Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn Nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 5010 chữ

Xe ngựa chạy nhanh ra khỏi Đông trấn trong đêm tối, Dương Phong lúc này mượn dựa vào trăng sáng mà cứ cho xe ngựa chạy theo vệt trắng của con đường phải chiếu lại. Hắn hiện tại có bộ dạng chẳng khác gì một tên quỷ mập cả, tóc đã rối bù, tuột cả dây búi tóc. Vài tháng trước khi mới đến cái thế giới này, tóc hắn cũng là ngắn ngủn, nhưng do cũng là tránh những ánh mắt kì thị của mấy lão đánh cá mà không cho Dương Phong cá nữa, nên hắn cũng để tóc dài, rồi buộc lên bằng một dây vải giống kiểu một thư sinh nghèo. Tóc thì đã dài nhưng cơ thể hắn vẫn mập như vậy, dù có ăn uống kham khổ như nào đi chăng nữa. Hắn đôi lúc cũng tự hỏi, có phải mỡ trong người hắn đã thành tinh rồi không, tồn tại trường tồn với thời gian không chừng.

Một lúc lâu trôi qua, trời bây giờ đã chuẩn bị khuya rồi, hắn đánh xe ngựa cũng có chút buồn ngủ. Thấy trong xe ngựa, ánh nến vẫn sáng, nhưng chẳng có động tĩnh gì,Dương Phong có chút lo lắng hỏi :

- Nương, Thê thử à ? mấy người có sao không ?

Vẫn không có thấy ai trả lời, hắn có vẻ sót ruột muốn đi vào xem sao, chợt nhìn con ngựa đáng ghét đang kéo xe trước mặt hắn không khỏi bực mình. Hắn mặc kệ con ngựa, quất vào mông nó một cái cho xe ngựa đi nhanh hơn một chút, rồi chui luôn vào trong xe, mặc cho xe ngựa ở chế độ lái tự động. Dương đại thẩm đang vận khí, hình như là ép chất độc ra, từng luồng hơi nóng bốc lên làm căn xe ngựa tăng nhiệt độ. Minh Nguyệt nằm sấp yếu ớt ở cạnh xe ngựa, mũi tên bị cắm ở mông đã được rút ra để bên cạnh từ bao giờ. Dương Phong nhìn kĩ thì thấy đầu mũi tên vẫn còn dính vài giọt máu đen, chắc chắn là tên độc, lớp váy ở trên mông nàng cũng có một mảng máu màu nâu đen loang lổ.

Dương Phong gọi nhỏ :

- Nương, người không sao chứ ?

Im lặng, vẫn là im lặng, bây giờ hắn biết mẫu thân hắn đang phải vận sức ép độc ra ngoài, hay điều trị nội thương gì đó. Hắn cũng không muốn làm phiền, chợt nhớ mũi tên kia có độc, lại nhìn mảng máu trên váy nàng, hắn không khỏi nhìn người thê tử trên danh nghĩa kia của mình mà đau lòng, kiếp trước hắn cũng đã từng mất đi thê tử, kiếp này vừa mới gọi nhau một tiếng vợ chồng mà đã âm dương cách biệt. Sự sót xa hiện rõ trên khuôn mặt hắn, chợt hắn lại nhớ đến mấy bộ phim kiếm hiệp mà mình hay xem, không khỏi nhíu mày lại, hắn nhìn mẫu thân rồi lại nhìn về phía thê tử, có chút do dự xong lại quyết định thực hiện ý nghĩa kia.

" - Thê tử à, không thể trách ta, dù sao chúng ta cũng là phu thê, ta chỉ muốn cứu nàng thôi. Không thể trách ta được. "

Hắn tiến lại gần nàng, dùng tay từ từ vén lớp váy của nàng, sau đó kéo quần nàng, rồi đến cả tiết y xuống. Hai con mắt của hắn như là phản bội nhau, một con thì sắc quang bắn ra tứ phía, một con thì nhắm lại. Sự khác biệt giữa hai bên mông của nàng làm hắn giật mình, bên kia không có trúng tên quả thật trắng mịn, theo kinh nghiệm của hắn là rất có tính đàn hồi. Nhưng bên này là một mảng đen của máu, từng tia máu hiện ra xuất phát từ chỗ vết thương vô cùng quỷ dị. Dương Phong lại nhớ đến mấy bộ phim kiếm hiệp mà hắn đã xem, hắn nhìn mẫu thân mình, rồi lại nhìn xuống cặp mông của thê tử, sau đó nói một giọng bất đắc dĩ :

- Ta cũng là vì cứu mạng thê tử của mình, thê tử lão công thất lễ, chỉ là sách giáo khoa dạy thế thôi. Hazzz, ta cũng không phải là chính nhân quân tử gì, nếu ta là chính nhân quân tử thì xác xuất nàng mồ yên mả đẹp là rất cao.

