Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt được

Phiên bản Dịch · 1554 chữ

Trình Cư Tụ ôn hòa hỏi:

"Lục Gia có khi dễ kẻ yếu? Hãm hại dân lành không?"

"Không có, không có."

Trên trán Lục Văn Lâm chảy mồ hôi lạnh.

"Loại chuyện này trong nhà không ai dám làm."

Trình Cư Tụ tiếp tục hỏi:

"Vậy có cưỡng đoạt, âm mưu tranh giành của cải của người khác không?"

"Không có, không có."

Lục Văn Lâm lau mồ hôi trên trán.

"Ta luôn căn dặn thuộc hạ trong hiệu buôn phải an phận làm ăn, không dám làm những việc vi phạm pháp luật Ngu quốc."

Trình Cư Tụ gật nhẹ đầu.

"Vậy có coi nam nữ nô bộc như heo chó, tùy ý phạt trượng đánh mắng không?"

"Chuyện này. . ."

Biểu lộ của Lục Văn Lâm cứng đờ, lúng ta lúng túng nói:

"Xưa nay ta không hỏi đến chuyện trong nội trạch."

Trong nháy mắt, sắc mặt Điền Thị bên cạnh trở nên trắng bệch, nhưng Trình Cư Tụ cũng không thèm nhìn bà ta, tiếp tục hỏi:

"Vậy trong nội trạch, hẳn không có chuyện ngược đãi thị thiếp, lặng lẽ dìm chết hài nhi do thị thiếp sinh ra đấy chứ?"

Cạch.

Điền Thị bị dọa đến lui lại mấy bước, phần lưng đập vào cạnh bàn gỗ, khiến bát sứ đắt đỏ trên bàn lật úp, canh tuyết yến dưa gang đổ ra đầy bàn.

"Cư, Cư Tụ, "

Toàn thân Điền Thị run rẩy, lắp bắp nói:

"Ta là mợ của ngươi mà, chúng ta là người một nhà. . ."

"Ngậm miệng."

Trình Cư Tụ hơi vung tay lên, phi kiếm bên eo đột nhiên rời khỏi vỏ, đâm về hướng mi tâm Điền Thị, để lại trên trán bà ta một vết kiếm hẹp dài.

"Đúng là nên giết chết ngươi."

Giọng nói Trình Cư Tụ lạnh như hàn băng, mặc kệ Điền Thị xụi lơ ngã ngồi dưới đất, sợ đến nỗi không thể kiềm chế bài tiết, thu hồi phi kiếm, quay đầu nhìn về phía Lục Văn Lâm đang nơm nớp lo sợ, thản nhiên nói:

"Cữu cữu, hưu bà ấy đi."

"Hả?"

Lục Văn Lâm không tin nổi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy biểu lộ trên mặt Trình Cư Tụ không có bất kỳ thay đổi gì chỉ lạnh lùng lặp lại:

"Cữu cữu, hưu bà ấy đi."

"Được, được, cữu cữu sẽ hưu bà ấy."

Lục Văn Lâm bỗng nhiên lấy lại tinh thần, run rẩy nhận lấy giấy bút nô bộc đưa tới, qua quýt viết một lá thư bỏ vợ.

Toàn bộ Lục Gia, đều dựa vào Trình Cư Tụ để thịnh vượng phát đạt, không có quyền gì để phản đối.

"Được rồi, ngay đêm nay đi thu dọn đồ đạc, để bà ấy cùng đám nô bộc bà ấy mang tới quay về quê quán."

Trình Cư Tụ lạnh lùng nhận lá thư bỏ vợ.

"Trước đó hiệu buôn Lục Gia do Điền Thị quản lý cũng bán hết đi. Về sau Lục Gia cũng không cần làm ăn nữa, bỏ tất cả tiền bạc vào tiền trang, hàng tháng nhận lấy lợi tức. Kẻo có tiền lại ra ngoài sinh sự. Mặt khác, dọn một phòng trong Lục Phủ cho Tịch Tuệ chuyển tới ở."

"Được, được."

Lục Văn Lâm khúm núm gật đầu không dứt, mà hai đứa con trai của Điền Thị thì mặt xám như tro tàn —— Mẫu thân của họ bị hưu, thì quyền kế thừa của họ cũng sẽ bị tước đoạt, chuyển cho huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ ở nhị phòng hoặc là tam phòng, chính bọn họ thì biến thành con riêng không có thân phận, bị người ta khinh bỉ nhất.

"Biểu ca, ngươi bỏ qua cho mẫu thân đi, bà ấy cũng chỉ vì chúng ta. . ."

Hai người khóc quỳ rạp xuống đất, ôm đùi Trình Cư Tụ, nhưng mà Trình Cư Tụ chỉ tùy ý gọi gió thổi bay hai người ra xa.

"Nhật Thăng."

Trình Cư Tụ để Lục Y ở lại đại sảnh, quay người đi cùng Lý Ngang ra khỏi Lục Phủ.

"Để Nhật Thăng chê cười rồi."

Trình Cư Tụ thở dài lắc đầu.

"Người trong nhà nông cạn, không hiểu chuyện."

"A. . ."

Lý Ngang lúng túng khoát khoát tay, Trình Cư Tụ giải quyết dứt khoát, xử lý gia sự cũng có thể nói là mạnh mẽ vang dội.

"Đúng rồi, ta đuổi theo mùi của con ngựa nhà ta. Con ngựa kia thường xuyên được ăn đồ ăn đặc biệt đến nhà Tịch Tuệ, sau đó mới tới đây."

