Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu Hỏi Không Có Đáp Án…

Phiên bản Dịch · 1330 chữ

Lần đầu thực chiến chấm dứt, biểu hiện của Hứa Thâm khiến cho mọi người khắc sâu hiểu được những lời huấn luyện viên từng nói, Hứa Thâm không giống bọn họ.

Về sau, quá trình huấn luyện hằng ngày tiếp tục, nhưng mọi người càng thêm ra sức.

Cuộc sống của Hứa Thâm vẫn tiếp tục duy trì quy luật như bình thường, ban ngày luyện tập rút kiếm vung chém ở huấn luyện doanh, buổi tối tu luyện điều khiển khư lực ở trong phòng. Lúc này, hắn đã có thể điều khiển "Bạo" vô cùng thuần thục.

Lại tới một vòng huấn luyện thực chiến khác.

Huấn luyện viên đưa tới hai con khư cấp E, giao cho mọi người huấn luyện thực chiến.

Lần này rõ ràng biểu hiện của mọi người đã khá hơn lần trước không ít, huấn luyện viên vẫn bố trí cho Hứa Thâm là người cuối cùng lên sân đấu nhưng trước khi hắn ra tay, ông ấy lại dặn dò hắn cần phải khống chế lực lượng, đừng chém giết khư thú.

Hứa Thâm vẫn làm như lần trước, bình tĩnh chờ đến khoảnh khắc khư thú tới gần, mới vung kiếm ra tay.

Dưới trạng thái mở Khư Nhãn, hắn phát hiện khư thú cấp E đã không còn chút xíu lực uy hiếp nào với mình. Hắn hoàn toàn có thể thấy thật rành mạch từng động tác của nó, có cảm giác như hiệu ứng slow motion, quá đủ thời gian để cho hắn phản ứng.

Mà sau khi Hứa Thâm đã thuần thục nắm giữ "Bạo", hắn cũng có thể khống chế tốc độ và lực đạo xuất kiếm của mình.

Nếu huấn luyện viên đã nói không giết, Hứa Thâm cũng ra tay tương đối nhẹ nhàng, chỉ dùng hai phần khư lực, chém khư thú bị thương.

Huấn luyện viên nhìn thấy Hứa Thâm điều khiển khư lực càng ngày càng thuần thục, cũng vô cùng vừa lòng.

Khi Hứa Thâm tiến vào huấn luyện doanh được một tháng, hắn đã lộ ra khả năng điều khiển "Cấm", khiến cho khư lực toàn thân tự nhiên co rút lại, huấn luyện viên có chút vừa lòng, tiến độ của hắn khá tương xứng với những gì ông ấy dự đoán.

"Đội trưởng đã thông qua, rất nhanh sẽ đến lượt chúng ta." Khi ăn cơm trưa, trên mặt đám người Đặng Phong mang theo lo lắng, nói chuyện với nhau.

Hai ngày trước, Kỳ Thiên Minh và Hạ Tĩnh Tương đi tham gia khảo hạch, Hứa Thâm lại được một lần cơ hội quan sát.

Giống lúc trước, có ba người mới, thêm hai vị đội viên lão luyện, hợp thành năm người một tổ, trừ Hứa Thâm, Đặng Phong và những học viên khác đều nhận được cơ hội quan sát.

Khảo hạch lần này không xuất hiện tình trạng hỗn loạn, đám người tham gia hoàn thành nhiệm vụ rất thuận lợi, Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh đều có biểu hiện xuất sắc, phối hợp ăn ý, không cần đội viên lão luyện ra tay giải quyết khư thú.

Mà bọn họ đã khảo hạch thông qua, cũng trực tiếp rời khỏi huấn luyện doanh, chuyển thành đội viên chính thức.

Tới lúc này, thời gian huấn luyện của đám người Đặng Phong cũng đầy, khảo hạch tới gần, ai nấy đều sầu lo.

"Gần đây biểu hiện của mọi người đều không tệ, chỉ cần cẩn thận thêm một chút, thông qua khảo hạch không vấn đề gì." Hứa Thâm an ủi nói.

Đám người Đặng Phong liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, hơi hơi cười khổ.

"Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao? Huấn luyện viên nói một mình cậu cũng có thể chém giết khư thú cấp E, nếu kinh nghiệm thực chiến tăng lên, chiến với khư thú cấp D cũng có phần thắng. Đối với cậu, khảo hạch cũng đơn giản như uống nước vậy, nhưng chúng ta lại khác mà. . ." Đặng Phong bất đắc dĩ nói.

Trải qua một tháng ở chung, bọn họ phát hiện tuy tình huống của Hứa Thâm hơi khác người, nhưng hắn lại rất dễ nói chuyện, bởi vậy cả đám ở chung cũng tương đối hòa hợp.

Mấy người khác trong đội ngũ cũng rất quen thuộc với Hứa Thâm, ngẫu nhiên còn có thể nói đùa vài câu.

"Mấu chốt vẫn là phải bình tĩnh, đừng khẩn trương, nếu không dù có lực lượng mạnh hơn nữa cũng không phát huy được." Hứa Thâm thuật lại những lời mà bình thường huấn luyện viên hay nói.

Mọi người nghe được đều trắng mắt liếc hắn một cái. Cậu nói thật dễ nghe, nhưng thực sự gặp được khư rồi, ai có thể không khẩn trương?

Tưởng tượng ra mình phá sản và mình thực sự phá sản vốn là hai dạng khác nhau nha!

"Nghe nói đoạn thời gian trước, trong cục có một tổ tiểu đội, khi trảm khư đã bị đoàn diệt, không còn ai sống sót. . ." Một trung niên nói.

Tuy nhìn qua gã lớn tuổi nhất ở đây, nhưng đều là người mới giống đám học viên khác, ở trước mặt sự kiện khư thú chẳng phân biệt được nam nữ già trẻ, thậm chí trong huấn luyện doanh còn có người mới đã hơn bảy mươi tuổi.

Lại nói, trên phương diện điều khiển khư lực, kể cả khi thân hình đã bước vào thời kỳ tuổi già, lão hóa, vẫn có thể luyện ra chiến lực không tồi. Nhưng… thật hiển nhiên là những người thuộc loại "Tư chất cực kém" này, sống cũng không lâu.

"Toàn bộ đều chết? Không thể đâu? Tôi nghe nói mỗi lần trước khi tiểu đội chấp hành nhiệm vụ trảm khư, bên trên đều sẽ điều tra thật rõ ràng tình huống. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?" Có người hỏi.

"Ai biết được? Dù sao tôi cũng nghe nói hàng năm nhân viên trảm khư trong cục đều xuất hiện vị trí trống. Tuy trong huấn luyện doanh thường xuyên có người mới chuyển chính thức, nhưng tính đi tính lại, ở cục chỉ có hơn ba mươi đội hình chính thức, không thấy gia tăng bao giờ. . ."

Mọi người nghe vậy đều có chút im lặng xuống.

Hứa Thâm nhíu mày, hắn nghĩ đến chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi sau khi hắn vào huấn luyện doanh này, ở đây đã có thêm bốn người mới, hẳn là trong một tháng qua đã có bốn gia đình tan biến.

Dựa theo tần suất này, một năm sẽ có chừng 50 người chuyển chính thức.

Hắn nghe nói sau khi học viên chuyển chính thức, sẽ được bố trí vào tiểu đội trảm khư năm người một tổ. Nghĩa là một năm nơi này đào tạo ra tương đương với mười đội hình.

Nếu số lượng tiểu đội chưa từng gia tăng, nghĩa là hàng năm sẽ có chừng đó người hy sinh sao. . . Hứa Thâm cảm giác tỷ lệ thiệt mạng này có chút cao đến đáng sợ.

"Sau này chúng ta sẽ trải qua cuộc sống ngày qua ngày đều không ngừng trảm khư, mãi cho đến khi bị khư giết chết sao?" Có người thấp giọng hỏi.

Mọi người im lặng, câu hỏi này không có đáp án.

Hoặc là câu hỏi này có đáp án, nhưng. . . Bọn họ không có quyền lựa chọn.

Mọi người ăn xong cơm trưa lại nhớ tới huấn luyện doanh, cố gắng huấn luyện.

Vì sống lâu một chút, chỉ có càng thêm khắc khổ rèn luyện, cố gắng tăng lên thực lực bản thân, mới có thể mang đến cho chính mình càng nhiều cảm giác an toàn.

Hai ngày sau, đám người Đặng Phong bị chọn lựa rời đi, gặp phải khảo hạch .

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.