Nói rồi hắn chẳng suy nghĩ vùi đầu vào quả đồi kia. Miệng hắn chọn đúng chỗ vết thương mà mút lấy, từng loạt máu độc hộc vào miệng hắn toát ra mùi tanh tưởi muốn khiến hắn nôn ra.

" Mẹ kiếp, lão tử phải nhịn "

Dương Phong thấy trong miệng đã đủ máu đen liền vén cửa xe ngựa rồi nhỏ ra ngoài, hắn lại tiếp tục cái hành động này, hút máu từ miệng vết thương, rồi lại phụt ra. Sau mấy lần như thế, từng tia máu đen trên mông của nàng cũng dần dần nhỏ lại, đến khi hắn cảm nhận được trong miệng vị máu kia không còn tanh tưởi nữa thì những tia máu kia cũng đã biến mất.

Dương đại thẩm thấy trong xe có động, lúc này đã khôi phục thần trí, hơi mở mắt ra, thấy nhi tử của mình đang vục đầu vào mông của tiểu thư thì không khỏi kinh hãi, bà định vùng dậy dạy cho thằng con mình một bài học, bà trừng mắt nhìn mắt muốn ra hiệu cho hắn dừng ngay việc mượn cơ hội làm giở trò ghê tởm này lại. Bà có hành động như vậy, vì cũng biết tuy hai người trước mặt kia là mang danh nghĩa phu thê, nhưng thực chất Minh Nguyệt vẫn luôn giữ khoảng cách với Dương Phong. Bà cũng không có ý kiến gì, bà cảm thấy con phải cả đời làm thê tử của một tên ngu ngốc là đã quá đang với nó lắm rồi, bà cũng không muốn đòi hỏi gì hơn, mà chỉ tôn trọng quyết định của Minh Nguyệt.

Dương Phong không thấy ánh mắt của mẫu thân mình, vẫn ngụp lặn phun máu đen ra ngoài, đợi đến khi từ vết thương một dòng màu đỏ tươi rỉ ra, xung canh đã đều hồng hào trở lại hắn mới thôi không làm nữa. Hắn móc trong người ra một mảnh vải, sau đó chui ra ngoài xe lấy bình rượu hắn đang uống rở chui vào lại, hắn nhúng mảnh vải xuống rượu, rồi thấm xung quanh miệng vết thương. Dương Phong biết với cái miệng hôi thối của mình thì cái mông này của nàng không bay màu vì độc mà bay màu vì nhiễm trùng mất, nên bắt buộc phải dùng rượu sát trùng. Tổ tiên mách bảo là lau thế được rồi, Dương Phong đệm một miếng vải khác đã nhúng qua rượu lên vết thương, rồi mới kéo quần nàng lại. Trước đó hắn không khỏi chiếm tiện nghi bóp bên mông kia của nàng một cái

" Ừ thì không ai cho không ai cái gì, coi như là nàng trả công ta vậy "

Cảm nhận được từng trận bỏng dát một bên mông, Minh Nguyệt không biết từ bao giờ đã mơ hồ tỉnh lại. Lúc đầu nàng cảm giác được có cái gì đó mềm mềm đang ở mông nàng mà hút máu ra, việc đầu tiên nàng nghĩ là mình đang bị khi dễ, định vùng dậy nhưng vô lực, từng dòng suy nghĩ miên man làm nàng lại muốn ngủ thiếp đi. Sau nàng lại thấy trước mặt lại một nam tử béo mập, miệng dính đầy máu đen đang vén rèm xe ở phía đầu nàng ra mà nhổ nó ra ngoài. Bây giờ này đã hình dung ra việc gì đó, nàng chính thức ngất đi. Sau một lúc, cồn lại làm nàng tỉnh lại lần này có vẻ như đã thoải mái hơn, không còn cảm nhận từ lồng lạnh hàn khí từ mông ngấm vào mạch máu nữa. Nàng nhắm mắt lại, mặc kệ như vậy, trong khử động gì cả nữa, lại một bàn tay bóp lấy cái mông còn lại của nàng làm nàng lại phải mở mắt ra, khuôn mặt hơi có vẻ tức giận xong lại vô lực nhắm mắt lại. Sức lực để ý thức tỉnh táo cũng không có thì làm sao còn đủ khí lực dạy cho tên nam nhân háo sắc kia một bài học chứ..

