Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Người Ra Sao Là Do Hắn.

Tiểu thuyết gốc · 1537 chữ

Trần Lập lúc này nhớ lại trước kia khi nguyên chủ đang vận chuyển Linh Khí xuống dưới lòng bàn chân để chạy trốn khỏi Thanh Vân Tông, từ từ tìm lại cách sử dụng những thứ tràn ngập trong không gian này.

Sau vài phút, hắn cuối cùng cũng tìm ra cách để vận chuyển Linh Khí trong cơ thể, chính là cảm nhận nó, sau đó từ từ truyền đi, theo ý nghĩ ngưng tụ.

Đến đây, Trần Lập ngưng ra sợi linh khí đầu tiên dưới lòng bàn chân, tạo ra một vầng hào quang bao quanh nó, đồng thời đẩy nhanh tốc độ di chuyển của hắn.

Thoắt cái, thân ảnh của Trần Lập đã vụt đi mất, rồi xuất hiện ở phía trên cao 3 trượng, vượt xa những gì một người bình thường có thể chạm đến, hắn bất giác không kìm được mà cảm thán.

"Đây... Không ngờ Linh Khí lại khiến ta nhảy cao đến vậy, nếu như ở thế giới cũ thì hiện tại không biết bản thân có ở trong phòng thí nghiệm nào đó để mặc người ta mổ xẻ hay không...

Nhưng mà, dù sao đây cũng là thế giới tu tiên, người ta phi thiên độn địa, lăng không phi hành như rau cỏ ngoài chợ, nghĩ vậy lại chẳng có gì quá mới mẻ."

Kết thúc lời nói, cũng vừa hay là lúc mà hắn hạ xuống mặt đất, tuy nhiên cho dù bay lên cao như vậy, Trần Lập vẫn giống một chiếc lông vũ nhẹ nhàng đáp đất chẳng có chút trở ngại nào, nếu như Newton tỉnh lại mà thấy cảnh này chắc ông ta phải tức đến chết mất.

"Lại nhẹ nhàng như vậy? Cảm giác cơ thể cũng linh hoạt gấp mấy lần, thần kỳ thật. Tuy nhiên thử cũng đã thử xong rồi, bây giờ quan trọng là ta phải đi tìm Thiên Diễn Tông kia, bắt đầu lên đường thôi!"

Vừa dứt câu, hắn đã phi như bay rời đi, tốc độ hiện tại có thể chạy qua khoảng cách 100 mét khi thời gian chưa qua con số 6 giây, chính là xác lập kỷ lục mới của nhân loại... Ít nhất là tại Địa Cầu cũ kia.

Lúc này, cách đó hơn nghìn dặm, là một tòa động phủ rộng lớn khang trang hùng vĩ với màu đỏ là chủ đạo, diện tích ít thì cũng ngang với cả khu dân cư nhỏ.

Bên trong, có một lão già râu tóc bạc phơ, dài như nhiều năm không cắt, vẻ ngoài dù cho ốm gầy, tuy nhiên thể trạng lại không quá yếu ớt, mặc một bộ đạo bào xanh dương đang ngồi xếp bằng.

Nhìn sơ qua, lão ta so với một người bình thường chẳng có mấy điểm khác biệt, tuy nhiên cơ thể lại chẳng nhiễm chút bụi trần nào, ngoài ra còn có rất nhiều dòng khí đậm đặc đang lưu chuyển về phía dưới bụng, tại chỗ đan điền của lão, trong giống như tiên ông đắc đạo.

Bỗng dưng, đôi mắt của vị tiên ông kia mở ra, không gian như chậm lại khi lão ta bắt đầu ngồi dậy rồi di chuyển về phía cửa sổ, cắt đứt lưu thông của những dòng khí, ngước nhìn đến cánh rừng xa xăm chẳng thể thấy bằng giới nhãn của phàm nhân.

Lúc này, tại trên bầu trời hướng của vị kia đang nhìn, thấp thoáng một cột sáng nồng đậm đang từ trên bầu trời chiếu xuống, nó liên tục luân chuyển, mờ mờ ảo ảo, sâu không thấy đáy, giống như từ trên cõi tiên hạ xuống.

Lão giả lúc này vuốt râu, ánh mắt tràn đầy suy tư, sâu xa chẳng lường nổi, lại kèm theo chút ưu phiền, khẽ thở dài rồi thốt lời.

"Aiz... Hơn trăm vạn năm ròng rã, cuối cùng cũng có người mang Hoàng Kim Khí Vận xuất thế, tuy nhiên không biết đây lại là điềm tốt hay xấu..."

Vị tiên ông kia xoay người lại, hướng về phía cánh cửa phòng cách xa hơn chục trượng, xung quanh là những món bảo vật đang được một lớp hào quang đậm đặc bao bọc lấy.

Lão giả phất tay một cái, ngay lập tức từ hư không hiện ra những đốm sáng đang dần tụ họp lại, rồi sau đó hiện ra một người đàn ông trung niên thân cao hơn 6 thước, đang mặc đạo bào xanh lam, khí thế bất phàm, tuy nhiên vẫn cúi đầu chấp tay cung kính trước vị tiên ông kia.

"Lão Tổ cho gọi Trường Sơn."

