Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGAO LIỆT GIAO

Tiểu thuyết gốc · 2568 chữ

Lặn lội nhiều ngày trong rừng, Viên Vũ Hầu cũng có một chút thu hoạch nhưng ít hơn so với dự kiến. Có vẻ như khu vực này không thích hợp để thảo dược phát triển.

Một ngày nọ, men theo tiếng nước đổ ầm ầm xuống hắn thoát ra khỏi mảnh rừng rậm rạp tiến đến trước một con thác lớn, từng đợt hơi nước trắng xóa bốc lên. Cái thác nước này ít nhất cũng phải cao đến tám chín mươi trượng, giờ thì vấn đề của hắn là làm sao để đi qua được cái thác này đây.

Chẳng mất nhiều thời gian hắn quyết định đi men theo dòng nước xuống hạ nguồn, có lẽ ở đó nước sẽ chảy ít siết hơn, lúc đó hắn có thể băng qua dễ dàng hơn. Phải mất hơn năm tiếng đồng hồ hắn mới đến được nơi dòng chảy êm ả và khá cạn để thích hợp cho việc qua sông.

Từng bước chân chầm chậm vững chắc bước dưới lòng sông, đến được giữa dòng thì nước sâu hơn, hắn buộc phải bơi qua. Mọi chuyện đều thuận lợi cho đến khi có một thứ gì đó tóm lấy chân hắn và lôi đi.

Viên Vũ Hầu bị lôi đi trong nước mặc cho hắn cố gắn vùng vẫy như thế nào đi nữa cũng chẳng thể chống lại được. Vì bị lôi đi dưới nước quá lâu nên hắn dần mất hết dưỡng khí và bất tỉnh. Đến lúc hắn tỉnh lại thì đã nằm trong một cái hang động tối đen như mực đưa bàn tay lên còn không thấy rõ năm đầu ngón tay.

Xung quanh hắn có mùi hôi của xác chết đang phân hủy, có vẻ như đây là hang ổ của thứ đã bắt hắn đi lúc trước. Viên Vũ Hầu cẩn thận lấy từ trong túi trữ vật may mắn không rơi mất một cây đuốc cùng kíp hỏa mà hắn chuẩn bị trước. Thành thật mà nói thì số kiến thức ít ỏi kiếp trước của hắn hiện tại chẳng có mấy cái có thể dùng được. Chỉ có một số thứ cơ bản là hữu dụng, đa phần đều vô dụng a, cũng may hắn có cái Toàn Thư Bách Khoa kia giúp đỡ rất nhiều nên mọi việc thuận lợi hơn.

Lúc ngọn lửa bừng lên từ ngọn đuốc, đập vào mắt hắn là rất nhiều xương của rất nhiều loại từ thú, nhân, cá… Có vẻ như đây là hang ổ của một loại Thủy Yêu không tầm thường, những thức ăn khác được chúng treo lên trần hang như thể để dành ăn dần vậy.

*Xoạt xoạt

Có tiếng động vang lên, Viên Vũ Hầu vội vàng tắt ngọn đuốc đi, nấp sang một góc đằng sau cái xương sọ của một con trư yêu to lớn. Từ cửa hang một chút ánh sáng nhỏ bé chiếu vào, thì ra đây là một cặp dị dạng thú có vẻ như là Ngao Liệt Giao. hai con này có tận bốn cái đuôi dẹp, ba cặp chân nhưng không thành hình rõ ràng. Đầu thì có một cái bọng tròn trông rất gớm ghiếc, hàm răng nhọn hoắc lởm chởm bốc mùi hôi thối, dù đứng xa nhưng Viên Vũ Hầu vẫn có thể ngửi thấy cái mùi hôi ấy.

Nhìn cũng có thể đoán được hai con Ngao Liệt Giao này ít nhất cũng phải là Lục Đẳng Yêu trở lên, Viên Vũ Hầu dù có mạnh đi nữa cũng chẳng thể nào cùng lúc một chọi hai với cả hai con kia được thế nên hắn lựa chọn tìm cơ hội lẽn trốn đi. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Chờ đợi rất lâu trong sự tập trung cao độ, cuối cùng thì hai con Ngao Liệt Giao kia cũng đi ngủ. Nhân cơ hội này, Viên Vũ Hầu cố gắn nhẹ nhàng hết mức có thể, từng bước từng bước một tiến về phía cửa nơi mà có một chút ánh sáng vẫn đang chập chờn.

