Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế Khuyển

Phiên bản Dịch · 1730 chữ

"Để ta xem thử."

Lý Ngang xách cái hòm thuốc đi ra phía trước, tất cả thương binh nằm trên chiếu đều bị ngoại thương, gãy xương, trật khớp, trầy da, bầm tím, trên người có vết cắt.

Trong đó những vết cắt vô cùng kỳ quái, miệng vết thương dài, có hình dạng giống như đáy thuyền, mép vết thương lởm chởm, ở giữa hai mép có mô liên kết.

Không giống vết cắt thông thường do lưỡi đao chuỷ thủ chém mà thành, cũng không giống bị đâm xuyên.

Mà giống như bị một vật cùn kì lạ nào đó. . .cắt vào người.

Chẳng lẽ là võ lâm cao thủ dùng đũa đả thương người ta?

"Có thể trị, nhưng có chết hay không, chủ yếu phải xem vết thương có nhiễm trùng không."

Lý Ngang lấy trong hòm thuốc ra một cái khẩu trang đơn giản và găng tay, sau khi đeo lên cho mình thì lấy ra thêm một bó. . . chỉ bạc.

Tất cả thôn dân ở đó đều trợn tròn mắt, một người bệnh nhịn không được hỏi:

"Đại phu, đây là. . ."

"Là chỉ khâu."

Lý Ngang bình tĩnh đáp, dùng rượu nguyên chất tiến hành trừ độc cho chỉ bạc.

Trong thôn, có người có kiến thức còn nhỏ giọng hỏi:

"Chỉ khâu không phải dùng vỏ cây ạ. . ."

"Ngươi nói Tang Bạch bì á?"

Lý Ngang tùy ý nói:

"Loại bỏ lớp gân sần sùi trong vỏ cây dâu, vỏ ngoài còn lại thì chế thành dây nhỏ, lúc muốn dùng thì ngâm vào nước sôi để hơi nước làm cho vỏ cây mềm mại như mới, dùng để khâu vết thương lại.

Dù vậy vẫn dễ dàng khiến vết thương nhiễm trùng, cũng chính là chứng viêm.

Dùng tơ bạc, cường độ sức kéo lớn hơn, phản ứng đối với cơ quan trong cơ thể cũng tương đối nhỏ, diệt khuẩn đơn giản, không dễ dẫn phát chứng viêm, khuyết điểm là giá thành đắt đỏ."

Lý Ngang cầm một cây kim khâu cong đã luồn sẵn chỉ bạc, thuần thục tiến hành trừ độc miệng vết thương cho người bị thương, sau khi làm sạch vết thương thì khâu lại, băng bó.

"May mà chỉ bị thương ngoài da, còn có thể sử dụng tơ bạc xử lý. Nếu như là bộ phận sâu trong khoang bụng bị thương, cũng chỉ có thể dùng chỉ làm từ ruột dê."

Bởi vì không có thuốc tê, Lý Ngang cố gắng xử lý ngoại thương nhanh chóng hết mức, giảm bớt sự đau đớn cho thương binh.

Hiện tại, chỉ ngoại khoa hắn có thể lấy được có ba loại, sợi tơ, chỉ làm bằng ruột dê và chỉ bằng kim loại.

Sợi tơ không bị cơ quan hấp thu, chỉ bằng ruột dê thì có thể tự tiêu, nhưng gây ra phản ứng cho các cơ quan trong cơ thể, dễ gây lây nhiễm.

Tơ kim loại thì có khả năng co giãn cao, phản ứng với cơ thể cũng nhỏ, diệt khuẩn đơn giản, khuyết điểm là giá thành đắt đỏ.

'Nếu như về sau gặp phải thương thế nghiêm trọng hơn, vết thương nằm trong khoang bụng, nhất định phải dùng chỉ làm bằng ruột dê có thể tự tiêu, tốt nhất là dùng i-ốt để xử lý, triệt tiêu vi khuẩn.

