Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Sát Trong Quán Trọ

Tiểu thuyết gốc · 5783 chữ

Đêm, Đông trấn hôm nay yên tĩnh lạ thường, có lẽ do sự có mặt của quan binh đã làm kinh động đến người dân. Chỉ có vài chiếc đèn lồng trước cửa nhà dân là được thắp nến sáng, điều này tạo nên khung cảnh mập mờ cho những con đường trong trấn.

- Hí !...

- Sư Trưởng ngài có nghĩ đến khả năng họ Tư Mã kia đã thoát ra khỏi trấn ? Tên Đông Phàm kia quá lỗ mãng, chưa có sự đồng ý của ngài mà hắn đã tự ý dụng binh bao vây trấn lại.

- Ai bảo hắn là người của Hoắc chỉ huy chứ. Ngươi cũng bớt nói xấu sau lưng hắn, kẻo rước họa vào thân

Trên một con đường trong Đông trấn, có bóng dáng hai quan binh đang vừa cưỡi ngựa vừa nói chuyện với nhau. Viên Sư trưởng kia nheo mắt lại nhìn về hướng khoảng không xa xa đen tối rồi nói :

- Tư Mã Quang kia khi ra khỏi trấn chỉ có hai con đường để đi, một là quay lại kinh thành, hai là xuôi nam. Nếu hắn quay lại kinh thành thì chỉ có một con đường là chết, nên chắc chắn hắn sẽ xuôi nam.... Nam tiến từ đây thì có hai đường, một là đi về phía bắc xuôi thuyền hướng đông nam ra biển, rồi lại từ biển xuối xuống. Thứ hai là thẳng phía nam đi xuống Giang Hải luôn. Hai con đường này ta đã cho thuộc hạ mai phục ở đó sẵn rồi, nên là việc Đông Phàm làm cũng không phải cái gì bứt dây động rừng, mà chỉ đang là dụ rắn chạy khỏi hang thôi.

Viên quan binh cưỡi ngựa bên cạnh, khẽ gật đầu, đầu óc gã đã được khai thông ít, bất chợt gã lại nhíu mày thắc mắc :

- Sư trưởng, thế còn chạy qua An Lạc Phủ rồi tiến về tây Thục thì sao ? Con đường này sao lại không có khả năng ?

Viên sư trưởng khẽ dừng ngựa, quay đầu lại cười nói với tên quan binh kia :

- Lý Hạo ông giả vờ ngốc hay ngốc thật vậy ? Đường qua thục bây giờ thì một con ruồi cũng không lọt được, triều đình đang chuyển bị tây chinh, ngươi nghĩ xem người ra vào Thục có dễ hay không ?

Viên quan tên Lý Hạo gãi gãi đầu, bừng tỉnh đại ngộ :

- Đúng rồi cái này ta không có nghĩ đến.

- Được rồi, phía trước có quán trọ mở cửa, chúng ta vào đó uống trà nói chuyện...

- Rõ ...

-----------------------

- Này nương, thế cái hồi đó nương với phụ thân quen nhau như nào ? Là nương tỏ tình trước hay phụ thân tỏ tình trước ?

- Cái thằng tiểu quỷ này mau ăn cơm đi, có phải đầu óc ngươi lại không bình thường rồi không.

Dương đại thẩm ( Phụ nhân đi cùng với Minh Nguyệt, lúc trên thuyền đã đánh mông Hứa Phong ) véo tai Dương Phong làm hắn há hốc mồm đau đớn, miếng cơm trong miệng liền rơi lại vào bắt. Nhiếp Minh Nguyệt ngồi đối diện không khỏi phì cười với hành động của hai mẹ con nhà này. Dương đại thẩm thả tai hắn ra, thở dài một cái. Bà gắp lấy một miếng thịt heo béo vào bát của hắn, rồi lại nhìn Minh Nguyệt, lại gặp một miếng bỏ vô bát của Minh Nguyệt. Xong, bà liền bỏ đũa xuống ánh mắt có chút xa xăm nói:

- Ta và phụ thân ngươi năm đó cũng chẳng có gì gọi là tình cảm cả, ta được nghĩa tỉ tức là nhạc mẫu của ngươi sắp xếp cho. Ban đầu có chút không quen, ta thi thoảng còn sinh ra chán ghét gã, ta nghĩa một kẻ đọc sách yếu đuối thế sao xứng làm phu quân của ta chứ. Sau này tình cảm cũng dần nảy nở...Sau đó thì có ngươi đây.

Dương Phong nghe mẫu thân của hắn nói xong thì cười haha :

- Nương à, đây người ta gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng sẽ cháy đó..

