúc những người trong đội Ảnh Bộ phân tâm trong giây lát, Huy vọt qua chỗ trống, bắt lấy hàng rào sắt, tung người nhảy qua khỏi hàng rào, rơi tự do xuống đất.

Rầm...

Cảm giác nội tạng và xương trong cơ thể như muốn vọt ra khỏi cơ thể, Huy nhịn đau, cố gắng chạy khỏi chỗ này, cậu đã phát hiện ra người phụ nữ từng gặp ở bệnh viện khi cậu đi thăm Nhân, ánh mắt theo dõi đó sao cậu có thể quên được.

- Thằng khốn này nhanh thật.

A681 chậc lưỡi, tay nắm lấy hàng rào sắt nhìn Huy như một vận động viên chạy nước rút chuyên nghiệp, thoăn thoắt tránh né mọi chướng ngại vật, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

- Đem hắn đi, tra khảo hắn A680.

Ông Phương Long ném gã mặc áo choàng đỏ cho A681, dặn dò với A680, sau đó đi đến trước mặt Dung, cô đang nhìn cái bàn tế và hình vẽ dưới đất, cảm giác như cô rất thích thú với chúng.

- Phạm Thùy Dung, con gái duy nhất của Phạm Thế Hùng, cách đây hai ngày vừa trở thành Vô Ảnh giả tự nhiên, năng lực chưa rõ, có sở thích đặc biệt với những hiện tượng tâm linh, không sai chứ cô gái?

Một tràng dài thông tin từ miệng ông Phương Long thốt ra, Dung sờ cái hình vẽ dưới đất, không trả lời, thấy không thể giao tiếp với cô, ông Phương Long cũng không tiếp tục nữa.

........

Huy vọt vào trong nhà vệ sinh, kiểm tra thử không có người theo dõi thì cởi bỏ trạng thái vỏ bọc xuống, cảm giác cơ thể bỗng trở nên nặng trịch, hơi thở thì nặng nề, mệt mỏi như là cậu vừa chạy liên tục một quãng đường dài mà không hề nghỉ ngơi, Huy ngóng nhìn chung quanh, đi về lớp, những người bị hôn mê vẫn chưa tỉnh lại, Huy chỉ đành về chỗ, gục lên bàn ngủ, cậu thực sự là quá mệt.

- Ui da...

Cảm giác có vật gì va trên đầu mình, Huy ngước mặt lên nhìn thì giáo viên đứng trên bục giảng đang nhìn cậu, nhìn nửa viên phấn rơi ở trên bàn, Huy khó xử đứng dậy, cúi đầu xin lỗi, ngồi xuống.

Dường như không một ai khác phát hiện những chuyện đã xảy ra trong trường, bọn họ cũng không biết mình từng hôn mê, từng suýt rơi vào tay một đám người điên, những tên đồ tể máu lạnh.

...........

Nhà của Nhân...

Một ngôi nhà khá lớn và ở sát trung tâm, gia đình của Nhân cũng khá là khá giả, nhưng cậu ấy chỉ có một mình, cha mẹ cậu là thương nhân, nên luôn phải di chuyển nhiều sang các Khu Vực khác, từ lúc 10 tuổi, Nhân đã phải sống tự lập.

Nhân khôi phục khá nhanh, bởi vì trên cơ bản, do các bác sĩ chẩn đoán thì cậu không bị thương quá nhiều, nhưng sự thật thì chỉ có cậu mới biết, cậu đứng trước gương lớn trong nhà tắm, cơ thể đã mọc đầy lông mèo màu đen, sau mông còn có một cái đuôi mèo lắc qua lắc lại.

- Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy?

Nhân khó hiểu nhìn mình trong gương, lẩm bẩm, thi thoảng thì cơ thể cậu sẽ trở nên khác thường như thế này, sau vụ việc hôm đó, cơ thể cậu bắt đầu có những hiện tượng lạ như này, Nhân cầm trên tay một cái dao cạo râu, định cạo sạch đám lông mèo này đi.

Leng keng...

Tiếng chuông kì quái vang lên bên tai Nhân, cảm giác cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Nhân kinh ngạc nhìn một con mèo đen đứng dưới chân cậu trong gương.

