Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phách lối

Phiên bản Dịch · 1547 chữ

"Của đệ đây."

Trình Cư Tụ kết thúc quá trình thi triển Chú Thiết thuật, lại gọi gió ra để làm nguội cây kềm trợ sinh vừa được chế tạo hoàn tất, đưa kềm trợ sinh bằng bạc cho Lý Ngang.

"Đa tạ sư huynh."

Lý Ngang cầm cái kềm lên, nhìn hai người trong đình viện, ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ về phía Tây, do dự nói:

"Thật sự không sao chứ? Có cần ta đi thông báo Trấn Phủ Ty ở thành Tây không?”

"Không cần lo lắng, thật sự không sao."

Trình Cư Tụ lạnh nhạt lắc đầu.

"Trong chuồng ngựa có ngựa, cưỡi ngựa cho nhanh. Mau đi đi, cứu người quan trọng hơn."

"Vâng."

Lý Ngang dắt ngựa từ trong chuồng ra, đóng cửa phòng, cố gắng giẫm lên bậc cửa mới leo được lên lưng ngựa, quay về nhà Lục Y.

Ầm!

Lý Ngang đẩy cửa viện nhà Lục Y ra lần nữa, xông vào trong phòng.

Tình trạng mẫu thân Lục Y trông vẫn không khả quan cho lắm, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.

"Nước nóng!"

Bà đỡ bưng nước nóng tới, Lý Ngang dùng nước rửa mặt ngoài kềm trợ sinh một lần, lại dùng khăn vải sạch sẽ đã nấu qua vắt thật khô để lau.

Đầu tiên hắn duỗi lưỡi kẹp trái ra, sau đó lại duỗi lưỡi kẹp phải, rồi từ từ kẹp cây kềm trợ sinh lại.

Đợi đến tử cung co bóp, dùng cử động vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi từ từ kéo đầu thai nhi ra, chờ nhìn thấy thai nhi rồi, liền tháo cây kềm trợ sinh Forceps ra. Lý Ngang tiếp tục dùng bàn tay đưa thai nhi ra ngoài, đặt trên bụng mẫu thân Lục Y, giữ ấm, lau khô cho bé.

"Oe oe e e —— "

Tiếng khóc của hài nhi tuy yếu ớt nhưng rất vững vàng. Lý Ngang chạy một vòng lớn trong thành, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, lui lại nửa bước dựa vào ghế, giao thai nhi cùng sản phụ cho bà đỡ kinh nghiệm phong phú chăm sóc.

"Thiếu gia. . ."

Sài Thúy Kiều đau lòng dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán Lý Ngang.

"Có mệt không?"

"Cứu được người là tốt rồi."

Lý Ngang mấp máy đôi môi khô khốc, mệt mỏi nói:

"Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tháp phù đồ, lúc này chẳng khác nào xây mười bốn tháp phù đồ. . ."

Hắn liếc nhìn Lục Y không ngừng lau nước mắt, mẫu thân Lục Y sắc mặt tái nhợt nhưng lại khẽ nở nụ cười, cùng hài nhi không ngừng khóc oe oe trong ngực nàng. Lý Ngang khẽ cười một tiếng, dùng nước sạch rửa tay và cây kềm trợ sinh.

"Mẫu tử bình an, mẫu từ bình an."

Hai tay bà đỡ không ngừng vỗ bắp đùi mình, kích động nói với mẫu thân Lục Y:

"Hơn nữa còn là đệ tử Học Cung, Văn Khúc tinh trên trời đích thân giúp ngài đỡ đẻ. Tịch phu nhân à, chắc hẳn tương lai tiểu công tử của ngài cũng sẽ đi theo con đường đọc sách thành tài!

Bà đỡ ta giúp người đỡ đẻ mấy chục năm, chưa từng thấy ai có thể sử dụng cái kềm kẹp hài nhi ra, không hổ là đệ tử Học Cung, Văn Khúc tinh trên trời. . ."

Mẫu thân Lục Y—— nữ tử tên là Tịch Tuệ kia nở nụ cười mệt mỏi, nhẹ nhàng ra hiệu cho Lục Y.

Lục Y lập tức hiểu ý, lui lại nửa bước định hành đại lễ với Lý Ngang.

"Đừng đừng đừng, "

Lý Ngang vội vàng ngăn cản cô bé cũng không nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi.

"Xem như ta xin các người, động một chút lại dập đầu, không nhận nổi, không nhận nổi."

"Có gì mà không nhận nổi, Tiểu Lang Quân ngài là Văn Khúc tinh trên trời, dập đầu cũng có thể giúp chúng ta hưởng sái chút phúc khí."

Bà đỡ cười ha ha vỗ đùi, sau khi hỏi thăm, Lý Ngang mới biết gia cảnh nhà Lục Y.

Mẫu thân Lục Y tên Tịch Tuệ, là thanh quan bán nghệ trên thuyền hoa ở Y Châu. Mười năm trước được một phú gia nhìn trúng, chuộc thân cho, vốn là muốn cưới về nhà làm tiểu thiếp.

Nhưng mà tình nhân cũ của nàng lại lấy một người vợ hung dữ, chính thất không đồng ý nên đành phải nuôi ngoại thất ở nhà nhỏ thành Đông.