*Crắc….

“Toang.”

Viên Vũ Hầu dẫm phải một cái xương giòn nằm trên đất, hắn nín thở nhìn về phía hai con Ngao Liệt Giao kia, lòng cầu mong cho hành động vừa rồi không có đánh thức hai con Yêu xấu xí kia. May cho hắn là cả hai con có vẻ như đều không phát hiện ra hắn, hắn thở phào một hơi.

Đang định bước đi tiếp thì bất giác, gáy hắn lạnh một cách kì lạ, bao nhiêu da gà da vịt trên người hắn đều nổi lên bằng sạch. Một hơi thở nặng mùi đang thở vào gáy hắn, kèm theo đó là hai cặp mắt đỏ au như máu nhìn chằm chằm vào hắn. Một trong hai con Ngao Liệt Giao đã tỉnh lại và phát hiện ra Viên Vũ Hầu.

Hắn đứng yên bất động, một tay thì thò vào trong túi trữ vật. Dự tính của hắn lúc này là dùng con dao mà Đại thúc kì lạ cho hắn kia để tấn công con Ngao Liệt Giao này, đó có lẽ là đường thoát tốt nhất của hắn hiện tại. Hàng của Đại thúc kì lạ chắc chắn là hàng ngon rồi.

Bằng hết sức có thể, Viên Vũ Hầu vung dao chém bằng toàn bộ ý chí của bản thân mạnh nhất có thể về phía mắt của con Ngạo Liệt Giao.

Ở một nơi cách đó khá là xa về phía Nam, Đại thúc kì lạ đang lắc đầu tự trách bản thân sao lại có thể đưa nhầm cây dao cho Viên Vũ Hầu được chứ.

*Ầm.

Con Ngạo Liệt Giao đã thức dậy và tiếp cận Viên Vũ Hầu kia và ngay cả con vẫn đang nằm ngủ ở đằng sau, thêm cả cái hang động này. Toàn bộ đều bị xẻ ra làm đôi chỉ vì một nhát chém từ con dao nhỏ bé kia. Nước từ khe hở vừa được tạo thành kia đổ ập vào chỗ Viên Vũ Hầu đang đứng, cuốn hắn cùng hai cái xác vừa bị hắn xẻ đôi kia đi.

Lại một lần nữa Viên Vũ Hầu bất lực mà bất tỉnh trong dòng nước.

Cho đến khi hắn tỉnh lại thì hắn đã nằm trong một cái động phủ rộng lớn có ánh trăng chiếu rọi. Xác của hai con Ngạo Liệt Giao kia chẳng thấy đâu chỉ còn lại một cái đầu có lẽ là của con nằm ngủ đằng sau trôi cùng hắn đến đây. Con dao vẫn được hắn nắm chặt không buông nhưng chỉ có điều là nó đã gãy làm đôi chỉ còn lại phần cán dao mà thôi.

Viên Vũ Hầu đứng dậy kiểm tra cơ thể một vòng, có vẻ là hắn phúc lớn mạng lớn, rơi xuống cái động phủ này vậy mà lại không bị gì. Quan sát một vòng thì đây có vẻ là một cái mộ của ai đó mà hắn vô tình rơi vào.

Cách chỗ hắn đứng không xa là một cỗ quan tài lớn chừng bốn trượng. Có vẻ như nó được làm bằng Thiên Tinh Thiếc a, nhìn mọi thứ xung quanh đều cổ lão nhưng cái quan tài này vẫn mới tinh.

Trong đầu hắn vừa mới nghĩ xong chữ “mới tinh” thì.

*Ầm

Một đống đất đá ẩm ướt từ trần động phủ đổ thẳng vào cỗ quan tài kia và giờ thì nó hết mới tinh rồi.

Đi dạo một vòng quanh động thiên, ở trong này có không ít dược thảo tốt a, có một vài loại đã quá hạn héo tàn đi làm Viên Vũ Hầu không khỏi tiếc rẻ. Tiếc hay không thì hắn cũng nhổ hết toàn bộ cho vào trong túi trữ vậy, biết đâu mang về đại thúc kì lạ lại cần đến. Giờ mới là lúc quan tâm đến cỗ quan tài kia.

