Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm người

Phiên bản Dịch · 1754 chữ

"Không định tham gia?"

Tống Thiệu Nguyên sửng sốt, các bạn học ngồi chung quanh cũng hơi kinh ngạc.

Tất cả học sinh trẻ tuổi trình độ tầm trung trở lên ở Châu Học, đều giấu trong lòng mộng tưởng có thể lọt vào mười vị trí đầu trong kỳ thi tỉnh, tiến về Trường An tham dự vòng sơ thí của Học Cung.

Chỉ cần có thể trổ hết tài năng đậu cuộc thi nhập học cạnh tranh kịch liệt, tiến vào Học Cung, thì có nghĩa là từ đây cá chép sẽ hóa rồng. Thậm chí còn mang lại vinh quang cho cả gia tộc, để cả gia tộc có thể phát đạt thịnh vượng trong tương lai mấy chục năm tới.

Một số đại tộc muốn trở thành thế gia hào môn ngàn năm, để kéo dài vận mệnh gia tộc, đã dốc hết sức lực đầu tư vào phương diện giáo dục, dạy bảo đệ tử trong tộc. Họ cũng dùng tiền đi nơi khác tìm kiếm hài đồng thông tuệ trời sinh, chuyển cả gia đình bọn họ về dưới trướng, để những hài đồng đó tiếp nhận giáo dục trong học đường gia tộc.

Ở một phương diện khác, các gia tộc còn phân một phòng hoặc thậm chí vài phòng trong gia tộc ra, di chuyển đến các châu phủ biên thuỳ Ngu Quốc có trình độ giáo dục tương đối lạc hậu, để tăng tỷ lệ đệ tử trong gia tộc có thể thông qua thi tỉnh, tiến vào Học Cung.

Loại hành vi này, còn khiến một số tiểu phú gia bắt chước, chuyển nhà sớm hẳn mười năm. Khiến cho tại một số châu phủ biên thuỳ, sự thù hận giữa người phương Bắc và người phương Nam, người phương Tây và người phương Đông ngày càng nghiêm trọng.

Vì cơ hội tấn thăng hư vô mờ mịt này, khắp thiên hạ không biết có bao nhiêu học sinh lật đến rách điển tịch, bao nhiêu gia trưởng hao hết tâm huyết.

"Vì sao không tham gia?"

Tống Thiệu Nguyên ân cần nói:

"Là không có lòng tin, hay là gần đây bận quá? Nếu như là vì muốn tiết kiệm năm quan phí thi tỉnh, ta có đây."

Một người bên cạnh vừa cười vừa nói:

"Thiệu Nguyên huynh nói gì vậy chứ, mấy ngày nay ai không biết danh tiếng Bảo An Đường tại thành Y Châu. Ta nghe nói ở nơi khác còn có phú thương đặc biệt đến Y Châu tìm Nhật Thăng chữa bệnh, sao hắn lại móc không ra năm quan phí chứng thực chứ.

Theo ta thấy, Nhật Thăng đây là cảm thấy làm lang trung kiếm tiền dễ quá, không cần thiết phải xem điển tịch Khổng Mạnh làm gì nữa."

"Đúng vậy, dù sao thì có học đã sao, cuối cùng không phải cũng vì tiền sao? Còn không bằng thừa dịp đang có danh thanh, một bước lên trời. Giống như vị Vu y sư kia."

Một đám đồng môn cười phá lên, tập tục của giới sĩ phu là như thế. Đám sĩ tử này, trừ người đọc sách ra thì rất khinh thường những nghề nghiệp khác.

Lý Ngang thấy thế, chân mày hơi nhíu lại, hơi khó chịu với ngữ khí ngả ngớn của họ, cùng với những lời bình luận so sánh mình với Vu Miểu Thủy.

Vu Miểu Thủy cũng xứng sao?

"Đừng nói lung tung."

