Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mai Nhi

Tiểu thuyết gốc · 6863 chữ

Dương công công với bộ dạng tức giận lại nhanh chóng bước đi về phía trước. Ông ta ít khi về phủ, nên phòng của Dương công công mỗi khi ông ta về đều được gã Trương quản gia trong phủ sai người đến mà dọn dẹp và sắp xếp vô cùng ngăn nắp. Mùi trầm hương lan tỏa, ánh nến vàng, giường ngủ cùng rộng rãi được trạm khắc vô cùng tinh sảo. Chiếc bàn uống trà ở gian ngoài được điêu khắc hình mãng xà vô cùng tinh tế, bộ ấm chén pha trà sáng bóng đều làm từ ngọc thượng hạng. Dương công công thay y phục thành một bộ đồ ngủ, rồi ngồi xuống rót một chén trà để thưởng thức. Phong thái ông ta lúc này chẳng khác nào một vị đại thần trong triều cả, nào ai nhìn ra ông ta chỉ là một hoạn quan cơ chứ. Ngô quốc, hoạn quan không có phẩm cấp, nhưng một khi đã được sủng hạnh thì quyền lực phải gọi là vô biên, Dương công công theo hầu hoàng thái hậu từ lúc bà mới nhập cung, trải qua bao thăng trầm cùng bà nên rất được sủng hạnh. Nay hoàng thái hậu buông rèm nhiếp chính, thâu tóm hết quyền lực nên Dương công công trong triều địa vị cũng là không hề nhỏ. Ông ta phụ trách chức nội khố giám, phụ trách việc trông coi nội khố trong cung. Nếu so ông ta với viên quan ngoại thần phụ trách trong coi quốc khố thì viên quan kia chỉ đứng hàng tép tôm so với Dương công công. ( Nội Khố : Nơi cất giữ tiền tài chi cho mục đích riêng của hoàng gia ).

Mới uống được ngụm trà, bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng gõ cửa.

- Ai đó ?

- Đại nhân, là tiểu nhân.

- Vào đi.

Cánh cửa được hai hắc y trông coi bên ngoài mở ra, một nam tử trung niên vội vã bước vào hành lễ :

- Đại nhân, người đến rồi.

Dương công công hơi khựng lại một lát, đặt chén trà xuống nói :

- Mau, dẫn cô ta vào đây.

- Rõ

Người kia không ai khác chính là vị Trương quản gia của Dương phủ, ông ta đi ra ngoài, thoáng chốc liền qua lại, đi theo sau còn có một thân ảnh đang khoác áo choàng đen, trùm mũ che kín đầu. Dương công công nhìn người kia, đánh giá giáng vẻ một chút, đoạn dùng ngón tay gõ lên bàn hai cái nhè nhẹ. Người kia liền hiểu ý tiến về phía trước mà quỳ xuống rồi nói :

- Nô tì ra mắt lão gia !

Người này là một nữ nhân, giọng nói thanh thoát, có vẻ là một thiếu nữ. Trương quản gia tiến tới, nhẹ nhàng tháo mũ trùm đầu của nữ tử đang quỳ ra, rồi lại lùi về bên cạnh.

- Cô, Ngẩng đầu lên !

Dương công công giọng the thé nói, sau đó lại uống một ngụm trà. Nữ tử nghe xong thì từ từ ngước mặt lên, Dương công công khẽ nhìn nàng, quả nhiên là một thiếu nữ. Nhìn thấy nhan sắc của nàng, Dương công công cũng không khỏi mà kinh ngạc. Sống mũi cao cao, cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt ngọc, đây là một thiếu nữ vừa tròn mười chín đôi mươi. Dương công công đứng lên tiến về phía nàng, hơi cúi người xuống dùng một bàn tay nâng cằm nàng lên mà đánh giá.

- Qủa là khi lớn lên đã trở thành một mĩ nhân tuyệt sắc.

Ông ta nói xong liền đứng dậy, trả mảy may mà ngắn nhìn nhan sắc kia thêm lần nào, để hai tay sau lưng. Nét mặt bỗng nghiêm lại nói :

- Trương lão, việc của thiếu niên họ Lý kia, sắp xếp ra sao rồi !

Trương quản gia hơi cúi đầu đáp :

- Đại nhân, cậu ta hiện tại đang lấy thân phận họ Dương, kì thi vừa rồi tiểu nhân đã sắp xếp cho đỗ cử nhân rồi ạ.

Dương công công hài lòng lại hướng về Trương quản gia nói :

- Tốt, lúc hắn vấn đáp với thiên tử, nhớ không được thể hiện tài năng hay vọng động gì, tránh thiên tử lại điều hắn tới một nơi mà gia không mong muốn. Để hắn ở hàn lâm viện, hay sử viện gì đó nửa năm, sau đó chuyển hắn qua bộ hộ.

Thiếu nữ kia như hiểu chuyện, hai bàn tay trắng mềm mại xòe ra rơi cao trên đầu, rồi nhanh chóng dập đầu một cái nói :

- Ơn cứu giúp thoát khỏi thanh ti nô tì cả đời không quên.

Nàng lại dập đầu thêm lần hai :

- Ơn giúp đại ca có được đi học, có công danh tiền đồ, nô tì nguyện làm trâu ngựa báo đáp.

Dương công công không nhìn nàng, vẫn là quay lưng đi, chỉ cười cười :

- Mấy chuyện đó có há gì, đợi vài năm ta sẽ tìm cách giúp họ Lý nhà các ngươi được trả lại trong sạch, Đại ca của ngươi chắc chắn sẽ lại mang họ Lý.

