Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Bắt Cóc

Tiểu thuyết gốc · 3790 chữ

Con xích thố chạy bằng cơm của Dương Phong đi được một ngày đường thì về tới căn nhà tranh ở ven hồ. Việc hắn lựa chọn rời khỏi không biết là có nằm trong kế hoạch gì của hắn hay không nữa, chỉ biết hiện tại đạp xe hẳn một ngày đường, cơ thể hắn mệt dã rời. Cất chiếc xe đạp, hắn nhổ một cái gai đang cắm trong bánh xe, bánh xe này của hắn là cao su đặc không phải dạng bơm hơi, đây cũng là một trong những phần mà hắn đã "độ" cho con xích thố này. Từng cơn gió nhẹ vẫn đều đều từ hồ thổi vào tạo cảm giác mát mẻ, cảm giác đã có vẻ đói bụng Dương Phong liền vào bếp tính làm chút đồ ăn. Ai ngờ đâu lúc trước, do bị dẫn đi quá đột ngột, đồ ăn để trong chiếc nồi chưa kịp tiêu thụ hết nên đã bốc mùi, đạp xe một ngày đường mệt mỏi, lại ngửi thấy cái mùi khó chịu này làm hắn muốn ói máu ra mà chết. Đoạn hắn mang chiếc nồi đất bốc mùi kia từ trong bếp đi ra, vẻ mặt vẫn nhăn nhó như vậy, đang tính đi ra hồ rửa sạch thì trước sân đã xuất hiện mấy đạo thân ảnh làm hắn giật bắn mình.

Là 1 toán hắc y nhân, nhưng có vẻ lạ lắm, đám người này không dùng vải bịt mặt mà là đeo mặt nạ, nhìn kĩ có vẻ là hình mãng xà. Thắt lưng hai bên đều dắt một thanh đoản đao cong vút. Thấy Dương Phong đi ra, hai tên hắc y nhân đứng đầu nhìn nhau, gật đầu, tên hắc y có đai lưng nạm ngọc xanh lam vô cùng tinh xảo liền bước lên, ôm quyền hành lễ nói với vẻ cung kính :

- Tiểu nhân phụng lệnh Dương công mời thiếu gia hồi phủ !

Dương Phong há hốc mồm, không biết sự việc gì đang diễn ra trước mắt mình nữa. Hắn dùng vẻ mặt khó hiểu thốt ra một câu :

- Các ngươi nói cái gì cơ ?

Hắc y kia nhắc lại :

- Tiểu nhân phụng lệnh Dương công mời thiếu gia hồi phủ !

Dương Phong vẫn vẻ mặt khó hiểu :

- Này, không phải các ngươi nhầm với ai đấy chứ, hay là các ngươi là bọn hắc y hồi sáng tìm cách ... giả dạng đòi lúc lắc này chứ ?

Nói xong hắn liền lôi từ trong ngực ra chiếc lúc lắc kia, khẽ lúc lắc một cái. Kì lạ là đám hắc y này cũng không có phản ứng kích động với chiếc lúc lắc. Dương Phong phần nào đoán được đám hắc y này với bọn hồi sáng không có liên quan gì tới nhau. Hắc y nhân không quan tâm tới vật kia, mà khẽ nhìn nhau, sau đó lại tiến thêm một bước nói :

- Tháng trước thiếu gia bị rơi xuống hồ, do đám gia nô trong phủ bất tài. Nay đã tìm được thiếu gia ở đây an toàn..

Ánh sáng trước mắt mờ dần, Dương Phong còn chưa kịp nghe hết câu gã hắc y kia nói gì liền ngất xỉu......

--------------------------

Đường lớn kinh đô Ngô quốc, một chiếc xe ngựa lớn đang di chuyển trên đường, xung quanh là vô số hắc y nhân cưỡi ngựa hộ tống.

Khụ khụ khụ !

