Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ Ta Cần Là Một Phòng Thí Nghiệm

Tiểu thuyết gốc · 4113 chữ

Sau mấy lần tận hưởng hoan ái, trời cũng đã ngả về chiều, Dương Phong cả người uể oải nằm yên trên sàn, chính thức tuyên bố ngày hôm nay coi như là chẳng làm được gì. Mai Nhi đang thu dọn bãi chiến trường của hai người, nàng lau dọn xong, liền thay một bộ đồ mới, tuy là đã qua tiếp xúc thân thể nhưng vẫn có đôi chút ngại ngùng mà lánh đi. Mai Nhi đem quần áo của Dương Phong và của chính nàng trên sàn đem ra ngoài, đến chỗ giếng nước gần đó để giặt. Nơi mà Dương Phong sống là một trạch viện trong phủ, bày trí khá là " thân thiện với môi trường ". Xung quanh có khá nhiều loại hoa và cây cảnh, có vẻ như trạch viện này nằm trọn trong hoa viên Dương phủ. Chỉ tiếc là khoảng sân phía trong trạch viện lại không có bài trí thêm hoa hay cây cảnh gì, chỉ thấy ở góc sân nền đất có một cây mai đang trơ chọi ở đó, bộ dáng sần sui, trên thân mọc ra vài cành có lá biểu thị là nó vẫn còn sống. Mai Nhi sau khoản một lúc lâu đã mang chậu quần áo quay trở lại trạch viện, nàng có cảm giác như mình không phải là một nha hoàn nữa, mà như là một nàng dâu mở được gả về nhà chồng vậy. Nàng phơi xong đống quần áo kia, chợt để ý tới phía góc sân có một cây mai.

Nàng có chút ngạc nhiên mà tiến lại gần, vuốt ve thân sần sùi của nó.

Nàng khẽ khàng tự lẩm nhẩm trong lòng :

- Không biết đã bao nhiêu năm ta không còn được thấy loại cây này rồi.

Bao nhiêu kí ức lại cứ thế mà ùa về, khiến tâm trạng thiếu nữ xinh đẹp có chút nao nao....

--------------------------------

Chiều chiều và đêm tối là lúc mà mà con người ta tâm trạng nhất, một khoảng thời gian cảnh sắc mang buồn, một khoảng thời gian thì yên ắng đến nỗi khơi gợi nỗi buồn từ trong lòng. Đông thành, tại lầu ba của một tửu quán nọ, một nữ tử đang ngồi chống cằm nhìn ra xa xa nghĩ về cái gì đó.

" Tiểu thư của nương nhất quyết thực hiện lời hứa ? vậy đã có sự đồng ý của vị huynh đệ dưới hồ kia chưa ? Hay là nàng chỉ thuận theo ý mình muốn cưới một tên ngốc là cưới, xong bây giờ lại bảo là mình đau khổ vì cưới một tên ngốc ? "

" Nàng muốn thực hiện lời hứa mà tự quyết định cưới tên ngốc, nàng chịu khổ, là lỗi của tên ngốc ? Một kẻ đau khổ thật sự chính là một kẻ không thể tự quyết định cuộc đời của mình ? Là một kẻ bị nhốt trong phòng luẩn quẩn tạo bởi sự sắp đặt của người khác !. Kẻ ngốc chẳng lẽ không muốn được hạnh phúc, không muốn được tình yêu sao ? Nếu không có cái hôn lễ chết tiệt này, nếu được tự do tìm hiểu, thì có lẽ kẻ ngốc kia cũng đã tìm được một đôi đũa xứng đôi với mình.... Có thể là một cô gái ngốc khác, đúng vậy, hay bất kì ai.... "

Những câu nói của tên nam tử béo mập kia vẫn cứ lảng vảng hiện lên trong đầu nàng, nữ tử này chính là Minh Nguyệt. Sau cuộc nói chuyện với chương mẫu, nàng có vẻ trầm tư hơn trước. Công việc buôn bán lại để lại cho Lục đại thúc lo liệu trong một ngày này. Căn bản mọi người vẫn là đang nghĩ là nàng đang dưỡng thương, nhưng không biết rằng đó là vết thương lòng hay là vết thương xác thịt.

