Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn Luyện Thực Chiến!!!

Phiên bản Dịch · 1328 chữ

"Tê!"

Hạ Tĩnh Tương vừa bước vào sân huấn luyện thứ sáu, chiến đấu đã bùng nổ.

Con khư thú kia vặn vẹo thân mình lao thẳng về phía cô, nửa người dưới uốn lượn không ngừng, lộ tuyến tấn công lay động khó mà dò xét được.

Hạ Tĩnh Tương biến sắc. Cô vừa ngửi được từng luồng hơi thở tanh hôi khiến người ta muốn nôn mửa, lông tơ cả người dựng thẳng lên, có loại cảm giác vừa đặt mình vào tử địa.

Giờ khắc này, tựa như cô đã được trở lại thời điểm bản thân bị cuốn vào sự kiện khư thú.

Lúc ấy cô cũng như vậy, hít thở không thông, sợ hãi lan khắp thân thể, không ngừng run rẩy. . .

Đột nhiên “Tranh” một tiếng, Hạ Tĩnh Tương vung kiếm đón đỡ. Sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, thế công dồn dập của khư thú khiến cô lập tức bày ra tư thế phòng thủ theo bản năng, tiếp đó lăn mình trốn qua bên kia, kéo giãn khoảng cách.

Khư thú xoay người theo sát tới, Hạ Tĩnh Tương vội vàng vung kiếm bổ chém, nhưng kiếm thuật không theo bất cứ trình tự nào cũng như chẳng mang tới một chút hiệu quả gì hết.

"Tiến công!" Huấn luyện viên đầu trọc đứng ở bên ngoài lồng phòng hộ, gầm lên một tiếng.

Hạ Tĩnh Tương đang kích động chạy trốn, tựa như bị gọi tỉnh, lập tức phục hồi lại tinh thần. Hiện giờ cô đang ở trong quá trình huấn luyện, đã sở hữu lực lượng thông qua năm tháng miệt mài khổ luyện, đã hoàn toàn không phải con người yếu đuối trước kia nữa rồi.

Cô dần dần trấn định xuống, triển khai du đấu cùng khư thú, phòng ngự vững vàng và đánh trả sắc bén, liên tục chừng mười phút sau, đã đánh bất phân thắng bại cùng khư thú.

Huấn luyện viên đầu trọc khẽ gật đầu. Tuy lúc bắt đầu, Hạ Tĩnh Tương hơi kích động và thất thần, cũng may đã phản ứng đúng lúc, có biểu hiện như vậy trong lần đầu tiên huấn luyện thực chiến, cũng coi như đạt tiêu chuẩn rồi.

"Được rồi, người thứ hai."

Huấn luyện viên đầu trọc bước vào sân huấn luyện, lập tức đi về phía khư thú đang chiến đấu, đột nhiên đá ra một cước, đá bay con khư thú nọ, làm Hạ Tĩnh Tương đang muốn xông lên lập tức nghiêng người vòng về phía dưới. Sau đó ông ấy ra hiệu cho cô có thể đi ra ngoài rồi.

Cả người Hạ Tĩnh Tương đầy mồ hôi, tuy lòng còn sợ hãi, nhưng cô đã thích ứng được với loại chiến đấu này, ngược lại còn chưa tận hứng.

Cô cảm thấy, chờ đến lần sau, biểu hiện của bản thân tuyệt đối sẽ tốt hơn nhiều.

"Hạ lão đại lợi hại!"

"Hạ tỷ uy vũ!"

Hạ Tĩnh Tương rời khỏi sân huấn luyện thứ sáu, những người khác đều giơ ngón tay cái lên. Bọn họ chỉ đứng bên ngoài quan sát cũng cảm thấy trong lòng đầy mạo hiểm kích thích, càng đừng nói tới người tự mình bước vào cảnh ngộ hiểm nghèo như cô.

Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. Cô không nói thêm điều gì.

Có lẽ với những người khác, loại trình độ này đã rất tốt, nhưng bản thân cô lại không hài lòng.

Rất nhanh, Kỳ Thiên Minh bước lên sân đấu.

Lần này, biểu hiện của gã trấn định hơn Hạ Tĩnh Tương một chút, tuy trên mặt vẫn lộ ra một chút kích động có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng thân thủ lại không bị ảnh hưởng quá lớn. Trong lúc phòng thủ, gã cũng không ngừng tìm cơ hội phản công, tạo thành một chút thương tổn và uy hiếp cho khư thú.