Chẳng qua để xử lý bằng i-ốt điều kiện tiên quyết là phải có i-ốt. Muốn lấy được i-ốt, phải tìm ra axit sulfuric và tro tảo biển, để axit sulfuric và tro tảo biển phản ứng tạo ra i-ốt Kali hóa, i-ốt Natri hóa, rồi tạo ra i-ốt hydro hóa.

I-ốt hydro hóa lại phản ứng với axit sulfuric, tạo thành i-ốt đơn.

Mà muốn lấy được axit sulfuric, lại phải tìm được quặng kali nitrat cùng lưu huỳnh, áp dụng phương pháp nitrat hoá. . .'

Động tác khâu lại của Lý Ngang rất thành thạo nhanh chóng, nhưng suy nghĩ thì đã dạo chơi tới tận chân trời. Công nghiệp hiện đại liên quan mật thiết với nhau, dù chỉ là một sợi chỉ ruột dê vô khuẩn nho nhỏ, cũng cần đến trình tự làm việc phức tạp.

Một đám thôn dân và quân sĩ Trấn Phủ Ty, sợ hãi thán phục nhìn động tác khâu vá nhanh như chớp của Lý Ngang.

Vết thương vốn dữ tợn xấu xí, dưới đường kim khâu tài tình lại dần dần khép lại, chỉ còn lại từng vết sẹo hẹp dài.

"Kể lại kỹ càng quá trình những người này thụ thương."

Trình Cư Tụ xoay đầu lại, nhìn về phía Chu Bình Xuân.

"Vâng."

Chu Bình Xuân vô thức đứng thẳng dậy, nơm nớp lo sợ thuật lại.

Hai ngày trước, cũng chính là đêm ngày Mười bảy tháng Năm, có thôn dân đang ngủ thì nghe thấy trong chuồng gia súc nhà mình truyền đến tiếng chó sủa loạn và tiếng dê rừng kêu thảm.

Hắn tưởng rằng có sói hoang từ trên núi chạy xuống, lập tức cầm bó đuốc, đòn gánh đi ra ngoài.

Thê tử gõ vang kẻng đồng, đánh thức hàng xóm chung quanh.

Đánh sói là nghĩa vụ của toàn thể thôn dân, dù sao cũng không ai biết liệu sói hoang chui vào vào thôn, có tha súc vật hoặc là hài đồng nhà mình chạy mất không.

Đám người cầm cái xẻng cuốc chạy đến, dùng bó đuốc chiếu sáng chuồng gia súc, lúc này mới phát hiện cửa chuồng gia súc rộng mở, bên trong chết một con chó giữ nhà, ba con dê rừng,

Ngoài ra còn có hai con dê con mất tích, hoài nghi là bị bắt đi.

Trên thân thể chó và dê rừng tử vong, đều có vết cắn, vết cào, vết cắt rất nghiêm trọng, mất chân trước hoặc chân sau. Nhìn giống hành vi của các loại dã thú hung tàn như sói, báo, hổ.

Xét đến có hai con dê rừng bị bắt đi, có thể là đàn sói ba con hoặc là ba con trở lên.

Thôn xây dựa lưng vào núi, có kinh nghiệm phong phú đối với việc phòng ngự đàn sói hoang, ngày hôm sau lập tức tổ chức thôn dân và thợ săn, lên núi tìm kiếm tung tích đàn sói.

Trong quá trình tìm kiếm, chó săn của thợ săn Vương Lục Bảo bị tập kích kéo đi, Vương Lục Bảo tiến lên đuổi theo, nhưng không thể đuổi kịp.

"Ngươi chính là Vương Lục Bảo?"

Trình Cư Tụ quét mắt nhìn thợ săn chất phác trung thực, lưng đeo cung.

"Ngươi nhìn thấy thứ tập kích chó săn chứ?"

"Chỉ thấy một chút xíu."

Vương Lục Bảo kinh sợ gật đầu, đáp lời bằng giọng địa phương:

"Vật kia nằm rạp trên mặt đất, thân dài có lông dài màu đen, giống một con sói. Bỗng nhiên từ trong bụi cỏ xông tới, thoáng cái đã cắn chết chó của ta, kéo vào bụi cỏ, ta cũng không kịp bắn tên."