" Chẳng lẽ chàng ấy đã nhận ra được điều này từ sớm rồi sao ? bấy lâu nay chàng ấy vẫn không thể nào bộc lộ ra được, vì trong lòng của một tên ngốc làm gì có câu văn nào mà diễn tả được sự bất công mà mình phải chịu đựng chứ ? Vậy tại sao chàng lại không quản ngại tôn nghiêm của bản thân mà hút độc giúp ta ? Lại còn vì bọn ta mà đánh lạc hướng đám hắc y nhân như thế ? Vì hạnh phúc của ta mà lựa chọn rời đi ? "

" Tuy ta cũng không phải là có tình cảm với chàng, nhưng chứng kiến một nam nhân hết lòng vì ta như vậy, dù có giận ta như vậy vẫn ba lần bảy lượt giúp, mong ta sẽ có cuộc sống tốt hơn thì làm sao ta không cảm động cho được chứ. Trên đời này kiếm được một nam nhân tốt với mình như vậy quả thật rất là hiếm có. "

Nàng rút trong áo ra một mảnh giấy được gập lại, nàng mở nó ra, trên đó là những hàng chữ viết bằng vệt máu độc hôm đó.

" giấy từ hôn "

Lướt đọc từng dòng chữ trên đây, trong lòng nàng lại nao nao không ít, trong đây viết toàn lời kể tội nàng, đôi khi là những lời có chút xúc phạm nàng, người bình thường khi đọc xong mấy dòng kể tội chính bản thân như này chắc chắn sẽ không khỏi mà tức giận, chắc chắn sẽ đồng ý mặc kệ cho tên trượng phu bội bạc kia. Nhưng Minh Nguyệt là một cô nương thông minh, trả qua bao nhiêu sóng gió từ khi còn nhỏ đã tôi rèn bản lĩnh của nàng, cũng hiểu vì sao nàng còn trẻ như vậy mà đã làm bà chủ của một tửu quán lớn trong kinh thành Ngô Quốc. Một dòng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng, nàng không khỏi kinh hãi mà làm rơi tờ giấy xuống :

" Chàng lấy cớ chuyện mình tự ý cưới chàng vì thực hiện lời hứa của cha để viết thư từ hôn với mình ? Mục đích cuối cùng vẫn là để giúp mình thoát khỏi sợi dây xích đã quấn chặt mình suốt mấy năm qua ? Chàng không muốn mình tìm lại chàng nữa, đọc xong giấy từ hôn này sẽ giận và ghét bỏ chàng ? Tất cả là vì mình sao ? "

Nàng lại giật mình thêm một cái :

" Trả lẽ những lời kia không phải để nói với chương mẫu, mà cố ý nói cho mình nghe sao ? "

" Thực ra bấy lâu nay chàng ấy tuy là người ngốc ngếch nhưng sớm là nảy sinh tình cảm với mình sao ? "

" Chỉ sau một lần ngã xuống hồ, chàng lại có thể thông minh tới mức nghĩ ra được một kế hoạch thao túng tâm trí con người ta như vậy ?"

---------------------------------

Sáng hôm sau, Dương Phong từ trên giường uể oải thức dậy, đã thấy Mai Nhi dậy từ lúc nào đang chuẩn bị quần áo cho hắn thay, nàng sau một buổi hôm trước làm cái trò khẩu kĩ kia cùng hắn lại thêm một tối vật lộn nữa khiến nàng có vẻ ngày càng mạnh bạo, nàng chỉ mặc có một chiếc quần ngủ nhỏ, thân khoác một chiếc yếm mỏng có thể nhìn xuyên qua thấy cặp nhũ phong trong đó. Được Mai Nhi lau mặt có chút tỉnh táo, lại được đánh răng bằng lá bạc hà với muối hai combo tỉnh ngủ đã khiến hắn tỉnh táo phần nào. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, hắn không khỏi kéo thiếu nữ kia vào trong lòng cùng thưởng thức bữa sáng với mình.

- Ô có cháo hả ?

Mai Nhi trong lòng hắn có chút hơi ngượng mà đáp :

- Vâng, sáng nay có cháo yến với chút bánh ngọt, nãy mới mờ sáng có hai tiểu nha hoàn có mang tới cho thiếu gia.

- Thiếu gia nào ai là thiếu gia

Dương Phong tỏ vẻ trả vui tý nào khẽ bóp nhẹ mông nàng một cái. Mai Nhi chỉ biết cúi đầu hai má đã hiện lên hai cánh hồng nói :

- Tướng công...