Tiên ông vuốt râu, nhìn về phía người đàn ông kia, suy nghĩ một hồi, rồi sau đó mới bắt đầu mở miệng, dùng giọng nói khàn đặc của tuổi già ra lệnh.

"Ừ, là gọi ngươi, miễn lễ đi, mau cho người điều tra bên phía Kim Huyền quốc của Cửu Huyền Châu, có người mang khí vận xuất thế!"

Người đàn ông trung niên kia đơ người đôi chút, có vẻ như là do sự bất ngờ, tuy nhiên vẫn cung kính đáp lại.

"Vâng ạ!"

Kẻ mang khí thế bất phàm tự xưng Trường Sơn kia từ từ đưa người lên, nhìn về phía lãi tổ, tràn đầy thắc mắc.

"Lão Tổ, thứ cho Trường Sơn tu luyện hơn vạn năm vẫn chỉ có tu vi Luyện Hư Kỳ, không nhìn lén nổi thiên cơ, mong ngài giải đáp thắc mắc của ta, chuyện khí vận lần này ra sao mà đến cường giả Độ Kiếp như người cũng phải chú ý?"

Lão giả nhìn về phía Trường Sơn, chấp một tay ra sau lưng, vuốt râu nói.

"Là người mang Hoàng Kim Khí Vận, trăm vạn năm rồi mới có một, nói ngươi cũng chẳng hiểu, nhưng kẻ lần trước tự xưng Bất Tử Ma Đế, suýt chút nữa thì tận diệt hết tu tiên giả, may sao hắn chỉ mất 1.400 năm để phi thăng thành Tiên, chấm dứt đại kiếp của chúng sinh."

Trường Sơn hắn có chút không tin nổi, đồng tử co rút lại, hướng về phía của vị tiên ông kia mà đáp lời.

"Đây... Chẳng lẽ cũng là nói... Người mang Hoàng Kim Khí Vận lần này cũng sẽ như vậy sao? Có cần trừ khử hay không?"

Vị tiên ông kia xoay người lại, nhìn về phía cột sáng mờ mờ ảo ảo màu vàng kim kia, ngửa mặt lên, chậm rãi nói.

"Cũng chưa chắc, thành người ra sao là do hắn."

...

Lúc này, bên phía của Trần Lập, hắn vẫn đang không hay biết chuyện gì, liên tục vận chuyển Linh Khí xuống dưới lòng bàn chân mà chạy trong rừng, ngày càng nhanh hơn.

Tuy nhiên, kỳ lạ là hắn càng dùng nhiều Linh Khí, thì trữ lượng của chúng lại càng tăng lên, đan điền cùng linh căn của Trần Lập cũng từ từ trở nên tràn đầy, giống như đang tu luyện vậy.

Quá trình tu luyện chính là đem linh khí ngũ hành cùng hệ trong thiên địa hấp thụ vào linh căn bên trong đan điền, cũng đồng thời là căn cơ của mọi tu sĩ, làm đầy nó như một cái bát, đến khi tràn trề mới đột phá.

Đối với Trần Lập, hắn có Tứ Linh Căn Thủy, Mộc, Kim, Thổ, cũng không xem như là phế vật, nhưng đồng thời chẳng đến mức thiên tài, cùng lắm chỉ là nhân vật quần chúng thông thường.

Tu sĩ khi tu luyện phải ngồi xếp bằng mới có thể dễ dàng khiến Linh Khí vận chuyển khắp cơ thể, liên tục tuần hoàn theo các vòng chu thiên, nếu không thì chẳn chuyển hóa nổi một sợi Linh Khí, nói gì là đột phá.

Lúc này, bỗng dưng các Linh Căn trong người hắn xảy ra biến hóa, chúng đều đồng loạt đầy lên, ngay lập tức một luồng khí dồi dào ngưng tụ trong cơ thể của Trần Lập, khiến hắn phải dùng lại.

"Đ-đây, chuyện quái gì vậy!?"

Vù!

Bất chợt có một làn sóng xung kích mạnh mẽ bắn ra tứ phía, cơ thể của hắn sáng lên như cái bóng đèn chạy hết cỡ, sau đó từ từ bình ổn lại, giống như lột xác.

Bình tâm tĩnh khí, Trần Lập đưa một tay lên đỡ trán, giống như choáng váng, tuy nhiên nhanh chóng qua đi, cơ thể sung mãn đến lạ thường, hắn cũng đồng thời nhận ra cảm giác này.

"C-chẳng lẽ là ta đột phá đến Luyện Khí Tứ Trọng rồi!? Không ngờ tu luyện lại dễ đến vậy, thế mới nói tên nguyên chủ này thật sự là đến tiểu rác rưởi cũng chẳng bằng!"

Hiện tại, hắn cảm thấy cơ thể mình nhẹ tựa lông vũ, khi vận chuyển linh khí để tiếp tục hành trình của bản thân, tốc độ cũng tăng lên ít nhất ba phần, Trần Lập không nhịn nổi mà cảm thán.

"Hừ, nếu cứ như vậy, ta sẽ sớm đến Thiên Diễn Tông thôi, cuộc đời ẩn cư tu sĩ mau chờ ta!"

Bạn đang đọc Tu Tiên Giới Quá Khủng Khiếp, Ta Cẩu Trong Núi Vạn Năm! sáng tác bởi sacto
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sacto
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.