Trong xe ngựa một lão giả tầm tuổi ngũ tuần đang ho khan, nhìn cách ăn mặc của lão và khuôn mặt nhẵn nhụi không râu của lão có thể thấy lão là một hoạn quan trong cung. Có điều lão thái giám này có vẻ là người không tầm thường, đai lưng đính ngọc đỏ, trước ngực áo thêu hoa văn mãng xà vô cùng tinh xảo, đủ biết địa vị của người này không hề thấp. Một bàn tay mềm mại không biết từ bao giờ đã đỡ lấy vai lão thái giám , hóa ra bên cạnh của lão còn có một nữ tử, nàng độ tuổi ước khoảng mười bảy mười tám, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, thanh tú. Thấy nữ tử đó, đưa một chiếc khăn cho vị công công ngồi cạnh, rồi dùng một giọng rất là êm tai nói :

- Phụ thân người nên ở lại trong cung, đến mai hàng hồi phủ.

Vị công công kia lấy chiếc khăn tay, không có dùng mà chỉ khẽ để sang một bên, lão tháo chiếc mũ đang đội trên đầu ra, để lộ mái tóc đã có màu hoa dâm của mình, khẽ thở phù một cái. Đoạn lão nhìn nữ tử đang ngồi cạnh mình, vô cùng vui mừng mà ôn nhu nói bằng chất giọng the thé :

- Nay phải gọi là song hỷ lâm môn của gia, nhi tử ngã sông đã được tìm thấy, nhi nữ bảo bối của gia cũng từ An Lạc phủ trở về, con nói xem, ta không hồi phủ không được sao ?

Nữ tử kia có chút bất đắc dĩ, sau đó vẫn là nói :

- Phụ thân sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, chớ vì vui mừng quá độ mà ảnh hưởng tới thân thể

Vị công công không khỏi cười vài tiếng :

- Gia đây mới độ ngũ tuần, sức khỏe vẫn còn dẻo dai, đủ hai chục năm nữa đám đại thân ngôn quan kia đã xuống mồ hết thì gia vẫn còn.

Gã nói xong, chợt có chút suy nghĩ, vẻ mặt lại trở lại nghiêm túc khẽ hướng về con gái hỏi :

- Dĩnh nhi, việc ở An Lạc phủ đã xong xuôi cả chưa ? Ta lo lắng đám đại thần đánh hơi được điều gì là sẽ có chuyện không ổn.

Nữ tử được gọi là Dĩnh nhi khẽ gật đầu đáp :

- Phụ thân yên tâm, mọi chuyện đều đã ổn thỏa hết rồi, việc buôn bán sắt muối của chúng ta đều mang danh nghĩ triều đình, mới cả đám quan viên ở An Lạc phủ thành đều đã được con mua chuộc hết chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu .

- Vậy còn con đường vận chuyển sang Thục thì sao ? Tìm được đường ổn thỏa rồi chứ ?

- Việc bán muối và sắt sang Thục thời điểm này rất có lời, nhưng Thục đang chiến loạn chiến tranh liên miên, tìm được đường vận chuyển khá là khó. Nhi nữ tạm thời vẫn chưa tính được đường vận chuyển nào ổn định lâu dài.

Lão công công khẽ gật đầu, nói :

- Đây là vụ buôn bán lớn, cần phải tính toán thật kĩ, không thể xong trong một sớm một chiều được.

Đoạn lão lại nhìn nữ tử, ánh mắt vô cùng hài lòng :

- Con mấy tháng qua cũng vất vả rồi, hiện tại cơ bản phần cốt lõi đã xong, đợi khi nào có giải pháp của con đường xuyên thục, ta sẽ cử người thực hiện. Con hiện tại vẫn là ở kinh thành lo công việc kinh doanh chính của chúng ta ở đây đã. Dạo này trong triều phe cánh nhiều biến động, gia sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của chúng ta.