- Như vậy mới tốt chứ, nào để tướng công đút cháo cho nàng ăn nhá.

Hắn cười hắc hắc, lấy thìa múc một chén cháo trong nồi gốm còn đang nóng, hắn kẽ thổi rồi đưa đến miệng nhỏ của Mai Nhi. Trong lòng thiếu nữ lại hiện lên mấy phần cảm động mà khẽ nhìn nam tử nãy mình vừa gọi một tiếng tướng công kia, từ bé tới lớn nàng chưa có được một nam tử nào ân cần tự tay đút cháo cho mình ăn như vậy, nàng vô thức há miệng nhỏ ngậm thìa cháo kia. Vị của thìa cháo nàng đầu có biết, chỉ biết hiện tại nàng cảm nhận được đó là vị của hạnh phúc mà thôi. Trước kia nàng vẫn cứ nghĩ mình cũng sẽ giống như những nha hoàn khác sau khi hầu hạ chủ nhân rồi nếu may mắn sẽ được nạp làm thiếp mà thôi. Mà các thiếp thân đó phải ngày ngày dùng đủ mọi thủ đoạn để câu hoặc chủ nhân của mình, để đổi lại được một chút tiền bạc, một chút sự quan tâm của nam nhân, sau đó đến khi các nàng đã lỡ xuân thì , thì sẽ vứt bỏ. Nàng cũng đã chứng kiến nhiều cảnh tượng vô số tì thiếp vì quá độ tuổi xuân mà bị vứt bỏ, nếu các nàng sinh được con trai thì may ra mới còn có cơ hội được ở trong phủ. Mai Nhi đến đây có chút lo lắng, nuốt xong ngụm cháo kia có chút do dự, cô nương này cũng khá chi là thông minh ôm Dương Phong chặt một chút, áp hai quả đồi mềm mại kia vào người hắn rồi mới hỏi nhỏ :

- Sau này thiếp có già đi, liệu....liệu....Thiếu gia à không tướng công có vứt bỏ thiếp không ?

" đổ mồ hôi, nghĩ xa vậy , tưởng nàng có hỏi sau này thiếp biến thành con gián chàng có yêu thiếp không thì mới khó trả lời chứ "

Dương Phong vẻ mặt chính khí lẫm liệt múc một ngụm cháo bỏ vào miếng nuốt xuống rồi nói :

- Ta xin thề đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ bỏ thê tử của mình là Mai Nhi, nếu có trái lại lời thề xin bị.......

Mai Nhi dùng một ngón tay che miệng hắn lại không cho hắn nói nữa, sau đó liền dựa vào lòng hắn mà nói:

- Nếu tướng công đã thương yêu thiếp như vậy, thì thiếp thà bị đuổi ra khỏi phủ còn hơn là chịu cảnh trở thành một góa phụ sống cô độc tới già.

Dương Phong cười haha mà đáp lại :

- Nếu ta tốt như vậy nàng cũng đâu có bị đuổi ra khỏi phủ.

Nhìn nồi cháo kia vẫn tỏa hơi nghi ngút, muốn chuyển chủ đề câu chuyện, Dương Phong không khỏi nghĩ ra một ý nghĩ đen tối, hắn cười hắc hắc :

- Nàng có biết phu thê họ thường đút cháo cho nhau ăn như thế nào không ? Nãy là ta làm có sai cách rồi.

Mai Nhi có chút hiếu kì :

- Đút như thế nào ?

Múc một chén cháo bỏ vào miệng, nét mặt có chút háo sắc, Dương Phong dùng tay giữ hai bên đầu nàng lại đề phòng nàng tránh đi, đoạn từ từ tiến đến mà áp môi của mình vào miệng nhỏ thiếp nữ. Bây giờ Mai Nhi cũng đã biết đút cháo theo kiểu phu thê là như thế nào, nàng vô cùng xấu hổ, muốn né tránh mà bị tay Dương Phong cố định lại làm nàng không thể nào tránh né được nụ hôn kia.