Con mèo đưa cái chân trước lên, dùng cái lưỡi dài liếm láp bàn chân, Nhân kinh dị lùi về sau, nhưng chợt phát hiện là cơ thể mình cứng ngắc, muốn di chuyển một chút cũng không được.

- Meo, con người, toàn bộ trên người mày có đồ của tao, không biết tao nên dùng cách gì lấy nó lại nhỉ? Mổ bụng, móc ruột, hút máu, ăn não....?

Linh Miêu nằm dài trên đất, nhìn Nhân đang tái mét mặt mày, hí hửng nói, Nhân trừng to mắt, cậu không hiểu tại sao mình lại gặp mấy chuyện quái dị như thế này, cậu cố mở miệng ra nhưng không thể, bờ môi run rẩy nhưng không phát ra tiếng nói được.

- À quên mất mày không nói chuyện được.

Linh Miêu dùng tay đụng đụng cái chuông trên cổ, leng keng leng keng hai tiếng, Nhân đặt mông xuống sàn nhà, thở hổn hển, tưởng chừng như cậu đã không còn chút sức lực nào thì Nhân bỗng vồ tới Linh Miêu, trong kẽ tay có một con dao lam còn khá mới, trong lúc ngã xuống, Nhân đã với tay gỡ ra dao cạo râu, lấy ra lưỡi lam làm vũ khí.

(Đừng hỏi tại sao một thằng 17 tuổi lại cần dùng dao cạo râu, chắc chắn là nó có râu rồi, râu ở đâu thì tôi không nói được.)

- Vùng vẫy vô ích.

Linh Miêu giơ móng vuốt lên cản lưỡi dao lam, lưỡi dao lam mỏng đụng vào móng vuốt lập tức gãy làm đôi, nhưng đây không phải mục đích của Nhân, chỉ thấy cậu vươn tay ra chụp lấy cái chuông trên cổ Linh Miêu, giật xuống.

- Thằng chó..

Linh Miêu nổi giận, nó giơ móng vuốt lên đâm về phía Nhân, Nhân giật mình ngửa người ra sau, vừa lúc tránh được móng vuốt của Linh Miêu đâm tới, hai tay đập xuống sàn, lực tác động vào cái chuông khiến nó kêu lên leng keng, sắc mặt Linh Miêu bỗng thay đổi, nó cứng ngắc đứng ở đó, như Nhân lúc nãy đã từng.

- Sao có thể như vậy được?

Linh Miêu sợ hãi, năng lực của cái chuông chỉ có thể cho chỉ mình nó sử dụng, vậy mà Nhân, một con người lại có thể sử dụng được, cho dù Nhân có trong người năng lượng của hai viên ngọc mắt mèo đi chăng nữa thì chuyện này là không thể nào.

Nó không thể hiểu được.

- Phù...

Nhân đứng lên, che ngực thở phào, cậu nhìn thấy con mèo đen này không làm gì mình nữa mà đứng im ở đấy, Nhân thử đụng vào người nó, nó cũng không phản ứng, Nhân bắt đầu thử nhéo tai, sờ bụng, vuốt đuôi, cảm giác như cậu đang nựng một con mèo chứ không phải đang thăm dò Linh Miêu.

Râu mèo run lên, Linh Miêu nghiến răng nghiến lợi, nó chưa từng bị làm nhục đến như vậy, mặc dù đây không phải bản thể của nó, nhưng cảm giác vẫn rất thật, hơn nữa ký ức vẫn sẽ truyền về bản thể.

- Giải trừ.

Đường cùng, Linh Miêu lựa chọn giải trừ phân thân, cơ thể mèo tan biến, một viên bi bằng ngọc lăn xuống đất, Nhân ngạc nhiên nhìn Linh Miêu biến mất, cầm cái chuông lục lạc trong tay, cậu nhặt viên bi lên, khi cậu nhìn gần viên bi, thì nó bỗng chui vào bàn tay cậu như thể nó không phải một vật thể rắn.

- Oái...

Nhân giật mình vung vẩy tay, cố đẩy cái viên bi ra khỏi cơ thể, nhưng không có tác dụng gì, viên bi hòa tan trong cơ thể cậu, mà cùng lúc, cái chuông lục lạc cũng chìm vào lòng bàn tay Nhân, để lại một cái hình xăm chuông lục lạc màu đen.

- Cái quái gì vậy?