Tống Thiệu Nguyên nhướng mày, không khách khí nói với các bằng hữu thường ngày vẫn cùng mình du sơn ngoạn thủy:

"Thầy thuốc hành y tế thế, cứu tính mạng người ta, chẳng lẽ không hơn những kẻ đọc sách chỉ học vẹt, gặp chuyện chỉ biết bó tay nói suông sao?

Mà ta đã tận mắt thấy kỹ thuật bó xương của Nhật Thăng, tuyệt đối không phải hạng người lừa đời lấy tiếng như Vu Miểu Thủy kia có thể so sánh."

Hắn quay đầu, nghiêm túc nói với Lý Ngang:

"Nhật Thăng, chuyện này ngươi đừng vội vã quyết định, đợi buổi tối ta và mẹ ta tới Bảo An Đường, sẽ cùng nhau thương lượng một chút. . ."

"Người có chí riêng mà, Thiệu Nguyên huynh, ngươi hơi nhiệt tình quá rồi."

Cách đó không xa, một ngôi sao mới khác ở Châu Học là Địch Dật Minh, nghe thấy động tĩnh đi tới, không nhìn đám người Lý Ngang, phong độ nhẹ nhàng chắp tay nói với Tống Thiệu Nguyên:

"Thiệu Nguyên huynh, ta đang có một tấm thiệp mời dự tiệc làm quen, vào sáu ngày sau. Mời mấy vị đồng môn và sĩ tử hương cống từ nơi khác đến, không biết ngươi có rỗi không?"

Nếp sống Ngu Quốc rất cởi mở, thịnh hành các loại tiệc rượu cả công lẫn tư, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ liền có thể tổ chức tiệc rượu.

Cái gọi là yến tiệc làm quen, là tiệc rượu phong nhã mà đám sĩ tử đọc sách tổ chức để giúp tiếng tăm mình truyền xa chochắp nối.

Địch Dật Minh xuất thân Địch gia là hào môn bản địa ở Y Châu. Năm ngoái hắn từng đến Trường An, Thiệu Nguyên có thể lọt vào mắt xanh của hắn, chắc hẳn là do hắn cảm thấy y là người có khả năng thông qua kỳ thi tỉnh Y Châu nhất, có thể trở thành bạn học của hắn tại Học Cung.

Tống Thiệu Nguyên chắp tay, biểu lộ vẫn lạnh nhạt như cũ, lại nghe Địch Dật Minh ung dung nói:

"Người tổ chức yến hội không phải ta, mà là công tử nhà Thái Thú."

Địch Dật Minh vừa nói xong, trong nháy mắt đình viện im phăng phắc.

Ngu quốc noi theo thể chế của Tùy trước đây, đứng đầu một châu là Thái Thú. Người Địch Dật Minh nói tới, chỉ có thể là Thái Thú Y Châu Kỷ Trì.

Công tử của Thái Thú Y Châu, không thể nghi ngờ chính là công tử có thể diện nhất châu phủ.

"Yến hội của công tử nhà Thái Thú. . ."

Một đồng học bên cạnh Tống Thiệu Nguyên trừng mắt, hai tay xuôi bên người, lẩm bẩm nói:

"Chuyện này, chuyện này. . ."

Một người khác cũng cả kinh nói:

"Nhưng mà ta nhớ năm ngoái Đại công tử nhà Thái Thú đã cập quan rồi, mà cũng không có đi Học Cung. Chẳng lẽ là Nhị công tử? Cũng không đúng, nghe nói năm nay Nhị công tử mới mười một tuổi. . ."

Địch Dật Minh liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:

"Thiên kim nhà Thái Thú mấy ngày trước đã nhận được thư đề cử của hành tuần Học Cung, nên năm nay cũng đi Học Cung."

Trong đình viện yên tĩnh trở lại, không ít người tâm tư linh hoạt, lập tức hiểu ngay.