Liên tục hơn mười phút sau, huấn luyện viên đầu trọc cũng gọi gã đi xuống, có chút vừa lòng với biểu hiện của gã.

Hạ Tĩnh Tương khẽ nhăn mày, cho rằng bản thân chính là người đầu tiên đi lên thực chiến, bởi vì có chút khẩn trương mới dẫn đến hành động hoảng loạn né tránh lúc ban đầu, nếu cô là người thứ hai lên sân đấu, chắc chắn sẽ biểu hiện không khác Kỳ Thiên Minh là mấy.

Nghĩ như thế, trong lòng cô cũng thăng bằng hơn không ít.

"Đặng Phong!" Huấn luyện viên đầu trọc bắt đầu điểm danh.

Đặng Phong bị gọi vào, sắc mặt lộ ra một tia khổ sáp. Sau đó, gã được đồng đội khích lệ, cũng dứt khoát lên tinh thần, rút kiếm đi lên sân đấu.

Gã cũng muốn thử phản công như Kỳ Thiên Minh hồi nãy, nhưng vừa bước vào sân đấu, ngửi được thứ mùi tanh hôi tản ra từ trên người con khư thú kia, lại nhìn thấy kia thân thể mãng xà của nó vặn vẹo ngay gần trong gang tấc, gã bỗng cảm thấy cả người như bị rót chì, trở nên vô cùng nặng nề, tay chân đều cứng ngắc.

Rất nhanh, gã bắt đầu chạy chung quanh, tránh né những đòn tiến công của khư thú, không dám chiến đấu chính diện với nó.

Huấn luyện viên đầu trọc thấy vậy, khẽ lắc đầu, tố chất tâm lý còn kém một chút.

Rất nhanh, thời gian huấn luyện thực chiến của Đặng Phong đã chấm dứt. Căn cứ theo biểu cảm trên mặt huấn luyện viên đầu trọc, Đặng Phong biết biểu hiện của bản thân cũng không lý tưởng, trong lòng gã thầm uể oải, ủ rũ trở về trong đội ngũ.

Đồng đội vội vàng đi tới an ủi.

Lại có một người bị điểm danh, người nọ bất chấp khó khăn, lên sân đấu.

Theo quá trình chiến đấu liên tiếp, rõ ràng tốc độ thế công của khư thú đã chậm lại, thậm chí có khi nó còn lựa chọn ở lỳ tại chỗ, lấy tĩnh chế động.

Tình cảnh này khiến biểu hiện của những người lên sau đều tốt đẹp hơn một chút.

Huấn luyện viên đầu trọc yên tĩnh đứng nhìn, trước mắt chỉ có ba người làm ông ấy tạm hài lòng, coi như đạt tiêu chuẩn, những người khác đều biểu hiện bình thường.

"Hứa Thâm, đến cậu."

Huấn luyện viên đầu trọc nhìn về phía Hứa Thâm, người cuối cùng chuẩn bị lên sân đấu, nói: "Thể lực của nó đã tiêu hao gần cạn, chỉ cần cậu giữ bình tĩnh, nó rất khó là cậu bị thương. Nên nhớ, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì mở đóng Khư Nhãn, đừng khẩn trương, đừng sợ hãi!”

Đúng là huấn luyện viên thiên vị thật. . . Những người khác nhìn về phía Hứa Thâm, trong lòng đầy ghen tỵ.

Khi người khác lên sân đấu, huấn luyện viên đâu có cẩn thận dặn dò như vậy?

Đợi lát nữa chờ huấn luyện viên nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương thất thố của Hứa Thâm kia, không biết ông ấy sẽ có cảm tưởng gì. . . Có vài người lòng mang ghen tỵ, không khỏi ác ý nghĩ.

"Trắc nghiệm gì mà chẳng thú vị chút nào. . ." Mai Phù lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng qua, nhìn về phía Hứa Thâm, cười hì hì nói: "Một tên nhóc yếu ớt bé nhỏ như vậy, hẳn là cậu sẽ không sợ hãi chứ?"

Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, hắn dứt khoát cầm kiếm đi vào sân huấn luyện.

Trước mắt, con khư thú kia đang nằm bên cạnh lồng giam, hơi hơi thở dốc, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, mơ hồ tỏa ra một chút khí tức âm lãnh nào đó.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 296

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.