Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HUYẾT HOA MA NỮ THỨC TỈNH

Tiểu thuyết gốc · 2450 chữ

Viên Vũ Hầu giật mình, mà cũng phải nếu người ta dễ dàng giết sạch đám người có vẻ mạnh kia mà chẳng mất đến một giọt mồ hôi thì hắn ẩn nấp là cái gì mà không bị phát hiện.

Viên Vũ Hầu từ từ đi ra khỏi góc tối. Đột nhiên cơ thể hắn không tự chủ được mà bay lên và cổ của hắn rơi vào đúng tay của mỹ nữ kia. Hắn bị bóp cổ ở giữa không trung như vậy.

Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy, hắn cũng chẳng thèm vùng vẫy làm gì. Nếu người ta muốn giết hắn thì chỉ cần bóp nhẹ một cái là xong rồi. Có vùng vẫy cũng vô dụng. Thôi thì chiêm ngưỡng vẻ đẹp kia thêm một chút rồi chết vậy. Dù gì hắn lúc này cũng có khác một con kiến đứng trước xe tăng đâu.

-Ồ! Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?

-Nếu muốn thì ngươi đã giết ta rồi, đâu cần phải hỏi. Ngươi mạnh như vậy cơ mà!

Viên Vũ Hầu chẳng hiểu vì sao hắn lại bình thản được như vậy, đáng lý ra hắn phải sợ hãi các thứ mới phải chứ. Mỹ nữ kia mỉm cười có vẻ thích thú.

-Tiểu tử thú vị a! Ngươi không phải kẻ đi chung với những tên kia đúng không?

-Đương nhiên là không phải rồi, ta là vì bị cuốn đến đây làm sao có thể đi cùng với đám kia được.

Mỹ nữ này ngắm nhìn Viên Vũ Hầu một hồi, tên này cũng có vẻ điển trai đấy, không đến nỗi tệ. Trông có vẻ tên này cũng thật thà a, Từ lúc hắn xuất hiện nàng đều biết. Bị phong ấn ở bên trong quan tài nhưng tất cả cảm quan của nàng đều có thể cảm nhận được. Lời khen của tên tiểu tử này hoàn toàn khác với những kẻ khác. Hắn chỉ đơn giản là thấy đẹp thì khen thôi.

Nàng từ từ đáp xuống mặt đất, trong lúc quan sát tên tiểu tử này nàng phát hiện ra một điều kì lạ là. Mặc dù tên tiểu tử này là Nhân tộc hoàn toàn nhưng lại có tai nhọn như của Yêu vậy, điều đó làm nổi lên mấy phần tò mò trong nàng.

Từ từ cả hai đáp xuống đất nàng cũng buông Viên Vũ Hầu ra, đã hơn bốn trăm năm nàng bị phong ấn không nói chuyện với ai, đó là một quãng thời gian quá dài a. Giờ đây lại có một tiểu tử làm nàng tò mò, dù sao cũng chẳng có việc gì phải vội. Báo thù không phải chỉ là ngày một ngày hai là xong được.

Nàng ngồi lên cạnh của cỗ quan tài, hai chân vắt chéo lại để lộ ra cặp đùi trắng không tì vết. Hai mắt nhìn chăm chăm về hướng Viên Vũ Hầu một hồi lâu mới nói chuyện.

-Vậy tiểu bạch kiểm ngươi là ai? Sao lại rơi vào trong động phủ này?

-Tiểu bạch kiểm?

“Tiểu bạch kiểm ý chỉ một tên đẹp trai trắng trẻo, chuyên ăn bám người khác. Đang nói đểu ngươi đấy.”

Toàn Thư Bách Khoa lên tiếng nhắc nhở hắn, những thứ này Toàn Thư đều hiểu rõ nhưng không mấy quan trọng nên không đề cập đến. Thêm cả là vốn từ ngữ Nhân tộc của Viên Vũ Hầu ở thế giới này hiện tại còn nhiều hạn chế nên chắc sau này phải đào tạo lại hắn thêm.