Viên Vũ Hầu tiếp cận cỗ quan tài, không có cơ quan nguy hiểm gì, do đống đất đá kia làm nó mất đi vẻ mới tinh nhưng không sao. Khi Viên Vũ Hầu đứng cạnh nó, Mặt trên quan tài vậy mà lại có thể nhìn xuyên thấu a,nhìn vào bên trong ấy vậy mà lại có một mỹ nữ nằm bên trong. Một siêu cấp mỹ nữ, đánh bật hết mọi cảm quan của hắn về cái đẹp từ trước đến nay. Mỹ nữ trong một bộ váy đỏ như váy cưới, khuôn mặt sắc sảo không một chút khuyết điểm nào. Tóc búi cao lên sau đầu, cài vào đó là những thứ phụ kiện sặc sỡ. Nàng nằm đó bất động như thể đang ngủ say vậy. Cỗ quan tài rộng bốn trượng này lại chỉ chôn cất một mình nàng, rõ ràng người này thuộc về một thế lực khủng bố a.

-Đẹp như vậy!!!

Đang mải mê nhìn ngắm mỹ nữ trong cỗ quan tài kia Viên Vũ Hầu nào ngờ được rằng nơi hắn đang đặt chân lại là một cơ quan.

*Ầm...Ầm...Ầm

Một cái cửa lớn ở phía đối diện phía Viên Vũ Hầu đang đứng mở ra. Ở ngoài là có hơn hai trăm người đang đứng đó toàn bộ đều là Nhân tộc. Phát hiện ra điều đó Viên Vũ Hầu ngay lập tực định thần lại, nhanh như một cơn gió hắn rời khỏi cỗ quan tài, trốn vào một góc cách đó khá xa chỉ ló đầu ra nhìn.

Đám người kia được trang bị vũ trang đầy đủ, bọn hắn khác hẳn với tất cả những tên Nhân tộc mà hắn gặp trước đây. Tên đi đầu trong số đó cỡi mũ giáp ra để lộ một khuôn mặt có một vết sẹo kéo dài từ mắt trái xuống đến tận cằm trông rất là dữ tợn ra lệnh.

-Bốn nhóm chia ra tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng cũng vào được Huyết Hoa Động Phủ. Lần này bổn đại gia phát rồi.

-Vâng!

Nhóm người kia nhanh chóng phân ra làm bốn bắt đầu tìm kiếm xung quanh, Viên Vũ Hầu ở bên này thì đang lo lắng lỡ như hắn bị phát hiện thì sao. Cứ trốn ở đây mãi cũng không phải là một ý hay.

Viên Vũ Hầu nảy ra một ý tưởng là sẽ trà trộn vào đám người này, nhưng mà ý tưởng đó ngay lập tức bị dập tắt, trong số những tên đang chia ra tìm kiếm kia, không có tên nào cao như hắn á ngoài trừ tên thủ lĩnh. Bọn lính lác kia cùng lắm chỉ cao tầm không đến một mét tám trong khi Viên Vũ Hầu cao đến hơn hai mét a.

Đành né tránh đi vậy, cũng may ở trong động phủ này khá tối, Viên Vũ Hầu lại đang khoác trên mình bộ đồ bằng da màu đen từ đầu đến chân nên cũng không quá khó để lẩn trốn.

Một nhóm hơn hai mươi tên đang hướng về phía Viên Vũ Hầu mà đi, đèn đuốc sáng trưng. Chỉ còn cách chỗ Viên Vũ Hầu trốn chưa đến năm trượng thì đột nhiên.

Tên Thủ lĩnh làm theo chỉ dẫn trong tấm bản đồ là dùng máu huyết tế cỗ quan tài này thì kho báu sẽ được mở ra. Ngay sau khi hắn huyết tế hai tên nô lệ bị bắt theo thì điều kì lạ bắt đầu xảy ra.

CáchCáchCáchCách.

