Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà mới

Tiểu thuyết gốc · 2584 chữ

Chương 5: Nhà mới

Lương Thiện đạo quán

Khi Tiếu An quay về đạo quán đã là gần trưa. Hắn theo lối nhỏ vào đạo quán rồi theo lối sau bếp về lại phòng của mình. Ngay khi về phòng hắn đóng cửa, cài then xem xét cẩn thận rồi mới thắp nến cho sáng phòng.

Khi nến đã sáng tỏ, Tiếu An từ trong ngực lôi ra ba thỏi vàng và một bọc vải hình chữ nhật. Tiếu An cất bọc vải hình chữ nhật màu vàng cùng ba thỏi vàng hắn lấy được từ tay nải vào sâu trong viên gạch phía sau thành giường. Đây là vị trí hắn tự chế khi đến thế giới này, mấy lạng bạc của cơ thể cũ hắn cũng cất giấu ở đây. Thời còn đi học ở trường sĩ quan hắn cùng đồng học thường xuyên sử dụng cách này giấu điện thoại dùng trộm, gần như không có sơ hở.

Sau khi cất đồ xong, Tiếu An thổi nến rồi từ phòng đến sảnh đường báo cáo Tạ lão và Đạo sĩ Lương Diêm rằng mình đã về. Khi đến sảnh đường, Tiếu An thấy Tạ lão và Đạo sĩ Lương Diêm đang đàm đạo với nhau, trên bàn cũng có vài quyển sách viết về thảo dược, luyện chế thuốc. Tiếu An chắp tay hành lễ rồi báo cáo việc đã về.

Đạo sĩ Lương Diêm phất phất tay, ý không cần đa lễ. Tiếu An “vâng” một tiếng rồi định rời đi. Ngay khi quay đầu bước chân được hai bước, phía sau Tạ lão lên tiếng:

-“Tiếu An, ngươi quay lại ta có chút việc muốn nói với ngươi”.

Thấy Tạ lão nói, Tiếu An quay người chắp tay:

- “Không biết Tạ lão có gì dặn dò”

- “Phía bên Dược quán phía Nam thành còn thiếu người chăm sóc dược viên. Chúng ta tính toán gửi người sang bên đó thử nghiệm một chút”.

Tiếu An nghe thấy vậy chưa kịp trả lời thì Tạ lão nói tiếp:

- “Ngươi qua đó giúp đỡ Đạo quán một chút, có nguyện ý không ?”.

“Đuổi khéo” đây là suy nghĩ đầu tiền của Tiếu An.

Tuy hiện tại hắn là kẻ thấp cổ bé họng, chỉ là tiểu đồng tập sự. Qua bên kia chắc chưa rõ ra sao nhưng chắc không đến mức không được thoải mái, mà Tạ lão với đạo sĩ Lương Diêm đã ở đây bàn bạc thì chắc khó từ chối. Thấy không thể từ chối lần đi này, hắn đồng ý:

- “Xin nghe theo lời của Tạ lão và Lương đạo sĩ”

- “Được” – Thấy Tiếu An đồng ý, Tạ lão nói một câu “được” rồi cầm đưa cho hắn ba quyền sách.

- “Đây là sách về các loại thảo dược, cách chăm sóc. Quyển sách là cách luyện chế một số đan và thuốc cơ bản. Người cầm rồi đọc dần, đến chiều sẽ có người đến đưa ngươi qua đó, phía bên Dược quán cũng có thư phòng chứa sách, ngươi có thể qua nhìn xem”

Tiếu An nhận sách từ Tạ lão, “Vâng” một tiếng rồi xin phép về phòng chuẩn bị. Hắn từ sảnh đường đến nhà bếp ăn cơm rồi về lại phòng chuẩn bị đồ đạc, không quên lấy “đồ” từ vị trí cất giấu để vào tay nải.

-----------

Một phòng trọ tại khu Nam thành Cát Đăng

Trong phòng có hai nữ nhân đang ngồi tại bàn giữa phòng. Một nữ nhân áo trắng, một nữ nhân áo xanh. Đây chính là hai nữ nhân Tiếu An gặp ngoài thành Bắc. Hai nữ nhân lúc này đã cởi lụa che mặt lộ ra khuôn mặt thật. Người mặc áo trắng khuôn mặt xinh đẹp, khoảng 18, 19 tuổi. Phía đối diện người áo xanh cũng không kém cạnh, khuôn mặt khả ái, đáng yêu.

