Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thạch cao

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

"Đặt vải thô lên trên xe lừa."

Lý Ngang trải vải thô ra, chồng mấy lớp đè lên nhau, ở giữa các lớp thì rải bột thạch cao lên, chế thành cuộn vải băng bó.

Sau đó, hắn bảo người phụ nữ trung niên hơi gập đầu gối lại khoảng 15° rồi giữ nguyên, mình thì nhúng cuộn băng vải vừa chế vào thau nước, sau khi ngâm nước lại quấn lên bắp chân của người phụ nữ trung niên.

Quấn xong xuôi, Lý Ngang lại chạy vào hậu viện lần nữa, nhặt mấy nhánh cây, dùng vải thô quấn bên ngoài băng vải để định hình.

Mười mấy phút sau, thạch cao trong băng vải dần khô lại, nhanh chóng biến thành cuộn thạch cao nửa khô nửa ẩm, cố định cái chân bị thương của người phụ nữ trung niên.

"Vậy là xong."

Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, lui lại nửa bước, trực tiếp lau bàn tay còn ướt sũng vào quần áo, cũng mặc kệ bột thạch cao có dính lên quần áo không.

May mà phần xương gãy của người bệnh cũng ổn định chỉ hơi lệch vị trí, có thể dùng thủ pháp nắn về vị trí cũ. Nếu như gãy xương ngoài, Bảo An Đường không có điều kiện làm sạch vết thương, càng không có giá đỡ xương gãy.

Tống Thiệu Nguyên nhìn thạch cao ngưng kết trên bắp chân người bị thương, cau mày hỏi:

"Đây là. . . dùng thạch cao để định hình?"

"Nói chính xác là băng vải thạch cao."

Lý Ngang giải thích:

"Bột thạch cao chín gặp nước sẽ đông lại, có thể dùng để cố định chân bị thương, đề phòng bệnh nhân cử động dẫn đến gãy xương lần nữa, cũng giúp xương liền lại.

Nhưng nếu như trực tiếp dùng thạch cao bao bọc tứ chi, sẽ ảnh hưởng đến việc cung cấp máu cho cái chân sưng.

Mà dùng băng vải thạch cao, có thể bọc theo hình dáng cái chân một cách hoàn mỹ, còn chừa lại một khoảng không gian nhất định, sẽ không xuất hiện tình trạng ảnh hưởng đến quá trình cung cấp máu nuôi tứ chi.

May mà trên con đường này có cửa hàng gốm sứ, bằng không nếu buộc phải dùng thạch cao sống để làm đậu hũ, thì còn phải rang qua một lần, để thạch cao chín mới có thể sử dụng được."

Lý Ngang đang giải thích cho Tống Thiệu Nguyên, cũng đang nói rõ cho người bệnh và quần chúng vây xem.

Trải qua sự kiện mấy ngày trước, quần chúng đã hoàn toàn tin phục kỹ thuật phục hồi xương khớp như cũ của Bảo An Đường, dù nhìn thấy băng vải thạch cao mới lạ kỳ quái vẫn có thể tiếp nhận, đứng yên tại chỗ, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Lý Ngang chắp tay bảo các hàng xóm láng giềng tản ra, đừng cản đường của người đi đường nữa, lại nhờ Tống Thiệu Nguyên và tiểu nhị Lan Sinh Lâu giúp đỡ, nâng tấm ván gỗ trên xe lừa, cùng với người bệnh nằm phía trên vào hậu viện Bảo An Đường.

Đợi đến khi hoàn thành xong những việc này, Lý Ngang mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hơi ngượng ngùng nói với Tống Thiệu Nguyên:

"Đã làm phiền Tống đại ca rồi, bột thạch cao hết bao nhiều tiền ạ. . ."

"Quân tử lấy việc giúp người làm vui."

Tống Thiệu Nguyên khoát tay.

"Cứu người quan trọng hơn, một chút tiền thì đáng gì, không cần phải tính toán."

"Vâng."

Lý Ngang cũng biết tính cách của Tống Thiệu Nguyên, không nói gì thêm, rốt cuộc nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng bên. Bận rộn một hồi, hắn còn chưa kịp hỏi danh tính lai lịch của gia đình người bệnh.

Lý Ngang thuận miệng hỏi vài câu, người nam nhân tên là Cam Nhị, thê tử Cam thị, con trai là Cam Tiểu Nhị, làm tá điền ở nông thôn. Lúc đầu trong nhà còn một người con lớn nữa, nhưng đã bất hạnh chết yểu.

Thời đại này cách đặt tên của bách tính nghèo khổ chỉ tùy tiện như vậy thôi, Lý Ngang cũng không tiện nói gì.

Một nhà Cam Nhị nghe nói trong thành Y Châu có một vị y sư chuyên nắn xương, có thể cứu chữa cả bệnh hiểm nghèo, nên mới đi mượn xe lừa, chạy từ nông thôn tới thành Y Châu, đến tối còn phải trả xe lừa cho nhà hàng xóm.

"Đại phu. . . Đây là phí chẩn bệnh. . ."

Cam Nhị lắp bắp móc từ trong túi ra một nắm tiền đồng, tất cả đều là Bình tiền hoặc là Chiết Nhị tiền.

"Nếu chỗ này không đủ, thì ta đi mượn thêm. . ."

