Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngón Tay Vàng... Xem Ra Cũng Không Vàng Lắm!

Tiểu thuyết gốc · 1838 chữ

Sau vài tiếng, Trần Lập đã lờ mờ nhìn thấy phía xa xa có những bậc thang trải dài hơn trăm trượng, bên trên là những hàng người đông đúc đang từ từ tiến lên.

Phía trên những bậc thang, hắn lờ mờ thấy được một cánh cổng to lớn, xung quanh là vô số vầng sáng cùng với hào quang đang phát sáng chối lóa, kèm theo các đám mây lờ mờ bao phủ.

Nhìn về đám người trước mắt, lại đảo xuống bộ y phục bản thân đang mặc, nhìn giống như đang tuyên bố "Ta Là Đệ Tử Của Thanh Vân Tông Đến Đây Tị Nạn" vậy, ai sẽ cho hắn vào chứ?

Trừ mấy tên tiểu tử ngây thơ không có tế bào não mà lại tràn ngập đức độ của thánh mẫu ra, thật sự chẳng thể tìm thấy thêm tên ngu ngốc nào như vậy!

Nghĩ đến đây, Trần Lập liền ngay lập tức cởi bỏ y phục của bản thân, tìm kiếm trong túi hành ly nửa buổi trời, cuối cùng chỉ có một bộ y phục ngập mùi nhà quê, làm từ vải nâu hết chín phần không chất lượng một phần rách nát.

"Đây... Đúng thật trước đó ta cũng rất nghèo, nhưng cũng không ngờ lại đến mức này..."

Bỏ chuyện kia qua một bên, bây giờ Trần Lập hắn chỉ có duy nhất bộ y phục này, không còn sự lựa chọn nào khác, nên đành phải thay nó lên người, trở thành thôn dân bình dị quần áo rách rưới độ uy tín dưới con số không.

Nhìn xuống bộ y phục của bản thân, hắn chỉ đành tự động viên chính mình, gom góp một chút tinh thần và ý chí ít ỏi còn động lại.

"Không sao, chẳng phải mấy tên cường giả hay thiên tài ẩn thế quái gì đó đều mặc đồ bình dị âm uy tín sao, ta cũng không ngoại lệ... Chắc là không sao đâu nhỉ...?"

Vừa dứt lời, Trần Lập để lại bộ y phục kia giữa rừng, sau đó liền ngay lập tức vận chuyển linh khí xuống dưới lòng bàn chân, bắt đầu tiếp tục chạy đi.

Nhưng khi cách những bậc thang kia chỉ còn chưa đầy hai mươi trượng, hắn liền thôi việc vận chuyển linh khí, tỏ ra là người phàm bình dị hết mức có thể mà hòa vào đoàn người, bước lên các bậc thang.

Lúc này, những người xung quanh đều mặc y phục dành cho con cháu nhà giàu, quan lại, trong rất có khí chất, mà bỗng dưng từ đâu lại lòi ra một tên khố rách áo ôm dám đi ngang hàng với mình, không khỏi nhếch mép co mắt, xì xào bàn tán.

"Chuyện quái gì đây, Thiên Diễn Tông nay còn nhận nuôi ăn mày à?"

"Chậc chậc, chỉ là một tên dân đen, làm đá lót đường cho lão tử xem ra cũng rất hợp!"

"...."

Mặc dù âm thanh của những cái miệng đang nói kia phát ra rất lớn, nhưng Trần Lập lại chẳng thèm để chúng lọt qua tai, giống như tiếng những con ruồi muỗi vo ve vẫy cánh, trong lòng thầm nghĩ.

"Hừm, cứ cười đi, đến lúc kiểm tra ra ông đây có tư chất cực phẩm cái quái gì đó thì các ngươi sẽ phải hối hận, dù sao ta cũng là người xuyên không đó, chắc chắn được ngón tay vàng cùng thiên đạo chào đón... Hoặc chỉ là cái loại nhân vật quần chúng xuất hiện một chương bị trang bức đánh mặt..."

Hắn lắc đầu, thở dài ngao ngán một cái, dù sao trước đây tư chất của nguyên chủ cũng chỉ được xem như Hạ Phẩm, là loại cố gắng lắm thì cả đời cũng không thoát được ra khỏi Kim Đan Kỳ, há miệng chết già.