Viên Vũ Hầu mười phần không vui khi bị gọi là tiểu bạch kiểm, dù là kiếp trước hay kiếp này thì hắn đều tự lực cánh sinh cơ mà, sao lại có thể gọi hắn là Tiểu bạch kiểm được.

-Ta tên Viên Vũ Hầu và ta không phải là Tiểu bạch kiểm.

-Ồ! Ngươi không sợ ta giết ngươi sao mà dám gằn giọng với ta?

-Muốn giết thì ngươi đã giết rồi, không cần phí lời như vậy. Đừng có lấy việc giết ta ra hù, chẳng vui đâu.

Một tên Thể Tu nhỏ nhoi thôi vậy mà lại dám gằn giọng với một Tiểu Niết cảnh cao thủ gần như đứng đầu trên con đường tu luyện. Tên Viên Vũ Hầu không biết là nếu hắn biết được tu vi của người đang đứng trước mặt hắn đây không cần làm gì chỉ bằng một ánh mắt cũng có thể giết hắn vô số lần thì hắn có còn dám gằn giọng như vậy không nhỉ.

-Rồi rồi! Không gọi ngươi là tiểu bạch kiểm nữa. Hôm nay phá phong nên tâm tình lão nương tốt, tha cho ngươi một mạng. Nói ta nghe vì sao ngươi lại vào được động phủ này?

-Ta đã nói từ đầu rồi mà, là ta bị nước cuốn đến đây.

Để chứng minh điều Viên Vũ Hầu nói, hắn lôi từ trong túi trữ vật ra cái đầu của con Ngạo Liệt Giao mà hắn vừa thu vào lúc nãy. Huyết Hoa mỹ nữ ngay lập tức nhăn mặt nhảy dựng lên.

-Được rồi! Ta tin ngươi bị trôi xuống rồi. Cất cái đầu gớm ghiếc đó đi.

Viên Vũ Hầu cũng cất cái đầu đi, Huyết Hoa mỹ nữ lại trở lại vẻ đoan trang như lúc nãy tiếp tục hỏi.

-Làm sao ngươi có thể giết được một con Ngạo Liệt Giao Bát Đẳng Yêu như vậy? Với thực lực của của một tên Thể tu Ngân Giáp sơ kỳ như ngươi thì là điều không thể xảy ra được. Thêm cả là Ngạo Liệt Giao thường sống có đôi có cặp, không có thể có chuyện ngươi giết một con mà con còn lại để ngươi sống yên ổn được.

Viên Vũ Hầy im lặng một hồi, hắn phân vân liệu có nên tiết lộ việc hắn dùng con dao mà đại thúc kì lạ cho hắn hay không hay là bịa ra một lý do nào đó khác. Lỡ như nữ tử này nổi đóa thì mệt, thôi đành bịa đại một cái lý do nào đó vậy.

- Ta bị hai con Ngạo Liệt Giao này bắt lúc cố gắn sang sông. Chúng nó mang ta về ổ của chúng, trong lúc ta tìm cách trốn đi thì bất chợt có một thứ gì đó rất sắc bén cắt qua giết cả hai con Ngao Liệt Giao và phá luôn cả cái ổ đó. Ta bị cuốn đi lúc đó, đến lúc tỉnh lại thì đã ở đây.

-Có thật không? Sao ta thấy như thể ngươi đang nói dối vậy?

-Ta xin thề tất cả những gì ta nói đều là thật.

-Không cần thề thốt đâu, nam nhân các ngươi thứ không có giá trị nhất là lời thề. Nếu ta biết được ngươi nói dối ta thì cái lưỡi của ngươi sẽ bị cắt đấy. Biết không?

Viên Vũ Hầu rùng mình vì sát khí tỏa ra từ câu nói nhẹ nhàng kia, từ nãy đến giờ không hề có sát khí từ mỹ nữ này. Hắn bất giác nuốt nước bọt và gật đầu.

-Thôi ngươi đi đi! Ta mất hứng rồi.