Nhân khó hiểu nhìn bàn tay của mình, lông mèo trên cơ thể bỗng mọc nhiều hơn, bao phủ toàn bộ cơ thể cậu, hai bàn tay người đã biến thành tay mèo, mười móng vuốt sắc nhọn dài ra, mắt người cũng biến thành mắt mèo, răng nanh dài ra khỏi miệng một chút, Nhân đã biến thành người mèo, nhưng lần này khác, Nhân cảm giác được mình có thể điều khiển những thay đổi trên người.

Khi cậu thử nghĩ làm cho đám lông mèo biến mất thì chúng cũng từ từ chui vào da cậu, tiếp theo là móng, mắt, đuôi, cơ thể cậu từ từ trở lại bình thường.

- Mình thành siêu nhân rồi hả ta?

Nhân gãi đầu, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, từ khi cậu đụng độ với con quái vật kia thì dường như cuộc sống của cậu đã đảo ngược, hôm nay lại gặp một con mèo đáng sợ nữa, khiến cậu cảm thấy thế giới này rất không bình thường.

.................

Thực sự thì hôm nay Huy vô cùng mệt mỏi, nhưng không thể vì vậy mà làm lơ nhiệm vụ trong Ảnh Giới, thời gian đi lại của cậu không còn đủ cho cậu lười biếng hôm nay nữa, quyết định đi vào Ảnh Giới, mục tiêu là hoàn thành nhiệm vụ Ăn Miếng Trả Miếng.

Làng Dừa, một ngôi làng gần bờ sông, với những rặng dừa xanh um, những cơn gió mát từ bờ sông ùa vào trong làng, khiến những căn nhà bằng lá dừa phát ra tiếng xào xạc, Huy đặt chân vào làng, ngôi làng vắng lặng và vô cùng yên tĩnh như một ngôi làng hoang vu.

Lạch cạch, lạch cạch...

Âm thanh của thứ gì đó vang lên, Huy cẩn thận nhìn xung quanh, cố gắng lắng nghe âm thanh đó từ đâu tới, âm thanh xé gió vang lên, Huy giật mình ngẩng đầu lên, một khuôn mặt trắng bệch, bờ môi khô khốc đập vào mặt cậu.

Bản năng thúc giục cậu nghiêng người sang một bên, nhưng cũng đã chậm rồi, người từ trên không nhảy xuống há cái miệng rộng ra, hàm răng sắc nhọn cắn vào vai Huy, xuyên qua lớp quần áo, cắn vào da thịt, Huy dùng sức đẩy người đó ra, người đó cũng buông ra cậu, khóe miệng thấm đẫm máu tươi, khi người đó nhe hàm răng ra, những mảnh thịt vụn còn vương vãi trong kẽ răng.

Huy che vai phải, máu tươi từ kẽ tay chảy ra, cơn đau đánh thẳng vào óc khiến cậu cực kì khó chịu, cậu nhìn kẻ vừa mới tấn công mình, một người đàn ông gầy gò, tóc dài rối tung, cúi thấp người xuống đất, nâng cơ thể bằng bốn chi, bốn chi như của động vạt, mọc ra lông dài màu đen, chỉ có bốn ngón, mỗi ngón đều dài ngoằn và móng vuốt thì nhọn hoắt.

- Khặc khặc, vị thịt của mày ngon thật.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là hiện thân của Thần Rừng ở làng Dừa, gã quái nhân cười khặc khặc đắc ý, dùng chân trước quệt miệng, chép miệng, Huy lùi về sau, một bên vai bị thương, hiện tại cậu càng phải cẩn thận hơn, tay trái cầm dao găm bạc, quệt qua vết thương trên vai, máu tươi nhuộm đỏ lưỡi dao, kỹ năng của nó cũng được kích hoạt.

Gã quái nhân bỗng ngẩng mặt lên, dùng tay trái vạch ra mái tóc dài che trước mặt, con mắt đỏ ngầu lộ ra, Huy bất giác nhìn tới, lập tức cậu cảm thấy choáng váng, như có ai đó từ đằng sau gõ một gậy vào sau đầu, thứ cuối cùng cậu nhìn rõ là con mắt sâu thẳm như vực sâu đang nhìn vào cậu và nụ cười nham nhở của gã quái nhân đang tiến sát lại gần.

...........

Còn tiếp....

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.