Gã dừng lại một chút, lại ngồi lại ghế nói tiếp :

- Gia không mong nữ tử như ngươi phải đi làm trâu làm ngựa cho gia. Nhưng gia đây làm chuyện gì đều có mục đích, không cho không ai cái gì cả. Họ Lý nhà các ngươi cũng phải là một ngoại lệ.

Nữ tử khẽ ngước nhìn vị công công đang ngôi phía trên kia, đôi mắt ngấn lệ đầy vẻ cảm kích lại dập đầu lần thứ ba mà nói:

- Ơn này của lão gia đối với Lý gia, nô tì cả đời không quên.

Dương công công tỏ vẻ hài lòng, uống ngụm trà thứ ba, đoạn giọng có vẻ trầm lại mà nói :

- Nhất phụng phi tiên, cao thủ chính cửu phẩm. Ta có một đứa con, nó rất là ngốc, ta không tiện mà đưa nhiều cao thủ trong hắc y tới bảo vệ nó được. Hiện tại bọn chúng còn có chuyện quan trọng để làm, ta nghĩ ......

Ông ta hơi ngừng lại, liếc nhìn nữ tử bên dưới. Nữ tử nghe xong ánh mắt có chút lay động, nàng liền nói :

- Lão gia đã giao phó trọng trách,..nô tì nguyện dốc hết sức mình bảo vệ thiếu gia. Dù chỉ là một sợi tóc cũng không để ai có thể chạm vào....

- Hahaha, tốt, rất tốt... Ngươi....mau đứng lên..mau đứng lên

- Vâng.

Nữ tử nhẹ nhàng đứng dậy, chợt lại nghe thấy Dương công công nói :

- Quan hệ giữa người với người trước nay gia không có xây dựng bằng lòng tin, vì trên đời này ngoài người thân của mình ra gia cũng không có tin tưởng ai cả. Gia muốn cô phải hết lòng hết sức mà bảo vệ con của ta...

Một nụ cười quỷ dị chợt hiện lên trên khuôn mặt nhẵn nhụi của Dương công công. Ánh mắt ông ta bắn ra vô số tia hiểm độc nhìn nữ tử trước mặt... Nữ tử có chút ớn lạnh cả sống lưng trước nụ cười quỷ dị ấy có chút hơi lùi lại... Dương công công không khỏi thay đổi sắc mặt khi thấy vẻ lo sợ của nữ tử kia. Ông ta cười haha mấy tiếng, uống hết ly trà kia, rồi nhìn về phía của nữ tử nói với giọng hòa nhã :

Đi đi, mau theo Trương lão tới chỗ thiếu gia. ha ha ha, sau này đã là người một nhà, cô cũng không cần phải sợ hãi gia như vậy đâu.

Đoạn dương công công phất phất tay :

- Đi.... đi đi..... Gia giờ đã mệt, mai còn phải vào cùng hầu hạ chủ tử.

Khi thấy nữ tử kia cùng vị Trương quản gia cũng đã đi ra khỏi phòng, Dương công công không khỏi thở dài một tiếng, lão khẽ nghiêng đầu nhìn lên trần nhà :

- Lan Lan, nàng dưới đó sống có ổn không ? Chúng ta trên này sống rất tốt chỉ có là thiếu nàng thôi............

----------------------------

Căn phòng của Dương Phong trong Dương phủ, cửa sổ đang được mở ra từ khi nào, ánh trăng mờ mờ chiếu vào trong. Đứng trước giường là một thiếu nữ xinh đẹp, y phục trên người nàng dần dần rơi xuống sàn, để lộ ra thân thể trắng trẻo của thiếu nữ dưới ánh trăng vô cùng mị hoặc lòng người. Trên giường kia là một tên béo đang ngủ say, miệng hơi mở, có chút nước miệng vẫn còn trên mép của hắn. Thiếu nữ hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là tiến tới , bước lên giường mà nằm cạnh tên béo kia. Rồi dùng đôi ngọc thủ mềm mại của mình chỉnh lại chăn mà đắp lên hai người.....

----------------------------

Dương Phong sau mấy ngày biến động vừa rồi quả thực rất là mệt, cả về thể xác lẫn tinh thần. Hắn sau khi ăn tối cùng phụ thân và muội muội thì ngủ một giấc tới tận khi mặt trời lên cao. Sau khi bị bắt, hắn đã liên kết nhiều tình tiết lại mà đưa ra phán đoán, thiếu gia nhà họ Dương cùng với đứa con ngốc nghếch của Dương đại thẩm kia cùng rơi xuống hồ một ngày với hắn, và rồi dẫn đến cái chuyện hoang đường là hắn bị tưởng nhầm là cả hai. Hắn cũng vô cùng khó hiểu tại sao hắn cùng với hai vị huynh đệ xấu số kia lại giống nhau đến như vậy, cả vết bớp cũng không có chừa lại. Trước khi gặp Dương công công cùng vị muội muội tên Dĩnh Hy kia, hắn đã có đôi chút không an phận, nên bị đám hắc y tưởng là thần trí không bình thường mà trói lại. Đến khi nghe được vị muội muội gọi mình một tiếng ca ca thì một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu :

" Mấy vị huynh đệ chết thảm dưới hồ không được hưởng phúc, ta cũng đau khổ vô cùng, nay ta cũng sót thương không muốn người thân các vị đau khổ, thôi thì ta đành vào vai các vị mà sống cho người thân các vị vui vẻ vậy. Sau trên trời nhớ phù hộ cho ta đó hắc hắc. hazzz Làm một tên chồng ngốc cũng không tốt bằng làm một vị thiếu gia giàu có, Minh Nguyệt à thôi thì chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại, ai biểu lão nương cạnh nàng lại tàn độc với con ruột mình như vậy chứ "

Dương Phong có chút tỉnh giấc, nhưng mắt vẫn lười không chịu mở mắt ra. Chợt hắn cảm nhận được có cái gì đó sai sai, mặt của hắn bị phả vào từng hơi ấm thơm ngát mà kích thích đến lạ kì, một bên mặt hắn có vẻ ướt ướt cái gì đó. Lại thêm một điều bất ngờ, hắn cảm nhận được mình đang một thứ gì đó vô cùng ấm áp, hai bàn tay ở phía sau lại đang nắm thứ gì đó mềm mềm, và ....và tiểu huynh đệ vẫn chào cờ mỗi sáng của hắn như là bị đôi chân của ai đó kẹp lại chính giữa.

" Ôi, cái cảm giác này có vẻ quen thuộc a, lão tử có lẽ đã lâu lắm rồi chưa được cảm nhận "

Dương Phong hơi mở một bên mắt ra, xác nhận xem phán đoán kia của mình là đúng không. Khi vừa mở một bên mắt hắn khẽ giật mình.

" Đúng rồi, quả không sai, mà mà còn làm một mĩ nhân nữa "

Hắn suy nghĩ một lát, lại thấy một bên mặt mình đang ươn ướt, nhìn đôi mắt xinh đẹp đang nhắm lại của nữ tử kia vẫn đang chảy ra một dòng nước mắt. Dương Phong không khỏi giật mình thầm nghĩ :

" Chẳng lẽ lão tử hôm qua mộng du, chạy sang phòng của vị muội muội nào đó, hay là phòng của thê thiếp của lão thái giám kia. Chết rồi đây là chuyện tày trời, lão tử mới có nhận lão kia là cha còn chưa được tròn một ngày đã bị lão ta phanh thây a "

" Nhưng lão ta là thái giám mà, hay là đây là một vị muội muội nào đó của mình ? Chết lão tử rồi, làm chuyện loạn với luân thường đạo lý, tuy ta không phải là ca ca của mấy cô thật nhưng mà nếu làm chuyện này thì cũng sẽ bị lão thái giám kia cho xuyên không sang kiếp khác a. Phải làm sao, phải làm sao ? "

Sau một hồi vận dụng hết não bộ, Dương Phong chợt la lên một tiếng thất thanh, ôm lấy chiếc chăn rồi lùi lại góc giường bộ dạng ra vẻ rất thảm thiết như kiểu là thiếu nữ bị thất tiết. Nhưng điều này đã vô tình để lộ ra thân thể kiều mị kia của thiếu nữ. Dương Phong nhìn mà cũng phải dừng lại đôi chút nuốt vài ngụm nước bọt. Làn da trắng mịn kia, bộ ngực sữa của thiếu nữ điểm trên đó là hai hạt đậu đỏ, vùng hạ thân một là một cùng thảo nguyên tam giác, hắn sắp phụt máu mũi rồi, tiểu huynh đệ của hắn đã từ lâu chưa bao giờ nghiêm túc chào cờ đến như vậy. Lúc này nữ tử có vẻ như là nghe thấy tiếng động, mắt nàng hơi mở ra, nhìn thấy Dương Phong đang ôm chăn bộ dáng như là nữ tử thất tiết đang nhìn chằm chằm vào hạ thân mình, lại nhìn đến thân thể thiếu nữ của mình đang bị trần trụi phơi bày trước mặt nam nhân. Nàng ngượng ửng đỏ cả mặt, có đôi phần tủi nhục, nước mắt lại muốn trực trào ra....

Dương Phong thấy nữ tử kia nhìn mình với vẻ mặt kì lạ, hắn không khỏi lấy lại tinh thần kiềm chế dục vọng lại mà đau khổ than vãn :

- Cô cô, ta là công tử nhà lành, vẫn còn trinh trắng, đêm qua có ngủ hơi say thế rồi .....thế rồi......sau khi tỉnh lại.......lại mới biết mình đã bị cô cướp mất lần đầu của mình..... Ta thật là tủi nhục a, muốn đâm đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi.

Hắn tỏ khóc lóc, tỏ vẻ vô cùng đáng thương. Thiếu nữ ngây ra như phỗng, thấy cảnh tượng trước mặt hơi thất thần một chút, rồi sau đó nàng lại nhìn bộ dạng trần trụi của mình lúc này không khỏi thầm nghĩ :

" Kêu la cái gì chứ, người phải kêu la mới chính là ta mới phải, trao thân thể cho người mà mình chẳng hề yêu thương chẳng hề quen biết "

Nàng có đôi chút bực bội với bộ dạng kia của Dương Phong. Nàng vốn là nghĩ sau khi trao thân như vậy, ít ra vị nam tử trước mặt này thấy mình cũng phải âu yếm cho mình chút an ủi, dù gì nàng cũng có phần tự hào về vẻ đẹp của mình là di truyền từ mẫu thân. Chua sót, sống mũi hơi cay cay, mặt lại có vẻ thất vọng đôi chút, nàng khẽ lau nước mắt trên mặt, miệng cười đôi chút tự diễu mặc kệ thân thể bị phơi bày lõa lồ trước mặt một nam nhân xa lạ mà đi xuống giường, đoạn nàng lại quỳ xuống, dập đầu một cái, hít một hơi thật sâu để không khỏi bị nấc khi nói chuyện :

- Nô tì được lão gia phân phó tới hầu hạ cho thiếu gia.