Đoạn gã liếc nhìn vị cô nương đang ngồi đối diện mình, thấy nàng đang cúi đầu ăn cơm thì bỗng dừng lại trong giây lại, rồi lại tiếp tục.

- Lửa gần rơm cái gì chứ, ngươi từ khi nào học được câu như vậy, ông ấy tuy là thư sinh yếu đuối nhưng những việc mà ổng làm thì không tầm thường, đối với ta là vậy.

Đôi mắt đã có chút nết nhăn của Dương đại thẩm ánh lên vài sự ngưỡng mộ, nhìn vào đó có thể thấy bao nhiêu hồi ức hiện về.

- Đấy người ta gọi là yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Nương nảy sinh tình cảm rồi mới thấy bất kể việc gì phụ thân làm trong mắt nương đều tốt cả.

Dương đại thẩm, lườm hắn một cái, lại dùng một tay véo tai hắn :

- Ngươi đừng có mà nói bậy bạ, ta như nào lúc đó tự ta biết, ngươi còn như vậy xem ta dạy dỗ ngươi như nào ...

- Đau, đau, nương tha cho con .....

Minh Nguyệt ở đối diện, nghe đến đoạn Dương đại thẩm kể không khổ đau lòng nói :

-Chương phụ ( tức cha chồng ) và phụ thân khi còn sống quả thật là những người thật sự tốt, thật sự làm những việc phi thường. Chỉ tiếc ông trời không cho họ bên con cùng nương lâu hơn chút...

Nàng cũng rơi vào trạng thái đăm chiêu, nói tiếp :

- Năm đó nếu không có chương phụ thì có lẽ ta đã....ta cũng mãi vẫn chỉ là một ca kĩ chịu mọi sự tủi nhục rồi.

Dương đại thẩm nghe được con dâu mình nói ra những lời này không khỏi cảm động và đau lòng, bà vội nói lảng sang chuyện khác, nhưng giọng vẫn có chút gì đó nghẹn ngào, lấy một tay lau đi chút nước mắt đã sắp rơi xuống :

-Tiểu thư, Dương phong ngươi mau ăn cơm đi.

Dương Phong trên đường đi cũng đã nghe qua câu chuyện của hai cái họ nhiếp và dương này. Hóa ra và mười mấy năm trước, khi tiên đế bệnh, Hoàng thái hậu lúc đó đang ở hoàng lăng chưa có hồi cùng, một phe cánh trong triều lúc đó đã làm cuộc chính biến rồi đưa tam hoàng tử Tôn Kiên lên ngôi vua, rồi nhanh chóng ban chiếu dụ diệt sạch các phe cánh đối lập. Trong đó có nhà họ Nhiếp, nhà họ Nhiếp bị gán đủ thứ tội vô lý, đàn ông con trai kẻ bị giết, kẻ bị nhập cung làm nội quan, nữ quyến thì bị bắt vào thanh ti làm ca kĩ, kĩ nữ phục vụ quý tộc. Minh Nguyệt lúc này cũng là một đứa bé không hiểu chuyện cũng bị bắt vào đây tập làm ca kĩ, mãi đến năm nàng 15 tuổi thì Dương đại thúc mới nhân cơ hội mà bán hết gia sản, vận dụng các mối quan hệ mà cứu được nàng thoát khỏi đó. Dương thúc kia và phụ thân của Nhiếp minh nguyệt là đôi bạn thân, từng có hứa hẹn nếu hai nhà sau này sinh được một đôi nam nữ thì sẽ định ước mà cho bọn chúng thành hôn. Vì vậy khi thoát khỏi kiếp ca kĩ , Minh Nguyệt đã nhất quyết thực hiện di nguyện của cha, gả tên ngốc tên Dương Phong.

Hắn cũng giải thích được tại sao lục mình bị đánh mông hoặc tụt quần xem mông hắn không thể kháng cực, đó chính do hai vị cô nương trước mặt này biết võ công.

Dương Phong nghe xong câu chuyện của hai nhà Dương, Nhiếp không khỏi đổ mồ hôi suy nghĩ :

" Đúng như ta nghĩ, lão tử và nha đầu này là cuộc hôn nhân không có tình yêu, mẹ kiếp lúc đó cứ tưởng ông trời kiếp trước thấy ta khổ quá , lần này ban cho ta mĩ nhân chứ "

Từ ngoài viên sư trưởng kia cùng với gã quan binh tên Lý Hạo bước vào trong quán. Viên sư trưởng thấy xung quanh đều đã kín chỗ, liền liếc nhìn đến phía cái bàn còn trống, đoạn cùng Lý Hạo kia đi đến ngồi xuống

- Tiểu nhị cho mấy đồ nhắm rượu, hai vò rượu lớn ra đây !