Hai người nhìn ngồi đối diện nhau, giữa bàn có một hộp gỗ nhỏ, trên nắp hộp có nhiều hố nhỏ li ti. Nữ nhân áo xanh mở hộp ra, bên trong hộp là một con trùng nhỏ, giống như ong nhưng không phải ong. Trùng nhỏ này màu xanh mướt, bất động như đang ngủ. Nữ nhân áo xanh từ trong tay áo rút ra một con dao nhỏ rồi dùng dao này cắt nhẹ ở đầu ngón tay sau đó nhỏ máu chảy từ tay vào con trùng xanh.

Một giọt, hai giọt rồi ba giọt. Khi trùng nhỏ được nhỏ máu đến giọt thứ ba thì bỗng cử động các đốt chân, hai cánh bỗng giang ra rồi bay từ hộp lên không trung một vòng rồi đậu lại bên trên miệng hộ gỗ. Nữ nhân áo xanh lúc này lấy ra một bình sứ nhỏ, mở khẽ nắp bình rồi rắc thứ bột có trong bình vào người trùng xanh. Trùng xanh như có linh tính, thấy bột xanh rắc xuống cũng bay nhẹ lên xoay vòng vòng để bột xanh bám hết vào người. Khi nữ nhân áo xanh dừng việc rắc bột, trùng xanh cũng hạ xuống vào trong hộp. Thấy việc đã thành, nữ nhân áo xanh đóng nắp hộp gỗ rồi nói:

- “Tiểu nữ đã cho Khiếu Trùng ăn, mời Thánh Nữ xem”.

- “Ừm, ngươi nghỉ ngơi đi, tối chúng ta sẽ đi” – Nữ nhân áo trắng nói rất phất tay.

Nữ nhân áo xanh thấy vậy cúi đầu rồi ra khỏi phòng đến phòng trọ bên cạnh. Còn lại nữ nhân áo trắng trong tay cầm một hộp nhỏ dạng hộp phấn trang điểm, miệng khẽ cười.

-----------------

Nam thành Cát Đăng, Rừng trúc ngoại thành

Nhà nhỏ bên rừng trúc.

Tiếu An hiện đang đứng tại rừng trúc tại ngoại thành Nam của thành Cát Đăng. Ban đầu khi nhận việc hắn tưởng sẽ là ở trong thành, nhưng không. Địa điểm hắn đến theo lời của Tạ lão nói chính xác là nằm ở ngoài thành Nam, cách cổng Nam thành khoảng ba dặm. Tiếu An được một người đi xe ngựa đến, khi xe ngựa đến nơi trên xe không có ai chỉ có người đánh ngựa nhưng Tạ lão và Lương Diêm đạo sĩ cũng phải ra chào đón đúng lễ nghĩa.

Tiếu An theo xe ngựa rời thành đến rừng trúc tại thành Nam. Khi đến nơi, hắn cầm tay nải có quần áo và vài đồ cá nhân như đồ vẽ bùa, sách vở,…. Khi đến rừng trúc, ở đây có một khu nhỏ, bên ngoài có trên cắm một biển ngỏ đề hai chữ “Xuân Tiêu”. Người đánh xe ngựa chỉ dừng rồi ra hiệu cho Tiếu An rời xe, không nói cho Tiếu An biết phải làm gì. Sau khi xe ngựa rời đi, Tiếu An cầm theo tay nải nhìn xung quanh. Xung quanh đây toàn là trúc, ngoài ra chỉ có khu nhà phía trước. Hắn đoán đây chắc là dược quán mà Tạ lão nói đến nên cầm tay nải bước vào, nhìn ngó xung quanh.

Lối vào của Xuân Tiêu khu được lát bằng một đường đá nhỏ, xung quanh có nhiều hoa và cây khá lạ khác với thời hiện đại, Tiếu An không đoán được những cây này là gì. Phía bên cạnh các cây hoa này có hai hàng trúc cao rủ xuống tạo thành vòng cung bóng mát cho đường đá đi. Khung cảnh rất đẹp.

Tiếu An theo đường lát đá đi vào sâu trong Xuân Tiêu khu, khi hắn đi được khoảng 50, 60 mét thì trước mắt hắn hiện ra một nhà bằng trúc nhỏ. Xung quanh nhà có nhiều cây, hoa lạ mắt nối tiếp nhau thành từng hàng trước nhà trúc. Tiếp đến là các hàng trúc mọc san sát nhau. Bên trái nhà trúc này là một con suối nhỏ có một một cọn nước đang nhờ dong nước quay quay, cảnh sắc rất phong thủy, rất trữ tình.