Trình Cư Tụ nhíu mày.

"Thân mọc đầy lông dài màu đen?"

"Đúng vậy, sáng sớm hôm nay chúng ta lại tổ chức nhân thủ lên núi tìm kiếm, rất nhiều người đều nhìn thấy."

Chu Bình Xuân nói:

"Vật kia giống một con sói lớn không có đuôi, từ trên núi lao xuống, phá nát tất cả lưới mà chúng ta đã bố trí.

Thợ săn trong thôn bắn tên về hướng nó, nhưng đều không thể bắn thủng bộ lông của nó, ngược lại còn bị nó xông vào đoàn người, khiến rất nhiều người bị thương.

Thẳng đến lớn nhỏ toàn thôn, đều phải cầm bó đuốc xua đuổi nó, mới đuổi được nó đi.

Ngài nhìn xem, đây chính là lưới đánh cá bị nó phá nát."

"Tứ chi chạm đất, trên thân mọc đầy lông dài màu đen, không có đuôi, sức lớn vô cùng, đao thương bất nhập, sợ lửa. . ."

Trình Cư Tụ tổng kết mấy đặc điểm, nhíu mày suy tư.

"Hành Tuần, có phải là Sa Hài Nhi không?"

Ngưu Ôn Thư hỏi:

"Yêu loại, cấp Năm, Nhất Tam Nhất.

Ngoại hình giống sói, vô cùng mạnh, dã thú trong núi thấy nó sẽ mỉm cười, tự động nhào vào để nó nuốt chửng. Sáu mươi năm trước từng có người chính mắt trông thấy ở Lương Khê Huệ Sơn."

"Cũng có khả năng này."

Trình Cư Tụ gật đầu nói:

"Chẳng qua những loại yêu ma cấp thấp có những đặc này thực sự quá nhiều.

Bằng vào các đặc điểm bộ lông màu đen, đao thương bất nhập, còn có thể là 【 Hạc chi 】, 【 Tê khuyển 】, 【 Người sói 】.

Cụ thể là loại nào còn cần thêm một bước kiểm nghiệm.

Ngưu phán quan, thả Tế Khuyển* ra ngửi đi."

(* Chú: Một giống chó ở Sơn Đông, được xem là nguyên hình của Hạo Thiên Khuyển.)

"Vâng."

Ngưu Ôn Thư quay người, để thuộc hạ dắt tới một con chó cao gầy màu trắng đen.

Tế Khuyển có thân hình cao gầy, tứ chi thon dài, hai lỗ tai rủ xuống, vành tai bo tròn, hai mắt rất linh động nhanh nhạy.

Dù vừa rồi mới đuổi theo đội ngũ người ngựa chạy mười lăm dặm đường núi, cũng không mệt mỏi bao nhiêu.

"Loại chó này, là loại được nội bộ Trấn Phủ Ty bồi dưỡng riêng, từ nhỏ đã tiếp nhận sàng chọn và huấn luyện khắc nghiệt, mỗi một con đều được sản xuất ở Trường An.

Có thể tìm được vết máu, vết mồ hôi, mùi rượu, nhiều loại mùi khác trong túi thơm, cũng có thể tiến hành truy tung khóa chặt mục tiêu từ cự ly xa.

Ba trăm năm qua nó giúp Trấn Phủ Ty cùng Nha Môn các nơi phá được hàng ngàn hàng vạn vụ án, tiêu diệt một lượng lớn bè lũ buôn người."

Trình Cư Tụ thuận miệng giải thích,

Binh sĩ Trấn Phủ Ty phụ trách dắt Tế Khuyển, để nó đi đánh hơi lưới đánh cá rách tơi tả, trên mặt cũng trưng ra biểu lộ vinh dự tự hào.

Mặc cho từ một góc độ nào đó, quân hàm của con Tế Khuyển này còn cao hơn cả hắn.

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.