Viên Vũ Hầu rời đi nhưng vẫn đề phòng, làm sao hắn biết được nữ nhân kia có đổi ý hay không. Vấn đề bây giờ của hắn là làm thế nào để có thể ra khỏi chỗ này, lúc hắn đi vào đây là bằng đường nóc động cao đến hơn năm mươi trượng, còn cái cánh cửa lúc nãy đã đóng lại rồi còn đâu.

Viên Vũ Hầu muốn đi lắm nhưng chẳng thể đi được, mỹ nữ kia thì ngồi đó suy tư. Chẳng biết nàng suy nghĩ chuyện gì, mãi một hồi lâu sau nàng nhìn về phía Viên Vũ Hầu thấy hắn vẫn chưa đi mới hỏi.

-Sao ngươi còn ở đó? Muốn hiến luôn mạng cho ta sao?

-Đừng đùa như thế! Cửa khóa rồi sao có thể đi được a.

Viên Vũ Hầu khóc không ra nước mắt.

-À! Để ta giúp ngươi.

Nàng nhẹ nhàng vung tay một cái, cánh cửa dày phải đến hai trượng kia nổ tung để lộ ra lối đi. Trước khi rời đi Viên Vũ Hầu không quên cúi đầu cảm ơn, dù sao người ta cũng đã tha cho hắn một mạng a.

-Khoan đi đã! Ta muốn ngươi làm cho ta một việc được không?

-Việc gì?

-Thu dọn hết đống xác này đi, nó làm hỏng tâm trạng của ta.

“Bà cô à, ngươi giết họ hút sạch máu huyết của họ rồi giờ lại bảo họ làm hỏng tâm trạng của ngươi.”

Viên Vũ Hầu mười phần không tình nguyện nhưng cũng phải làm. Hắn mất hơn một ngày để mang hết toàn bộ số xác chết kia ra khỏi động phủ, cũng may là mấy cái xác này vừa mới chết nên không có mùi. Mà cũng nhờ việc thu dọn đống xác này hắn thu hoạch không ít a, trong đó hắn còn lấy được một cái nhẫn trữ vật của tên thủ lĩnh kia nữa, mặc dù kích thước bên trong không lớn lắm. Đống túi trữ vật thì có kha khá tài nguyên a. Thứ hắn cảm thấy tốt nhất là có rất nhiều thảo dược và cả đan dược nữa. Lần này không tình nguyện nhưng lại thu hoạch tốt a.

Thu xếp ổn thỏa xong thì hắn bắt đầu định hướng. Có vẻ là hắn bị cuốn trôi đi khá xa a đây đã là hạ nguồn của dòng sông ban đầu hắn định băng qua. Àiiii. Giờ trở về không biết tốn bao nhiêu thời gian đây.

Đang có ý định hướng Bắc mà đi, bây giờ thì bị cuốn đi đến tận hạ nguồn sông ở phía Tây chẳng biết cách đó bao xa, cảm giác thật là muốn chửi thề a.

Giờ thì không muốn hắn cũng nên về đi thôi, dựa vào năng lực đi rừng hắn bắt đầu lên đường về nhà.

Lặn lội ba ngày trời hắn đã đến được một Thành trấn của Nhân tộc, tường thành cao đến hơn mười trượng lính lác vũ trang tận răng trông rất hoành tráng. Từ trước đến giờ đây là lần đầu hắn trông thấy một thành trì hoành tráng như vậy, dù cho là ở Bắc Doanh có lớn nhưng không có được sự hoành tráng này.

Hắn tiến về phía công thành, càng đến gần thì càng nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn một cách kì lạ. Hắn thì lại chẳng hiểu lý do vì sao họ lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy. Đến trước cổng thành hắn bị lính gác cổng giữ lại, yêu cầu phí vào thành

-Vào một ngày Mười lượng bạc, Một tuần Sáu mươi lượng bạc, Một tháng Hai lượng vàng.