“Cảnh sắc phong thủy trữ tình

Nhìn đây ta nhớ bóng hình giai nhân”

Tiếu An không kìm được cảnh đẹp mà đọc lên hai câu thơ. Ngay khi hắn đọc xong hai câu thơ này, phía trong có tiếng người giọng ồm ồm vàng lên:

- “Hay cho câu giai nhân, ngươi là người bên kia nói đến”

Tiếu An thấy tiếng người thì nhìn về phía trong nhà, cất giọng:

- “Vâng, phía Tạ lão bảo Tiểu đồng đến đây”

- “Ừm, đã đến thì tạm ở đây. Phía kia có ngôi nhà nhỏ khác, cầm theo sách này đọc và ghi nhớ. Ngoài ra, cơm nước giờ do người lo” – Người trong nhà nói vọng ra, rồi ném theo ra ngoài hai quyền sách đến trước mặt của Tiếu An. Trên bìa sách viết chữ “Bách thảo toàn thư – hạ” và Bách thảo toàn thư – thượng”.

Tiếu An cầm lên hai quyền sách, nói:

- “Tiểu đồng có thể có ý kiến được không?”

- “Nói”

- “Người là ai vậy? và đồ nấu ăn thì lấy ở đâu?”

- “Ngươi cứ gọi ta là Xuân lão, còn đồ nấu nướng thì ngươi không phải lo. Buổi sáng sẽ có người mang đến. Đi đi”

Tiếu An thấy người trong nhà trúc nói vậy thì không hỏi nhiều, sau đó cầm theo sách theo hướng chỉ dẫn đến một nhà nhỏ khác trong khu này. Nhà nhỏ này có kiểu dáng tương tự như nhà trúc nhỏ kia. Bên cạnh cũng có một dòng suối nhỏ với cọn nước đang quay, ngoài ra còn có một ống trúc dẫn nước lên.

Tiếu An cầm đồ đạc đến trước cửa nhà, hắn đẩy cửa nhà trúc. Bên trong nhà trúc sạch sẽ, có một giường nhỏ và một bộ bàn ghế nhỏ bằng trúc. Ngoài ra, còn có một căn bếp nhỏ. Hắn cầm đồ đạc đến bên giường, sắp xếp cơ bản đồ đạc. Khi nhìn đến bàn trúc nhỏ, trên bàn nhỏ có một tờ giấy ghi ba chữ: “Cơm ngươi lo”. Đây là bóc lột trắng trợn hay ‘nhắc khéo” không rõ, nhưng thôi, “ăn nhờ ở đậu” thì phải làm thôi.

Tiếu An gập lại tờ giấy này rồi đi lại xung quanh khu nhà quan sát.

Khu nhà thiếu kế đơn giản, một nhà vệ sinh, một khu nhà bếp và một phòng ngủ. Nói chung rất đơn sơ. Hắn sau khi xem một vòng thì xuống lại nhà bếp, trong nhà bếp này có đủ các loại nồi niêu, xoong chảo, có vài con dao thái cùng với đồ ăn được đặt trên khu bếp.

Tiếu An nhìn sơ qua bếp rồi ra chỗ cọn nước rửa mặt, sau đó khám phá xung quanh khu nhà này. Diện tích ở đây rất rộng, phía sau nhà trúc của hắn còn có một khoảng khu vực lớn nữa. Hắn đi xung quanh quan sát địa hình, địa giới thấy nơi này trong lành và yên tĩnh hơn ở Lương Thiện đạo quán nhiều. Rất thích hợp làm nơi cư ngụ, mà hắn thì lại có đại bí mật cần giấu kín, vì vậy ở đây là hợp lý.

Tiếu An đi lại xung quanh tiểu khu, rồi xem xét một số cây cối mọc ở vườn. Khi quay lại gian nhà đã là chiều tà. Hắn vào bếp chuẩn bị đồ đạc để chuẩn bị nấu nướng. Tiếu An trước từng là quân nhân, việc tự nấu nướng là việc hắn được học, được làm. Do vậy, nấu cơm với hắn không phải khó. Tiếu An thấy nguyên liệu đang có, hắn nấu 2 món mặn cùng rau và một món canh. Sau khi cơm canh xong cũng đã là khoảng giờ Dậu (17 – 19h). Hắn bê từng món ăn đến bàn đặt lên bàn tại Lọng phía khu nhà của Xuân Lão sát với suối nước nhỏ. Khi đã đủ các món đặt trên bàn cùng cơm, hắn đến trước cửa khu nhà:

- “Cơm canh đã xong, mời Xuân lão dùng bữa” – Tiếu An nói xong thì đứng chờ. Tuy nhiên chờ một nửa khắc (7, 8 phút) thì không thấy có tiếng trả lời.