" Tại thế giới này lão tử tuyên bố là người đầu tiên sáng tạo ra món cháo lưỡi "

Hai lưỡi quấn nhau, từng ngụm cháo nhỏ hòa lẫn với nước bọt của Dương Phong cứ thế truyền qua miệng Mai Nhi, nàng có chút phát kháng nhưng cuối cùng là quen và thích ứng được với vô số trò quỷ quái của Dương Phong mà cũng nuốt xuống. Hai người vật lộn một hồi, khiến tiểu huynh đệ của Dương Phong liền muốn tham gia vào, xong bữa ăn sáng đó, Dương Phong lại không khỏi kiểm tra lại bài cũ của bộ môn thổi tiêu của cô học trò Mai Nhi.

--------------------------

Mấy ngày sau, Một góc nào đó trong dương phủ, Trương quản gia đang cuống cuồng ghi lại vô số thứ mà vị thiếu gia Dương Phong đang muốn mua.

- Ờ, thời này đồ thủy tin mà ta nói mấy ông bảo rất đắt đúng không vậy thay bằng mấy lọ sứ đi, nhỏ thôi.

Dương Phong đi đi lại lại trước mặt lão quản gia làm làm ta rối hết cả mắt lên. Hắn lại nói tiếp :

- Đúng rồi mấy nguyên liệu lưu huỳnh các thứ nữa mỗi thứ tạm thời một bao đi...

Trương quản gia toát cả mồ hôi hột mà nói :

- Thiếu gia, cái thứ bột trắng trắng mà cậu miêu tả phải nhập từ các thương nhân ở phía tây nước triệu đó, vô cùng hiếm. Nếu chuẩn bị một ít thì may ra là được, chứ một bao lớn chắc phải mất một khoảng thời gian.

- Được được...được tối thiểu là một bọc to bằng....to bằng cái gì được nhỉ ?

Hắn suy nghĩ một hồi liền nói :

- To khoảng cái đầu của ông là được !

- Vâng vâng vâng.. Thiếu gia còn gì dặn dò nữa không ?

Dương Phong có suy nghĩ một chút rồi nói :

- Còn con xích thố sắt của ta ở Đông trấn, ngươi mau bảo cái đám hắc y bắt ta về đây tức tốc quay lại mà lấy cho ta.

- Vâng vâng vâng, xích thố xích thố....

Dương Phong sau khi cơ bản đọc xong những thứ cần mua thì tỏ ra khá là hài lòng, sau mấy ngày suy nghĩ trong đầu hắn lại hiện lên vô số ý tưởng quái dị :

" Sống an nhàn làm một vị thiếu gia cả đời nghe chừng cũng có vẻ không thú vị lắm, giờ sáng tạo ra một số thứ, phổ cập cho mấy người ở thế giới này biết không phải là sẽ thú vị hơn sao. Muốn sống một cuộc đời hoàn hảo ở đây thì không thể thiếu mấy món đồ này được, ưu thế là kẻ xuyên không phải tận dụng "

Tuy ở kiếp trước hắn làm kinh tế nhưng lúc học đại học là học trường kĩ thuật, mấy môn cơ bản như nguyên lý máy, kĩ thuật thủy khí, bla bla là y như rằng học qua hết sạch rồi. Cộng thêm hồi còn trẻ hay nghịch ngợm chế đủ thứ đồ nên các kiến thức về lĩnh vực hóa học vật lý là hiểu không ít. Dương Phong không khỏi ảo tưởng tới cái cảnh mình vác cái máy khổng lồ chạy bằng động cơ hơi nước gầm thét đi khắp kinh thành trước sự ngạc nhiên và khâm phục của mọi người. Hay là chế được một quả khinh khí cầu sau đó cho mấy mĩ nhân lên đó rồi bay lên trên, để các nàng phải thán phục tàn nghệ của hắn mà rụng trứng ở độ cao mấy nghìn mét.

Đang trong cơn ảo tưởng hắn không khỏi cười haha vài tiếng, Lão quản gia thấy thiếu gia có bộ dạng điên điên khùng khùng thì nhanh tróng chuồn ngay đi chỗ khác, ai mà biết sau khi rơi xuống nước ngoài mất trí nhớ hắn con điên điên khùng khùng hay không chứ. Lúc trước khi Dương Phong rơi xuống hồ, Trương quản gia tý nữa đã bị thịt cắt từng khúc rồi, nếu không có hắc y báo tình hình kịp thì chắc là họ Trương của gã ở cái Ngô quốc này cũng chẳng còn tồn tại nữa.

Đại ca, đại ca, huynh cười cái gì vậy ?