Nói xong nàng cũng không có hành động nào khác, vẫn dập đầu ở đất không có ngẩng lên. Dương Phong nhìn thấy phần lưng trắng trẻo kia, lại nhìn thấy cặp mông kia hơi ngước lên thì không khỏi nghĩ đến mấy cảnh nóng của kiếp trước, hắn cảm giác chỉ còn một chút nữa thôi là hắn sẽ phi tới phía trước ôm lấy nữ tử kia mà điên cuồng chăm sóc. Nhưng một tia lý trí đã thức tỉnh tâm trí đã bị mấy con nòng nọc ăn mất của hắn. Nhìn phần gối đã bị ướt một mảng, suy nghĩ đến cặp mắt nàng có vẻ hơi xưng, nghe được câu nói kia của nàng và cuối cùng nhìn xung quanh thì đây rõ là phòng của hắn rồi. Dương Phong hiểu ra mọi chuyện, có chút nao nao, thương cảm nhìn nữ tử kia, hắn bây giờ có lẽ đã hiểu được cảm giác của nàng. Một nha đầu độ tuổi chưa đến hai mươi đã phải làm chuyện như này thì có đôi chút là quá đáng đối với nàng, tuy là nàng chủ động dâng hiến nhưng mà là do bị bắt ép.

Dương Phong với lấy chiếc quần của mình ở cuối giường rồi lặng lẽ mặc vào, sau đó lại lặng lẽ từ từ bước xuống giường, hắn lôi chiếc chăn mỏng kia ra rồi trùm lên người nữ tử đang vái mình ở đó. Hắn như là một chuyên ra, trả mấy chốc đã quấn nữ tử vào trong chăn, rồi dù sức chút sức lực bế nàng lên giường trước sự kinh ngạc của nữ tử kia. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng như lấy lòng con gái nhà người ta. Hắn đặt nàng ngồi ở trên giường chăn vẫn trùm quanh thân thể nàng, Dương Phong mạnh dạn vươn một cánh tay ra mà khoác lên vài nàng rồi kéo thiếu nữ dựa vào vai mình.

- Nàng tên là gì ?

Nữ tử có chút không thích ứng được liên hoàn hành động âu yếm của hắn, lại nghe thấy hắn hỏi, không khỏi dãy mình định thoát ra khỏi vòng tay kia nhưng lại thấy Dương Phong gì chặt, có chút bất đắc dĩ mà trả lời giọng hơi bé :

- Nô tì tên Mai Nhi.

Mặt nàng có chút hơi đỏ lên, hôm trước nàng có chút ngây thơ suy nghĩ rằng sáng khi tỉnh dậy sẽ được âu yếm như vậy, lại thấy bộ dáng của vị thiếu gia này lúc này, lòng có chút chua xót. Nhưng nay nằm trong vòng tay của nam tử, đúng như suy nghĩ, lòng của thiếu nữ lại cảm nhận là chưa có thích ứng kịp.

Dương Phong khẽ thở dài một tiếng mà nói :

- Haiiiiii, ta là một nam nhân rất là tôn trọng phụ nữ, biết nàng bị phụ thân ta bức ép như vậy, thấy nàng khóc lóc như thế, trong nội tâm một đấng quân tử anh khí ngút trời như Dương Phong ta có chút là đau lòng.

Bàn tay hắn hơi vuốt ve vai nàng, rồi nói tiếp :

- Ta với nàng tuy có chung giường, nhưng ta thấy chúng ta vẫn chưa có vượt qua giới hạn. Hazzz, chuyện này ta sẽ giữ bí mật, nếu nàng có ý chung nhân, hay tình lang bên ngoài đang chờ nàng, thì nàng cứ nói với ta, ta sẽ sắp xếp đưa nàng gặp hắn, cho nàng có một cuộc sống tươi đẹp. Chao ôi, nói những lời này ta cảm thấy ta quả là một người tốt a.

Nữ tử không khỏi đỏ mặt thay cái gã béo thích ba hoa mà nàng đang dựa vào vai này.

" Người tốt cái gì chứ, rõ ràng là giả bộ, bị ngươi nhìn thấy hết cả thân thể như vậy rồi thì nếu ta có ý chung nhân thật đi nữa thì làm gì còn có mặt mũi đi gặp người ta "

Nữ tử tên Mai Nhi lại thấy Dương Phong ho nhẹ mà tiếp tục bài diễn thuyết của mình :

Nếu mà nàng chưa có ý chung nhân ta có thể giúp nàng tìm nam tử tốt nhất thiên hạ để cho nàng dựa vào. Ai cha cha, mà nam tử tốt nhất thiên hạ này không ai khác lại chính là Dương Phong ta đây rồi, hazzz. Vậy nàng có ý chung nhân hay là chưa có ý chung nhân vậy.

