Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

XUYÊN. DIỆT. TRIỆT. SÁT

Tiểu thuyết gốc · 1659 chữ

Một đêm trôi qua, Viên Vũ Hầu nằm bất động trong hồ băng, mà hắn cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, sức lực đâu ra mà suy với nghĩ lúc đó hắn cũng tiếp tục ngủ luôn.

Ánh sáng bắt đầu xua đi màn đêm tăm tối, từng tia nắng xuất hiện làm cho hồ băng cũng bắt đầu tan đi nhưng với một tốc độ cực kì nhanh chóng. Chưa đến mười phút từ lúc ánh nắng chiếu rọi thì cả hồ băng đều đã tan hết. Viên Vũ Hầu cũng bị thấm nước nên tỉnh lại và rời khỏi hồ.

Cơ thể hắn lúc này không còn một chút mệt mỏi nào nữa thay vào đó là tràn đầy năng lượng. Những vết bầm tím hôm qua cũng đã không cánh mà bay. Đóa hoa hắn cầm trong tay thật sự thần kì, chỉ sau một đêm đã làm tan hết máu bầm ở tay chân của hắn, không những thế hắn còn cảm nhận được một sự mát mẻ cực kì dễ chịu từ trong ra ngoài. Đóa hoa này chắc chắn là bảo vật rồi, phải “mượn” làm của riêng thôi.

-Đó là Hàn Dương Hoa. Ngươi muốn dùng được nó thì ban ngày phải đem nó ra phơi nắng để nó hấp thụ dương khi, đến chiều tối lúc mắt trời lặn mới có thể tạo ra hàn khí cho ngươi dùng.

-Ồ! Thần kì như vậy.

Đại thúc kì lạ xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, vẫn điệu cười nhếch mép đó. Có vẻ như hắn không có ý định đòi lại Hàn Dương Hoa a.

-Đứng đực ra đó làm gì nữa? Còn không nhanh ăn uống rồi luyện tập?

-Vâng!

Viên Vũ Hầu bất giác nghe theo lời Đại thúc kì lạ mà không có chút kháng cự nào, lời nói của hắn như lệnh từ một tướng quân đối với thuộc hạ vậy. Hy Hòa dậy từ sớm đã chuẩn bị xong xuôi đồ ăn và bày ra bàn. Viên Vũ Hầu ngồi vào ăn ngấu nghiến còn Hy Hòa thì ngồi xi mê nhìn hắn ăn. Viên Vũ Hầu ngước nhìn lên thấy Hy Hòa đang nhìn hắn thì hắn híp mắt cười và không quên cảm ơn nàng.

-Cảm ơn muội! Đồ ăn ngon quá! Ai mà cưới được muội chắc sẽ hạnh phúc lắm!

-Ai bảo ta sẽ lấy chồng chứ. Hứ!

Hy Hòa tức giận bỏ đi, khuôn mặt đỏ bừng nóng ra. Còn tên Viên Vũ Hầu thì vẫn chẳng hiểu vì sao Hy Hòa lại nổi giận với hắn nên vẫn ngồi đó nhồm nhoàm ăn lấy ăn để. Một bàn ăn đầy ắp vậy mà một mình hắn ăn sạch sẽ không chừa lại thứ gì ngoài xương. Cũng phải thôi, gần ba ngày rồi hắn không ăn cái gì.

-Xong chưa?

Viên Vũ Hầu một hơi uống cạn cốc nước trong tay rồi ợ to một cái đáp lại sảng khoái.

-Rồi! Quá đã.

-Thế ngươi còn chờ gì nữa? Tiếp tục!

Ngày hôm đó từ những đường quyền cơ bản mà hắn có sẵn cùng với Đại Thúc kì lạ chỉ bảo thêm. Đại thúc kì lạ bắt hắn đối chiến, mặc cho hắn tấn công bằng bất cứ cách nào, chiêu thức như thế nào đều bị Đại thúc kì lạ đỡ đòn và né tránh một cách nhẹ nhàng. Từng đòn mà đại thúc kì lạ ra đều lặp đi lặp lại bốn thức cơ bản nhưng đều cực kì khó đối phó. Một hồi chỉ bảo tận tình bằng nắm đấm cước đá thì Viên Vũ Hầu nằm như một đống bột nhão trên đất, mặt mày sưng húp cùng những điểm yếu trên cơ thể đều bị thâm tím. Đại thúc kì lạ chỉ cho hắn Bốn thức cơ bản nhất trong thực chiến.

“Xuyên” Thoạt nhìn chỉ là một đòn đấm vòng cung đơn giản nhưng rất khó thành thục. Một cú đấm với toàn bộ lực từ chân, eo, vai và cánh tay. Dễ thực hiện nhưng khó thành thục

“Diệt” Căn chuẩn sát thời gian, phát lực nhanh hơn đối thủ, dùng sức đè sức, lực đè lực. Chiêu này là khó khăn nhất trong bốn thức này.

“Triệt” Đòn đá quét đơn giản phá trụ đối phương. Hắn bị đòn này đá cho đo đất suốt buổi gần cả nghìn lần.

“Sát” Cái này chủ yếu là hướng đến những yếu huyệt, phải nắm rõ thêm một phần lý thuyết về y học các huyệt vị nữa. Nhưng những đòn đánh này đều là tất sát.

Tới chiều tối thì Viên Vũ Hầu chính xác là không còn hình dạng nguyên vẹn nữa. Hắn nằm đó thoi thóp, cơ thể hắn đã đến giới hạn rồi, dành cả một ngày để bị đánh quả thật chẳng vui vẻ gì, nhưng những gì hắn học được hôm nay xứng đáng.

