Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trâm cài tóc

Phiên bản Dịch · 1660 chữ

"Đông người quá."

"Dù sao cũng là tiết Đoan Ngọ mà."

Màn đêm buông xuống, đèn hoa được thắp lên, Lý Ngang và Sài Thúy Kiều đi dạo trên đường ven sông.

Giữa đường là một đám hán tử mặc đồ đỏ, mang mũ đỏ, họ đang múa lân sư rồng. Con rồng được ghép bằng ghế đẩu, bên ngoài quấn giấy màu, trang trí thêm đèn lồng. Người đi đầu sẽ nâng cao hạ thấp đầu rồng, tạo ra đủ loại tư thế uốn lượn.

Đây là con rồng của Tân Lương Xã, cũng chính là hội lương thực.

Các hội nhóm dân gian giúp đỡ nhau ở Ngu Quốc có chủng loại rất phong phú. Mỗi thành thị đều có cái gì mà hội bán gạo, hội buôn gấm, hội tiền trang..vv.

Phía sau Tân Lương Xã là đội múa rồng của Tửu Xã, ngoại trừ cũng được ghép từ ghế đẩu, trên bốn cái trảo rồng còn có gắn đèn lồng hình bầu rượu, trông sinh động như thật.

Hơn mười đội múa rồng nương theo tiếng cổ nhạc ồn ào náo nhiệt, cùng với dân chúng trong thành diễu hành ở hai bên bờ sông Y Thuỷ, từ Nam xuôi dần về hướng Bắc.

"Lão trượng, làm ơn cho hai cái bánh rán."

Lý Ngang dừng bước trước sạp bán đồ ăn, cười ha ha bỏ tiền mua hai cái bánh rán —— cũng chính là bánh mè nhân đậu.

Trộn bột gạo nếp với nước rồi nặn thành hình tròn, ở trên rải một ít hạt vừng, bỏ vào trong nồi chiên, vừa thơm vừa giòn, ăn rất ngon miệng, giống như hương vị bữa sáng ở sân trường trong trí nhớ.

Nghe nói ăn bánh rán là tập tục lưu truyền từ thời thượng cổ, Nữ Oa vì vá trời nên mệt mỏi không chịu nổi. Đám người trên mặt đất lo lắng cho Nữ Oa, nên mỗi nhà đều dùng bột mì làm thành bánh rán hình tròn, buộc dây đỏ, đặt trên nóc nhà, để vá lỗ thủng trên trời.

'Đây coi như là mỹ thực ngàn năm chính tông nhất, công nghệ chế tác và hương vị hoàn toàn không thay đổi, ngay cả nhân bánh cũng thế.'

Lý Ngang ăn bánh rán đựng trong túi giấy, liếc nhìn Sài Thúy Kiều nước mắt lưng tròng, ánh mắt u oán bên cạnh, ý cười trên khóe miệng càng thêm rõ ràng.

Cuối cùng cô nàng nữ bộc này vẫn đánh giá cao sức ăn của mình. Lúc ăn cơm tối ăn quá nhiều bánh ú, thiếu chút nữa không đi dạo nổi, bây giờ có muốn ăn dạ dày cũng hết chỗ chứa.

'Ai bảo ngươi nhiều ăn cơm tối như vậy.'

Lý Ngang nở nụ cười, quay đầu lại mua thêm bốn cái bánh rán ở sạp bán đồ ăn, vừa đi vừa tùy ý nói:

"Bây giờ cũng không được ăn, để tránh ăn quá no. Chờ tối về lấy ra chiên lại."

"Được ạ!"

Sài Thúy Kiều vung nắm tay nhỏ lên, đột nhiên bước ngắn lại, tăng tần suất bước đi, nhìn qua giống như là đang bước thật nhanh, miệng còn không ngừng phát ra tiếng "hư ha hư ha".

Lý Ngang không hiểu.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

"Bước nhanh để tăng tốc độ tiêu hoá."

Sài Thúy Kiều nghiêm trang đi tới đi lui trước mặt Lý Ngang, vừa đi mấy chục bước liền cảm thấy mệt mỏi, vịn cây liễu bên bờ sông than thở:

"Vận động nhiều mệt quá, đây chính là mã lạp tùng ( Marathon) mà thiếu gia nói chăng."

"Mã lạp tùng cái gì mà mã lạp tùng. Con ngựa (mã) mà như ngươi thì nói bị tiêu chảy ta còn tin."

Lý Ngang bó tay, cười cười vỗ trán, thuận theo ánh mắt của Sài Thúy Kiều, nhìn về hướng sông Y Thuỷ.

Trên sông có không ít du thuyền và thuyền hoa đang chạy. Ở bốn góc mỗi một con thuyền đều treo đèn lồng, cách màn che hơi mỏng, có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng sáo trúc ưu nhã, tiếng ăn uống linh đình và cao giọng vui cười.

Phía sau lại truyền đến tiếng cười đùa như chuông bạc của đám trẻ con. Một đám trẻ con trên trán bôi rượu vàng đuổi nhau giữa đội múa rồng, ngực treo trứng vịt xâu bằng dây màu, thỉnh thoảng dừng lại dùng cỏ chơi đánh trận. Hai phe đều cầm một cọng cỏ, sau khi quấn vào nhau thì dùng sức kéo túm, cỏ của người nào không đứt thì thắng, đứt thì thua, phải đi tìm cọng cỏ mới.

Giống như ngàn năm sau.

Nhìn cảnh nhà nhà đều đốt đèn, trong đầu Lý Ngang liền hiện ra những ký ức mơ hồ hỗn độn, sau đó lại sản sinh những tình cảm mãnh liệt mà phức tạp.

Mừng rỡ, sầu bi, buồn phiền và cả cô độc. . .

