Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệ

Tiểu thuyết gốc · 2551 chữ

Chương 6: Lệ

Ngoại thành Nam - Cát Đăng.

Xuân Tiêu khu.

Tiếu An lúc này đang đọc sách về y thư, hắn đọc trước quyển “Thảo Xuân Đơn” do Tạ lão đưa. Sách này tổng có 52 trang, nói về 12 phương thuốc liên quan đến chưa các bệnh đơn giản nhữ: Cảm mạo, đau bụng, thuốc an thần, thuốc mê,… Đặc biệt trong đó có một phương thuốc luyện đan là “Kim san dược” và “Kim san đan”, đây là phương thuốc dùng để trị thương và tăng cường sức mạnh, trong đó “Kim san dược” là thuốc bột chữa vết thương, “Kim san đan” là thuốc tăng sức mạnh, phụ trợ cho người luyện công.

Sách cũng nói rõ số lượng các loại thảo dược tạo thành, cách điều chế. Tuy nhiên có một số loại thảo dược hắn xem không có hiểu. Do vậy, hắn đọc tập trung vào phương thuốc “Kim san dược” và “Kim san đan” kia rồi chuyển qua đọc “Bách thảo toàn thư – Hạ”. Quyển Bách thảo toàn thư – Hạ” được “Xuân nữ nhân” đưa khá dày, sơ sơ phải khoảng hai, ba trăm tờ. Bên trong có cả hình vẽ kèm theo nội dung chi tiết, tác dụng, nơi có thể xuất hiện, cách thu, nuôi dưỡng, vân vân và mây mây.

Hắn đọc quyển sách này đến trang thứ 20 thì đã mắt nhắm, mắt mở. Cảm thấy buồn ngủ, nhìn trời cũng đã sẩm tối bắt đầu về đêm, sương đêm cũng bắt đầu rơi xuống đậu tại các cành trúc. Hắn cất sách, thổi nến. Trước khi ngủ hắn không quên bật bảng thuộc tính lên xem:

[Tên: Tiếu An

Loại: Phàm nhân

Kỹ năng:

- Viết chữ: Sơ cấp (50/100)

- Y thuật: Sơ cấp (150/1000)

- Bùa, phù chú: Sơ cấp (10/1000)

- Nấu nướng: Sơ cấp (126/1000)

- Câu cá: Trung cấp – Hạ (23/500)

- Ném mạnh: Trung cấp – Hạ (332/2000)]

Y thuật đã tăng do hắn đọc sách về thảo dược, chế thuốc, ngoài ra cũng không thay đổi nhiều. Hắn xem qua bảng thuộc tính rồi chìm dần vào giấc ngủ.

--------------------------------

Khi trời đã về đêm, gió thổi hiu hiu các cành trúc. Hàng trúc đung đưa theo gió.

Khi Tiếu An đã vào giấc nồng thì ở cửa vào Xuân Tiêu khu đang có hai người, chính là hai nữ nhân buổi sáng Tiếu An vừa gặp. Lúc này nữ nhân được xưng Thánh Nữ đã thay một bộ quần áo màu hồng, vẫn giữ nguyên vẻ thướt tha, bên cạnh là nữ nhân mặc áo xanh tự xưng tiểu nữ với Thánh nữ trong nhà trọ. Nữ nhân này tên thật là Ân Tử, là người Trung Nguyên nhưng do lưu lạc mà đến Minh Giáo làm kẻ hầu. Lúc này phía trước mặt Ân Tử là một con trùng xanh, giống ong nhưng chẳng phải ong đang vo ve. Ân Tử và Thánh nữ theo trùng xanh từ phòng trọ đến đây thì thấy trùng xanh dừng lại. Ân Tử lên sờ vào trùng xanh rồi nói:

- “Khiếu Trùng đến đây thì dừng, có lẽ mục tiêu ở trong này”

Thành nữ gật đầu, nói:

-“Ừm, có lẽ đồ chúng ta cần tìm ở trong này”

- “Chúng ta vào chứ” – Ân Tử chắp tay chờ lệnh của Thánh nữ.

