Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuần Vân

Phiên bản Dịch · 1349 chữ

"Bốn con đường tu hành phù, thuật, kiếm, niệm, mặc dù giai đoạn sau khác nhau một trời một vực, nhưng bản chất đều là vận dụng thiên địa linh khí. Đại khái có thể chia làm năm cảnh giới. Cảm Khí, Thân Tàng, Thính Vũ, Tuần Vân, Chúc Tiêu.

Cảm Khí chính là cảm thụ linh mạch của bản thân, thông qua linh mạch, dẫn thiên địa linh khí vào khí hải của bản thân, quá trình này cũng được gọi là Sơ đạo. Hoàn thành Sơ đạo coi như đã bước vào Cảm Khí Cảnh.

Thân Tàng, chính là khi khí hải từ từ tràn đầy, có thể luân chuyển thay đổi cùng linh khí trong thiên địa, không ngừng tuần hoàn."

Trình Cư Tụ kiên nhẫn giải thích:

"Cảm Khí Cảnh vẫn chỉ là người bình thường. Đến Thân Tàng Cảnh, mới chính thức được xem là người tu hành. Có thể phóng linh khí ra ngoài, thôi động hòn đá và thỏi sắt ở ngoài năm bước, hoặc là di chuyển cánh buồm cách mình hơn mười bước.

Tu hành phù đạo, có thể tự viết Phí Thủy phù, Khinh Thân phù, Tảo Trần phù, Vi Diễm phù.

Tu hành thuật đạo, có thể thi triển Thanh Phong thuật, Hồng Thanh thuật, Phi Thỉ thuật.

So sánh với các đạo khác, tu luyện kiếm đạo sẽ tiến triển chậm hơn một chút, nhanh nhất cũng chỉ có thể làm cho kiếm từ từ bay lên, bay còn không nhanh bằng người ta đi bộ.

Đây cũng là điểm đặc sắc của các con đường tu luyện."

"Tới Thính Vũ Cảnh lại rất khác."

Bồ Lưu Hiên chậm rãi nói:

"Khí hải của bản thân đã tuần hoàn vô cùng lưu loát với linh khí trong thiên địa. Thậm chí khi đứng trong mưa, có thể đếm được bao nhiêu giọt mưa rơi trên người mình. Nói là cả người thoát thai hoán cốt, siêu thoát phàm tục cũng không quá.

Tuần Vân Cảnh thì cái tên nói lên tất cả, có thể đạp mây cưỡi gió, ẩn mình trong mây mù. Người tu hành đến cảnh giới này, rất ít khi bị bệnh, tuổi thọ cũng dài hơn một chút so với người bình thường, chưa chắc có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng sống đến bảy tám mươi tuổi là chuyện trong tầm tay.

Nhưng mà, nếu muốn tiến thêm một bước nữa đạt đến Chúc Tiêu Cảnh, thì đúng là khó hơn lên trời, Đạt đến Chúc Tiêu Cảnh, đứng trên mặt đất vận chuyển linh mạch, cũng có thể tạo ra ánh sáng chiếu đến mây xanh trên trời."

Trình Cư Tụ than thở:

"Số lượng cường giả Chúc Tiêu Cảnh trên thế gian này, bao gồm cả Võ đạo tông sư Chúc Tiêu Cảnh cũng chỉ lác đác hơn chục người. Mỗi một người đều có thể thay đổi thiên địa.

Nếu xuất hiện trên chiến trường, thậm chí còn có thể trực tiếp lấy đầu tướng địch, phá tan quân địch."

Lý Ngang do dự hỏi:

"Vậy sư huynh và lão sư….."

Bồ Lưu Hiên trừng mắt:

"Mười lăm năm trước, ta là Tuần Vân Cảnh trung giai."

"Nếu không phải vì người kia, khiến sư phụ tự nguyện phong ấn linh mạch, rời khỏi Học cung, sợ rằng bây giờ chỉ còn cách ngưỡng cửa Chúc Tiêu Cảnh một bước nhỏ."

Trình Cư Tụ phẫn hận thở dài, rồi lập tức ý thức được mình lỡ lời, khoát tay nói:

"Không nói mấy chuyện này nữa. Còn huynh, ha ha, nói ra thật xấu hổ, tu luyện nhiều năm như vậy, cũng chỉ đến Tuần Vân Cảnh sơ giai thôi."

Bồ Lưu Hiên mỉm cười gật đầu, vui mừng nói:

"Có thể đạt đến Tuần Vân Cảnh ở độ tuổi này, đã có thể coi là rất hiếm thấy. Hơn nữa còn là thuật, kiếm song tu."

"Thuật, kiếm song tu."