" Nha đầu nàng cơ thể thành thục à nha, nhìn như này là thích hợp sinh con lắm đây "

Hắn mệt mỏi sau một màn giải độc, ngồi dựa vào thành xe ngựa rồi cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

" Phụt "

Một ngụm máu đen phun ra, Dương đại thẩm hơi thở gấp gáp, ngưng vận lực, toàn bộ độc đã được giải khai ra ngoài.........

Phía xa xa trên ngọn đồi phía trái, có mấy hắc y nhân đang đứng theo dõi chiếc xe ngựa từ từ đi xa. Một tên hắc y tiến lên nói với Hắc y thủ lĩnh :

- Đại nhân, bây giờ phải làm sao ?

- Đợi...

Thủ lĩnh hắc y mắt phát hàn quang, hướng về phía xe ngựa gằn ra một tiếng. Bàn tay y nắm chặt những tiếng lách cách vang lên. Một hắc y khác lại tiến lên nói với Thủ lĩnh :

- Đại nhân, theo ta thấy ngài quá đa nghi rồi, tên tiểu tử kia không hề biết võ công. Hai ả đàn bà kia đều đã bị chúng độc, loại độc này về lâu về dài sẽ làm suy giảm nội lực, tuy bọn chúng là cao thủ nhưng cũng sẽ mất mấy ngày để hồi phục. Hay là chúng ta.....

Thủ lĩnh hắc y rời mắt khỏi chiếc xe ngựa đã đi xa, ngước mắt lên trời nhắm lại ưu tư. Đoạn quay người lại.

" Bốp "

- Đồ ngu ! Bây giờ dù hắn có không biết võ công đi nữa, chỉ cần dùng chút sức làm biến dạng vật kia. Thì các ngươi nghĩ chúng ta được chết yên thân sao ?

Gã lại quay người lại, nhìn những ngôi sao trên bầu trời, hai tay khoác sau lưng không khỏi thở dài.. Tên hắc y nhân đằng sau bị ăn một cái tát thì không khỏi rên rỉ, nhìn rõ xuống mặt cỏ, có thể thấy vài chiếc răng đã rơi ra.

Hắc y thủ lĩnh, có chút suy nghĩ biện pháp, sau một hồi thì nở một nụ cười quỷ dị, hắn chợt mở miệng, hơi do dự một chút rồi nói :

- Các ngươi nhân cơ hội đám Ưng vệ kia còn chưa tỉnh thuốc mê, mau chọn ra chục bộ quần áo quan binh đưa mang đến đây

Nghe xong hắc y đứng cạnh có chút khó hiểu, nhưng vẫn không dám nhiều lời chỉ nói một tiếng rõ rồi lùi lại lẩn vào trong bóng tối.

- Đại nhân vậy còn ám sát.....

Hắc y thủ lĩnh khẽ lắc đầu

-Kẻ muốn biết chuyện thì còn có cơ hội để giết, kẻ biết quá nhiều chuyện thì chắc có lẽ phải nhờ quan binh rồi.

Hắn nhìn vẻ khó hiểu của thuộc hạ, cười haha nói tiếp :

- Sông và bộ xuôi nam, là một cái lưới lớn ..........

Ánh mắt phóng ra hàn quang, Một tay thủ lĩnh hắc y phi thanh dao nhỏ về phía bóng tối. Một tiếng sói rú lên trong đêm, Cạnh đó không xa, một con con sói đã bị phi dao đâm xuyên yết hầu. Con sói xấu số lảo đảo, kết thúc cuộc sống của mình. Mắt sói vẫn mở, ánh mắt sáng quắc như một vì sao đang nhìn về phía bụi dậm, một ánh mắt sợ hãi từ trong bụi đáp trả lại ánh mắt kia........

----------------------

Nam tử cả người dính đầy máu bế một cô gái ở trong lòng....

- Mau mau, mau gọi cứu thương, mau lên......

" tíu tíu tíu "

Tiếng xe cứu thương vang vọng khắp một khu phố. Bệnh viện lớn của thành phố, một bác sĩ đi từ trong phòng ra vẻ mặt có chút ủ rũ. Nam tử đang ngồi ở phòng chờ đứng dậy, vội chạy qua lay vai ông ta hoảng loạn thều thào :

- Sao rồi, bác sĩ, cố ấy sao rồi !

- Rất tiếc, chúng tôi đã làm hết, cô ấy đã ................

- Không, không thể nào ? Bác sĩ bác đang đùa tôi thôi đúng không ? Không thể nào như thế được ? Không......................