Mai Nhi đỏ cả mặt, biết cái câu hỏi này của hắn có gài sẵn bẫy rồi

" Lựa chọn cái gì chứ, chọn cái nào thì ta cuối cùng cũng phải rơi vào vòng tay ngươi sao, đúng là cái tên xấu xa "

Hai tai nàng cũng đã đỏ lên, nàng xấu hổ cắn răng mà trả lời :

- Nô tì....nô tì... chưa có.

- Hazz, dù sao ta cũng đã thấy hết thân thể nàng như vậy rồi, từ nay ta sẽ chịu trách nhiệm, chăm sóc vào bảo vệ cho nàng, nàng cảm thấy ra sao.

Mai Nhi còn cách nào khác, chỉ dám khẽ gật đầu, tối qua nàng cũng đã quyết tâm trở thành nữ nhân của Dương Phong rồi, đây là kế hoạch của Dương công công bày ra là muốn nàng toàn tâm toàn ý bảo vệ cho Dương Phong. Một vị thê tử sẽ là thực lòng toàn tâm toàn ý mà bảo vệ cho phu quân hơn là hai người chẳng có chút quan hệ nào. Đây quả là một chiêu vô cùng hay của vị Dương công công kia. Mai Nhi cũng hiểu được quan niệm lấy chồng phải theo chồng, nên là cũng đành phải chấp nhận, tuy có chút cảm thán nhưng nàng vẫn là mong cái người nam tử này có thể đối sử tốt với mình một chút, nàng cũng chỉ hy vọng là như vậy, vì số phận của nàng dù tốt dù xấu cũng gắn liền với tên béo này mất rồi.

Dương Phong thấy nàng gật đầu không khỏi vui mừng, đoạn mặt dày vô sỉ mà chui cả người vào trong chăn, ôm lấy thân thể hại người của thiếu nữ đặt lên đùi mình. Hành động này của hắn làm Mai Nhi không kịp thích ứng, nàng cứng đờ ngờ trả giám nhúc nhích một chút nào, hơi ấm từ người của nam nhân truyền đến da thịt nàng ngay sau đó khiến trong lòng nàng có một chút dạo rực không thôi. Nàng ngượng đỏ tới cổ, từ bé tới giờ nàng chưa bao giờ thân mật da thịt với một nam nhân nào như thế. Mai Nhi khẽ liếc nam tử đang ôm mình một cái, thấy nụ cười trên mặt tên đáng ghét kia dần dần mất đi trong sáng, nàng không khỏi cảm giác như mình là một con thỏ nhỏ tự tay dâng vào miệng một con cọp vậy. Dương Phong cười dâm đãng trong vô thức, bàn tay không khỏi vọng động mấy skill mà hắn đã lâu không có sử dụng. Ma chảo của hắn đầu tiên là từ eo, sau đó nhẹ nhàng mà vuốt ve hết mấy chỗ yếu hại của nữ nhân trên người Mai Nhi. Mai nhi cảm nhận được bàn tay xấu xa kia của Dương Phong đi đến đâu thì như là có một dòng điện từ chỗ đó truyền đến giật đúng vào nội tâm thiếu nữ của nàng, mặt nàng càng ngày càng đỏ, bản thân sức lực ngày càng mất đi, chỉ trong chốc lát tiểu cô nương đã xụi lơ nằm trọn trong lòng của Dương Phong. Nàng thở hổn hển, ý thức vẫn còn nhưng sao không thể kiềm chế nổi lại được những hành động được coi là vô cùng không chuẩn mực của mình, miệng nhỏ thi thoảng hơi hé mở, thổi từng luồng u hương mê người vào ngực Dương Phong làm hắn không khỏi run lên mấy cái. Đôi ma chảo của hắn dừng lại ở hai hạt đậu đỏ nhẹ nhàng dùng những skill mà xoa nắn thành đủ thứ hình dạng khiến nó cứng đờ.... Tiểu huynh đệ dưới lớp quần mỏng kia đã chào cờ kịch liệt từ bao giờ rồi, Dương Phong chỉ để nàng ngồi trên một bên đùi phải của mình, nên tiểu huynh đệ kia của hắn chỉ kẽ chạm vào phần đùi của nàng.

" Đổ mồ hôi, không ngờ lão tử lại có thể nhịn trước nữ sắc lâu đến như vậy, Dương Phong ơi là Dương Phong muốn chinh phục nữ nhân thì bay phải nhịn, phải từ từ "

Thấy thiếu nữ đã xụi lơ trong lòng của mình, hơi thở hổn hết có vẻ như đã mất dần ý thức, hắn không khỏi tỏ khen kĩ năng của mình thượng thừa mấy trăm lần. Mai Nhi biết mình đã rơi vào trong trạng thái dục vọng khống chế ý thức rồi, nàng lúc này cũng mặc kệ cho số phận, chỉ có điều nàng có đôi phần tự trách bản thân tại sao gục ngã dễ dàng như vậy, có phải chăng nàng là một loại nữ nhân lẳng lơ chăng, bị một nam tử lần đầu gặp gỡ kích động mà đã chịu đầu hàng như vậy.

Dương Phong thấy cơ hội đã chín muồi không khỏi thầm nghĩ

" Nha đầu này tối qua dám thừa dịp ta ngủ say mà tính cưỡng đoạt đi lần đầu của ta, như thế thì chỉ có mình nàng được hưởng lợi, ta ngủ say như vậy làm gì còn có cảm giác gì. Nàng lại đẹp như này, lão tử phải thu nhận nàng trước rồi tính sau "

Hắn nghĩ xong bèn ghé vào tai của thiếu nữ mà thổi một hơi, biến đổi thành một giọng cực kì ấm mà mọi nữ nhân kiếp trước nghe được đều phải rụng cả mấy rổ trứng.