Đại thúc kì lạ nhặt lấy đóa Hàn Dương Hoa dắt vào lưng quần hắn, rồi không thương tiếc một cước đá hắn văn thẳng xuống ao.

*Bùm.

Mặt nước hồ lại đóng băng.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại liên tục suốt ba tuần. Viên Vũ Hầu cứ ban ngày bị làm bia tập đánh ban đêm thì nằm trong ao băng mà ngủ. Thứ hắn nhận lại được là sự tiến bộ thần tốc, những ngày gần đây thì hắn đã ít bị đánh hơn nhưng thay vào đó thì cường độ luyện tập nhưng thức khác lại tăng lên. Riêng thức “Xuyên” và “Triệt” đã làm tiêu tốn gần một ngày luyện tập của hắn. Chỉ là một thức đơn giản nhưng lặp đi lặp lại vô số lần.

Vẫn tiếp tục luyện tập một cách miệt mài, cùng với những trận đòn từ đại thúc kì lạ. Cơ thể Viên Vũ Hầu càng ngày càng cứng cáp hơn trong tình trạng vẫn bị phong bế kinh mạch.

Con mộc nhân mà hắn làm trước kia giờ đây đã móp méo ở một vài chỗ vì ngày nào hắn cũng luyện tập đánh vào cùng một chỗ. Dù cho nó cứng rắn bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể chịu nổi việc như vậy trong một thời gian dài.

Có lần Viên Vũ Hầu dùng đòn “Triệt” làm cho nó bị gãy mất một chân, cũng may Đại thúc kì lạ lại có loại gỗ đó và cho hắn để thay để. Bất ngờ hơn nữa là phần gỗ mà đại thúc cho hắn lại cứng hơn so với con mộc nhân của hắn rất rất nhiều.

Vị Đại thúc này như một cái túi không gian vô hạn vậy, dường như thứ gì hắn cũng có.

Một năm sau, ngày hôm đó trời rất đẹp. Viên Vũ Hầu lấy hết dũng cảm khiêu chiến với đại thúc kì lạ nhưng chỉ là giới hạn ở những thức mà hắn đã được học, vì hắn biết còn rất nhiều thức mà đại thúc kì lạ chưa dạy cho hắn. Đại thúc kì lạ thì vui vẻ đồng ý với điều kiện là nếu Viên Vũ Hầu thua thì hắn phải vào rừng tìm những thức dược liệu mà hắn muốn.

Hai người đứng đối diện nhau trên sân, vào thế thủ sẵn sàng đánh nhau.

Chớp mắt trời đã tối, lúc đó Viên Vũ Hầu mới tỉnh lại. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trời đã tối đen rồi. Đại thúc kì lạ ra đòn quá nhanh và gọn, không hề cho hắn bất kì một chút cơ hội nào. Nửa cơ thể hắn không có cảm giác, đòn đánh kia có vẻ như đã làm liệt mất một nửa cơ thể hắn rồi. Lúc này Toàn Thư Bách Khoa trong đầu hắn lên tiếng cười khẩy.

“Ngươi có bị ngu không vậy? Người ta dạy cho ngươi, học chưa được bao lâu lại đi khiêu chiến với người ta. Người ta hiểu rõ ngươi hơn cả bản thân ngươi đấy thằng ngốc ạ. Ha ha ha.”

“Sao ngươi không cảnh báo ta sớm hơn?”

“Ta tưởng ngươi phải biết chứ. Ngươi giống một quả trứng, người ta là con vịt. Làm sao ngươi có thể thắng được một trận chiến mà biết trước kết quả rồi. Không phải ngu khi biết trước kết quả là thua rồi vẫn làm sao? Lâu lắm rồi ngươi không nạp nhiều năng lượng, ta đang thiếu năng lượng để suy diễn. Nếu ngươi có thể nạp được năng lượng thì có lẽ ta sẽ giúp người tìm ra cách có thể đánh ngang kèo với hắn.”

“Cũng đúng. Mai ta đi săn xem thế nào.”

Viên Vũ Hầu lết thân mình đến bên ao rồi Ùm một cái hắn lại đóng băng lại dưới ao. Ngày hôm sau hắn phải thực hiện điều kiện của Đại thúc kì lạ đưa ra trước đó, thế là hắn chuẩn bị đồ và bắt đầu đi săn.

Trước khi đi Đại thúc kì lạ cho Viên Vũ Hầu một con dao găm của hắn kèm với một cuốn sách ghi đầy đủ thông tin hình dáng những loại mà hắn cần rất là tỉ mỉ và chi tiết. Hắn cũng không quên giải hết huyệt đạo trên người Viên Vũ Hầu, sau khi được giải hết toàn bộ cơ thể Viên Vũ Hầu như là của một người khác vậy, cực kì nhẹ nhàng và thoải mái. Hắn có thể dễ dàng di chuyển linh hoạt, quả là một năm bỏ ra để ăn đòn và luyện tập là xứng đáng.

Không như thường lệ là hắn sẽ đi về hướng đông để đi săn, lần này hắn quyết định đi về hướng bắc. Hắn nào có thể biết được, lựa chọn bây giờ của hắn sẽ tạo ra rất nhiều chuyện thay đổi cuộc đời hắn sau này.

Bạn đang đọc Viên Vũ Hầu sáng tác bởi Broken_Something
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Broken_Something
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.