Dương đại thẩm thấy thằng con mình ngủ mê rồi nói những lời nói kì lạ thì vô cùng bực mình. Bà vẫn còn đang tức giận truyện hôm qua mà hắn làm, đối với bà nói riêng và cả dòng tộc họ Dương của chồng bà thì cái việc làm như vậy thật sự là không thể chấp nhận được. Hiện tại, hai tay bà đang dùng nội lực ép vào lưng Minh Nguyệt, hòng đẩy chất độc còn lại trên cơ thể ra ngoài. Võ học Nhiếp gia chú trọng vào việc điều tiết hơi thở, nên trong đám khói đọc kia nàng cũng đã hít không ít, cộng thêm việc bị một tên độc bắn trúng thì tổn thương cơ thể lại càng nghiêm trọng hơn. Nếu không có cái trò bỉ ổi kia của Dương Phong thì phần độc đen xì ở mông kia sẽ ngấm hết lên cơ thể nàng, bây giờ chắc đã là ngày dỗ của nàng vào năm sau rồi.

Cuối cùng thì Dương đại thẩm cũng không nhịn nổi cái âm thanh ồn ào kia, huých một chân đạp vào một bên mông Dương Phong khiến hắn giật bắn mình tỉnh giấc.

- Ai , cái gì ? con gì ? tên nào dám đá ta, xe cứu thương đâu ?

- Là lão nương đây chứ không phải con gì ? Ngươi ngủ sao lại nói linh tinh gì vậy hả ? Ồn chết ta rồi !

Dương Phong lúc này mới nhận ra mình đã vừa trải qua một giấc mơ ác mộng, hắn vuốt nhẹ mồ hôi trên chán một cái phù. Hắn nhìn mẫu thân mình, thấy bà có vẻ thái độ rất bất mãn. Hắn cười cười :

- Hài nhi ác mộng thôi mẫu thân đại nhân.

- Hừ, đúng là quả báo cho tên tiểu nhân giở trò bỉ ổi !

Dương Phong nghe xong tỉnh cả ngủ, chỉ tay vào mặt mình, há to miệng :

- Con bỉ ổi ? Mẫu thân người không phải trúng độc rồi nên nhầm với ai đó chứ ? con bỉ ổi hồi nào ?

Đoạn hắn lại cười cười :

- Có điều tiểu nhân thì đúng, trong mắt của mẫu thân đại nhân thì ta luôn là tiểu nhân chưa lớn mà. Tình mẫu tử bao la thật là cảm động a .

- Cảm cái đầu ngươi, đợi lão nương về đến kinh thành sẽ dạy dỗ ngươi sau. Khoan nói chuyện này, ngươi xem bọn hắc y kia còn đuổi theo chúng ta không ?

Dương Phong cười hề hề đáp :

- Tất nhiên là có rồi, vì con còn cầm thứ này mà

Hắn đưa tay lên lắc lắc cái lúc lắc kia, mấy tiếng leng keng vui tai vang lên. Dương đại thẩm nghĩ một lát nói :

- Chắc chắn bọn chúng sẽ phải lấy lại thứ này cho bằng được, sao tối qua không đi một đoạn rồi vứt nó xuống cho bọn chúng ?

- Không được, không được, Thứ này quan trọng với bọn chúng thế, mà mục tiêu bọn chúng hướng đến là quan sai kia. Nếu bọn chúng để chúng ta thoát, quan sai đến điều tra, chúng ta kể lại sự việc lúc lắc này ? thì nương nghĩ xem điều gì sẽ sảy ra ?

Dương đại thẩm hừ một tiếng nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ :

" Thằng nhóc này quả thực từ lúc ngã sông đã thông minh ra không ít ". Đoạn nàng đang muốn hài lòng thì nhớ ra cái gì đó hỏi :

- Ai đang lái xe ngựa thế ?

- Đương nhiên là con......

Dương Phong chưa nói hết câu thì giật mình, vội bò ra phía trước xe ngựa. Hắn mở rèm xe lên, thấy con ngựa vẫn đang từ từ chạy, nó vẫn điềm tĩnh như vậy, không có gì là mệt mỏi

- Qủa nhiên trên đường mi đã nghỉ chân không ít lần, ta đã bảo mi phải chạy liên tục cơ mà, hết hôm nay lão tử sẽ thịt bay

Hắn vỗ mông con ngựa một cái, nó lại chạy nhanh hơn một chút, Dương phong nhìn xung quanh, thấy vẫn là đường lớn thì không khỏi nguôi giận tán thưởng vị mã huynh này một phen. Hắn liếc nhìn lên trời thấy vẫn hơi lờ mờ thì không khỏi ngáp dài. Xa xa hình như có ánh lửa lờ mờ, nhìn rõ có thể thấy là một cái thôn nhỏ.