" Bây giờ ta sẽ chăm sóc cho nàng trước, rồi sau này bảo vệ nàng nhớ "

Như một con sói đã đói lâu ngày, hắn xoay người Mai Nhi lại mà vội vùi đầu vào trong đôi bánh bao mềm mại kia. Hai hạt đậu được hắn thưởng thức một cách triệt để, động tác thưởng thức lại lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo vô cùng chuyên nghiệp khiến Mai Nhi không khỏi phá vỡ từng tầng danh giới mà rên lên khe khẽ. Đến thế giới này đã lâu, dục hỏa trong người chưa có được giải tỏa giống như một thác nước trong mùa lũ vậy, tràn đầy chỉ chờ có cơ hội là phá ra cuồn cuộn chảy. Lúc này, Mai Nhi từ nào đã nằm dưới người Dương Phong, hai mắt nhắm nghiền, mặc cho hắn vọng động, từ đôi nhũ phong rồi xuống đến bụng và phần eo thon gọn, và cuối cùng là thảo nguyên tam giác kia. Hắn đang không ngừng nhớ lại vô số skill phá hang mài động thì đột nhiên thấy trước phần khiến bao nhiêu nam nhân phải gục ngã kia đã có một đôi ngọc thủ che lại. Dương Phong có chút nhẫn nhịn không được rồi

" Đến nước này rồi nàng còn che cái gì chứ "

Định thế mà muốn kéo tay nàng ra, lại thấy Mai Nhi từ khi nào có vẻ đã hơi lấy lại được ý thức, giọng điệu có vẻ hơi tha thiết, lại có phần giống như là cầu xin :

- Thiếu gia......trước.....trước...khi .....có thể cho....ta nói một lời......được không ?

Hỏa dục đang thiêu cháy cây côn thịt của Dương Phong, hắn có chút sót ruột nhưng cũng chiều lòng mĩ nhân liền nhích người lên phía trên mà nhấp nháp đôi tai nàng khẽ nói :

- Nói đi, bảo bối của ta muốn bảo gì nào, ta hứa sẽ thật nhẹ nhàng, không một chút đau đớn....

Mai Nhi hơi mở mắt, khẽ quay đầu làm chiếc miệng nhỏ của mình gần tai Dương Phong hơn, nàng vừa thở vừa nói từng đoạn đứt quãng :

- Thiếu gia, ta.......ta....sớm muộn gì......cũng thuộc về ngài........nhưng ngài thử nghĩ xem. Nếu ta là một người dễ dãi như vậy, ......nam nhân lần đầu gặp gỡ mà đã chịu trao thân như vậy, thì chẳng phải ta là một nữ tử dâm đãng sao. Ta... không muốn trở thành nữ tử như vậy, và cũng không muốn bên cạnh thiếu gia lại có một nữ tử như thế. Nếu ta cứ gặp nam nhân nào lần đầu cũng vậy....há....há chẳng sau này sẽ phản bội lại thiếu gia sao....

Nàng nói xong thì đôi ngọc thủ đã chuyển lên trên mà ôm cổ Dương Phong, như là mời chào, như là muốn hắn nghe rõ vậy. Từng làn u hương từ hơi thở của nàng cứ thế phả vào tai của hắn, hắn không khỏi nhích người xuống một cái, tiểu huynh đệ đã chạm vào phần yếu hại nhất của nữ nhân. Mai Nhi cảm nhận được điểu này, biết có lẽ là nam nhân trước mặt của mình đã không còn không chế được dục hỏa nữa rồi, nằm cũng nhắm mắt mà đón chờ trở thành một nữ nhân của Dương Phong.

Không còn tiến vào thêm mức nào nữa, Dương Phong đổ dạp người sang một bên thở hổn hển, tiểu huynh đệ vẫn đứng thảng dậy, không có dấu hiệu hạ nhiệt, hắn hít thở đều đều có nhịn suy nghĩ ăn tươi nuốt sống thiếu nữ bên cạnh. Đoạn lại thấy Dương Phong quay người lại lấy một tay xoa nắn một bên nhũ phong trong vẻ tiếc nuối mà nói :

- Nàng nói đúng... Nếu như vậy há chẳng phải là như vậy sao.. haha, ta bị tinh trùng lên nào còn không biết mình đang nói gì rồi. Vậy cứ để .....thời gian nhé..... Lúc nào nàng cảm thấy......

Trong lúc Dương Phong đang nói những câu chẳng có thứ tự gì thì một đôi mắt ngọc đang long lanh nhìn hắn, Mai Nhi nhìn nam nhân đang nằm cạnh mình kia, trước mắt có chút hơi sương mờ nhạt, nàng không khỏi cảm động mà nghĩ.

" Hắn tuy có vẻ háo sắc nhưng đến phút cuối vẫn là nghe lời của mình nói, trên thế gian này nào đâu có nam nhân nào đến thời khắc như vậy có thể khống chế được hành động cơ chứ "

Lần đầu tiên nàng cảm thấy lời nói của mình được tôn trọng như vậy, địa vị của mình lại được một người khác coi trọng như vậy, tuy là trong việc hoan ái, nhưng vậy thì sao chứ ? đó vẫn là sự tôn trọng. Nàng khẽ xoay người về phía hắn, mặc kệ cho thân thể đang lõa lồ, dùng một ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt má hắn mà ôn nhu :

- Cảm ơn người.....ta....ta....xin lỗi....