Lý Hạo khi ngồi xuống cất giọng nói. Tiểu nhị của quán nhanh chân chạy ra bồi tiếp người :

- Êk, hai vị quan gia đợi chút, sẽ có ngay....

Tên tiểu nhị kia chạy vào trong gian trong, chẳng mấy chốc rượu cùng đồ ăn kèm đã được bày ra. Nhìn xung quanh, Lý Hạo bốc ít đậu phộng bỏ vô miệng rồi cúi người hướng về phía sư trưởng nói nhỏ :

- Sư trưởng ngài có thấy kì lạ không, tại sao trấn này đã bị quan binh bao vây mà quán này vẫn đông như vậy ?

Viên sư trưởng kia không khỏi bật cười đáp :

- Ngươi nhìn xem, cách ăn mặc của bọn họ, chất vải kia, đều là thương nhân giàu có từ phía nam tới cả. Chúng ta phong tỏa nơi này rồi, thì làm sao bọn họ đi cùng với hàng hóa của mình đi được nữa. Nơi này là quán trọ lớn, kiêm luôn quán ăn của Đông trấn, bọn họ không trú tạm ở đây thì còn trú ở đâu ?

Gã cầm lên hai miếng đậu phộng, xoa trên tay khiến vỏ ngoài của chúng rơi xuống nói tiếp :

- Ngươi theo ta bao năm như vậy, mà trình độ quan sát vẫn không tiến triển lên tí nào sao ?

Lý Hạo gã đầu cười xấu hổ trả lời :

- Cũng có, cũng có nhưng không thể nhanh như dự kiến của sư trưởng được.

- Theo ngươi thì họ Tư Mã đó sẽ chạy theo đường nào ?

- Ta nghĩ là đi thuyền xuôi nam có khả năng hơn.

- Tại sao ?

Viên sư trưởng thắc mắc

- Hề hề ! ta đoán hên xui vậy !

Lý Hạo tiếp tục gãi đầu trả lời....

Ba người Dương Phong vì câu truyện vừa nãy mà xúc động một hồi, đang lặng lẽ ngồi ăn. Thấy mặt thằng con mình đần ra, không ăn nữa, Dương đại thẩm nhíu mày lấy tay ấn lên chán hắn nói :

- Sao ngươi còn không mau ăn đi, đần người ra như vậy làm gì ?

- Nương ! Con hỏi ?

- Ây za, cái thằng này, ngươi hỏi thì cứ hỏi đi sao phải đặt câu hỏi như thế ?

Dương đại thẩm kì lạ tỏ thái độ không vui.

- Hai người kia là quan binh sao ?

- Hai người nào ?

- Đang ngồi phía sau lưng con ấy

Dương đại thẩm liếc nhìn ra phía sau, giật mình, sau đó nhìn về phía gáy của thằng con mập ú kinh ngạc nói :

- Ngươi có mắt đằng sau sao ? sao ngươi có thể biết như vậy ?

Dương Phong cười hì hì nói nhỏ :

- Nương nói nhỏ một chút, người ta nghe thấy bây giờ, nãy con nhìn xung quanh có để ý. Mà họ có phải là quan binh không nương ?

Dương đại thẩm liếc nhìn hai người kia một lúc, đoạn quay về hướng thằng con nói :

- Có lẽ là như vậy, như ta chưa thấy quan binh ăn mặc như này bao giờ.

Minh Nguyệt đang ăn nhưng cũng có nghe cuộc hội thoại giữa hai mẹ con, nàng có đôi chút ngạc nhiên về Dương Phong, suy nghĩ cái gì đó sau đó hướng về hai người nói :

- Bọn họ là Ưng vệ thuộc cai quản của cấm quân trong kinh, chuyên giải quyết mấy vụ án liên quan tới hoàng thất và những quan lại cấp cao. Trước kia con đã từng nghe qua về họ.

Dương Phong nhìn Minh Nguyệt, không khỏi cười cười nhân cơ hội bồi một câu nịnh bợ :

- Chà chà , không hổ là con dâu nhà họ Dương, trên thông thiên dưới tường địa lý, biết mọi sự trên đời.

Khuôn mặt có chút hồng lên, Minh Nguyệt xẵng giọng nói :

- Cái gì mà trên thông thiên văn dưới tường địa lý chứ ? Chàng đừng có ăn nói linh tinh, mau ăn cơm đi.

- Dương Phong ta chỉ nói sự thật thôi mà, đâu phải nói linh tinh. Khen thê tử mình một câu cũng gọi là nói linh tinh sao ?