Lý Ngang nheo mắt, lại nghĩ tới ngày hôm qua Trình Cư Tụ rút kiếm nhanh đến mức không thể nhìn thấy.

"A, đệ có muốn xem thử một chút không?"

Trình Cư Tụ cười cười thân thiện, theo cánh tay y vung lên, trường kiếm treo bên hông bỗng ra khỏi vỏ, lơ lửng trên đỉnh đầu y.

Tách.

Trình Cư Tụ nhẹ nhàng búng tay, trường kiếm dùng tốc độ nhanh như chớp giật, lượn quanh quanh hậu viện một vòng. Khi kiếm khí xẹt qua hồ nước, thậm chí còn chia cả hồ nước ra làm hai nửa, dọa cá trong hồ nhảy tanh tách.

"Cũng như phù, thuật, niệm, kiếm thuật của giáo thụ trong Học Cung, cũng chia làm hai loại. Một loại là trường kiếm cầm trong tay, kiếm phá vạn pháp. Còn loại thứ hai chính là phi kiếm giống ta."

Ngón tay Trình Cư Tụ gõ gõ lên mặt bàn đá, phi kiếm liền nhẹ nhàng bay trở lại trên đỉnh đầu y.

"Hình dạng của phi kiếm tuỳ thuộc vào sở thích, thói quen của tu sĩ, nên không giống nhau. Có kiếm hình tròn, có kiếm hình thoi, kiếm mảnh, kiếm thẳng.

Ta có một vị sư huynh quan hệ khá là thân thiết, huynh ấy cảm thấy kiếm càng lớn, uy lực càng mạnh, nên đã tạo ra một thanh cự kiếm to bằng cả cánh cửa. Mặc dù cự kiếm hơi khó điều hướng, nhưng cũng không cần thay đổi phương hướng nhiều. Bất kể là yêu ma ngoại tộc gì, chỉ cần bổ một kiếm xuống, tất cả đều tắt tiếng."

Trình Cư Tụ cười nói:

"Thanh kiếm này của ta cũng chỉ dùng để trang trí thôi, dù sao bình thường cũng không dùng đến."

"Vậy sư huynh có thể ngự kiếm phi hành không?"

Lý Ngang nhìn phi kiếm trên đỉnh đầu, đôi mánh lấp lánh hào quang, chỉ hận không thể lấy thanh kiếm xuống chơi đùa một chút.

"Ừ, thì có, có thể bay. Nhưng mà tư thế hơi khó coi một chút, còn không bằng tự dùng linh khí để lướt đi trên không."

Trình Cư Tụ hơi bối rối, ngón tay gõ gõ phi kiếm liền bay trở về trong vỏ kiếm, không phát ra chút tiếng động nào:

"Trừ kiếm đạo ra, ta còn tu hành thuật đạo."

Trình Cư Tụ lại mở hộp sắt vuông vức ra, đầu tiên cất la bàn và cây nến màu xám tro vào trong hộp sắt. Sau đó lại lấy từ bên trong ra một cái đỉnh đồng, đóng hộp sắt lại, đặt đỉnh đồng lơ lửng trên nóc hộp sắt.

"Hộp sắt này cũng do Học Cung sản xuất, ngoại trừ đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm ra, còn có những chức năng khác. Ví dụ như, hỗ trợ chế tạo."

Trình Cư Tụ bình thản nói, bàn tay lại đặt lên quả cầu nhô ra trên đỉnh hộp sắt, nhẹ nhàng chuyển động.

Ầm!

Chỉ thấy bốn góc hộp sắt, bỗng nhiên bốc lên những ngọn lửa nóng rực, tập trung vây quanh đỉnh đồng kia.

Lý Ngang theo bản năng ngửa người ra sau, để tránh ngọn lửa nóng hừng hực này.

Ngọn lửa cháy mạnh, dưới sự thiêu đốt của nó, đỉnh đồng chậm rãi tan ra. Nhưng những giọt đồng cũng không rơi xuống, mà tiếp tục lơ lửng giữa không trung, dưới sự khống chế của Trình Cư Tụ, dần dần biến hóa thành hình dạng một quả cầu.

Chỉ sau trăm hơi thở, quả cầu bằng đồng dần dần hiện rõ, đó là một quả cầu đồng rỗng, bên ngoài chạm trổ họa tiết mây bay, trông rất đẹp đẽ tinh xảo, tựa như được một thợ thủ công lành nghề tỉ mỉ điêu khắc mà thành.

"Đây chính là Dong Thiết Thuật và Chú Thiết Thuật ở Tuần Vân Cảnh."

Trình Cư Tụ dập tắt ngọn lửa, chờ đến khi hơi nóng bên ngoài quả cầu đồng chậm rãi mất đi, mới để nó rơi xuống, rồi đưa tay đỡ lấy.

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.