So với tiền Tùy và Chu Quốc phía Nam, địa vị phụ nữ ở Ngu Quốc cao hơn nhiều. Nữ tử không phải phụ thuộc vào nam tử, có thể tự nguyện giải trừ quan hệ vợ chồng, còn có thể đi học, thậm chí xuất sĩ làm quan.

Một mặt, đây là cũng là hiện tượng mới phát do ảnh hưởng từ Học Cung. Vì tỉ lệ thiên phú Linh Mạch giữa nam và nữ gần như ngang hàng, số lượng nữ tu sĩ cũng không ít, chiếm những vị trí cao tại Học Cung, thậm chí còn làm cả Sơn Trưởng, tiến tới xã hội nam nữ bình đẳng.

Một phương diện khác, thì là vì trăm năm trước ở Ngu Quốc đã sinh ra một vị Thánh Hậu họ Võ. . .

Công tử Thái Thú thiết yến, rõ ràng là muốn trợ giúp cho tiểu muội sắp phải đi Trường An, nhận biết một số tinh anh đồng hương.

Mà những sĩ tử ở Châu Học như bọn họ, nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho vị thiên kim kia trên bữa tiệc của công tử nhà Thái Thú, dù thi rớt không vào nổi Học Cung, cũng có thể tìm một công việc trong Phủ Thái Thú.

Thậm chí còn có thể tiến thêm một bước. . .

Địch Dật Minh nhìn những đồng học mơ màng suy tưởng trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cũng không nghĩ xem, công tử, thiên kim nhà Thái Thú là những người thuộc giới thượng lưu được nuông chiều tới cỡ nào, đám người tầm thường văn dốt võ nát, làm bài thơ cũng phải tốn cả đống sức này, đến tư cách đi yến hội còn không có, vậy mà còn mơ mộng muốn nổi bật?

"Công tử Thái Thú đã giao thiếp mời cho ta. Ta suy nghĩ đã lâu, vẫn cảm thấy chỉ có Thiệu Nguyên huynh đủ tư cách nhất."

Địch Dật Minh chậm rãi lấy một thiếp mời màu đỏ từ trong ngực ra, đưa cho Tống Thiệu Nguyên, hài lòng nhìn thấy biểu cảm ao ước đố kỵ trên mặt những người khác.

À, đúng rồi.

Địch Dật Minh mỉm cười, muốn mở miệng nói thêm vài câu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài Châu Học truyền đến tiếng ồn ào.

"Vui lòng thông báo một tiếng, Trịnh Gia Lương Hội Buôn Gạo cầu kiến."

"Lư Tử Thạch của Thái Y Hành. . ."

"Trâu Văn Bách từ tiền trang Chính Bình. . ."

Hả?

Tiếng huyên náo bên ngoài Châu Học khiến đám người Địch Dật Minh nhíu mày.

Địch Dật Minh tự nhận là lãnh tụ của Châu Học đi ra cửa, vừa định quát lớn là ai lớn tiếng ồn ào bên ngoài Châu Học, bỗng nhiên ngừng lại.

Chỉ thấy trước cổng Châu Học Y Châu có hai ba mươi chiếc xe ngựa sang trọng, không ngừng có phú thương quần áo lộng lẫy từ trên xe bước xuống, trong tay đều cầm bái thiếp của mình.

Hội trưởng nghiệp đoàn buôn gạo, hội trưởng hội buôn bán y phục, đại chưởng quỹ tiền trang. . .

Mỗi một người đều là đại nhân vật mà thường ngày Địch gia cần tiếp đãi thật chu đáo.

"Chuyện gì thế này?"

Địch Dật Minh mau chóng tỉnh táo lại, kéo một gã sai vặt ở cổng, thấp giọng hỏi:

"Chuyện gì xảy ra vậy? Những người này tới tìm ai?"

Gã sai vặt gãi đầu, cũng không chắc chắn lắm, nói:

"Bọn họn nói, họ tìm Lý gia Đại Lang?"

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.