" Phập "

Dương Phong đang mải triển tài nịnh bợ của mình thì một tiếng kêu gì đó vang lên, nhìn về phía cây cột gần họ không xa âm thanh đó chính là của một mũi tên cắm vào cốt. Đuôi mũi tên kia vẫn còn rung bần bật cong vút. Mọi người xung quanh quán trọ có chút hoảng sợ hướng về phía mũi tên kia. Dương Phong có chút sợ hãi bỏ cả bát cơm xuống, nấp sau lưng của Dương đại thẩm. Minh Nguyệt cùng Dương đại thẩm một tay đã chuyển thành hình dạng xuất chưởng, nội khí bóp méo ánh sáng sung quanh tạo lên từng làn sóng ầm ầm đang tuôn ra ở tay hai người.

" Phập "

" Phập "

" phập "

Lần lượt ba đến bốn mũi tên nữa lại bắn vào trong quán, có hai mũi tên như có mắt đã cắm chúng yếu hầu và chân của hai thương nhân. Lúc này cả đám người trong tửu quán mới tá hỏa hoảng sợ đứng dậy, toán loạn tìm đủ mọi hướng chạy đi.

" Phập, phập, phập..... "

" A "

" Bắn chúng chân ta rồi "

Những con người xấu số kịp tìm được chỗ ẩn nấp thì hàng loạt tên đã bắn đến. Những thương nhân có chút tỉnh táo nhanh chóng chui xuống gầm bàn, số còn lại thì hoảng loạn chạy tứ tung, số thì chạy ra ngoài cả, một quyết định sai lầm đã đánh đổi bằng cả mạng sống, họ bị những mũi tên có lực bắn vô cùng mạnh xuyên vào người, đau đớn mà ngã xuống.

Minh Nguyệt và Dương đại thẩm nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái, mỗi người dùng một chảo thủ xoay thành một vòng, kình lực xuất hiện hất văng hàng loạt mũi tên đang nhắm vào họ lượn sang hai bên. Hai nữ tử vẫn ngồi đó, không hề có chút nhúc nhích mông một tý nào. Dương Phong vừa sợ hãi vừa nấp sau mẫu thân thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc, hóa ra võ công ở thế giới này còn có một loại nội lực như vậy. Hắn tự hỏi có phải chăng mình đã xuyên không vào một bộ truyện còn đang viết của Kim Dung chăng.

Bên này Lý Hạo cùng vị sư chưởng kia cũng rút kiếm ra đứng dậy, họ dùng sự nhanh nhẹ của những đường kiếm mà chém, gạt các mũi tên sang hai bên, đôi lúc cả thân hình lại khẽ nhích chánh khỏi những mũi tên mà họ gạt không kịp. Sư trưởng kia nhìn ra sau, dồn kình lực cắm một thanh kiếm phật xuống ghế, chiếc bàn cạnh hai người đang ngồi ăn liền xoay một vòng bay lên, hắn bỏ cái kiếm đã nắm trên ghế đi cầm chiếc bàn hướng ra phía trước tạo thành một chiếc khiên đỡ những mũi tên đang bay tới. Có chiếc bàn chống phía trước làm vật cản, Lý Hạo cùng sư trưởng nấp phía sau mới có dịp nghỉ ngơi quan sát xung quanh một chút. Ánh mắt vị sư trưởng kia không khỏi liếc về phía hai người Minh Nguyệt, chỉ thấy hai nữ tử dáng người thướt tha đang múa những quyền cước hất gạt vô cùng đẹp mắt để gạp những mũi tên kia bay đi. Trên tay và chân họ lộ rõ từng đợt sóng kình lực vô cùng mạnh mẽ. Sư trưởng kia thấy vậy không khỏi cau mày

" Hai nữ nhân này không phải là cao thủ bát phẩm thì cũng là cửu phẩm đổ lên "

Ánh mắt sư trưởng lại không khỏi liếc đến chú ý hơn đến Nhiếp Minh Nguyệt, thấy nàng là một nữ tử tuyệt đẹp mà võ công lại thượng thừa như vậy, trong lòng hắn có chút mến phục nàng từ cái ánh mắt đầu tiên. Sau một hồi cuối cùng mưa tên đã rứt, cái bàn trước người viên sư trưởng bị cắm thành cái lưng nhím. Gã sư trưởng quan sát xung quanh, vẫn cảnh giác thở dài một hơi, liền đứng dậy định đi về phía hai nữ tử kia. Lý Hạo thấy cấp trên mình như vậy cũng vội vàng đi theo.

