Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảo Thần Phù!

Tiểu thuyết gốc · 1908 chữ

Thời gian nhanh chóng trôi đi, đợt tuyển sinh của Thiên Diễn Tông cũng kết thúc, thu được gần hai mươi tên đệ tử, mười người là nữ, chín người là nam, còn lại chắc chắn là Trần Lập.

Lần này biểu hiện của hắn có chút tốt, do đó được tuyển thẳng vào nội môn của Thiên Diễn Tông, Trần Lập thầm tự mãn, khen ngợi bản thân.

"Aiz, sao ta lại ưu tú đến vậy chứ, vốn còn tưởng bản thân phải lăn lộn khắp nơi mới có thể rảnh rỗi, lần này thì hay rồi, tư chất cao thì dễ chết... Ba vậy, phải biết hướng về tương lai, cuộc ẩn cư ơi, ta đến đây!"

Sau một hồi được dẫn đường, hắn đã vào trong đại điện của ngoại môn, nơi đây cực kỳ rộng lớn, giống như phòng hợp cho quan lại triều đình trong cung vậy.

Phía trước, là một lão giả thần sắc hồng hào, cơ thể ốm gầy, ước chừng 70 tuổi đang ngồi trên cái ghế gỗ lớn, hướng ánh mắt về phía Trần Lập, giống như muốn nói "Ta đang chờ ngươi", sau đó đứng bật dậy, chậm rãi tiến về phía hắn.

Thấy cảnh này, hắn có vài phần căng thẳng, trong tự suy đoán lão già này chắc chắn là trưởng lão ngoại môn hoặc người có thân phận cao quý nào đó mới ngồi được tại đây, tuy nhiên cùng lắm cũng chỉ khảo nghiệm, sẽ không làm hại đến bản thân.

Nghĩ tới cảnh này, Trần Lập nhanh chóng cúi người cung kính trước lão giả kia, mở miệng chào hỏi.

"Trần Lập bái kiến Trưởng Lão!"

Nhìn về phía thiếu niên đang cung kính đứng trước mặt mình, không hề tỏ ra sự kiêu ngạo vốn có của thiên tài, lão nhân kia hết sức hài lòng, vuốt râu đáp lời.

"Không cần quan trọng lễ nghĩa, ta là Đại Trưởng Lão ngoại môn của Thiên Diễn Tông, tên là Lục Vân, không cần nhớ tên lão già này, dù sao ngươi cũng sẽ tiến nhập nội môn, sợ là chẳng còn cơ hội quay lại nữa..."

Trần Lập nghe đến đây nào dám lỗ mạng khiến tiền bối mất hứng? Hắn ngay lập tức đưa người lên, vẫn chấp hai tay cung kính đối với lão nhân kia, đáp lời.

"Tên của Đại Trưởng Lão, Trần Lập nào dám quên?"

Lời vừa dứt, lão giả kia đã cười phá lên, vuốt râu tỏ vẻ hài lòng, tuy nhiên ngay sau đó liền nói đến chính sự, không dám chậm trễ.

"Haha, tiểu tử tốt, chỉ tiếc là sau này có thể chẳng gặp ngươi nữa... Bỏ chuyện đó qua một bên đi, vẫn là chuyện chính quan trọng, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi đến ngoại môn, bám cho chắc vào!"

Lời vừa dứt, một lực lượng vô hình nhấc bổng Trần Lập lên, ngay sau đó dưới chân của lão giả từ từ hiện ra một thanh Trường Kiếm ngưng kết bằng Linh Lực nồng đậm, Lục Vân phất tay nhẹ nhàng liền kéo hắn đến phía sau.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, Trần Lập không khỏi bất ngờ, trong lòng chẳng kìm được mà cảm thán.

"Đây... Lượng Linh Lực nồng đậm này... Chẳng lẽ đây là cường giả Hóa Đỉnh, thậm chí còn có phần giống như đã đến Thất, Bát Trọng gì đó? Thiên Diễn Tông này đúng là chơi lớn thật, còn nhớ lúc ở Thanh Vân Tông, Trưởng Lão ngoại môn cao lắm chỉ có Trúc Cơ Kỳ... Chậc chậc, đúng là Đại Tông Môn Ngũ Lưu có khác!"