Khoảng cách ngàn năm, thức ăn giống nhau, ngày lễ giống nhau, phong tục cũng giống nhau, nhưng ngàn vạn lời nói hắn giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, lại không tìm ra người nào để thổ lộ.

"Thiếu gia, sao vậy?"

"Không có gì, đi thôi, thuyền rồng ngay ở phía trước."

Lý Ngang cười khoát tay, thu hồi ánh mắt nhìn nước sông thăm thẳm, mang theo Sài Thúy Kiều tiếp tục đi về phía trước.

Cảm tạ Học Cung cải tiến kỹ thuật rèn đúc nồi sắt, ép dầu thực vật và công nghệ nuôi trồng các loại gia vị, trên những sạp hàng ăn vặt bày bên đường, Lý Ngang còn nhìn thấy một lượng lớn các loại quà vặt giống như đời sau.

Mực chiên, bồ câu nướng, hạt dẻ xào, thịt gà xiên que. . .

Chính là giá cả mắc hơn những loại quà vặt bình thường mấy văn tiền.

Vì hôm nay là ngày lễ, cũng vì có nhiều gia vị hơn.

Trong nhà còn mấy chục quan nên rốt cuộc Lý Ngang cũng được thể nghiệm niềm vui tự do ăn đồ ăn vặt. Hắn mua liền mười mấy túi quà vặt, cầm không xuể phải nhờ chủ quán tìm một sợi dây nhỏ, xâu đống túi giấy dầu lại, mang theo.

Lúc đi ngang một gian hàng trang sức, hắn liền nhìn cây trâm cũ kỹ trên đầu Sài Thúy Kiều, trong lòng khẽ động, dừng bước lại, chỉ vào một cây trâm cài tóc có đính mẫu đơn mạ đồng thủ công tinh mỹ, nói với bà lão ngồi sau quầy trang sức:

"Lão phu nhân, làm ơn gói cho ta cây trâm này. . ."

"Bà ơi, cây trâm này bán thế nào?"

Gần như cùng một lúc, một ngón tay nhỏ gầy cũng chỉ về hướng cây trâm cài tóc thiếp đồng kia.

Lý Ngang quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nhìn trúng cùng một cây trâm với mình là một bé gái tầm chín tuổi, cô bé đứng bên cạnh một vị nữ tử chừng ba mươi tuổi mặc quần áo trung đẳng, khuôn mặt dịu dàng, được bảo dưỡng chu đáo, hình như đang có thai.

Lý Ngang cười chắp tay.

"Tiểu nương tử mua để mang à?"

"Không phải."

Bé con rụt rè, lui lại gần mẹ mình.

"Đã thật lâu rồi mẹ ta không mua đồ trang sức, ta để dành được một trăm văn tiền, muốn mua cho mẹ ta một cây."

Lý Ngang gật nhẹ đầu.

"Ra là vậy."

Mẫu thân của bé gái mỉm cười hỏi:

"Tiểu lang quân muốn mua cho người trong lòng à?"

"Không, mua cho hầu gái nhà ta."

Lý Ngang cười ha ha khoát tay, thò tay chụp Thuý Kiều bên cạnh, lại bắt hụt. Sài Thúy Kiều trốn qua một bên, phồng má lên, thở phì phò nhìn lên trời.

"Hầu gái à? Vậy nếu tiểu lang quân muốn, thì cứ lấy đi. . ."

Mẫu thân bé gái còn chưa dứt lời, đám người phía sau liền vang lên tiếng kêu vui mừng.

"Lý đại phu?"

Lý Ngang quay đầu nhìn, chỉ thấy tam đệ của Sa Đức người bị giun Guinea, cùng mấy tiểu nhị xuyên qua đám người, vẻ mặt vui mừng chạy tới.

Bọn họ đều mặc áo ngắn tay, trên ngực dùng chỉ trắng thêu tên hiệu buôn nhà mình, vừa nhìn liền biết muốn tham gia thi đấu thuyền rồng đêm nay.

"Sa Tam Lang à."

Lý Ngang chắp tay.

"Đại ca đỡ hơn chưa?"

"Đỡ nhiều rồi, sau khi về nhà rốt cuộc cũng không choáng đầu, nôn mửa, tiêu chảy nữa. Mà chúng ta nghe lời dặn của ngài, hôm nay không cho hắn uống rượu Hùng Hoàng."

Tam đệ của Sa Đức hồi đáp:

"Đêm nay ta mang theo mấy tiểu nhị đến thi đấu thuyền rồng, định cầm giải nhất về tăng phúc khí cho đại ca."

Lý Ngang gật đầu cười.

"Vậy thì chúc các ngươi ra quân thắng lợi."

"Lý. . . Đại phu?"

Nữ tử vận áo cánh cùng nữ nhi tò mò nháy nháy mắt.

"Tiểu lang quân là đại phu?"

"Đương nhiên rồi! Lý Tiểu đại phu của Bảo An Đường là đại phu tốt nhất của toàn Y Châu, không, là toàn Giang Nam này."

Lý Ngang còn chưa tự giới thiệu, tam đệ của Sa Đức bên cạnh liền vỗ ngực nói:

"Mạng của đại ca ta chính là do hắn cứu. Còn có quân mã Mục Giám ty, vài trăm người gãy xương trong thành.

Lý Tiểu đại phu Bảo An Đường, các ngươi quảng cáo thế nào nhỉ?

Nếu muốn chữa khỏi trăm bệnh, phải đi đầu cầu bờ Tây sông Y Thuỷ tìm Bảo An Đường.

Ta cũng không có khoác lác, ta chỉ đơn thuần là người qua đường, cảm thấy y thuật của Lý Tiểu đại phu cao siêu mà thôi."

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.