" Soạt , toanh "

Từ trên mái của quán, hai bên cửa sổ vô số thân ảnh hắc y lao vào trong quán, Ánh mắt bọn chúng đằng đằng sát khí nhắm thẳng về phía những nhân mạng còn sống mà cừu sát. Gã sư trưởng đang định mở lời thì khung cảnh này đã làm gã bừng tỉnh đại ngộ, sau một loạt mưa tên sẽ là lúc tiến công của kẻ thừ. Gã nhanh chóng nhìn xung quanh, thân thể chuyển vị tư thế để đón tiếp những tên hắc y nhân kia. Minh Nguyệt cùng với Dương đại thẩm cũng hiểu rõ sẽ có đợt tiến công của kẻ thù thì đã chuẩn bị từ trước, hai người hai tay kình lực đã dồn đến, chỉ chờ những kẻ xấu số bay đến ăn chọn kình lực.

Đám hắc y nhân cứ hướng về bốn người mà vung đao tới. Một trận giao phong kịch liệt nổ ra, chỉ vài cái chớp mắt đã có 2 3 gã hắc y nhân bị chưởng lực của Dương đại thẩm một chảo thủ xuyên tim theo đúng nghĩa đen.

" Phụp " chỉ nghe thấy một tiếng như vậy cánh tay của Dương đại thẩm đã xuyên qua ngực trái của một tên hắc y nhân, kình lực đánh gãy xương xuyên thẳng ra sau lưng, bàn tay ấy của bà còn đang nắm một quả tim vẫn đang đập thình thịch phun ra đây máu tươi. Minh Nguyệt mỗi tay cầm một chiếc đũa, múa máy quyền lực vô cùng mạnh mẽ. mấy tên hắc y bị nàng chọc trúng thì chỗ đó tím bầm như bên trong bị vỡ một bộ phận nào đó, bọn chúng oằn oại nằm xuống đất. Bên phía gã sư trưởng cùng với lý hạo mấy tên hắc y nhân có vẻ được chết dễ dàng hơn, cứ khoảng 4 5 chiêu giao phong một tên hắc y thì thì kiếm đâm xuyên ngực chết ngay tại chỗ, tên thì bị cứa đứt yết hầu.

Dương Phong thấy cảnh này thì không khỏi nhận ra đâu mới là võ thuật đúng nghĩa, nếu bỏ qua cái kình lực kia đi thì quả thật mấy thứ võ công này cũng thừa sức ăn chắc mấy môn võ ở thế giới kia của hắn. Hồi đại học có mấy người bạn của hắn cứ cãi nhau rằng môn võ nào mới là môn võ lợi hại nhất này nọ, người thì bảo võ thái, người thì bảo boxing này kia. Hắn không cho rằng là vậy, nếu xét bản chất của võ thuật thời xưa nó được tạo ra là để giết người, không phải là để thi đấu. Nhưng dần già súng đạn lên ngôi, việc học võ thuật bị xem nhẹ, các võ sư thấy vậy sợ môn võ công của mình bị thất truyền, hay cũng vì miếng cơm manh áo mà biến đổi môn võ công của mình thành một môn võ thuân thi đấu ( là các chiêu thức chỉ được nhắm đến một số vị trí nhất định, gây choáng váng đối thủ mà không gây chết người ) . Hắn cảm thấy nực cười khi mấy thằng bạn của hắn mang một môn võ đã biến đổi để thuần cho thi đấu đi đọ sức với một môn võ chưa có biến hóa chiêu thức, kết quả chẳng phải nói rồi môn võ đã biến đổi sẽ thắng thôi. Môn võ chưa qua biến đổi toàn những chiêu thức đánh toàn vào chỗ chí mạng, thì những chiêu đó mang vào thi đấu sẽ bị cấm rồi, chẳng phải bàn cãi gì cả. Thế mà một số thằng vẫn mang ra để thi so sánh được. Nếu mà một người tập luyện một môn võ thuần để giết người từ bé ( như là thương chẳng hạn ) thì ba yếu tố tố độ, độ chính xác, sức mạnh của họ chắc chắn sẽ cao hơn người bình thường, nên rất dễ dàng mấy chiêu one shot chọc chết mấy thằng cầm phóng lợn là điều quá là bình thường.

