Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Hiểm Tới Gần!!!

Phiên bản Dịch · 1321 chữ

Hứa Thâm bước vào sân huấn luyện, không tiếp tục đi về phía trước nữa, ngược lại, cứ lặng lẽ đứng yên không nhúc nhích.

Cứ như vậy, một người một khư, đứng đối diện, nhìn nhau.

"Mau nhìn, cậu ta bị dọa sợ rồi!"

"Phỏng chừng hai chân đang run rẩy dữ lắm, không biết lúc trước khi cậu ta đi quan sát khảo hạch, đã biểu hiện ra dạng gì, ha ha. . ."

"Ây cha, đã nói rồi, khư lực trong cơ thể có đậm đặc thêm nữa cũng vô dụng, không phát huy được bởi vì lá gan quá nhỏ."

Không ít thành viên tham gia huấn luyện đều cười trộm và lắc đầu.

Huấn luyện viên đầu trọc nhíu mày, nói với Hứa Thâm: "Nó chưa tấn công vì đang bận khôi phục thể lực. Cậu đừng giằng co cùng nó như vậy, lấy lượng khư lực của cậu, chỉ cần tập trung lên tay chân, nó sẽ không đánh lại ngươi!"

Thì tôi làm vậy chính vì chờ nó khôi phục thể lực mà. . . Trong lòng Hứa Thâm thầm nói. Trên thực tế, vừa bước vào nơi này, hắn đã muốn thử tốc độ rút kiếm của mình một chút, xem có thể vượt qua tốc độ công kích của khư thú cấp E hay không.

Nhưng trước mắt huấn luyện viên đã mở miệng, Hứa Thâm chỉ có thể tiến về phía trước.

"Cậu ta lại trực tiếp đi qua như vậy. . ."

"Chạy nhanh lên chứ? Chẳng lẽ cậu không biết chạy là gì?"

Có vài người đang quan sát, lại thầm nôn nóng thay Hứa Thâm, chỉ hận không thể đứng lên chỉ huy kết cục.

Nhưng khư thú nhìn thấy Hứa Thâm bình tĩnh đi từng bước một tiếp cận bản thân, ánh mắt lại thay đổi, không hiểu sao nó lại nhận thấy một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cậu thiếu niên trước mắt này. . . Rất khủng bố!

Dường như bóng dáng đang không ngừng tiếp cận kia, đã che đậy tất cả ánh sáng xung quanh. Và rõ ràng nó đang bị vây giữa sân, nhưng lại có cảm giác bản thân đã bị người ta trói vào trong góc.

Đây là một loại. . . trực giác phát hiện nguy hiểm!

Không thể tiếp tục ngồi chờ chết !

Đôi mắt khư thú hơi hơi nhuộm đen, tựa như con ngươi đã biến mất, cả hốc mắt đều là một màu tối đen, dường như ở trong trạng thái này, móng vuốt của nó trở nên sắc bén hơn rất nhiều, dưới nguy hiểm kích thích, nó sắp bộc phát ra lực lượng cực hạn.

Sưu!

Bỗng nhiên khư thú kia lay động, lao nhanh về phía Hứa Thâm.

"Không tốt!" Huấn luyện viên đầu trọc thấy vậy, lập tức biến sắc.

Hóa ra con khư thú này vẫn còn giữ lại lực lượng, cố ý tỏ ra yếu thế. Đây là muốn xuất kỳ bất ý, đợi lát nữa sẽ đánh lén ông ấy sao? Huấn luyện viên vội vàng chạy về phía sân huấn luyện, nhưng có cảm giác đã không kịp, trong lòng đầy lo lắng, chỉ hi vọng Hứa Thâm có thể phản ứng lại, làm ra hành động trốn tránh kịp thời.

Lấy trình độ khư lực của Hứa Thâm, chỉ cần giữ vững bình tĩnh, nhất định có thể tránh đi!

"Thật nhanh!" Đám người Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh đã phát hiện ra biến cố kinh hoàng vừa xảy ra trong nháy mắt này, ai nấy đều biến sắc.

Tình huống này quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều không thể phản ứng lại.

Mà Hứa Thâm lại dừng chân ngay trước mặt khư thú, tựa như hắn đã ngây dại, cũng không thể phản ứng kịp.

Bành!