Tiếu An đoán chắc Xuân lão đang có việc nên ra gần bàn ở Lọng ngồi xuống chờ. Thấy không có việc gì để làm, hắn nhặt vài viên đã ở đường nhỏ lối đi rồi đứng ra khỏi Lọng ném về một cây trúc phía xa.

“Vút” một tiếng rồi “Bịch” một tiếng vang tên, một lỗ thủng hiện ra ở thân cây trúc. Gió thổi, cây trúc bị ném kêu lên tiếng cọt kẹt, thân cây cảm giác đã yếu hẳn hơn lúc đầu.

Tiếu An tiếp tục ném thêm vài lần, cứ mỗi lần hắn ném là một lỗ xuất hiện trên các cây trúc. Khi hắn ném đá đến lần thứ 10 thì cửa nhà trúc của Xuân lão mở ra.

Một người bước ra khỏi nhà trúc, thấy có tiếng cửa mở, Tiếu An dừng việc ném đá nhìn về phía nhà trúc.

- “Xuân lão là nữ nhân” đây là suy nghĩ đầu tiên của Tiếu An, vì người vừa bước ra từ nhà trúc là một nữ nhân khoảng 22, 23 tuổi, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp, thân mang một bộ quần áo xanh nhạt, rất hợp với màu của rừng trúc. Nhìn về phía nữ nhân này mang đến cho hắn một cảm giác rất nhẹ nhàng, khó tả nên lời.

- “Người là Xuân lão” – Tiếu An thắc mắc hỏi.

- “Ta không thể là Xuân lão sao?” – Nữ nhân hỏi ngược lại.

- “Cũng không phải,…, mời Xuân lão ăn cơm” – Tiếu An định nói vài điều thắc mắc nhưng chỉ biết giấu vào lòng, mời Xuân lão ăn cơm.

Xuân Lão “ừm” một tiếng rồi đến bàn ở Lọng ngồi. Tiếu An cũng vào bàn ở Lọng rồi thành thục xới cơm, so đũa đưa cho “Xuân lão”.

Hai người bắt đầu ăn cơm, cả hai đều không nói năng gì. Tiếu An thấy nữ nhân không nói gì cũng không hỏi thêm. Cứ vậy đến khi hết bát cơm, nữ nhân lấy mảnh vải trong tay áo lau mồm rồi đứng dậy. Nữ nhân đi theo lối nhỏ vào nhà trúc, Tiếu An thấy nữ nhân dừng ăn cũng bỏ bát đũa. Khi nữ nhân đến trước nhà trúc thì quay lại nói:

- “Ngươi nấu rất ngon, nhưng lần sau nấu đủ ăn thôi. Ta không ăn nhiều đến thế” – Hết câu nữ nhân mở cửa rồi vào trong nhà trúc.

Tiếu An nhìn Xuân lão vào lại nhà trúc rồi tiếp tục ăn cơm. Sau khi cơm nước xong xuôi đã gần là lúc hết ánh chiều tà. Hắn vào nhà trúc thắp nến, mang ra đồ đạc hắn mang theo. Qua kiểm đếm, tổng có ba quyển sách gồm: Bách thảo toàn thư Hạ - Thượng do Xuân lão đưa; Thảo xuân đơn do Tạ lão đưa. Ngoài ra còn các đồ để vẽ bùa và cái bọc vải hắn lấy từ những kẻ lạ mặt buổi sáng nay nhưng hắn chưa kiểm tra. Tiếu An lấy quyền Thảo xuân đơn ra đọc thử, với kiến thức từ kiếp trước và ý thức từ cơ thể cũ, hắn có thể đọc hiểu những quyền sách này. Hắn cứ vậy đọc sách.

Ở ngoài tiếng gió thổi vi vu, tiếng cành trúc lung lay qua lại theo tiếng gió…

Bạn đang đọc Tu Tiên: Hệ thống nhân sinh sáng tác bởi dat508tn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dat508tn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.