Nữ tử kia suy nghĩ một lát có chút hiếu kì hỏi ;

- Phụ thân, tiền tài của nhà chúng ta trả phải là rất nhiều rồi sao, tại sao phụ thân còn muốn nhiều hơn nữa vậy

Lão công công nghe xong liền cười haha đáp : '

- Hahaha, tiền tài bao nhiêu mới gọi là đủ, ta chỉ sợ sau này ta nhắm mắt xuôi tay, Dĩnh nhi với Phong nhi của ta sẽ phải chịu khổ, bị đám đại thần kia chèn ép. Dù sao ta cũng là hoạn quan, hình tượng cũng không được tốt trong lòng bọn chúng. Các con nếu lúc đó trụ được ở kinh thành là điều tốt, không thì cứ đến phía nam mà định cư.

Gã càng nói nết cười lại dần dần biến mất, đoạn gã có chút buồn bã nói tiếp :

- Sau này con nhớ chiếu cố cho Phong nhi cho tốt, ca ca con là ta lo nhất, ta sợ khi ta nhắm mắt xuôi tay nó lại không chăm sóc được cho bản thân mình, lúc đó dưới hoàng tuyền ta không còn mặt mũi nào để mà gặp Tiểu Lan Lan của ta nữa.

Sống mũi vị công công kia có chút cay cay, hoài niệm lại quá khứ :

Người phụ nữ đang mang thai như sắp được chín tháng, đang bê một chậu nước ấm đến mà lau mặt cho một vị thái giám nọ đang yếu ớt nằm trên giường........ quần áo rách rưới, bộ giạng vô cùng bi thương.....

-------------------

- Lan Lan, huynh chỉ là là thái giám thấp hèn trong cung, nhưng nếu muội nguyện ý, ta nguyện sẽ chăm muội, che trở cho muội cả đời...

Một nữ nhân xinh đẹp bụng đang mang thai bất chợt hiện ra trước tầm mắt, từ đôi mắt xinh đẹp kia, hai hàng lệ từ từ chảy xuống, nàng khẽ gật đầu....rồi bất giác dựa vào lòng người nam nhân trước mặt.

- Ta còn có chút trang sức mà trong cung tích góp được, mai ta sẽ đem bán, rồi đưa nàng về kinh, nàng sắp lâm bồn rồi. Ta sẽ cố gắng tìm một bà đỡ tốt nhất để giúp nàng sinh nở. Đứa nhỏ này nếu nàng đồng ý.....có.....có thể cho ta một cơ hội.......được làm cha của bọn chúng không ......

Khung cảnh lại tiếp tục xoay chuyển, tạo một tòa lầu nhỏ trong ngõ, tiếng khóc của hài tử phát ra......

- Oa oa........

- Công công, là sinh đôi sinh đôi đó, một trai một gái !

Vị công công độ tuổi tam tuần vội vã chạy vào trong, ôm một đứa nhỏ đang khóc vào trong lòng. Đoạn đứng bên tiến lại cạnh giường ngồi xuống, nét mặt đầy vẻ yêu thương, giọng the thé nói với phụ nhân đang nằm trên đó :

- Lan Lan à, nàng nghe thấy không, con của chúng ta được sinh ra rồi, một trai một gái.......

Phụ nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt chứa đầy vẻ hạnh phúc nhìn vị công công kia.

---------------------

- Lan Lan, ta vốn ít học, nghĩ mấy ngày rồi vẫn chưa đặt được tên cho con. Ây za, phụ thân như ta thật sự là quá vô dụng mà....

Phụ nhân đang cho một đứa con bú sữa khẽ mỉm cười, nàng trả lời phu quân của mình.

- Thiếp đã nghĩ được tên cho con, nhưng chỉ sợ chàng không có ưng thôi.

- Ưng, ta ưng mà, nàng mau nói xem tên con chúng ta là gì ?

- Con gái của chúng ta mắt sáng, nhìn dáng vẻ sau này sẽ trở thành một đại cô nương rất chi là thông minh, chàng họ Dương. Ta liền đặt là Dương Dĩnh Hy.

- Được, Dương Dĩnh Hy, cái tên này hay... Thế còn con trai chúng ta thì sao ?

