Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Nến

Phiên bản Dịch · 1585 chữ

"Giáo thụ và trợ giảng của Học Cung ra ngoài tìm những nhi đồng có cốt cách và triển vọng tu hành thích hợp. Phối hợp với Ngự Dẫn Tu Bàn này, nó có thể đại khái cảm ứng được vị trí của những người có thiên phú về linh mạch.

Đương nhiên phương pháp này tương đối thô sơ, nếu muốn chính xác hơn thì phải phối hợp với cây nến màu tro này."

Trình Cư Tụ đặt ngọn nến màu xám tro vào vị trí trung tâm của la bàn, tuỳ ý nói:

"Giáo thụ của Học Cung truyền thụ chủ yếu là năm loại tu hành chi đạo phân biệt là phù, thuật, niệm, kiếm, thể.

Cũng chính là cái gọi là: Phù thuật song sinh, kiếm niệm nhất thể.

Phù tức là đan thư phù lục, tụ tập linh khí của thiên địa, ngưng tụ trên thiết hoạ ngân câu. Một phù thành thì quỷ thần kinh.

Thuật tức ngàn loại phép thuật, như thổi gió gọi mưa, dời núi lấp biển.

Niệm tức là ý niệm, có thể tuỳ ý khu sử linh khí bằng ý niệm.

Kiếm tức là kiếm đạo, hương hoa khắp nhà làm say lòng vô số tân khách. Một thanh gươm bén tiễu trừ thập tứ châu.

Bốn loại phương pháp tu hành này, loại nào cũng có thể tu đến đại đạo, cần dùng cả một đời đi nghiên cứu khổ tu. Chỉ có người tham lam ngu dốt, hoặc là thiên tài chân chính mới kiêm tu hai loại.

Ví dụ như sơn trưởng đương nhiệm của Học Cung, tu hành giả cường đại nhất Ngu quốc, cũng kiêm tu phù pháp và kiếm đạo.

Bồ Lưu Hiên bổ sung:

"Đương nhiên cảnh giới của sơn trưởng đã vượt ra ngoài sự hiểu biết của người bình thường và phần lớn người tu hành. Đơn giản mà nói, cho dù là thiên tài, muốn kiêm tu cũng phải chọn ra hai đường tương đối gần nhau.

Ví dụ như phù cùng thuật, phù cùng niệm, niệm cùng kiếm.”

Lý Ngang hỏi theo bản năng:

"Vậy còn thể?"

“Thể!”

Bồ Lưu Hiên cùng Trình Cư Tụ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cả hai bật cười to:

"Ha Ha Ha Ha Ha!"

Cười đã đời rồi, Bồ Lưu Hiên mới ho nhẹ một tiếng, ngừng lại:

"Thể sao? Chờ khi nào con đến Học Cung sẽ biết. Tuy nói đạo tu hành không phân biệt cao thấp. Nhưng phương pháp luyện thể cách biệt quá lớn so với phù thuật kiếm niệm, thật lòng mà nói rất khó cân nhắc.

Không phải có ý nói luyện thể không bằng luyện phù thuật kiếm niệm. Mất bên Đông, được bên Tây mà. Võ đạo tông sư chân chính, như ba vị tướng quân của Ngu quốc, Chỉ Huy sử Trấn Phủ Ty, hoặc Cung Phụng trong hoàng cung, chỉ cần tung một đấm là có thể phá tan vạn pháp.

Lý Ngang phản ứng ngay lập tức:

"Nói cách khác, người không có thiên phú tu hành bốn đường kia mới bước vào con đường luyện thể?"

"Ta cũng không có nói như vậy, là do con tự suy diễn ra, khi nào đến Trường An đừng có nói lung tung đấy."

Bồ Lưu Hiên lúng túng xua tay:

"Nói tóm lại, chỉ cần có thiên phú về linh mạch, mọi chuyện đều dễ nói. Cư Tụ.”

“Vâng.”

Trình Cư Tụ đáp lời, đưa tay ấn trên đầu cây nến một cái, lập tức ngọn nến bốc cháy, một ngọn lửa màu vỏ quýt to bằng hạt đậu xuất hiện.

Bồ Lưu Hiên giương cằm:

“Đưa tay ra, dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm vào giữa ngọn nến, ba ngón còn lại khép hờ, ngón trỏ ở phía trước, ngón cái ở phía sau.”

“Vâng.”

Lý Ngang hít vào một hơi, đưa tay nắm lấy cây nến, chỉ cảm thấy lạnh buốt như đang sờ vào một cục băng cứng.

“Ngự Dẫn Tu Bàn là phương pháp được các thế hệ tu sĩ kiểm nghiệm suốt hàng ngàn năm. Căn cứ vào màu sắc, hình dáng, độ lớn, biến hoá và hướng chỉ của ngọn lửa trên la bàn, tiếp đó thông qua các phương pháp đo lường tính toán phức tạp để suy đoán ra số lượng, đường kính của linh mạch cùng con đường tu hành thích hợp.”

Bồ Lưu Hiên vuốt vuốt chòm râu, thản nhiên nói:

“Mười đường linh mạch tạm coi như có thiên phú tương đối, mười bốn đường thì cả trăm triệu người mới có một, còn đến mười sáu, mười bảy linh mạch thì trong hàng chục năm chưa chắc đã xuất hiện một người.

Trong sử ký ghi chép, người có nhiều linh mạch nhất là trưởng giáo Hạo Thiên đạo môn ở thời Tuỳ Mạt vào khoảng 200 năm trước, với 20 đường linh mạch.

