Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia pháp

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

Thành Nam Y Châu, Lục Phủ đèn đuốc sáng trưng.

Một nữ tử mảnh khảnh vận hoa phục có khuôn mặt cay nghiệt, bờ môi mỏng như đao gọt, đang ngồi ngay ngắn trên ghế tại chính sảnh Lục Phủ, cầm đĩa nâng bát canh tuyết yến hầm dưa gang, dùng chiếc thìa sứ nạm vàng, chậm rãi ăn dưới sự hầu hạ của thị nữ.

Điền Thị, thê tử tái giá của chủ nhân Lục Phủ Lục Văn Lâm, đương gia chủ mẫu hiện tại của Lục Gia.

"Mẫu thân, chúng ta đi ngủ được chưa? Sắp đến giờ Sửu rồi."

Hai nhi tử mười mấy tuổi của Điền Thị ngồi bên cạnh, buồn ngủ ngáp không ngớt.

Điền Thị lườm bọn hắn, hừ lạnh nói:

"Ngủ cái gì, trước tiên phải trừng trị con tiện tỳ Tịch Tuệ kia rồi nói sau.

Ta tưởng rằng nhét nó vào trong tiểu viện thành Đông, liền có thể khiến nó thối rữa ở đó luôn, không nghĩ tới con nữ nhân hạ tiện kia vẫn nghĩ cách cấu kết với cha ngươi, đã hoài thai.

Hôm nay thừa dịp cha ngươi say rượu, nhất định phải đánh chết Tịch Tuệ, nếu thật sự để nó sinh hạ nhi tử, nói không chừng mười mấy năm sau lại sẽ có khó khăn trắc trở gì. . ."

Bạch bạch bạch.

Một nô bộc trán chảy mồ hôi lạnh, chạy vào chính sảnh, bờ môi hơi run rẩy

Điền Thị cũng không ngẩng đầu lên hỏi:

"Tịch Tuệ đâu, mang vào."

"Phu nhân, không mang Tịch Tuệ đến, Lý Tiểu đại phu đỡ đẻ cho nàng ấy lại theo tới đây."

"Đỡ đẻ? Lý Tiểu đại phu?"

Điền Thị hơi sững sờ, trong đầu như chớp giật, hiện lên những chuyện phiếm mới nghe được ban ngày.

"Chính là kẻ năm nay nhận được thư đề cử Học Cung?"

"Là hắn."

Lạch cạch.

Đĩa sứ nặng nề đập lên bàn phủ vải mềm bằng tơ lụa, Điền Thị đứng bật dậy khỏi ghế, mắng xối xả:

"Các ngươi làm việc thế nào đấy hả?! Không mang Tịch Tuệ đến, còn mang phiền phức về nhà? !"

"Chuyện này, chuyện này, chúng ta cũng không biết đỡ đẻ cho Tịch Tuệ chính là Lý Tiểu đại phu."

Nô bộc oan ức nói:

"Chưa từng nghe nói có bà để nam chui vào phòng sinh, đã bao giờ có loại chuyện này. . ."

"Nô tài vô dụng chó chết!"

Điền Thị tức giận đến dùng sức vỗ bàn.

"Mau đưa hắn đi, tặng lễ, vỗ về, tóm lại đừng để hắn vào Lục Phủ. . ."

"Muộn rồi."

Giọng nói của Lý Ngang từ xa mà đến, hắn rảo bước lên phía trước, đi theo phía sau là đám quản gia nô bộc sắc mặt ủ ê.

Lý Ngang dừng bước lại, chắp tay với Điền Thị.

"Tham kiến Điền phu nhân."

"Là Lý Tiểu đại phu à."

Nháy mắt Điền Thị thay đổi biểu lộ, ấm áp dịu dàng sai đứa con trai:

"Xung nhi, mau chuyển cái ghế dựa tới cho Lý Tiểu đại phu."

"Không cần đâu."

Lý Ngang khoát tay, thản nhiên nói:

"Nói thẳng vào vấn đề đi, Điền phu nhân, ta muốn biết. Ban đêm quản gia nô bộc của ngài cầm dây thừng bó đuốc, xông vào nhà dân, uy hiếp muốn bắt cóc sản phụ vừa sinh sản xong, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."

Thấy kẻ đến không có ý tốt, biểu lộ Điền Thị lạnh đi, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Chấp hành gia pháp."

Lý Ngang hỏi dồn:

"Gia pháp vì tội gì?"

"Trộm cắp."

Điền Thị trấn tĩnh tự nhiên nói:

"Tháng trước nữ nhân Tịch Tuệ kia trộm cắp hai trăm văn tiền từ khố phòng trong phủ, theo gia pháp Lục Gia, cần dùng trượng đáng nàng ta hai mươi hèo."

Thêu dệt, bịa chuyện ngay tại chỗ.

Lý Ngang buông tay nói:

"Chứng cứ đâu?"

"Có nhân chứng là đủ rồi, mấy tên nô bộc trong phủ đều có thể làm chứng."

Điền Thị thản nhiên nói:

"Ngược lại Lý Tiểu đại phu à, Lục Gia ta chấp hành gia pháp, hình như không liên quan đến ngài thì phải?"

Lý Ngang lắc đầu nói:

"Phu nhân xem mạng người như cỏ rác ở ngay trước mặt ta, vậy thì có quan hệ đến ta rồi."