Trình Cư Tụ tùy ý nói:

"Có phải rất hiếu kỳ, người áo đen trước đó giằng co với ta trong đình viện kia là ai không?"

Lý Ngang gật đầu.

"Có chút chút."

Dựa theo những gì Bồ Lưu Hiên nói ngày đó, thì trong thế hệ trẻ tuổi, người có thực lực như Trình Cư Tụ cũng không tính là quá nhiều.

"Người đó đã từng là Bạch Cốt Từ Hàng Thánh nữ của Ma giáo."

Trình Cư Tụ nhìn biểu lộ kinh ngạc trên mặt Lý Ngang, cười ha ha nói:

"Yên tâm, ba trăm năm trước phái cấp tiến trong Bạch Cốt Từ Hàng đã bị tận diệt cùng các môn phái Ma giáo khác rồi.

Hiện tại còn sót lại một chi này, xem như một minh hữu phụ thuộc vào Học Cung.

Mà Thánh nữ Bạch Cốt Từ Hàng cũng có mấy vị, không 'Hiếm thấy' như trong tiểu thuyết thoại bản đâu."

"Vậy sư huynh và nàng là. . ."

"Trước kia lúc ta vừa hành tẩu giang hồ, đã đi truy tra một hung án liên hoàn. Lúc đó ta còn trẻ, không có kinh nghiệm gì, không biết thân phận của nhau, đều coi đối phương là kẻ địch Ma giáo chuyên đi buôn người. "

Trình Cư Tụ tùy ý nói:

"Cho nên ta xuống tay hơi nặng một chút."

Lý Ngang nhướn một bên mày, hỏi:

"Hơi nặng một chút?"

"Hạ độc, trùm bao tải, dùng côn đánh cho một trận, chở trên thuyền, cột xích sắt đưa đến giữa sông, uy hiếp ném nàng ta xuống sông cho cá ăn để tiến hành thẩm vấn."

Trình Cư Tụ bình tĩnh kể lại quá khứ ‘huy hoàng’.

"Về sau đôi bên trao đổi thân phận, thẳng thắn với nhau."

Lý Ngang chép chép miệng.

"Nàng ấy. . . tha thứ cho sư huynh rồi?"

"Không, sau khi ta thả nàng, hai người cùng nhau phá vụ án kia xong xuôi, tiêu diệt Ma giáo chân chính thì nàng truy sát ta sáu năm."

Khuôn mặt Trình sư huynh vẫn bình tĩnh như cũ.

"Từ thập vạn hoang sơn đến Vô Tận Hải, từ Ngu Quốc đến Chu Quốc, từ sa mạc đến núi tuyết.

Đầu độc, bố trí mai phục, ám sát, thậm chí dịch dung trang điểm thành người khác để tiếp cận ta. Đôi bên đều có thắng có bại, ta cũng thường xuyên bắt được nàng."

"Vậy thật đúng là. . ."

Khóe miệng Lý Ngang giật giật, đây là tình yêu thần tiên hận càng nhiều yêu càng sâu đó sao?

Bắt thả, thả bắt, hai người này đang kiếm điểm công đức phóng sinh à?

"Chẳng qua ngươi yên tâm, ta và nàng đều đồng thuận là sẽ không ảnh hưởng đến những người khác."

Trình Cư Tụ mỉm cười nói:

"Chính là về sau nếu trên đường sư đệ gặp một bà lão mắt bị mù nhờ dẫn đường, ông lão bảo con trai bị hổ bắt đi, nữ tử có phụ mẫu chết vì bọn trộm cướp thì phải cẩn thận một chút, đừng dùng nước và lương khô họ đưa cho đệ."

. . . Rốt cuộc bình thường hai ngươi đã làm gì vậy?

Lý Ngang do dự nói:

"Sư huynh, có phải nàng thích huynh không?"

Nhìn không ra, Trình sư huynh bình thường chững chạc đàng hoàng hoá ra cũng rất. . . phong lưu.

"Nàng ấy từng nói lời tương tự."

Trình Cư Tụ gật đầu nói:

"Chẳng qua trước kia mẫu thân ta thường nói với ta, nữ nhân càng xinh đẹp, lời nói càng không thể tin."

Hả? Chẳng lẽ lệnh tôn họ Ân tên Tố Tố?

Lý Ngang mới vừa yên lặng tự bổ sung một câu trong lòng, liền nghe Trình Cư Tụ đột nhiên chuyển hướng:

"Nhưng mẫu thân ta cũng rất xinh đẹp, cho nên lời nàng nói cũng không thể tin hoàn toàn.

Bởi vậy, lời nữ nhân xinh đẹp nói cũng có thể tin tưởng một phần nào đó. Tuỳ từng trường hợp mà có thể chuyển dịch giữa tin và không tin."

. . . Sư huynh đang luyện Càn Khôn Đại Na Di sao? Nghiên cứu nghịch lý triết học của Ân Tố Tố?

Tâm sự một chút, Trình Cư Tụ có vẻ rất vui, cười ha ha, cởi mở nói:

"Tóm lại, ta về trước nhé, sư đệ cũng về nhà sớm nghỉ ngơi đi. Chuẩn bị hành lý đi Trường An, mấy ngày nữa là đi rồi."

"Vâng."

Lý Ngang và Trình Cư Tụ chia tay ở cổng Lục Gia, hắn đến nhà Tịch Tuệ báo tin, lấy kềm trợ sinh, cùng Sài Thúy Kiều trở về Bảo An Đường.

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.