Nghĩ qua nghĩ lại, không biết từ lúc nào hắn đã cùng những tiểu thư thiếu gia kia đi đến trên đỉnh của những bậc thang, trước mắt là cổng của Thiên Diễn Tông.

Cánh cổng làm từ trọng thiết màu vàng kim, với đầy những hoa văn điêu khắc hình rồng bay phượng múa, cực kỳ đồ sộ, hoành tráng, hắn chỉ như con kiến hôi so với thứ trước mắt này.

Nhưng mà Trần Lập lại không quá bất ngờ so với thứ này cho lắm, nếu đem so với cổng của Thanh Vân Tông thì cũng chỉ hơn được đôi chút, thật sự chẳng đáng kể là bao.

Hai bên cánh cổng đồ sộ kia là các đệ tử của Thiên Diễn Tông xếp thành hàng, mặc đạo bào màu xanh lam nhạt, khí huyết sung mãn, tu vi đều từ Luyện Khí Lục đến Bát Trọng.

Trần Lập đảo mắt nhìn sang những đệ tử có tu vi cao hơn mình kia, trong lòng thầm cảm thán vài câu.

"Thiên Diễn Tông này cũng chơi lớn thật, đệ tử gác cổng Thanh Vân Tông ta cao nhất chỉ bằng mấy tên tép riu bên này, dù sao đây cũng là tông môn Ngũ Lưu, so với cái thứ rách nát bên kia cao hơn một bậc!"

Tại đại lục này, các thế lực phân chia làm Cửu Lưu, trên Cửu Lưu gọi là Siêu Cấp Thế Lực, có truyền thừa nghìn vạn năm, không tồn tại ở Bát Châu, mỗi bậc lại tương ứng với một cảnh giới của cường giả tọa trấn, cụ thể như sau:

Thế Lực Cửu Lưu tương đương với việc có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tọa trấn.

Thế Lực Bát Lưu tương đương với việc có tu sĩ Hóa Đỉnh Kỳ tọa trấn.

Thế Lực Thất Lưu là những thế lực được xếp vào hàng có danh tiếng, tồn tại cường giả Kim Đan Kỳ tọa trấn.

Thế Lực Lục Lưu là loại thế lực danh chấn một phương Kim Huyền Quốc mà Trần Lập đang sống, có tồn tại cường giả Nguyên Anh Kỳ.

Thế Lực Ngũ Lưu, cũng là đỉnh cấp thế lực tại Kim Huyền Quốc, có cường giả Hóa Thần Kỳ tọa trấn.

Cứ thế tính lên, thì đến Nhất Lưu là tồn tại Đại Thừa Kỳ bên trong, cũng là đỉnh cao tuyệt đối tại Bát Châu.

Mà nói sơ qua về Kim Huyền Quốc, là một trong Cửu Quốc của Cửu Huyền Châu, đại diện cho Kim Linh trong Ngũ Hành Quốc, tồn tại Linh Khí hệ Kim nồng đậm nhất cả Cửu Huyền Châu.

Lịch sử của nơi đây đối với Trần Lập quá mơ hồ, dù sao năm xưa hắn cũng chỉ quan tâm đến tu luyện, đắc đạo thành tiên, chẳng thèm mảy may chú ý đến việc học hành tử tế.

Quay trở lại thực tại, những đệ tử Thiên Diễn Tông kia cũng bắt đầu cho người đến ứng tuyển đi vào trong cửa tông, thực hiện một vài thủ tục đơn giản như điền tên, tuổi,...v.v

Nghĩ đến việc bản thân trước đây chỉ là đệ tử Ngoại Môn thuộc hàng vô danh tiểu tốt trong Thanh Vân Tông, do đó Trần Lập liền điền tất cả thông tin thật sự của bản thân vào, sau đó đi theo đoàn người bước đến một võ trường rộng lớn, điêu khắc hình ảnh la bàn bát quái tinh xảo.

Giống như trước kia trong trí nhớ của Trần Lập, đều sẽ trải qua quá trình này, đó là kiểm tra Tư Chất và Linh Căn, đào thải phế vật, chỉ nhận người có thiên tư qua việc kích sáng những quả Linh Cầu.