Ngay thời điểm khư thú bổ nhào tới trước mặt Hứa Thâm, khoảng cách hai bên không đầy một mét, đột nhiên Hứa Thâm vung kiếm, không một ai thấy rõ hắn đã vung kiếm như thế nào, chỉ nghe một âm thanh xé rách vang lên.

Ngay sau đó, cái đầu của con khư thú kia bị bổ thẳng vào giữa!

Cả phần cổ và lồng ngực, cũng bị chém đứt đôi!

Cuối cùng kiếm phong dừng lại trên lồng ngực khư thú, mạnh mẽ chấm dứt đòn tấn công mãnh liệt của đối phương, thân hình với phần trên đã nứt toác của nó, nằm ngay trước chân hắn.

Đã chết. . .

Mọi người ngơ ngác nhìn một màn này.

Chiến đấu phát sinh đột nhiên, chấm dứt càng đột ngột.

Nhưng một màn máu chảy đầm đìa vẫn còn đang diễn ra trên sân đấu kia, lại kích thích của ánh mắt mọi người, nói cho bọn họ biết, hết thảy những chuyện này đều là sự thật.

Hứa Thâm lại. . . giết chết một con khư thú cấp E.

Gần như chỉ dùng một kiếm!

Những người lúc trước còn cười trộm hắn, lúc này vẻ mặt đều hài hước vô cùng, có người còn dại ra, không tin vào những gì mình nhìn thấy.

Hạ Tĩnh Tương cũng giật mình nhưng sắc mặt nhanh chóng âm trầm xuống, hai bàn tay nắm chặt lại, ngọn lửa đố kị bùng cháy trong lòng.

Lúc ấy, huấn luyện viên đầu trọc cũng đuổi tới bên người Hứa Thâm. Ông ấy nhìn con khư thú đã triệt để chết đi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó, quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, phát hiện vẻ mặt thiếu niên này vẫn mang theo vẻ kinh hoảng chưa hoàn hồn trở lại.

Ông ấy không khỏi nở nụ cười, vỗ bả vai Hứa Thâm: "Làm tốt lắm, tuy phản ứng chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn có thể phản ứng lại đúng lúc. Tôi đã nói mà, lấy lượng khư lực của cậu, con khư thú này tuyệt đối không thể địch lại, chỉ cần toàn lực bùng nổ, cậu có thể đọ sức cùng khư thú cấp D. Được rồi, huấn luyện kết thúc, cậu phải nhớ kỹ cảm giác vừa rồi."

Ông ấy biết khi Hứa Thâm bùng nổ lực lượng, hắn có thể đạt tới cấp bậc gì. Bởi vậy, với hắn chuyện chém giết con khư thú cấp E này không khó, điều khó chính là Hứa Thâm cần phải thuần thục điều khiển lực lượng của bản thân, hơn nữa là có đủ tố chất tâm lý khi thực chiến.

“Vâng, huấn luyện viên. . ." Hứa Thâm lòng còn sợ hãi nói, đồng thời nhổ thanh trường kiếm trở về.

Huấn luyện viên đầu trọc nhìn thấy Hứa Thâm còn dám rút thanh kiếm sắt kia về, trong lòng thoáng xuất hiện một loại cảm giác quái dị, rõ ràng là hắn sợ hãi muốn chết, nhưng lại không sợ khi rút kiếm ra, máu tươi sẽ ồng ộc phun trào. . .

Chẳng qua, đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Thâm trảm khư, hắn sợ hãi cũng là chuyện rất bình thường, không giống đang ngụy trang.

Đến đây, huấn luyện viên lắc lắc đầu, nói: "Đi xuống đi, lúc quay về hãy nhớ loại cảm giác vừa rồi, vừa rồi chính là cậu điều khiển khư lực 'Bạo', về sau khi chiến đấu, cậu phải học cách điều chỉnh khư lực tùy tiện phân bổ đi khắp các nơi, nhất là chuyển dời đến cánh tay và hai chân, chỉ có tăng cường mấy bộ phận này lên trình độ lớn nhất, cậu mới có thể tăng lên hạn mức lực lượng cao nhất của mình."

Hứa Thâm gật gật đầu: "Đa tạ huấn luyện viên."

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, đã xoay người rời khỏi sân huấn luyện.

"Vẫn còn phải luyện tập thêm về tố chất tâm lý nha. . ." Huấn luyện viên đầu trọc cười cười.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 253

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.