Lúc này, thanh trường kiếm kia đã bắt đầu rời khỏi mặt đất, chốc lát liền bay vút đi nửa dặm liền, lơ lửng tại hàng trăm trượng trên trời cao, lão giả cũng bắt đầu tăng tốc, tốt bụng nhắc nhở Trần Lập.

"Bám cho chắc vào, ta chuẩn bị đi đến thông đạo Nội Môn!"

Nói xong, thân ảnh của cả hai giống như biến mất giữa trời đất, tuy nhiên có vẻ chẳng ai biết được bọn họ đã vượt qua sáu tầng mây, xuyên qua không qua, vào trong thông đạo của nội môn.

Trần Lập từ từ mở mắt ra sau cơn choáng váng vì tốc độ phi hành quá nhanh của Lão Giả, phát hiện trước mặt mình là một mảnh trời đất mới, linh khí nồng đậm gấp mười lần bên ngoài, bao gồm tám hòn đảo bay lơ lửng giữa không trung.

Mỗi hòn đảo đều có sự thay đổi khác nhau tùy vào nồng độ của các loại linh khí bên trên, lão giả cũng bắt đầu giải thích.

"Nội môn của Thiên Diễn Tông bao gồm tám hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, đại diện cho truyền thừa bát mạch, từ trái qua phải ta có:

-Đảo Lôi Vân, chính là dành cho đệ tử có Lôi Linh Căn tu luyện, sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, sấm chớp bao phủ quanh năm, cây cối thông thường khô héo chẳng mọc được, vì vậy toàn bộ bề mặt đều là Lôi Thảo và Lôi Mộc."

Vừa nghe Đại Trưởng Lão giải thích đến đây, Trần Lập liền rùng mình, suy nghĩ nếu đến đó chắc chắn chẳng có gì tốt lành, thực lực mạnh thì bị điều đi, tuy nhiên Lôi Thảo và Lôi Mộc cũng là loại vật phẩm hiếm có khó tìm bậc nhất, nhưng vẫn không nên đánh đổi, tiếp tục im lặng lắng nghe.

"Tiếp đến, là Đảo Bách Thảo, giống như tên của mình, Mộc Linh Khí khắp nơi, từ đó sản sinh ra nhiều thảo dược, chuyên đào tạo Luyện Đan Sư.

Phía sau nó về phía bên phải một chút, là Đảo Vấn Kiếm, chuyên tu luyện kiếm đạo, khắp nơi đều là vết nứt do kiếm khí để lại, sát thương khủng bố vô cùng.

Đến cái tiếp theo, là Đảo Đại Viêm, khắp nơi đều là Hỏa Linh Khí, cây cỏ không sống nổi, tuy vậy lâu năm cũng sản sinh ra Thảo Dược hệ hỏa, là nơi chuyên đào tạo tu sĩ có Hỏa Linh Căn."

Ba cái phía trên đều bị Trần Lập trực tiếp loại, cái quái gì mà Luyện Đan Sư cao quý cơ? Cũng chỉ là cái máy luyện đan dược thôi, hắn phi, còn về Kiếm Tu công pháp mang sát thương khủng bố, hắn muốn luyện phòng thủ cơ! còn về Hỏa Linh Căn, hắn làm quái gì có?

Đại Trưởng Lão nhìn về phía thiếu niên đang suy tư đứng kế, khẽ cười thầm trong lòng một cái, sau đó tiếp tục nói.

"Qua phía chính giữa một chút là Đảo Thiên Binh, chuyên đào tạo Luyện Khí Sư, tràn đầy Kim Linh Khí, có nhiều khoáng sản.

Tiếp đến là Đảo Độc Hàn, có Thủy Linh Khí nồng đậm, chuyên đào tạo ra tu sĩ dùng công pháp hệ băng để khống chế địch, tuy vậy lại chẳng có sức tự bảo vệ mình, tràn đầy hồ cùng suối nước nóng.

Cái gần cuối là Đảo Linh Thai, chính là nơi đào tạo tu sĩ tôi luyện nhục thân, sức mạnh vật lý cùng lực phòng thủ cực cao, nói chuyện bằng nắm đấm đơn thuần, tuy nhiên lại có tốc độ tu luyện chậm chạp, khắp nơi đều là đất đá.

Cuối cùng, cũng là hòn đảo hoang vắng nhất, Đảo Thần Phù, chuyên đào tạo Luyện Phù Sư có Tinh Thần Lực cao cường, tuy nhiên chỉ có ba đệ tử, phải biết kiên trì mới có thể tu luyện.