Giao tranh đã nhanh chóng từ trong tửa quán kia rời ra bên ngoài sân sau của tửu quán, đám hắc y từ từ trên các mái nhà xung quanh nhảy xuống đến ngày càng nhiều, vô số tên vừa mới xuất hiện liền bị móc tim hoặc nội thương mà chết. Sau một hồi giao phong, bọn chúng nhận ra giao tranh trực diện với đám người này chỉ là vô nghĩa, một loạt hắc y nhân mới xuất hiện từ trên mái nhà ném xuống từng mẩu ống trúc tỏa khói. Những mẩu trúc này như những trái smoke vừa chạm đất đã nổ một tiếng nhỏ tỏa ra những làm khói màu xám. Màn đêm đen tối bị những làn khói xám bao phủ lại càng đen tối hơn, bốn người Dương đại thẩm, với Lý Hạo trong lúc giao tranh đã tiến lại gần sát nhau cùng giao thủ từ lúc nào. Sư trưởng kia tiếp được tiếp cận với Minh Nguyệt không khỏi vui mừng, hắn mở miệng trước nói :

- Đa tạ hai vị đã gia tay giúp đỡ, võ công của hai vị quả thật là cao cường.

Dương đại thẩm liền nói :

- Vị quan nhân đây quá khen, bọn người này cũng hướng tới chúng ta nên chúng ta mới ta tay thôi.

Đột nhiên xung quanh lại có vô số tiếng động như tiếng bước chân sột xoạt. Đám hắc y nhân trên mái nhà móc trong ngực ra một cái hộp, sau đó dùng lực bẻ hai cánh của hộp sang hai bên tạo thành hình một cây nỏ. Bọn chúng nhìn nhau, cùng dùng thính giác nghe xem động tĩnh phía trong màn khói. Bọn chúng biết nếu mà bắn bừa hai cao thủ trong đám khói kia sẽ biết vị trí mũi tên bay ra, sẽ nhanh chóng vô hiệu hóa được những mũi tên này của chúng. Một tiếng phập vang lên, một tên hắc y nhân đã bắn một mũi tên vào trong đám khói, không thấy động tĩnh gì. Tên hắc y nhân kia không khỏi nuốt một ngụm nước bọ, phặc một tiếng nữa, mũi tên mà gã vừa mới bắn ra đã quay lại cắm ngay cổ họng hắn, gã chết tươi tại chỗ.

Trong sân sau tửu quán, không gian vô cùng âm u, chứa đầy sát khí thi thoảng lại có vài ba tiếng phập vang lên, đôi lúc lại có vài tên hắc y ở trên mái hay ở xung quanh tửu quán bên dưới bị tiễn xuyên họng.

- Không xong !

Minh Nguyệt kêu lên, rồi đột nhiện quỳ một gối xuống đấy, xung quanh nàng quay quay có vẻ đã trúng độc. Dương đại thẩm nghe vậy không khỏi hiểu ra vấn đề, bà hét lớn :

- Mau bịt nín thở lại khói này chứa độc !

Vừa nói xong bà cũng cùng hai người vị sư trưởng, lý hạo kia choáng váng. Theo tiếng kêu ba bốn tên hắc y nhân liền bắn tên ra, Dương đại thẩm né tránh một cách mau lẹ mấy mũi tên, nhưng Minh Nguyệt có vẻ đã hít một lượng lớn khí độc nên không thể nhích vai kịp ăn chọn một tiễn gần mông trái đau đớn rên lên một tiếng đổ nhào về phía Dương đại thẩm. Vị sư trưởng thấy vậy liền hỏi vội :

- Cô nương cô không sao chứ ?

Tiếng gọi này đã khiến đám hắc y nhân nhìn nhau, như là có tín hiệu, đồng thời rút kiếm lao xuống phi vào làn khói tím mà chém. Dương đại thẩm tuy có chút choáng váng, nhưng thấy vị tiểu thư cũng như đứa con dâu bảo bối của mình bị tổn thương thì không khỏi đau lòng. Tai bà hơi động, cảm nhận xung quanh, Và xoay bàn tay đã dính đầy máu tươi của đám hắc y nhân, ra một kình lực vung thẳng về hướng 2 giờ , một tên hắc y bay từ trên xuống bị một sóng xung kích cứa xuyên cổ họng, rơi đến bịch một cái chết tại chỗ. Mấy gã hắc y xung quanh thấy vậy cũng không dám vọng động, chỉ dám nhảy xuống rồi từ từ mà tiếng lại......

Dương Phong mập mạp lúc này đang nấp ở một bên xem trận chiến, khi hắn nghe thấy nương tử của mình bị thương vì bất giác vô cùng hoang mang. Tuy mới quen nha đầu này có hai ngày nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thê tử của hắn, tuy không có tình cảm nhưng hắn tin rằng bằng nghệ thuật tán gái của mình thì sau nàng cũng sẽ đổ thôi. Hắn đang hoang mang thì bất giác nhìn thấy cây quạt to đùng đang viết hai câu đối hai bên cánh treo ở trên góc tường tửu quán, bên trên còn ghi do đích thân trưởng quản nội vụ Dương công công tặng.