Khổ nỗi, Tịch Tuệ được chuộc thân không bao lâu liền hạ sinh Lục Y. Nếu tính theo thời gian, khi có mang Tịch Tuệ còn ở trên thuyền hoa, thân thế Lục Y liền bị đặt một dấu chấm hỏi lớn.

Trải qua khó khăn trắc trở, mẫu nữ Tịch Tuệ liền không có bất cứ thân phận gì, đến thị thiếp hèn mọn nhất và con gái tư sinh cũng không phải.

Thời gian qua sống cũng khá kham khổ, thỉnh thoảng còn bị đương gia chủ mẫu, cùng đám quản gia nô bộc làm khó dễ, cắt xén tiền trợ cấp vốn đã không nhiều lắm.

Ngay cả lần sinh sản này, đều bị đương gia chủ mẫu dặn dò, không để các bà mụ giỏi trong thành đỡ đẻ cho Tịch Tuệ, muốn để Tịch Tuệ chết trên giường sinh, kẻo nàng sinh ra con trai, tương lai có thể tranh đoạt di sản với con cái của chủ mẫu.

Lại là một câu chuyện dơ bẩn của đại gia tộc.

Lý Ngang yên lặng lắc đầu, đột nhiên, ngoài cửa viện vang lên tiếng người ồn ào.

"Tịch Tuệ đâu rồi? Bảo nàng ta ra đây!"

Biểu lộ vui sướng trên mặt Tịch Tuệ và Lục Y vụt tắt, sắc mặt bà đỡ cũng tái mét.

"Cái này, cái này, người của Lục Phủ đến?"

"Nhanh như vậy sao?"

Lý Ngang nhướng mày, quay người đi ra cửa phòng, liền thấy một nam tử trung niên vận phục sức quản gia, đang dẫn theo mấy tên nô bộc, ngang tàng đứng trước cổng.

Lý Ngang nhíu mày hỏi:

"Các ngươi là ai?"

"Chúng ta là ai? Ta còn hỏi ngươi là ai thì có!"

Nam tử trung niên vận phục sức quản gia kia dò xét Lý Ngang từ trên xuống dưới một phen.

"Hơn nửa đêm phi ngựa trên đường, tiếng vang huyên náo đến nửa cái Y Châu này cũng nghe thấy.

Một nam tử như ngươi, nửa đêm canh ba ở trong phòng sản phụ, có còn coi cương thường luân lý ra gì không? Truyền đi Lục Gia ta còn mặt mũi gì nữa?"

Quản gia đang nói, lại liếc mắt thấy Lục Y đang chạy ra khỏi phòng, cười lạnh nói:

"Tiểu tiện tỳ, mẫu thân của ngươi đâu, bảo nàng ta ra đây, quay về nhận gia pháp."

"Sản phụ vừa sinh xong liền phải nhận gia pháp?"

Biểu lộ của Lý Ngang bỗng trở nên lạnh lùng.

"Các ngươi xem mạng người như cỏ rác sao?

Ta cũng muốn biết, cả Y Châu này có ai dám phách lối như vậy."

"Phách lối? Ngay cả Lục Gia ngươi cũng không biết liền nói chúng ta phách lối? Thức thời thì tranh thủ thời gian cút sang một bên, nếu không ta trói luôn cả ngươi bây giờ."

Một nô bộc cười lạnh, từ phía sau lấy dây thừng ra, vừa muốn tiến lên, liền bị một tên đồng bọn đầu trọc khác giựt mạnh lại.

"Lý, Lý. . . Lý Tiểu đại phu."

Sắc mặt nô bộc đầu trọc từ đỏ chuyển sang trắng, hạ giọng lắp bắp nói với quản gia bên cạnh:

"Trần quản gia, đây, đây là Lý Tiểu đại phu ngày hôm nay vừa nhận được thư đề cử của Học Cung!

Ta từng gặp khi đến bờ sông Y Thuỷ mua thức ăn trong phủ!"

"Cái gì?!"

Trần quản gia như bị sét đánh, sắc mặt liên tục biến đổi, nháy mắt giọng nói cũng nhẹ đi nhiều.

"Là, là Lý Tiểu đại phu ngài giúp Tịch Tuệ đỡ đẻ à?"

"Là ta."

Lý Ngang lạnh nhạt gật gật đầu.

"Có vấn đề gì không?"

"Không, không có."

Trông Trần quản gia cứ như vừa uống phải độc dược, bối rối chắp tay.

"Vậy không có việc gì. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả. Có thể để Lý Tiểu đại phu hỗ trợ đỡ đẻ, đó là phúc phận của Tịch Tuệ. Vậy tại hạ xin cáo lui."

"Muốn đi?"

Lý Ngang nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lục Y bên cạnh để an ủi.

"Không phải mới vừa rồi các ngươi còn muốn trói luôn cả ta sao? Đúng lúc lắm, mang ta đến thăm Lục Phủ đi. Ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc Lục Phủ trông như thế nào. Đừng có lén bỏ chạy, nếu các ngươi không dẫn đường, ngày mai ta sẽ đi gõ trống giải oan ở Phủ Thái Thú.

Cũng đừng nghĩ đến chuyện bịt miệng ta, trước khi tới đây, ta đã gặp người của Học Cung."

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.