Sao, ngươi muốn vào nơi nào để tu luyện?"

Hắn vừa nghe vừa thầm phỉ nhổ trong lòng, cái quái gì mà Luyện Khí Sư, cũng bị bốc lột mà thôi, Độc Hàn cái gì? Ta chẳng muốn khống chế rồi bị chém đôi đâu, Luyện Thể? Làm như ta thèm nhảy lên tiền tuyến như nam chính não tàn chắc?

Nhưng bất quá, làm Luyện Phù Sư cũng được, dù sao thời điểm hiện tại Tu Chân giới cũng không cần phù nhiều, tự làm tự hưởng, ngoài ra giá thành cũng rất cao, bán một nghìn tấm cũng đủ để ta cẩu đến Vạn Năm!

Nghĩ đến đây, Trần Lập liền tự khắc có câu trả lời của mình, đáp lại Đại Trưởng Lão, ánh mắt kiên định, tràn ngập ý chí của Cẩu Đạo.

"Ta chọn Đảo Thần Phù, mong Đại Trưởng Lão thành toàn!"

Nghe vậy, Lục Vân cũng tỏ ra bất ngờ vô cùng, định cho hắn cơ hội chọn lại thì bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt kiên định kia, từ từ vuốt râu mà nói.

"Ta không nghĩ người trẻ tuổi như ngươi lại chọn làm thứ chán nản như Luyện Phù Sư đấy, tuy nhiên ta tôn trọng quyết định của ngươi, đi đi!"

Nói xong, vị Đại Trưởng Lão ngoại môn kia liền phất tay, tạo ra một làn gió mạnh, đen hắn bắn thẳng về phía của Đảo Thần Phù, khiến trên trán Trần Lập đổ đầy người hôi hột, hét lên.

"Aaaaa! Đại Trưởng Lão, ngài không thể ném người ta tùy tiện như vậy đâu!!!!!"

Ngay lúc hắn nhìn thấy mặt đất, tưởng bản thân sắp chết tới nơi khi còn chưa kịp làm cẩu, thì bỗng dưng một trường lực vô hình khiến hắn chậm lại, đáp đất nhẹ tựa lông hồng.

Trước mắt, một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi đang phất tay thi triển Pháp Lực, da trắng đẹp tựa như tuyết, đôi mắt sắc lạnh khiến người ta muốn hóa băng, dáng người thon thả nở nang, khí chất sâu không lường được, tóc nàng bạc màu bạch kim kỳ lạ, phía trên đội mũ miệng bằng bạc, nói không ngoa chính là tuyệt sắc giai nhân.

Nàng từ từ tản đi dòng khí lưu đang vận chuyển trong lòng bàn tay, lúc này nhìn lên mới lộ ra đôi môi đỏ thắm màu máu, lại thêm hai bờ má hồng hào, dù cho đã xem như người có tuổi, nhưng thật sự lại có sức quyến rũ đến kỳ lạ.

Lúc này, nàng cũng bắt đầu cất giọng nói như thổi sương vào tai, vừa băng lãnh đến đông cùng, lại vừa khiên người ta bị lạc đường, u mê trong màn sương chẳng thoát ra nổi.

"Ngươi là đệ tử mới của Đảo Thần Phù?"

Trần Lập đơ người đôi chút, má đỏ ửng lên khi nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân trước mắt, dù sao hắn cũng chỉ là người phàm, tuy nhiên nhanh chóng bình tâm tĩnh khí, quan trọng trước mắt là phải trường sinh bất lão, vô địch vạn cổ đã.

Hắn cũng xem xét khả năng điều động và tản đi pháp lực dễ dàng của nữ nhân kia, phán đoán nàng ta có tu vi Kim Đan Kỳ, vì vậy chính là một trong số các Đảo Chủ nơi đây, đồng thời cũng là sư phụ hắn trong tương lai!

Ngay lập tức, Trần Lập chỉnh lại quần áo, sau đó từ từ quỳ xuống sát đất một cách cung kích, rồi dập đầu bái lạy ba cái, treo lên câu cửa miệng của nhân vật vô sỉ trong tiểu thuyết.

"Trần Lập bái kiến Sư Tôn, mong người chiếu cố!"

Bạn đang đọc Tu Tiên Giới Quá Khủng Khiếp, Ta Cẩu Trong Núi Vạn Năm! sáng tác bởi sacto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sacto
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.