Hắc y nhân cùng bốn người Dương đại thẩm đang bước vào giai đoạn giằng co, sau nửa chén trà, Dương đại thẩm giường như cũng đã bị độc xâm phạm, bà hơi chua sót nhìn đứa con dâu đang nằm trong lòng mình yếu ớt, rồi lại nhìn hai nam tử bên cạnh. Bà liền nói :

- Lão nương cùng con gái không qua khỏi kiếp nạn này, ta sẽ dùng nội lực mở một đường cho hai vị chạy, mong hai vị sau có thể điều tra mà giúp ta trả thù.

Dương đại thẩm nhỏ một bãi nước bọt, trên đó đã có máu, bà nhắm mắt tích tụ nội lực bắn về một hướng, phá vỡ chậu cây gần đó kêu một tiếng " Bùm "

Đám hắc y nhân nghe thấy tiếng động liền vội vàng vung dao lao tới hướng chậu cây, Dương đại thẩm chừng mắt nhìn hai nam tử kia. Sư trưởng nhìn vị cô nương đang thoi thóp kia, có chút do dự, Lý Hạo thấy cấp trên mình còn trần chờ không đi thì không khỏi nói :

- Sư trưởng mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp.

Gã sư trưởng kia nhắm mắt một cái, tỏ vẻ tiếc nuối rồi cũng khoác vai cùng Lý Hạo điểm mạnh gót chân chạy về hướng cửa sau của tửu quán. Đám hắc y nhân thấy có thân ảnh chạy mất thì liền chia một số ra lần theo hai thân ảnh chạy trốn kia đuổi theo. Đúng lúc nàng một âm thanh hét lớn vang đến :

- Mẹ chúng mày tên nào dám ức hiếp thê tử của ta...... !

Chỉ thấy một tên mập cầm một cái quạt khổng lồ từ trong sảnh đường chạy ra ,dùng sức quay quạt thành một còng quạt hết đám khói xám kia bay đi. Do dùng lực quá mạnh theo quán tính Dương Phong quạt được đúng hai vòng thì ngã nhào một cái xuống đất đến dầm. Dương đại thẩm thấy thằng con trai ngốc của mình chạy ra không khỏi đau sót quát :

- Ngươi ra đây làm cái gì, có tin ta đánh mông người không hả.

Khói xám mờ đi, cảnh đêm hiện rõ. Một tên hắc y không khỏi nhíu mày nói :

- Không phải bọn chúng, hai tên vừa chạy mới chính là tên hạ trí, mau đuổi theo hắn.

Hai hắc y nhân ở cạnh , chắp tay :

- Rõ

- " Lách cách "

Chợt Dương Phong đứng dậy uể oải sau cú ngã, trên người hắn rơi ra một cái lúc lắc. Cái lúc lắc này bằng vàng hắn nhặt được ở bên trong sảnh quán rượu. Dương Phong là một kẻ thế nào chứ, thấy của tốt là phải húp cho nhiệt tình liền nhân cơ hội lấy luôn.

Tên hắc y cầm đầu nhíu mày, sờ trong ngực không thấy gì liền hốt hoảng, :

- Mau, lấy cái lúc lắc đó về mau lên.

Dương đại thẩm thấy đám hắc y muốn rút đi, có đôi phần thở dài an tâm thì lại thấy bọn chúng quay lại hướng về phía con trai mình. Bà không khỏi hoảng hốt, định vận khí lực giúp con nhưng vô sức rồi, độc đã ngấm. Dương Phong thấy bọn chúng đang hướng đến chiếc vòng này liền đảo mắt một cái, tinh quanh trong mắt hiện lên liền cầm luôn cái lúc lắc đó lên há miệng điệu bộ muốn nuốt vô bụng,

Đám hắc y thấy vậy thất sắc bèn dừng chạy lại, mà vây xung quanh hắn, bây giờ quanh khu này chỉ còn có hơn 10 gã hắc y, nhưng đối với Dương Phong thì nửa gã hắc y cũng khiến hắn thành con lợn bị cắt tiết rồi. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cầm cái lúc lắc vàng trên tay nói :

- Các người mà tiến lại thì đừng có trách ta hôm nay chưa có ăn no

Tên hắc y nhân cầm đầu vẻ mặt rất hốt hoảng, nói giọng ôn hòa :

- Tiểu Huynh đệ, có gì từ từ nói, cái thứ này ngươi không động vào được đâu, thế này đi ngươi đưa cho ta, ta liền tha cho thê tử của ngươi có được không ?