Dương Phong hơi đảo mắt, biết thiếu nữ này đã cảm động trước hành động đầy quân tử kia của mình, hắn không khỏi nghĩ đến đường lui mà cười khan mấy cái :

- Hề hề, nếu nàng chưa có muốn, ta cũng sẽ không có cưỡng ép nàng. Nhưng nàng xinh đẹp như vậy, nam nhân quân tử lẫm liệt như ta ở cạnh còn không nhịn được mà muốn âu yếm, nay cung đã lên dây rồi.....nàng ......nàng có thể......giúp ta một chút được không ?

Mai Nhi hơi đỏ mặt, tuy không hiểu là Dương Phong muốn nói gì, nhưng cảm giác từ giúp này của hắn không có mang ý nghĩ trong sạch cho lắm... Nàng vẫn là đang cảm động trước hành động kia, không khỏi khẽ gật đầu. Đạt được múc đích trong lòng vui sướng vạn phần, Dương Phong liền nắm một cách tay nhỏ nhắn kia mà chỉ dạy nàng cách xoa bóp cho tiểu huynh đệ đang bị cao huyết áp của mình.

Chỉ sau một chốc lát, vị trí đã được định hình, Mai Nhi đang không ngừng thực hiện bài giảng hôm nay bên dưới hạ thân của Dương Phong. Mặt nàng đỏ bừng sắp thành màu gấc, phía trên này miệng cũng không khỏi thực hiện thêm bài tập về nhà đó là như thế nào mới là một nụ hôn kiểu pháp biến tấu theo lối JAV đúng nghĩ.

- Đúng rồi khẽ mở miệng. Ây đừng có cắn vô lưỡi của ta đó. Đúng rồi đầu tiên là quân nhẹ nhẹ nhàng lấy.

- Sao nước bọt của nàng lại ngọt thế

- Thiếu gia đúng là một con người trong người một bụng dâm dục

- Sao nàng biết

- Thì cái bụng của ngài to bực như thế còn gì

- Này cái này là bo đì sam minh đó nha

- Có nghĩa là gì ạ

-Hmm kì thị thân thể người khác á.

Mặt trời đã lên giữa trưa, ánh nắng chiếu vào trong phòng thông qua cửa sổ. Chỉ thấy có một đôi nam nữ đang nằm ngược lại với nhau mà không ngừng mây mưa dưới sàn nhà. Quần áo, chăn gội xung quanh vô cùng lộn xộn. Cuối cùng thì sau bao ngày Dương Phong cũng cảm nhận được, và nếm lại được cái hương vị kích thích nam nhân vạn phần kia, đầu lưỡi không khỏi khuấy động điên đảo, bộc phát hết toàn bộ skill mà hắn có thể nghĩ ra lúc hiện tại. Mặt hắn lúc này đã ướt nhoẹt có thể thấy tác dụng của mấy kĩ năng này hiệu quả đến mức độ nào, Mai Nhi cảm nhận mình lại một lần nữa có cảm giác lâng lâng kì lạ kia, trong cuộc hoan ái này nàng đã là lần thứ tư cảm nhận được cảm giác này. Động tác thổi ra hút vào cây cột trụ dưới hạ thân Dương Phong không khỏi dừng lại, Mai Nhi rên khe khẽ, nàng mỗi lần như vậy đều nhả ra mà tận hưởng cái cảm giác kia, rồi lại dư vị của cảm giác đó. Sau cơn khoái lạc nàng mới tiếp tục công việc làm giảm huyết áp cho tiểu huynh đệ của Dương Phong, có vẻ tình trạng của cây côn thịt này đã quá nghiêm trọng phải chuyển từ tay sang cái miệng nhỏ nhắn kia. Tuy là mới vào nghề, nhưng khả năng tiếp thu của nàng cũng đã đủ làm Dương Phong sau mấy tháng chưa ăn trái cấm cảm thấy thỏa mãn. Thời gian cũng được hơn một canh giờ, hắn cuối cùng cũng có thể phát tiết, từng luồng dương khí nam nhân cứ thế ào ào tuôn ra trong cổ họng và miệng của Mai Nhi. Nàng sặc sụa mà nhả dị vật đã có chút mềm đi kia ra, rồi lấy chiếc khăn tay cạnh đó mà phun cái đống sữa chua trong miệng ra ngoài. Cảm giác ngai ngái trong cổ họng đem lại cho thiếu nữ chưa trải qua trái cấm bao giờ có chút buồn nôn, lại có chút thèm khát một cách kì lạ.

Dương Phong thở dài một hơi, lại quay lại về hướng của Mai Nhi mà ôm nàng vào lòng. Kì thật tuy đã phát tiết nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm. Tiểu ni tử nằm trong lòng mình này dù có lên cao trào cũng không có phát ra một thanh âm nào gọi là dâm đãng cả, chỉ là rên khe khẽ, hắn cảm giác như chưa chinh phục được nàng hoàn toàn. Hắn lại nhìn thiếu nữ đang nằm xấu hổ dụi mặt vào ngực hắn mà hỏi :

- Thấy ta chăm sóc nàng như vậy có được không ?