Cả động phủ bỗng nhiên sáng rực lên, rất nhiều quang thạch ở trên tường động phủ đồng loạt sáng lên. Như một điềm báo chẳng lành, tên mặt sẹo kia đã táy máy tay chân vào cỗ quan tài rồi. Xem ra hắn không thể khống chế được dục vọng của bản thân khi trông thấy Siêu cấp mỹ nữ trong quan tài a. Cũng phải, đẹp đến hoàn mỹ như vậy làm sao có thể không động dục tâm được.

Cánh cửa lúc nãy Viên Vũ Hầu vô tình làm mở ra cũng đã bị đóng lại, đám người đang chia ra tìm kiếm cũng vì vậy mà quay trở lại tập trung. Bọn hắn vào trạng thái đề phòng vũ khí đều tuốt ra khỏi vỏ.

Tên thủ lĩnh cũng đã biết mình làm sai gì đó rồi, đây chắc chắn là một cái bẫy. Hắn ngay lập tức đội mũ giáp, lấy ra một thanh trường đao đứng chắn trước đám thuộc hạ.

Cỗ quan tài kia đang phát ra một luồng ánh sáng quỷ mị huyết sắc mang theo một mùi hương không thể diễn tả bằng lời được. Những tên đứng gần quan tài không may ngửi phải thứ mùi hương kia đều trở nên đờ đẫn khuôn mặt nghệt ra, phát ra tiếng hừ hừ khàng khàng ở cổ họng.

Cỗ Quan Tài cũng bắt đầu mở nắp, bất giác tất cả những tên kia đều lùi lại đề phòng. Bước từ trong cỗ quan tài ra, siêu cấp mỹ nữ đứng đó khác hẳn với vẻ đẹp mỹ miều lúc còn nằm trong quan tài. Cơ thể của nàng ta teo tóp ngay lập tức không còn một chút nào đẹp đẽ cả, Viên Vũ Hầu quan sát từ đầu đến cuối. Không ngờ siêu cấp mỹ nữ vừa nãy hắn động tâm giờ lại chả khác gì một cái xác khô teo tóp kia. Hắn không khỏi rùng mình a.

Tên thủ lĩnh đã hiểu vì sao trước đây có rất nhiều người không đồng tình việc vào Huyết Hoa động phủ mặc cho đã có bản đồ chỉ đường rõ ràng a. Huyết Hoa đã bị hắn đánh thức a, cơn ác mộng trong truyền thuyết lại một lần nữa trở lại nhờ hắn. Liệu hắn có nên tự hào về bản thân không nhỉ?

- Graaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Cổ cơ thể teo tóp kia gầm lên một âm thanh ghê rợn rồi bắt đầu lao vào tấn công đám người đang đứng trước mặt nó kia. Mặc cho tất cả bọn hắn có chống cự bằng cách nào đi nữa thì cũng đều vô dụng trước Huyết Hoa kia. Từng kẻ từng kẻ bị tấn công đều nhanh chóng hóa thành xác khô trong đau đớn. Toàn bộ máu huyết của bọn hắn đều bị hút ra ngoài từ ngũ quan.

Đám đông hơn hai trăm người kia đang giảm xuống cực kì nhanh, mọi sự phản kháng đều vô nghĩa. Cỗ xác khô kia cũng dần dần lấy lại sinh khí, làn da bắt đầu căng trở lại. Vẻ đẹp mỹ miều lúc còn ở trong quan tài đã trở lại cho đến khi giết hết toàn bộ đám người kia thì nàng mới dừng lại.

Nàng lơ lửng giữa không trung tự nhìn bản thân một lượt rồi cười một cách điên dại, trong tiếng cười đó có thể nhận ra một sự ai oán rất lớn. Nàng hét to.

-Ba trăm ba mươi bốn năm hai mươi tám ngày. Từng giây từng phút ta đều nhớ rõ. Cuối cùng ta cũng đã tự do. Trần Khánh Dư. Các ngươi bất nhân với ta, đừng trách ta bất nghĩa.

Sau đó nàng hạ giọng, một giọng điệu mê người.

-Tên chuột nhắt ở trong góc kia, ngươi định trốn ở đó đến bao giờ?

Bạn đang đọc Viên Vũ Hầu sáng tác bởi Broken_Something
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Broken_Something
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.