Thánh nữ chỉ tay ý nói Ân Tử thu Khiếu Trùng, rồi bước đến trước cửa vào của Xuân Tiêu Khu. Thánh nữ đẩy nhẹ cửa trúc rồi bước vào. Dọc theo đường đá ghép, Thánh nữ và Ân Tử đi đến trước khu nhà của “Xuân lão”. Khi đến trước cửa khu nhà trúc thì Thánh nữ dừng lại, ra hiệu chỉ tay cho Ân Tử. Ân Tử gật đầu, phóng ra Khiếu Trùng. Nhưng vẫn giống như nãy, Khiếu Trúng chỉ bay lên cao rồi bay vòng vòng xung quanh như có gì ngăn cản.

Bỗng, từ trong nhà trúc có âm thanh phát ra:

- “Đã đến rồi thì vào nhà uống chén nước” – Âm thanh vừa phát ra thì cửa vào nhà trúc cũng mở.

Thánh nữ và Ân Tử nghe thấy tiếng người thì giật mình, nhưng là Thánh nữ của Minh giáo cũng không phải chỉ có danh. Thánh nữ bình tĩnh, chắp tay nói:

- “Tiểu nữ mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứ tội”.

- “Vào nhà rồi nói chuyện” – Âm thanh khi nãy nói lại phát ra. Thánh nữ và Ân Tử biết khó thoát, đành từ từ bước vào nhà trúc.

Trong nhà trúc lúc này từ tối đen như mực bỗng có ánh nến sáng tỏ. Thánh nữ và Ân Tử bước vào trong nhà trúc. Bên trong nhà trúc có một bàn uống nước giữa nhà, nối đó là hai phòng nhỏ đi vào trong. Tại bên trái của gian khách là phòng ngủ, lúc này có một nữ nhân đang ngồi – chính là “Xuân nữ nhân”.

- “Ngồi đi” – Xuân lão nói rồi từ trong phòng ngủ bước ra.

Thánh nữ và Ân Tử cũng giật mình vì người mình xưng một câu “Tiền bối” là một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân còn rất trẻ. Thánh nữ và Ân Tử nghe được tiếng của Xuân lão nhưng vẫn chỉ đứng hơi cúi người về phía Xuân lão mà không dám ngồi xuống.

Xuân lão đến bàn uống nước ngồi xuống, tiện trên bàn có ấm nước, Xuân lão chỉ điểm một ngón lên ấm nước, bỗng ấm nước như có nhiệt tác động, nước trong ấm xôi lên, khói nghi ngút. Xuân lão tiện tay mở nắp ấm, cho một ít trà và hoa cúc khô vào ấm, đóng nắp ấm. Sau khi hoàn thiện thủ tục pha trà, Xuân lão nhìn về phía hai nữ nhân nói:

- “Minh giáo các người có gì đáng tìm ở tiểu viện của ta sao. Sử dụng cả Khiếu Trùng?”

Thánh nữ thấy Xuân lão lên tiếng thì hơi bối rồi, hơi cúi đầu:

- “Bẩm tiền bối, ta hiện tại đã không còn là người của Minh giáo nữa. Chỉ là, có chút đồ bị đưa đến đây”

- “Hử, ý ngươi là ta trộm đồ” – Xuân lão nghe thấy Thánh nữ nói thì gõ nhẹ mấy ngòn tay xuống mặt bàn nói.

- “Tiểu nữ không dám, chỉ là chắc tiền bối biết sự nhạy cảm của Khiếu Trùng…” – Thánh nữ biết mình lỡ lời, bèn chữa cháy.

- “Nếu ở đây không có đồ, vậy tiểu nữ xin phép” – Thánh nữ cúi người chắp tay nói, rồi lùi hai bước ý định rời đi.

Nhưng “Xuân nữ nhân” đâu phải kẻ tay mơ, nhìn mặt thì trẻ như người ít tuổi nhưng ai biết đâu phải tự dưng kẻ ngoài gọi câu “Xuân lão”. Xuân lão khẽ động, tay phải điểm ra một trưởng, một luồng nội công hướng về phía hai nữ nhân, cuốn cả hai vào hai ghế ngồi của bàn uống nước. Xuân lão đứng dậy, thành thạo tráng chén rồi rót trà cho hai nữ nhân.