Không biết là tiếng nói hai người quá vang dội, hay là có nô bộc mật báo, nam chủ nhân Lục Phủ, Lục Văn Lâm trên mặt vẫn còn ửng hồng do say rượu, rời khỏi buồng trong, đi vào đại đường, cười ha hả chắp tay nói với Lý Ngang:

"Hoá ra là Lý Tiểu đại phu đến thăm, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa rồi. Cháu ta cũng là đệ tử Học Cung, tất cả mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói "

"Ta nghĩ rằng."

Lý Ngang thở dài nói:

"Học Cung không chỉ đánh giá thiên phú của đệ tử, mà càng chú trọng phẩm tính đạo đức của đệ tử hơn.

Nhìn thấy việc ác lẽ ra nên ngăn cản mà không ngăn cản, thì không có tư cách làm học sinh của Học Cung."

Nhận được thư đề cử của Học Cung chỉ mới là bắt đầu. Trong sách nhỏ Bồ Lưu Hiên đưa cho hắn, cũng không e dè đề cập đến một số học sinh cùng với gia trưởng, để có thể loại bỏ vài đối thủ cạnh tranh trong cuộc thi nhập học Học Cung, sẽ dùng đủ loại thủ đoạn hạ lưu.

Ví dụ như, lấy danh nghĩa là kết giao bạn tốt, điều người hầu trong nhà ( bên cạnh người giàu luôn có nô bộc sẵn sàng phục vụ), đến bên cạnh đối thủ cạnh tranh. Nô bộc đó sẽ dạy cho đối thủ những hoạt động hoang dâm xa xỉ chủng loại phong phú trong thành Trường An, khiến cho đối phương trầm mê trong động tiêu tiền.

Hoặc là, đào móc tất cả lịch sử đen tối của những người cạnh tranh khác, nặc danh báo cáo người đó phẩm hạnh không đoan chính, đạo đức khuyết thiếu, từ đó hủy đi tư cách nhập học của đối thủ cạnh tranh.

Có thể coi là dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Cho nên, khi nô bộc Lục Phủ muốn trói người ngay trước mặt Lý Ngang, mọi chuyện đã không còn cách nào cứu vãn.

"Lý Nhật Thăng!"

Điền Thị lạnh nhạt:

"Ngươi còn không phải đệ tử Học Cung, không có tư cách dạy dỗ Lục Gia chúng ta về phẩm tính đạo đức!

Huống chi Tịch Tuệ là thị thiếp của Lục Phủ ta, nói toạc ra, đương gia chủ mẫu là ta có tư cách xử phạt nàng ta.

Dù có đánh chết tươi. ."

"Ngươi muốn đánh chết ai?"

Một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến, tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Trình Cư Tụ nắm tay Lục Y, rảo bước đi tới.

Lý Ngang nhướn mày.

"Sư huynh?"

Lưng Lục Văn Lâm cứng đờ, lúng ta lúng túng nói:

"Cư Tụ. . ."

Hai đứa con trai Điền Thị rùng mình.

"Biểu ca. . ."

Trình Cư Tụ đi vào đại sảnh, chắp tay chào Lục Văn Lâm, nhàn nhạt kêu một tiếng "Cữu cữu", không để ý đến Điền Thị cùng hai đứa con trai đang chào đón, quay đầu nhìn về phía Lý Ngang, cười khổ nói:

"Để sư đệ chê cười rồi."

"Sư huynh ngươi là người Lục Gia sao?"

"Ta là cháu trai."

Trình Cư Tụ cười khổ nói:

"Năm ta bảy tuổi phụ mẫu đều mất, mới cùng lão bộc tới Trường An tìm cữu cữu đang làm ăn ở đó để nương tựa, kết quả lại bị lạc mất phải lưu lạc đầu đường, may mắn lúc ấy được lão sư còn ở Trường An thu dưỡng, mang vào Học Cung."

Lý Ngang gật nhẹ đầu.

"Hoá ra là như vậy."

"Biểu ca. . ."

Hai đứa con trai Điền Thị cảm thấy không ổn, kiên trì tiến lên một bước, nhưng Trình Cư Tụ cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Lục Văn Lâm.

Lục Văn Lâm trông bộ dạng có vẻ hiền lành, khi đối mặt với cháu của mình, hai tay lại khẽ run, không biết đặt vào đâu cho phải, lúng túng nói:

"Cư Tụ, sao về nhà mà không nói cho cữu cữu một tiếng."

"Điệt nhi nhận trách nhiệm làm hành tuần của Học Cung, cần che giấu tung tích.

Mặt khác, điệt nhi cũng muốn xem xem, lúc mình không có ở đây, Lục Gia có mượn danh nghĩa Học Cung, hoành hành trong thôn, khi dễ người lương thiện hay không."

Trình Cư Tụ lạnh lùng quét mắt nhìn Điền Thị, mặc dù Điền thị chưa từng lợi dụng danh nghĩa Học Cung để kiếm chác lợi ích, nhưng chỉ cần tin tức lan truyền ra ngoài, Lục Gia là thân thuộc duy nhất của hắn, luôn có thể đạt được sự "Nịnh nọt" và "Thuận tiện" mà các lộ nhân sĩ dâng lên

Trong tình huống không phải trả giá quá lớn, từ một tiểu thương không có bất cứ căn cơ gì, xuôi gió xuôi nước trở thành đại hộ trong thành Y Châu.

Đáng tiếc là, tiếp cận quyền lực, sẽ khiến một số người tưởng lầm rằng bọn họ đã có được quyền lực.

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.