Viên Vũ Hầu nghệt ra, hắn làm gì cầm theo vàng hay bạc. Từ trước đến giờ hắn nhiều lắm cũng chỉ tiếp xúc với người ở trong trấn nhỏ để buôn bán nên chẳng cần tiền vào ra gì, mà toàn bộ tiền thì Hy Hòa đều cầm hết chứ hắn cũng chẳng giữ làm gì. Suy nghĩ một hồi, hắn mới nhớ ra lần thu dọn xác lúc trước có không ít a, sao lúc này lại quên được nhỉ. Hắn móc từ trong túi trữ vật ra mười thỏi bạc lớn đưa cho lính gác cổng rồi ngang nhiên đi vào thành.

Chưa đi được ba bước thì đã bị túm cổ lại quát.

-Ngươi muốn ở lại mấy năm hả? Sao đưa nhiều như vậy? Ngươi còn chưa khai báo tên tuổi đến từ đâu muốn đi là đi thế nào?

Nhiều người xung quanh bắt đầu bàn tán về hắn, một vài người còn mỉa mai tỏ ra khinh bỉ hắn. Nhưng những lời thì thầm to nhỏ đó đều lọt vào tai của Viên Vũ Hầu không sót một từ.

“Tên đó là giã nhân đúng không?”

“Nhìn bộ dạng hắn thế kia chắc chắn là đầu trộm đuôi cướp rồi.”

“Trông bẩn bẩn hèn hèn thế kia mà lắm tiền như vậy, chắc là chém người cướp của rồi a”

“....”

Lính gác cổng ngay lập tức giải tán đám đông, bắt đầu ghi tên của Viên Vũ Hầu.

-Tên!

-Viên Vũ Hầu.

-Từ đâu đến?

-Trong núi!

-Ở lại bao lâu?

-Hai ngày!

-Móa! Ngươi ở lại có hai ngày mà ngươi đưa cho ta Mười nghìn lượng bạc? Muốn khoe khoang tiền bạc à? Trọc phú mới nổi sao? Hay là dân chơi muốn thể hiện.

-Thì ngươi chẳng bảo là Mười bạc sao?

-Vâng! là Mười nhưng mà là Mười lượng chứ không phải mười nghìn lượng thưa đại gia!

Viên Vũ Hầu gãi gãi đầu cười ngô nghê, hắn có quan tâm đến tiền bạc lắm đâu, trước còn ở Trái Đất thì tiền bạc cũng chỉ là mẫu giấy để sưởi ấm mà thôi. Còn từ lúc đến thế giới này thì mọi thứ tiền bạc hắn đều giao cho Hy Hòa xử lý a.

Tên lính gác lắc đầu ngán ngẩm với tên trọc phú mới nổi này, hắn móc từ trong túi của hắn ra một viên bạc to bằng đầu ngón tay chỉ vào đó nói.

-Đây mới là một lượng!

Rồi lấy một thỏi bằng hai ngón tay ra tiếp tục giải thích, rồi một nén bạc.

-Đây là mười lượng, Một trăm lượng. Cái ngươi đưa mỗi thỏi đó là một nghìn lượng. Rõ chưa!

-Vâng! Cảm ơn đại ca!

-Thế ngươi có “Tiền lẻ” không? Đưa đây ta khỏi mất công thối!

-Có!

Viên Vũ Hầu lại móc ra một nắm bạc không cần đếm đưa cho tên ghi danh, cười cười nói.

-Xem như cảm ơn ngươi đã chỉ bảo cho ta a! Cảm ơn!

Viên Vũ Hầu thu mười thỏi bạc kia lại rồi nhanh chóng vào thành, có rất nhiều ánh mắt bất hảo nhìn theo hắn a.

Mấy tên gác cổng cùng tên ghi danh vừa nãy không khỏi lắc đầu, làm gì có ai thật thà chất phác như hắn ở đây, kẻ có tiền luôn tìm cách giấu đi, tên này lại khoe ra như vậy, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ rước họa vào thân cho mà xem. Nhưng mà hắn ra tay cũng rất hào phóng a, Hai mươi lượng để ở hai ngày còn cho bọn hắn thêm tận ba mươi lăm lượng chia nhau cũng được mỗi tên năm lượng.

Bạn đang đọc Viên Vũ Hầu sáng tác bởi Broken_Something

Truyện Viên Vũ Hầu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Broken_Something
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.