Mấy tiếng gọi đại ca từ bên cạnh làm hắn trong ảo tưởng trở về với hiện thực. Dương Phong ngơ ngác nhìn người đang gọi mình, thì ra là Dĩnh Hy muội muội trên danh nghĩ của hắn ở thế giới này. Nàng hôm nay vận một bộ váy màu lam nhạt, dưới chân váy có hoa văn cánh sen vô cùng tinh xảo, chỉ cần ra ngoài đường ai cũng sẽ biết là tiểu thư của một nhà giàu có nào đó. Dương Phong có chút không biết trả lời sao liền nói bừa một câu :

- Muội....Muội tới đây làm gì ?

Dĩnh Hy hác hốc mồm ngơ ngác đôi chút :

- Đây là lối ra cổng chính mà ?

- Ờ đúng đúng đúng, thế muội định đi đâu hả ?

Thiếu nữ khẽ đảo mắt một chút, đoạn tinh nghịch nhìn ra phía sau. Dương Phong hướng theo ánh mắt đó thì mới để ý Mai Nhi đứng ngay sau đó, nàng đang khoác một bao hành lý nhỏ trên vai.

" Trời, hóa ra tiểu nha đầu này hỏi chuyện Mai Nhi đây "

Dĩnh Hy có đôi chút giảo hoạt đáp :

- Muội nghe Mai Nhi tỷ nói huynh định ra ngoài tìm mấy nhà thợ rèn để làm cái gì đó, muội cũng muốn đi xem coi sao. Ở phủ hoài cũng chẳng có gì là vui cả. Muội thấy huynh từ lúc được tìm về như một người khác vậy, phụ thân bảo muội phải theo dõi huynh xem huynh có dị thường gì mà chạy thoát hay không.

Dương Phong không khỏi khóc rở mếu rở với nha đầu này

" Một Mai Nhi theo ta quan sát ta là đủ lắm rồi lại còn cần cả Tiểu Dĩnh Dĩnh này nữa, lão tử nể phục ông Dương công công à "

- Ờ vậy cũng được chúng ta cùng đi.

- Vậy để muội chuẩn bị xe ngựa.

- Không cần đâu, bọn ta tính đi bộ ngắm kinh thành một chút, mấy chỗ lò rèn cũng ở gần đây thôi.

----------------

Kinh thành Ngô quốc gọi là Lam Giang, vì vị trí của kinh thành gần ngay con sông Lam Giang. Lam kinh không hổ danh là một kinh đô lớn, người ngựa qua lại tấp nập, những con đường trong thành được lát đá rộng thênh thang. Hai bên đều là nhà lầu quán ăn được xây với kiến trúc cổ kính, những tiếng giao kẹo hồ lô, giao bánh bao, thi thoảng lại vọng lên ở những ngã ba ngã tư đường. Một chốc Dương Phong lại bắt gặp nào là tài tử, thư sinh đi lại trên đường, có thể thấy ở thế giới văn hóa, giải trí của nước Ngô đã phát triển vượt bậc hơn mấy trăm năm. Mấy ngày hôm trước Dương Phong cũng có đọc qua một chút về cái nước Ngô này, hắn lại càng khẳng định hơn. Các chính sách : " Độc tôn nho học ", " Dùng văn chế võ " vân vân thì chắc chắn nước Ngô ở kiếp trước của hắn chưa có thể có được.

Dương Phong đi được một đoạn đường lại cảm thấy có gì đó sai sai, không khỏi quay đầu lại nhìn. Thì ra tiểu cô nương Mai Nhi vẫn lủi thủi mang cái bọc vải hành lý đi ở sau, còn hắn và Dĩnh Hy đang đi phía trước nhất, đúng giống với kiểu nha hoàn và chủ đang đi trên đường. Hắn có vẻ không vui cho lắm, liền dừng lại một chút, đoạn quay lại mà kéo Mai Nhi đi bằng với mình. Dương Phong lại rở chút thủ đoạn tán gái của mình mà tranh lấy túi vải kia khoác lên vai, sau đó mặt dày mỗi bên nắm tay một nữ tử mà tiếp tục bước đi dạo phố.