Phụ nhân khẽ mỉm cười đáp :

- Thằng bé này có vẻ hơi ngốc, thân hình lại mập mạp, theo ta liền đặt là Dương Phong đi. Mong sau này tuy ngốc, nhưng nó có thể uy mãnh bảo vệ cả nhà của chúng ta.

Đoạn nàng có vẻ hơi buồn rầu nhìn đứa nhỏ đang nằm trong lòng mình.

- Hai đứa trẻ này sinh ra cùng một lúc nào sao khuôn mặt lại khác nhau đến như vậy, nhiều khi thiếp còn không tin đây là con của mình, cứ ngỡ đã bị ai đánh cháo.

----------------------

Dương phủ, một phủ trạch vô cùng rộng lớn, từng ngôi nhà hàng ngói đều mang nét cổ kính, có bám chút rêu xanh. Chứng tỏ phủ đệ này đã được xây cách đây khá lâu...... Vị Dương công công cùng nữ tử lúc nãy đang cùng ngồi trên xe ngựa vội vàng bước đi theo từng lối hành lang được xây bằng gỗ. Trời đã tối, xung quanh đều được thắp đèn lồng, tuy vậy phía trước hai người vẫn có một tiểu nha hoàn cầm đèn lồng soi đường. Những tiếng bước chân dồn dập ngay sau là của hắc y đi theo hộ tống.

Đến trước cửa một trạch viện, thấy có hai hắc y đang ở đó. Dương công công vội vàng chạy lại, hai gã hắc y đang canh ngoài đó thấy vậy liền vội vàng hành lễ, sau đó như hiểu được ý của vị trước mặt bèn nói :

- Đại nhân, đã đưa về rồi, có điều thiếu gia quả thật đã mất trí nhớ, như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.

Dương công công khẽ gật đầu, ông ta nhíu mày quay lại hỏi nữ tử :

- Dĩnh nhi, theo ta vào kiểm tra một lát, xem có chắc chắn phải là ca ca của con hay không.

- Vâng !

Hai người theo chỉ dẫn của một gã hắc y mà tiến vào trong trạch viện. Tại một gian phòng nọ, Dương Phong bị cột trên giường, tứ chi một cái đều bị một mảnh vải buộc lại kéo căng ra bốn phía mà buộc vào bốn góc giường, kì thật cả ngày hôm nay hắn kêu la cũng đã mệt rồi, đôi lúc còn thử bắt chuyện với mấy gã hắc y nhưng trả khai thác được thông tin gì, do nhiều lần tìm cách bỏ trốn mà bị cột lại thành bộ dáng như này. Hắn đang vô cùng mệt mỏi vì sau một ngày đạp xe bây giờ còn bị cột như này, bụng vô cùng đói, cả người mệt lả mất sức. Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, tiếng bước chân sột xoạt làm hắn từ trong cơn mê man sắp ngất đi tỉnh lại. Tấm rèn được mở ra, từ cửa có hai thân ảnh tiến vào bên trong gian phòng hắn đang bị trói. Hắn thoạt hình, đó là một lão thái giám và một nữ tử, Dương Phong bản tính vẫn vậy, liếc qua lão thái giám một cái còn trả thèm nhìn mặt, chỉ tập chung dán mắt vào nữ tử đi cùng kia. Nàng dáng người thon thả, những chỗ yêu cầu lồi lõm đều rõ dàng. Đó là nhận định đầu tiên của hắn, thứ hai sau khi đã soi hết thân thể thì hắn mới hơi ngước lên nhìn mặt nữ tử này một cái, miệng nhỏ khá xinh xắn. khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt kia cũng quả thực là đẹp. Dương Phong cũng không hiểu tại sao mình sắp chết đói tới nơi rồi mà tự nhiên lại có sức lực lạ kì mà ngắm nhìn con gái nhà người ta như kia.