- Ngươi đừng có lừa ta....

Chợt Dương Phong thấy một tên có vẻ muốn lao lên dùng ám khí gì đó, hắn liền làm đại một tư thế khiến cả đám hắc y lùi lại. Hắn bắt đầu rở chiêu trò khoác lác của mình ra :

- Ta tuy nhìn bề ngoài không có võ công như này, nhưng thực ra là đệ tử chân truyền thứ 108 của Độ cô cầu bại đại hiệp, ta là độc cô bất bại. Hắn lại đổi tư thế, chiếc lúc lắc vàng cứ thế kêu leng keng. Ta có học từ sư phụ một loại kiếm pháp, mang tên độc cô cửu kiếm. Lợi hại của bộ kiếm pháp này là dùng vô chiêu thắng hữu chiêu, dùng vô kiếm thắng hữu kiếm, người kiếm hợp nhất, trong tâm có kiếm, đi đâu lấy vật gì cũng là kiếm. Nay ta sẽ dùng chiếc lúc lắc này làm kiếm, đấu với các ngươi.....

Hắc Y nhân thủ lĩnh sợ hãi thầm nghĩ

" Hai nữ tử bên người hắn võ nghệ ở bậc ngang cửu phẩm, hắn chắc chắn không phải dạng vừa. Nếu chẳng may có giao phong thật, vật kia bị làm sao thì tính mạng cả nhà ta khó bảo đảm "

Nghĩ xong hắn liền cười nói ;

- Vị tiểu huynh đệ, ta nhìn là biết cậu có võ công tuyệt đỉnh thuộc hàng tông sư rồi, ta với cậu không cừu không hận, chỉ là có chút hiểu lầm.

- Hiểu lầm, không có hiểu lầm gì ở đây cả, các ngươi còn không mau lùi lại bỏ vũ khí xuống lùi lại 800 bước thì đừng có trách ta.

Đám hắc y nhân không biết làm gì bèn làm theo lùi lại về sau, khi đi qua hai nữ tử kia một tên hắc y nhân liền nổi hắc ý, hắn đang định bắt hai người này uy hiếp Dương Phong thì đột nhiên thấy ma chảo của vị phụ nhân còn đang cầm một quả tim đang dùng kình lực, hắn nuốt một ngụm nước bọt lại lùi lại phía sau. Thấy đám kia đã đi xa, Dương Phong tiến lại đỡ mẫu thân cùng Minh nguyệt, thấy nàng cả người yếu ớt, mặt trắng bệch, môi khô khốc lại hắn không biết sao mình lại đau sót tiểu nha đầu này đến thế. Hắn dùng sức rìu lần lượt hai người từ từ lên xe ngựa, Dương đại thẩm vẫn còn tỉnh táo nhưng cũng không nói gì cả, bà đang vận công kiềm chế chất độc trong người. Hắn quay lại bế Minh Nguyệt lên, thấy nàng toàn thân đã mềm nhũn, lạnh ngắt hắn lại có cảm giác đau lòng đến khác thường

" Mẹ kiếp, mày có đã ở giai đoạn thích người ta đến vậy đâu mà đau lòng thế chứ "

Hồi ức của hắn lại hiện về, cùng cảnh đó, hắn một thân áo vét nhuốm đầy máu cũng đang bế một nữ tử thân thể lạnh ngắt chạy nhanh trên đường. Bất giác nước mắt hắn đã rơi xuống từ khi nào, từng giọt nhỏ xuống mặt rồi lăn vào miệng nhỏ của Minh Nguyệt. Nàng hơi mở mắt, yếu ớt thấy người đang bế mình là một thân ảnh quen thuộc, đó là tên ngốc, hắn đang khóc vì nàng sao ? Nàng tự hỏi, nhưng cũng lịm đi vì vô lực.

Sau khi đã lôi luôn chiếc xe đạp lên xe ngựa, hắn cũng bắt chước mấy gã phu xe quất vào mông ngựa cho xe ngựa chạy ra khỏi thành, hắn trả biết mình đang đi đâu, chỉ biết là về hướng bắc, hướng kinh thành. Trên đường đi hắn bắt gặp vô số thân thể binh lính đang bất động nằm ở trên đường tại những trạm canh gác.

--------------

- Thủ lĩnh chúng ta có nên đuổi theo không ?

Tên thủ lĩnh hắc y tát hắn một cái, quát :

- Còn không mau sai người đuổi theo, nhớ mọi cách không được để lúc lắc kia tổn hại

- Rõ !

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.