Lý Ngang quét mắt nhìn lòng bàn tay phủ đầy vết chai dày cộm của Cam Nhị, cùng những đồng tiền cũ kỹ sứt sẹo trong lòng bàn tay đó, ngữ khí lại nhẹ nhàng hơn chút.

"Không cần đâu. . . Số tiền này ngươi cứ giữ đi. Hôm nay là tiết Đoan Ngọ, xem như làm việc thiện."

Lý Ngang có sự hiểu biết sâu sắc và thấu hiểu với cuộc sống khổ sở của một gia đình tá điền. Dù chỉ là phí chẩn bệnh hai mươi văn tiền, nhưng đối với bọn họ muốn lấy ra từng đó tiền cũng chẳng dễ dàng gì.

"Vậy, vậy sao được."

Gương mặt hơi đen của Cam Nhị ửng đỏ, bứt rứt bất an túm góc áo.

"Xem bệnh không đưa tiền cho y sư, thì sau này không được Bồ Tát phù hộ."

Sài Thúy Kiều mím môi, nói:

"Thiếu gia nhà ta bảo ngươi cất thì cứ cất đi. Cái gì mà không đưa tiền cho y sư thì bị Bồ Tát nguyền rủa chứ, rõ ràng là những tên lang băm kia bịa ra để đe dọa người bệnh mà. Hừ! Ăn nói linh tinh."

"Vậy. . . Tiểu Nhị."

Cam Nhị gọi con trai đến, lui lại hai bước, có vẻ lại muốn dập đầu với Lý Ngang. Lý Ngang vội vàng khuyên nhủ hai người, suy nghĩ một lát, lại ra hậu viện cầm hai chuỗi thịt khô và một túi gạo nhỏ, đặt trên xe lừa.

"Các ngươi mang những thứ này mà về đi thôi. Thạch cao chín gặp nước một khắc sẽ hơi khô lại, còn muốn đông lại hoàn toàn thì phải mất thời gian một ngày.

Về đến nhà rồi, thì đừng đụng vào những nhánh cây ta buộc này. Chờ thạch cao khô lại hoàn toàn, hẵng tháo nhánh cây ra.

Mặt khác, người bệnh phải nằm yên trên giường, không được tuỳ tiện động đậy, không được để thạch cao dính nước, chí ít phải chờ ba tháng, mới có thể xuống đất hoạt động. Sau nửa năm mới được làm việc nặng.

Đúng rồi, chỗ bột thạch cao và vải bố này, các ngươi cũng mang về nhà đi. Một tháng sau quay lại tìm ta, nếu như ta không có ở đây, liền bỏ lớp thạch cao này đi tự bó lại một lần nữa. Nhớ là phải chờ một tháng sau, mà cũng đừng bó quá chặt.

Còn nữa, trong lúc hồi phục nên ăn nhiều tôm cá, trứng gà một chút, cả thịt nữa. . ."

Lý Ngang cẩn thận bàn giao tất cả những việc mình cảm thấy cần phải chú ý, lại sợ đối phương quên, liền đi tìm giấy bút, viết lên giấy, để Cam Nhị mang về.

Một nhà Cam Nhị ngàn ân vạn tạ Lý Ngang, lúc này mới kéo xe lừa rời đi.

"Nhật Thăng đúng là thầy thuốc có tâm."

Tống Thiệu Nguyên nhìn bóng lưng gia đình Cam Nhị rời đi, cười nói với Lý Ngang:

"Có phong phạm của lệnh đường."

" Nếu đã gặp, có thể thuận tay giúp thì nên giúp."

Lý Ngang thở dài, gia đình giống như nhà Cam Nhị, trên thế gian nhiều không kể xiết. Ngay cả thế giới kia cực kỳ phát triển, năng lực sản xuất cao như vậy, cũng không thiếu gia đình vì bệnh tật mà lâm vào cảnh bần cùng.

Dù mình đã có thư đề cử Học Cung, không còn là một y sư nho nhỏ không có nổi 150 quan tiền, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang sống trong khổ cực.

Tống Thiệu Nguyên nhìn Lý Ngang buồn bã, cũng không nói gì thêm, cười hỏi:

"Ta vừa về Y Châu, liền nghe được thanh danh của Nhật Thăng. Cứu quân mã, trị gãy xương, nghe nói còn giúp người rút từ trong đùi ra một con trùng dài một trượng hả?"

"Nào đến một trượng, hàng xóm láng giềng càng đồn càng khoa trương."

Lý Ngang cười khoát tay.

Lan Sinh Lâu còn phải làm ăn, Tống Thiệu Nguyên cũng vừa du sơn ngoạn thủy trở về, trò chuyện vài câu liền mang theo hai tiểu nhị về nhà.

Lý Ngang nhìn đình viện vừa an tĩnh lại, nghĩ đến gia đình Cam Tiểu Nhị xanh xao vàng vọt, khô khan chất phác, lại nhẹ giọng thở dài.

"Thiếu gia. . ."

"Ta không sao, chỉ cảm thấy hơi bất lực mà thôi."

Lý Ngang lắc đầu, ném cảm xúc buồn bã ra khỏi đầu, xốc lại tinh thần.

"Được rồi không nghĩ nữa. Đi làm cơm tối đi, ăn cơm tối xong ra ngoài dạo phố, hôm nay còn phải đi chơi lễ mà."

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.