Dương Phong còn đang mải nhìn mĩ nữ độ tuổi ước trừng 17 18 kia thì đã thấy nàng tiến lại gần hắn, nàng khẽ mỉm cười với hắn, hắn cũng không có khách sáo khẽ mỉm cười lại với nàng.... Đoạn lại thấy nàng nhìn lão công công kia, thấy lão ta khẽ gật đầu một cái. Nàng chợt quay mặt lại, ánh mắt hướng về ngực của Dương Phong, Hai chảo thủ xinh đẹp mềm mại kia đã từ bao giờ tiến tới, cởi thắt lưng hắn ra

" Phạch "

Cả áo ngoài lẫn trong của Dương Phong bị vạch sang hai bên, để lộ ra khuôn ngực nam nhân của hắn. Dương Phong đau khổ có chút dãy giụa

" Mẹ kiếp quả này là hiếp dâm công khai luôn a, tuy nàng là tiểu mĩ nhân thật đó nhưng ta lại bị một nữ tử hiếp dâm như vậy có chút nhục nhã a. "

Đoạn hắn đồn chút sức lực cuối cùng của mình mở giọng khàn khàn :

- Cô nương có thể để tại hạ ăn chút cơm rồi hàng chiếm đoạt thân xác này của tại hạ được không, tại hạ đã hơn một ngày không ăn cơm, có lẽ là lên không có nổi.

Nữ tử kia nghe xong lời này của Dương Phong có đôi chút tỏ ra khó hiểu, sau thoáng suy một lúc, hai má không khỏi đỏ lên, nàng vội chỉnh áo ngay ngắn cho hắn. Nàng hướng về phía Dương công công nói :

- Phụ thân, đúng là huynh ấy, trên ngực có một vết bớp....

Dương công công khẽ gật đầu, đoạn lại nhớ đến lời nói vừa nãy của Dương Phong, ông ta không khỏi tức giận hướng về phía hắc y nhân nói :

- Gia bảo các ngươi chăm sóc thiếu gia cho chu đáo, ai cho phép các người để thiếu gia nhịn đói hả, mau cởi trói, sai người bảo nhà bếp làm mấy món Phong nhi thích ăn mang lên đây.

- Phụ thân, con cũng chưa có ăn tối, hay là tiện đây gia đình ta cùng ngồi lại ăn cùng nhau.

- Được , được, cứ như vậy cứ như vậy đi.

" Bịch "

Sau khi được cởi trói, Dương Phong nằm đến bịch một cái xuống giường vô lực, câu nói kia phát ra đã hao tổn biết bao nhiêu sức lực của hắn. Bây giờ trông bộ dạng hắn vô cùng thê thảm, chắc nếu còn bị nhịn đói một khoảng thời gian nữa, hắn sẽ thành con ma béo bị chết đói đầu tiên trong lịch sử. Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Dương công công vội nói :

- Dĩnh nhi, mai gọt chút trái cây cho ca ca con.

Nữ tử kia chính là đứa bé năm ấy, Dương Dĩnh Hy, nàng vội đi đến bên bàn lấy một trái táo, cầm con dao gọt vỏ, rồi bổ làm mấy phần nhỏ. Nàng tiến lại ngồi cạnh giường rồi đưa một miếng táo vào miệng Dương Phong nói :

- Đại ca mau ăn đi, ăn tạm cái cái tý nữa chúng ta sẽ cùng ăn tối.

Dương Phong thấy được thức ăn đang chạm vào miệng mình thì theo bản năng mà cắn lấy, nhai nhồm nhoàm rồi nút xuống. Từng miếng từng miếng táo cứ thế được hắn nuốt xuống bụng. Đã có một chút tinh thần sau vài miếng táo, hắn không khỏi nhìn nữ tử kia có vẻ tiếc nuối.

" Hóa ra nàng ta lại là muội muội của mình của thế giới này, số phận ta quả là chớ trêu, nữ nhân bên cạnh người thì không động tới được, người thì có thể động nhưng mà không còn cơ hội nữa "

Hắn thở dài một tiếng, hắn nhắm mắt một cái lấy lại tinh thần, rồi mỉm cười nói :

- Cô là muội muội của ta sao ?