Xuân lão tay trái cầm chén trà đưa lên miệng khẽ nhấm một chút rồi đặt xuống bàn. Khẽ giữ trà trong miệng rồi cho dần xuống bụng. Khi thấy vị trà qua cổ họng, Xuân lão lên tiếng:

- “Đâu cần vội vàng, ta cũng đang thắc mắc đồ các người tìm là thứ gì mà đêm hôm khuya khoắt lại đến tiểu viện này. Không lẽ, là….“Huyền Minh công””

Xuân lão nói nhưng phía Thánh nữ chỉ cúi đầu, không trả lời. Xuân lão lại nói tiếp:

- “Chẳng nhẽ lại có thứ mà Minh giáo ngươi quý hơn sao. Hay là ngọc Như Ý của Thiên triều, hay Dạ minh châu Viễn Xuân của Lâm Quý Phi”

Xuân lão nói ra một vài câu nhưng Thánh nữ vẫn không gật đầu. Xuân lão “hừ” một tiếng, lúc này Thánh nữ đang cúi đầu biết việc này khó giấu nên ngẩng lên một chút rồi nói:

- “Chắc tiền bối đã nghe đến Trường Sinh công” – Thánh nữ nói xong thì lại cúi đầu.

- “Tu tiên” – Xuân lão nói hai từ rồi dừng lại, ậm ừm, sau đó nói tiếp.

- “Ý ngươi là đồ của kẻ tu tiên đang ở tiểu viện này?”

Thánh nữ thấy Xuân lão hỏi lại thì trả lời:

¬- “Tiểu nữ,…” – Thánh nữ chưa kịp trả lời thành tiếng thì Xuân lão phất tay, chén trà trên bàn bay ra phía cửa ra vào. Một tiếng “choang” vang lên, chén trà vỡ ra thành nhiều mảnh rơi xuống nền nhà trúc, cạnh những mảnh vỡ của chén trà là một thanh ám khí.

Bên ngoài lúc này xuất hiện hơn mười kẻ mặc áo đen đeo mặt nạ đang đứng trước nhà trúc, đi đầu là kẻ được gọi là “Sứ giả” sáng nay Tiếu An đã gặp. Xuân lão lúc này từ nhà bước ra, nhìn về phía đám người áo đen. Bên trong nhà trúc Thánh nữ và Ân Tử cũng đứng dậy đi theo sau Xuân lão.

Xuân lão ra đến cửa nhà trúc nói:

- “Đã lâu rồi tiểu viện của ta không đông người như vậy”

- “Xin các hạ lượng thứ cho sự tự tiện này, nhưng hai kẻ kia là phản đồ của Minh giáo. Vẫn xin các hạ giao người cho chúng ta” – Sứ giả lúc này chắp tay về phía Xuân lão nói.

Xuân lão nhìn về phía hai nữ nhân rồi quay lại nói:

- “Người các ngươi cứ tự nhiên lấy đi”.

Thánh nữ và Ân Tử ở trong thấy Xuân lão nói vậy thì kêu hai từ “Tiền bối” nhưng Xuân lão tỏ vẻ như không nghe thấy, chỉ quay người vào ngồi tại bàn uống nước. Sử giả thấy phía Xuân lão có hành động như nói “đồng ý” thì phất tay cho những kẻ áo đen phía sau lên bắt người.

Thánh nữ và Ân Tử biết khó thoát thì cũng xuất kiếm mang theo bên người ra chỉ về phía đám người áo đen. Thánh nữ xuất kiếm, điểm chân lao về phía đám người áo đen, Ân Tử lúc này xũng xuất ra một hộp nhỏ rồi ném về phái đám áo đen, từ hộp nhỏ lao ra một đám trùng nhỏ như ruồi đen, đám trùng này bay ra rồi lao về đám áo đen. Tiếng chạm vũ khí hai bên vang lên, Thánh nữ xuất một chiêu “Tuyệt thiên kiếm” trong Huyền Minh Bắc Bộ Kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén phóng về phái một tên áo đen, kèm theo kiếm là một luồng kiếm khí, tiếng “xuy, xuy” vang lên, ánh kiếm cùng kiếm khí như thế trẻ tre phòng về tên áo đen. Một vệt kiếm lướt qua cổ họng tên áo đen này, tên áo đen chưa kịp làm gì đã ngã xuống. Bên kia Ân Tử cũng xuất kiếm, cùng với sự hỗ trợ của trùng ruồi đen hạ được một tên áo đen.

Sứ giả đứng ngoài lúc này thấy thủ hạ bị hạ, lại thấy đám trùng đen kia cản trở các thủ hạ thì giờ tay xuất thủ. Hai tiếng “Vút, vút” xé gió, hai thanh ám khí từ phía Sứ giả bay về phía hai nữ nhân. Thánh nữ và Ân Tử thấy ám khi của sứ giả bay đến thì lùi lại phía sau rồi thủ thế đỡ ám khí.