Mai Nhi không nói gì, chỉ khẽ đánh mạnh vào ngực hắn mấy cái. Đoạn này vòng quả cổ Dương Phong siết chặt lại kéo hai người lại gần sát nhau. Dương Phong không khỏi lấy làm vui mừng, tiểu ni tử này quả thật là thích được chăm sóc như này. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy một bên mông của nàng khẽ bóp một cái, đoạn lại nói nhỏ :

- Ta với nàng tuy chưa có vượt qua danh giới nhưng cũng gọi là có quan hệ phu thê. Sau này lúc nào thời điểm thích hợp sẽ cưới nàng về là thê tử của ta, chỉ cần nàng đồng ý thôi. Nàng không đồng ý ta sẽ chăm sóc nàng đến khi nàng đồng ý thì thôi.

Mai Nhi nghe xong khẽ giật mình mà ngước nhìn Dương Phong, đoạn lắp bắp nói :

- Thê...thê tử sao....Thiếu gia muốn lấy ta làm .....thê tử... ?

- Đúng rồi, trả lẽ lấy nàng cho nàng làm tướng công của ta. Hazz, kì thật nàng là nữ nhân đầu tiên của ta ở thế giới này, à không không nữa nhân đầu tiên của ta kể từ khi ta sinh ra...

Mai Nhi có chút cảm động mà càng xiết chặt Dương Phong mà nghẹn ngào :

- Thiếu gia người tốt với Mai Nhi như vậy, Mai Nhi không biết phải lấy gì báo đáp......

Nàng nhớ đến phụ thân của nam tử đang đứng cạnh mình, chính là vị công công đã giúp nàng thoát khỏi cảnh lầu xanh, lại giúp ca ca nàng có thể đi học đậu công danh. Bây giờ lại thấy nam tử trước mặt lại có thể không màng đến danh phận xuất thân mà cưới làm thê, nàng không khỏi cảm thấy nàng cùng Lý gia của nàng đã nợ Dương gia rất là nhiều. Nàng lại nhìn Dương Phong một lần nữa, tự cảm thấy xấu hổ về hành động ngăn cản của mình vừa nãy

" Người ta tốt với mày như vậy mà mày còn làm ra cái trò kia, thật đúng là không biết liêm sỉ "

Phải biết trong thời đại xưa, thì việc một nha hoàn có xuất thân thấp kém được lập làm thiếp đã gọi là vô cùng may mắn rồi. Nàng lại là xuất thân đặc biệt, từ thanh ti đi ra, lại còn mang ơn người ta như vậy nào dám với tới một ngày được mọi người gọi một chữ Dương thiếu phu nhân cơ chứ.

Dương phong nghe xong lời nàng nói chỉ cười haha rồi vỗ mông nàng một cái nói :

- Hà hà, báo đáp ta cũng đơn giản, sinh cho ta vài chục đứa con, à mà thôi không sinh con nữa....chỉ cần tốt với ta như vậy cả đời là được rồi.

Mai Nhi không khỏi thắc mắc :

- Tại sao lại lại không sinh con nữa ?

- Tại vì ta không muốn thấy nàng chịu nỗi đau xác thịt.

Mai Nhi lại khẽ đánh vào ngực hắn mấy cái, sau lần hoan ái vừa rồi nàng đã có chút mạnh dạn hơn, không còn cung kính như lúc sáng mới tỉnh dậy, độc một chút là vái với lạy nữa. Dương Phong không khỏi vui vẻ khi thấy nha đầu trong lòng bị lời đường mật của mình làm cho thẹn thùng, đoạn lại nói :

- Nàng cứ nghĩ xem, sau này ra đường, mọi người ai thấy nàng cũng sẽ gọi một tiếng Dương nhị thiếu phu nhân.. Chà chà....

- Cái gì, sao lại là Dương Nhị thiếu phu nhân chứ ?

Nàng khẽ rúc vào ngực hắn giọng nói trong vô thức đã có chút vị giấm chua từ khi nào :

- Chẳng lẽ thiếu gia còn có ý chung nhân nào khác nữa sao....ta..ta không phải là có ý đó đâu, chỉ là muốn biết vị tỉ tỉ kia là ai thôi...

Dương Phong lại muốn vả cái miệng của mình mấy ngàn cái, hắn biết mình đã lỡ lời, hắn không hiểu tại sao trong vô thức vẫn coi Minh Nguyệt kia là thê tử của mình. Hắn thở dài một cái nói :

- Nếu là trước đây là thế, nhưng bây giờ nàng ấy bỏ ta rồi.....

- Tại sao vậy ?

- Vì ta quá béo á, lúc chăm sóc nàng ấy, nàng ấy sợ ta đè nàng ấy chết.

Mai Nhi khẽ bật cười phì một cái, biết là thiếu gia đang có tình trêu mình vui, không khỏi cảm giác được một tia hạnh phúc. Nàng khẽ ôm thân hình một mạp của Dương Phong rồi ngước nhìn hắn một lần nữa, nàng lại bắt gặp ánh mắt của Dương Phong đang nhìn mình. Hai người cứ thế lại một lần nữa nếm trải được vị giác của nhau.

- Này, từ bây giờ gọi ta là tướng công nhé, ta sẽ là thê tử ngoan, hề hề.

- Không được , không được, nếu như vậy còn ra thể thống gì, chúng ta chưa có bái đường thành thân...

- Thì lúc không có ai....

- Cái này.....

Thấm thoát lại một canh giờ nữa trôi qua, đôi nam nữ vẫn những câu chuyện vụn vặt mà mang ra trêu đùa. Trời cũng đã dần ngả về chiều......

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.