Dĩnh Hy nghe được ca ca mình hỏi, biết là hắn đã khôi phục phần nào sức lực, không khỏi vui mừng nắm lấy một tay Dương Phong rồi nói :

- Đúng, là muội Dĩnh Hy, huynh không nhớ ra muội sao ?

- Ta từ lúc ngã xuống sông có chút chuyện liền quên mất, giờ chắc phải cần một khoảng thời gian mới nhớ lại được.

Hắn lại khẽ nhìn cái lão công công đang đứng cười nhìn mình bên cạnh, không khỏi suy nghĩ rồi nói :

- Thế chắc đây chính là phụ thân....

Dương công công vui mừng tiến lại, ngồi ngay sát Dĩnh Hy, cầm lấy bàn tay của hai con vốn dĩ đang nắm nhau mà nói :

- Đúng, đúng, là gia, phụ thân của nhà ngươi.

Thấy nét mặt Dương Phong cười cười lại với mình, gã vui mừng mà nói tiếp :

- Mất chút trí nhớ cũng không sao, trở về là tốt rồi, nào gia tiến cung trở về sẽ xin vài đơn thuốc bổ não giúp ngươi hồi phục .........

Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Ngươi đó, hài tử ngốc nhà ngươi, không biết hôm đó làm sao mà cứ đòi khăng khăng đi thăm mộ phần mẫu thân. Lúc đi qua hồ, lại ngã xuống đó, may mà ngươi phúc lớn mạng lớn, nếu không ta cũng không biết ăn nói với mẫu thân ngươi thế nào.

Dương Phong gượng cười coi như là đáp lại. Trong lúc này mùi thơm đã từ ngoài bay vào trong gian phòng, một tiểu nha hoàn nhẹ nhàng đi vào, cúi người nói :

- Lão gia, thiếu gia, tiểu thư, đồ ăn đã được chuẩn bị xong, có thể ra thưởng thức được rồi ạ ! .

---------------------

- Phong nhi, người ăn từ từ thôi kẻo ngẹn, đây ăn thêm cả cái này đi.

- Vâng, con biết rồi, phụ thân cùng muội muội cũng ăn đi.....

Một buổi tối hôm đó, Dương Phong một mình ăn hết 2/3 cái mâm thức ăn kia, hắn ôm cái bụng no căng của mình nằm đến uỵch xuống giường mà ngủ, mặc kệ giường đó có quen với mình hay không.

---------------

Dương công công sau khi dùng bữa xong cũng bước về phía chỗ ở của mình, ông ta đi được vài bước liền có một hắc y nhân tiến lên như là muốn bẩm báo điều gì. Dương công công khẽ phất tay ra hiệu cho nha hoàn cầm đèn ý bảo đi trước. Hắc y nhân lúc này mới tâu :

- Nay lúc hộ tống thiếu gia hồi phủ, thuộc hạ cùng huynh đệ có thấy vật này trong tay thiếu gia, có lẽ vật này có liên quan đến đám hắc y kia.

Dương công công nhận vật từ trong tay hắc y nhân, đoạn đưa lên một cái lòng đèn gần đó soi thử, một con lúc lắc bằng vàng vô cùng tinh xảo. Ông ta khẽ cười cười bóp chặt con lúc lắc :

- Hay cho đám người các ngươi, muốn tranh đấu bè phái lại lôi nhi tử của gia đây vào.

Gã nghiến răng hơi động khóe miệng..... rồi đột nhiên nhớ ra điều gì nói :

- Phụ nhân cùng nữ tử kia điều tra chưa ?

- Vẫn đang trong quá trình điều tra thưa đại nhân ? Chỉ biết bọn họ là cao thủ bát phẩm, cửu phẩm đổ lên, nữ tử trẻ tuổi đang là bà chủ của tửu lâu phía đông thành. Lúc thiếu gia ngã xuống sông, con trai của phụ nhân kia cũng đồng thời ngã xuống thời điểm đó.

- Điều tra thêm về họ cho gia. Cũng có một kẻ tên là Dương Phong ở trong kinh thành này, hình dạng lại giống y hệt với con trai ta ? Hoang đường !

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.