Sau quá trình kiểm tra khốc liệt, đào thải hơn trăm tên công tử cùng tiểu thư, cuối cùng cũng đến lượt Trần Lập bước lên, lần này khác xa lúc ở Thanh Vân Tông.

Vụt!

Rầm!

Quả Linh Cầu dưới lòng bàn tay của Trần Lập bừng sáng lên, chối lóa cả vùng trời, đồng thời tỏa ra một làn sóng xung kích mạnh mẽ đánh bật tất cả mọi người xung quanh đi, hiện lên dòng chữ "Tứ Linh Căn-Thượng Phẩm."

Tất cả mọi người tại hiện trường đều đơ người ra kẻ cả chính hắn, đầy vẻ ngạc nhiên sau khi nhìn thấy dòng chữ kia, những tên đệ tử Thiên Diễn Tông đồng loạt hét lên.

"Là Thiên Tài có Tư Chất Thượng Phẩm, trăm năm có một!?"

Lại giải thích một chút, tại đại lục này Tư Chất của một người đại diện cho tốc độ rót đầy Linh Căn của họ, Tư Chất càng cao tốc độ càng nhanh, chia ra Phàm Phẩm-Đê Phẩm-Hạ Phẩm-Trung Phẩm-Thượng Phẩm-Cực Phẩm-Thiên Phẩm.

Nếu như đem so một tu sĩ Đơn Linh Căn có Tư Chất Phàm Phẩm với người khác sở hữu Tam Linh Căn mang Tư Chất Hạ Phẩm thì tất nhiên tốc độ tu luyện của cả hai sẽ cách biệt rất xa.

Có khi tên tu sĩ Đơn Linh Căn kia đã chết già ở tu vi Hóa Đỉnh Kỳ rồi mà người kia lại đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở Kim Đan Kỳ, thực sự cách biệt quá lớn.

Nghĩ lại những kiến thức này, Trần Lập cũng từ từ trấn tĩnh lại, biết ngay đây là ngón tay vàng của mình, nhưng cũng không quá vui mừng, thầm nghĩ.

"Đúng là ta được Thiên Đạo ưu ái, tuy nhiên người có tư chất bậc này thường bị nhân vật chính vả mặt rồi đạp tụt lại phía sau, mười phần thảm thương...

Cùng với đó là đây chỉ mới có Thượng Phẩm, tính cái rắm gì thiên tài chó má đâu? Cùng lắm trở thành bộ xương khô tại Hợp Thể Kỳ... Chậc chậc, không nên tự cao!"

Đến đây, Trần Lập xoay người lại, ngẩn mặt lên trời nhìn mây cao, sau đó từ từ bước đi về hàng đợi của mình, ngồi xuống lắc đầu suy tư.

Hành động này của hắn đã khiến cho mọi người đều đứng hình, cũng đồng thời kích phát dư luận liên tục bàn tán.

"Hừ, ra vẻ cái gì chứ!?"

"Ngươi không biết? Đây là hình mẫu thiếu gia của ẩn thế gia tộc nào đó nên mới không hài lòng đấy!"

"Có thể tên này xuất thân từ gia tộc tu tiên Tam Lưu nào đó trở lên, do đó có được Tư Chất Thượng Phẩm mới thất vọng đến vậy!"

"Ta xem hắn hình như có tu vi, chắc là ý kiến của vị huynh đệ này đúng rồi!"

"Nhưng thiếu gia của đại gia tộc bậc này sao lại gia nhập cái chỗ rách nát như Thiên Diễn Tông!?"

"..."

Về phần Trần Lập, hắn cũng chỉ xem mấy thứ kia như tiếng tiểu cẩu sủa ngang tai, hoàn toàn nghe không lọt, thầm nghĩ.

"mặc cho các ngươi bàn, cũng không ảnh hưởng đến việc ông đây suy tư, càng là chẳng liên quan tới ngày mai ta ăn gì."

Bạn đang đọc Tu Tiên Giới Quá Khủng Khiếp, Ta Cẩu Trong Núi Vạn Năm! sáng tác bởi sacto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sacto
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.