Còn về thời viễn cỗ thần thoại xa hơn, do không có vật chứng và chính sử tham khảo nên không thể tin là thật.

Mặt khác, trong việc tu hành linh mạch nhiều hay ít cũng không phải là nhân tố quyết định. Ngộ tính và cơ duyên mới càng quan trọng hơn.

Linh mạch tương tự như những dòng sông, hai mươi con sông có thể nhận nước chuyển nước, thì mười con sông cũng có thể làm như vậy. Chỉ là lúc mới bắt đầu tu hành, nhiều đường linh mạch sẽ dễ dàng hơn một chút.

Con đừng nghĩ lung tung nữa, ngưng thần, tĩnh khí đi.”

“Vâng.”

Lý Ngang chậm rãi thở ra một hơi, ném những suy nghĩ khẩn trương lung tung ra khỏi đầu.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, ngọn lửa màu vỏ quýt trên chóp cây đèn cầy xám tro, chậm rãi phình to với một tốc độ chậm rãi.

“Linh mạch ít thì ánh nến yếu, linh mạch nhiều thì ánh nến mạnh. Người có linh mạch thâm sâu ánh nến sẽ mảnh, người có linh mạch nông thì ánh nến to hơn. Nếu linh mạch ở não bộ, ánh nến sẽ có màu vàng kim. Còn linh mạch ở tay, ánh nến sẽ chuyển thành màu lam.

Trừ những thứ đó ra, ánh nến còn có thể căn cứ phương hướng, hình dáng, đường đi mà xuất hiện các loại dị tượng như hình chữ thập, hình tam giác hoặc hình ngôi sao năm cánh.

Ví như Tuỳ Dương Đế trước đây, lúc mười tuổi dùng Ngự Dẫn Tu Bàn, ánh nến hiện ra hình Chúc Long rườm rà hoa lệ, hoàng đế nhìn thấy hết sức vui mừng, mới sắc lập y làm thái tử.”

Tiếng giảng giải của Trình Cư Tụ càng ngày càng nhỏ, cảm xúc trên mặt cũng dần dần trở nên đặc sắc.

Chỉ thấy ánh nến trong tay Lý Ngang chậm rãi phân chia, một chia làm hai, hai chia làm bốn, chia đến khi đủ hai mươi tư chiếc lá mảnh đến cực điểm, lơ lửng bên trên Ngự Dẫn Tu Bàn.

Đây là cái gì? Hoa sen? Hoa lan? Hoa mẫu đơn?

Chung quy cũng không thể là một con bạch tuộc lớn.

Lý Ngang không hiểu gì, cũng không dám giơ tay ra chỗ khác.

Cũng may cây nến kia đốt rất tốt, không có nến chảy xuống, xúc cảm thì vẫn lạnh băng như lúc đầu.

Trình Cư Tụ cau mày nói:

“Giống như là hoa sen 24 cánh, nhưng cánh hoa cũng quá mảnh.”

Bồ Lưu Hiên cũng cau mày, bổ sung thêm:

“Hình dạng cũng hơi có vấn đề, nếu là một đoá hoa sen 24 cánh chuẩn mực, thì phải chỉ vào mấy chữ “Cấu”, Đỉnh”, “Tốn”, “Cổ”, “Tụng” trên Ngự Dẫn Tu Bàn mới đúng. Dùng Thiên Cương pháp tính toán thử một chút vậy.”

Trình Cư Tụ nhắm mắt lại, năm ngón tay trái nhanh chóng xoay chuyển vừa ấn vừa búng, miệng lẩm bẩm giống như đang niệm những pháp tắc tính toán rườm rà khó hiểu nào đó.

Thời gian trôi qua từng chút một, thật lâu sau, Trình Cư Tụ mới mở mắt ra, chậm rãi nói:

“Bảy đường.”

Lý Ngang khẽ nhướn mày:

“Hả?”

“Có thể buông tay ra khỏi đèn cây rồi, đã tính xong, hẳn là bảy đường.”

Trình Cư Tụ gật nhẹ đầu, nghiêm túc nói:

“Mặc dù có một đường hiện ra hơi yếu ớt, nhưng đúng là bảy đường, không thể nhầm được. Có lẽ do gần đây bi thương quá độ, thần hồn sầu khốn mà ra.”

“Bảy đường sao.”

Hàng lông mày nhíu chặt của Bồ Lưu Hiên chậm rãi giãn ra, gật đầu:

“Vậy là đủ rồi.”

“Ừm, đã đạt tiêu chuẩn nhập học của Học Cung.”

Trình Cư Tụ khẽ cười, bàn tay vung lên, thổi tắt ngọn nến, nói:

“Sư đệ đừng nản chí, ta và sư phụ cũng chỉ có mười đường linh mạch. Chỉ cần qua Cảm Khí cảnh, Thân Tàng cảnh, bảy đường linh mạch tu hành cũng không chậm hơn người khác bao nhiêu. Phương pháp tu hành hiện tại không giống với những phương pháp cổ ngày trước.”

“A, đệ không sao, chỉ là vừa rồi nhìn thấy 24 cánh sen nên đệ tưởng là 24 đường linh mạch, còn hơi giật mình.”

Lý Ngang ngượng ngùng nói:

“Đúng rồi sư huynh, Cảm Khí cảnh, Thân Tàng cảnh là cái gì?”

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.