Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị hoá (1)

Phiên bản Dịch · 1025 chữ

"Gâu, gâu!"

Tế Khuyển ngửi lưới đánh cá, lập tức sủa vang lên, lôi kéo binh sĩ Trấn Phủ Ty chạy về hướng Đông.

Trình Cư Tụ để hai mươi tên lính ở lại Thôn Sa Thao, còn mình và Ngưu Ôn Thư mang những người còn lại, để Vương Lục Bảo dẫn đường đuổi theo Tế Khuyển.

Lý Ngang ở lại thôn chăm sóc thương binh.

Giữa trưa ánh mặt trời dần dần gay gắt, thôn trưởng Chu Bình Xuân dường như đã nghe ngóng thân phận của hắn, nịnh hót mời Lý Ngang đến nhà hắn nghỉ ngơi.

Lý Ngang cũng không cự tuyệt, mang theo bảy tên thương binh đến căn nhà tương đối rộng rãi của Chu Bình Xuân để quan sát.

Về phần thôn dân còn lại, thì ai về nhà nấy, nhóm lửa nấu cơm.

Sau một canh giờ rưỡi, Trình Cư Tụ mang theo đội ngũ trở về Thôn Sa Thao, biểu lộ trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

"Không tìm được tung tích."

Trình Cư Tụ lắc đầu nói với Lý Ngang:

"Lần theo mùi còn lưu lại trên lưới đánh cá đến dòng suối nhỏ trong khe núi liền mất dấu, ta hoài nghi thứ đó đã ẩn vào trong nước, bơi đến một khoảng cách rất xa."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lý Ngang cau mày nói:

"Tiếp tục ở lại Thôn Sa Thao, hay là tiếp tục tìm kiếm dọc theo sông xuống phía dưới?"

"Tiếp tục đợi một đêm ở Thôn Sa Thao đi."

Trình Cư Tụ nói:

"Mặc kệ là Sa Hài Nhi, Hạc Chi hay Tê khuyển đều không có trí lực gì.

Sau khi nếm qua thịt gia súc, hưởng qua máu người, thì sẽ không có cách nào bỏ qua loại tư vị này, chạy không quá xa sẽ trở về.

Chu thôn trưởng."

Trình Cư Tụ nhìn về phía Chu Bình Xuân.

"Trong nhà ngươi có heo, dê, trâu đợi giết thịt không?"

"Có."

Chu Bình Xuân cười lấy lòng, nói:

"Cơm trưa Hành Tuần muốn ăn thịt sao?"

"Không, để bắt yêu."

Trình Cư Tụ thản nhiên nói:

"Lúc chạng vạng, làm thịt hai con gia súc cỡ lớn, lấy máu và nội tạng xếp gọn vào trong cái thùng, không cần đóng nắp, cứ mở nguyên vậy đặt ở đầu thôn.

Ta và Trấn Phủ Ty sẽ ở trong một căn nhà ở gần đầu thôn, tắt hết đèn đuốc, chờ yêu ma kia tự đưa tới cửa.

Về phần tiền gia súc, ngươi đợi lát nữa báo cho Ngưu phán quan, có thể tới Trấn Phủ Ty Y Châu để nhận tiền."

"Không cần không cần, làm sao tiểu nhân dám làm phiền đến thượng quan."

Chu Bình Xuân nịnh hót không ngừng lắc đầu, quay người đi ra ngoài, gọi quản gia đi làm cơm.

"Cam quản gia. . ."

Đợi sau khi hắn đi, Lý Ngang cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một miếng, hơi ngạc nhiên nhướn mày.

"Không ngờ trong nhà địa chủ thôn quê mà cũng có trà ngon."

"Mồ hôi nước mắt nhân dân thôi."

Trình Cư Tụ lạnh nhạt nói:

"Xưởng ép dầu, chỗ xay bột, lò chế biến thực phẩm, xưởng nhuộm trong làng đều là của nhà hắn, đất đai trong thôn và xung quanh, cũng có hơn phân nửa là nằm dưới tên của hắn.

Một nửa thôn dân đều là tá điền nhà hắn.

Nếu không phải như thế, hắn cũng không ở nổi phòng tốt như vậy, có nhiều người hầu như vậy, trong sân còn nuôi nhiều chó săn, chó cảnh, ngay cả chó Cao Xương Phật Lâm và chó Pug cũng có —— đây chính là sủng vật mà quý nhân Trường An mới có tiền và đủ rỗi rãnh để nuôi.

Địa chủ nông thôn sao. Đừng chê người ta quê mùa, nói không chừng người ta còn có tiền hơn cả đại hộ ở Trường An, Lạc Dương đấy.

Đúng rồi, nói đến trà."

Trình Cư Tụ cười nói:

"Hai ngày này chắc Nhật Thăng uống không ít nhỉ?"

"Haiiiii."

Lý Ngang thả tay, bất đắc dĩ nói:

"Những thương nhân trên sông Thương Hải kia cũng quá 'Nhiệt tình', chuyển đồ hết rương này đến rương khác. Châu báu san hô quý giá không nhận, liền đưa nồi bát chậu bồn tương dấm trà, thứ gì cũng có."

Trình Cư Tụ bĩu môi nói:

"Thương nhân mà, luôn muốn có thể nhờ vả chút quan hệ."

Lý Ngang liếc mắt.

"Bọn họ cũng hào sảng ghê, không sợ đệ thi không đậu à."

"Với sự thông tuệ nhạy bén của Nhật Thăng, thế nào cũng thi đậu."

Trình Cư Tụ cười nói:

"Dù thi không đậu, đối với những thương nhân kia mà nói, cũng chỉ lỗ mấy rương tài vật mà thôi.

Còn nếu như có thể thi đậu, kết một phần thiện duyên, ngày sau là hồi báo gấp trăm nghìn lần.

Trên đời này không còn khoản đầu tư nào tốt hơn.

Giúp đỡ thêm vài người, thể nào cũng có người thi đậu."

Đầu tư mạo hiểm là như vậy? Làm gì có ai đầu tư mà chắc thắng?

Lý Ngang lắc đầu cười khổ.

—— ——

Đoàn người đến từ thành Y Châu dùng cơm tối qua loa, dọn vào ở trong một ngôi nhà trệt đầu thôn.

Lúc đầu Chu Bình Xuân dự định để năm cô con dâu và nô bộc trong nhà, chuẩn bị yến hội phong phú cho mọi người, nhưng Trấn Phủ Ty có quy định, khi ra ngoài truy đuổi yêu ma, ưu tiên ăn lương khô mình mang tới, không được nhận đồ ăn người dân cung cấp.

Đây cũng không phải là sự tự giác và thận trọng khi ra ngoài, mà đã có quá nhiều bài học đẫm máu, chứng minh rằng muốn đối phó yêu ma nhất định phải cảnh giác gấp trăm ngàn lần

Một bát cơm, một miếng thịt, một trái cây, thậm chí một chén nước, cũng có thể là vật dị hoá đã bị yêu ma ảnh hưởng.

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.