Điều này đã làm cho mọi người xung quanh không khỏi chú ý đến, giữa ban ngày ban mặt, một tên công tử béo ú lại dám nắm tay hai nữ tử mà bước đi ung dung như vậy thì có phần hơi kinh thế hãi tục ở thời này. Mai Nhi thấy được ánh mắt của mọi người không khỏi đỏ mặt lên, nhưng nàng cũng không có rút tay mà vì trong lòng nàng bất giác có một cảm xúc hạnh phúc lạ kì nào đó. Dĩnh Hy thì khác, nàng ta còn trả quan tâm tới mọi người xung quanh có nhìn mình hay không, thấy ca ca đang nắm tay mình như vậy cũng hết sức vui vẻ mà bước đi.

- Sắp đến nơi chưa Mai Nhi ?

Dương Phong có đôi chút mỏi chân mà hỏi

- Sắp đến rồi, tướng.....à thiếu gia đi thêm một chút nữa là đến.

Mai Nhi khẽ đáp.

" Đổ mồ hôi, thế mà cũng đã quen miệng rồi cơ à, nên tán dương, nào về phải chăm sóc nàng một phen để khích lệ tinh thần "

Dương Phong không khỏi nổi lên ý nghĩ xấu xa, đoạn lại bóp mông Mai Nhi một cái rồi tiếp tục di chuyển. Chẳng bao lâu, đã đến nơi, đây là nơi ở và chỗ làm việc của Trịnh thợ rèn, nghe đồn là một trong những thợ luyện kim giỏi nhất trong vùng. Thấy có ba vị khách ăn mặc rất sang trọng bước tới, lão bản trung niên từ trong bước ra ngoài liền tiến tới

- Ba vị đây không biết đến chỗ Trịnh lão ta là muốn rèn vậy gì ?

Dương Phong cười cười chắp tay chào hai người kia mà nói :

- Ta nghe Trịnh lão là thợ luyện kim giỏi nhất đất kinh thành này, nay muốn phiền Trịnh lão làm giúp ta một số món đồ. Đoạn hắn liếc nhìn Mai Nhi ra hiệu cho nàng, nàng liền tiến tới rút từ trong túi vải kia ra một tệp giấy, trên đó có vẽ vô số hình thù kì lạ. Dĩnh Hy ở cạnh không khỏi hiếu kì mà nhìn vào :

- Ca ca, đây là những vậy gì vậy ?

- Một số đồ chơi thôi haha, không có gì hết.

- Đồ chơi thôi mà huynh lại phải đích thân tới đây sao ?

- Đồ chơi này có chút khó làm hà hà.

Trịnh lão cầm tập giấy vẽ một số hình thù kì lại kia sau đó nhìn mấy dòng chữ chú thích bên dưới rồi nói :

- Mấy thứ này quả thật là kì lạ, ta chưa từng nghe qua hay nhìn thấy ở đâu, có điều làm chúng thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Dương Phong nghe xong thì không khỏi vui mừng mà nói :

- Vậy tầm bao lâu thì có thể làm xong mấy thứ này ?

Trịnh lão nhìn một chút, lẩm bẩm tính toán, sau đó có chút thở dài nói :

- Bình thường sẽ mất tầm nửa tháng là xong, vì có một số chỗ vô cùng phức tạp... Nhưng nhưng có lẽ bây giờ sẽ phải mất tầm hơn một tháng mới có thể xong được.

Hiếu kì trong lòng khiến Dương Phong vội hỏi :

- Tại sao lại như vậy ?

Lão Trịnh lại thở một hơi dài đáp :

- Hazzz, kì thật ta đang gặp chút chuyện, khó mà giải quyết một sớm một chiều, nên là chắc sẽ kéo dài thời gian hoàn thành. Nay may mà các vị tới kịp , không có lẽ là nửa tháng cũng sẽ không gặp ta ở đây đâu.

Dương Phong lại thắc mắc :

- Tại sao vậy ? Lão thử nói xem có chuyện gì, nếu giúp được ta sẽ giúp lão? lão hoàn thành sớm cho ta mấy thứ đồ kia là được ?

Lão Trịnh nhìn ba người có chút không tự nhiên :

- Chuyện này chuyện này sao có thể được, mới cả công tử có muốn giúp cũng là lực bất tòng tâm thôi. Thôi bỏ đi !

- Lão không nói thì làm sao ta biết được là giúp được hay không chứ ?

Lão Trịnh thở dài lần ba, sau một hồi phân vân, lão cuối cùng cũng nói ra tâm sự của mình.................

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.