Ngay khi ám khí bay gần đến phía hai nữ nhân thì ở trong nhà trúc hai chén trà cũng bay ra lao về phía hai thanh ám khí. Hai tiếng “Choang, choang” vang lên, hai thanh ám khí và hai chén trà rơi xuống đất. Thánh nữ, Ân Tử và Sứ giả nhìn về phía Xuân lão, Xuân lão lúc này vẫn đang ngồi bên bàn trà ung dung uống nước.

Thấy mọi người nhìn về phía mình, Xuân lão tỏ biểu cảm không biết, đặt chén trà xuống bàn nói:

- “Mọi người cứ tiếp tục, kệ ta uống trà”

Phía ngoài Sứ giả “hừ” một tiếng nói:

- “Các hạ đây là ý gì”

- “Không có ý gì cả, chỉ là người trẻ tuổi nên cho chúng tự phát triển” – Xuân lão vẫn biểu cảm như không liên can gì trả lời Sứ giả.

- “Các hạ muốn chống đối lại Minh giáo?” – Sứ giả gằn giọng.

Xuân lão đứng dậy, đi từ nhà trúc ra đến gần hai nữ nhân. Lúc này trong tay Xuân lão đang cầm chén trà, Xuân lão xoay chén trà trong tay mặt nhìn về phía đám người áo đen:

- “Minh giáo, ngươi mang hai từ “Minh giáo” đến Trung Nguyên có thấy nhỏ bé không”

Ngay câu nói vừa dứt, Xuân lão búng tay bắn chén trà bay về phía đám người áo đen, một luồng khí lạnh đột ngột xuất hiện, một tầng băng theo hướng từ Xuân lão đánh về phía đám người áo đen. Tầng tầng, lớp lớp băng chạy dọc theo những kẻ áo đen. Một tên, hai tên,.. những kẻ áo đen bị một tầng băng đóng ở bên trong không thể cử động, tầng băng này cứ theo các tên áo đen mà đóng hết với nhau cho tới khi gần với Sứ giả thì dừng lại.

Bây giờ nhìn về phái đám áo đen như một những người tối cổ bị đóng trong lớp băng dày, không thể cử động, như không có sự sống. Xuân lão xuất thêm một chưởng từ tay, một tầng nội lực phòng về phía đám người bị đóng băng. Những âm thanh vỡ vụn vang lên, đám người bị đóng băng giờ bông tan thành hàng ngàn, hàng vạn bông tuyết dính theo cả màu đỏ của máu bay khắp vùng trời của tiểu viện Xuân Tiêu.

Sứ giả bên kia “hừ” lạnh một tiếng, lùi lại nói:

- “Băng Miên chưởng. Các hạ là người của Thiên Triều - Xuân Như Tiêu”

- “Cũng có kẻ biết ta sao” – Xuân lão cười nhạt trả lời.

Sứ giả không trả lời, chỉ kêu hai tiếng “Ân Tử”. Lúc này Ân Tử và Thánh nữ ở phía sau Xuân lão đang đứng gần nhau. Ngay khi nghe thấy tiếng nói của Sứ giả, phía Ân Tử từ người rút ra một con dao găm rồi đâm “Hự” một tiếng vào người Thánh nữ. Thánh nữ sờ lên ngực có vết máu chảy ra, quay người nhìn về phía Ân Tử, ngỡ ngàng. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Thánh nữ.

Ân Tử sau khi đâm một dao về phía Thánh nữ thì đạp chân bay về phía Sứ giả. Bên này, Thánh nữ ngã quỵ xuống nền. Thấy Thánh nữ ngã xuống đất, Xuân lão bên cạnh không động tay, Sứ giả phất tay với những kẻ còn sống sau đó cùng Ân Tử rời đi.

Thánh nữ ngã xuống nền đường lát đá, máu chảy từ người tản ra xung quanh, một mảng đỏ. Gió trên thổi đu đưa các khóm trúc, xung quanh mọi thứ dường như lặng im. Chỉ còn lại tiếng thở, còn lại tiếng gió, một người nằm trên nền đất, giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra…

Bạn đang đọc Tu Tiên: Hệ thống nhân sinh sáng tác bởi dat508tn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dat508tn
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.