Hắn lắc đầu tự trách bản thân mấy trăm cái rồi quay vào trong xe.

- Nương, phía đông không xa có một thôn nhỏ, chúng ta vô đó tìm chỗ nghỉ ngơi một lát. Không thấy hắc y nào theo đuôi nữa rồi.

- Vật đó quan trọng, không chừng, trong thôn kia đám hắc y đang chờ chúng ta sẵn rồi .

Dương Phong cười như không cười nói :

- Mẫu thân đại nhân, đằng nào cũng gặp, nên giải quyết cho lẹ cắt đứt cái đuổi này ?

- Ngươi không sợ bị diệt khẩu sao ?

- Sợ chứ sao lại không sợ ? Nhưng mà đằng nào cũng phải đối mặt........

Hắn cười cười nhìn mẫu thân đáp lời.

- Lão nương tin ngươi mới lạ ?

Chiếc xe ngựa còn cách thôn không xa thì dừng lại mà không tiến vào, Dương Phong vén rèm xe lên nhìn, hài lòng vuốt mông con ngựa nói :

- Chà chà, Mã huynh, không hổ danh là thiên hạ đệ nhất ngựa, dừng cũng đúng chỗ à nha.

Mã huynh như nghe được lời Dương Phong không khỏi quẫy đuôi, thải ra một bãi như là tán đồng. Dương Phong khỏi bịt mũi vén rèm xe xuống.

- Mã huynh, huynh đúng là tiểu tiện không tự chủ nha, huynh lại muốn thành cao ngựa rồi.

Dương đại thẩm thấy con mình đang nói chuyện với con ngựa không khỏi lắc đầu thở dài, bà vén rèm xe lên, thấy xe ngựa vẫn chưa vào thôn, bà nhìn thằng con hỏi :

- Dương Nhi ngươi đây là như thế nào ?

- Thiên cơ bất khả lộ, haha.

- Được, đợi lúc về tới kinh cái mông của ngươi sẽ nở thêm ra không ít đâu.

- Ây ây ây, nương, người bình tĩnh....

Hắn sán lại phía Dương đại thẩm, mặt dày chèn vào giữa hai thân thể nữ tử. Minh Nguyệt lúc này được trị thương xong, đang ngồi dựa vào vai của Dương đại thẩm, nàng bị Dương Phong tách ra, rồi lại một lần nữa cho nàng dựa vào vai nhưng mà là vai mình. Hắn cười hề hề đáp :

- Mẫu thân đại nhân cứ quan sát, một lúc nữa sẽ sảy ra biến hóa ngay thôi.

Dương đại thẩm, quá bất ngờ trước cái hành động này của Dương Phong, bà từ ngạc nhiên đến trừng mắt nhìn hắn, đang định nói hắn tránh ra thì Dương Phong đã chen miệng nói trước :

- Nương, ta thấy người mệt mỏi, nên giúp người một phần sức lực.. Hmm trả lẽ phu thê dựa vai nhau nương cũng không cho sao ?

Dương đại thẩm không biết phải nói gì, có chút do dự đáp :

- Chuyện này, chuyện này.......

Bà có chút suy nghĩa, hơi nhìn con trai của mình, xong rồi lại nhìn về phía Minh Nguyệt, bà hơi mở miệng định nói gì đó xong lại thôi. Dương đại thẩm thở dài một tiếng quay đầu đi chỗ khác, lại vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.

Điều này đã làm nổi lên tính hiếu kì của Dương Phong, hắn một tay ôm lấy người Minh nguyệt cùng mình kéo nhích gần về phía Dương đại thẩm, hắn hỏi :

- Mẫu thân người có chuyện gì khó nói sao, nói với con biết, con không kể với ai đâu ? Hứa với mẫu thân là như thế, người chịu không ?

Vừa thấy hắn có vẻ trưởng thành, bây giờ lại giống trẻ con, Dương đại thẩm quay người lại, thở dài một tiếng nữa. Ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn về phía thiếu nữ đang dựa vào vai Dương Phong rồi nói :

- Minh Nguyệt là từ nhỏ là một cô bé thông minh, rất là hiếu thảo , sau biến loạn năm đó, nó ở trong Thanh ti chịu đủ kiểu dày vò, nó vẫn kiên cường vượt qua. Ta và phụ thân ngươi cứ ngỡ sau khi đã tìm cách cho nó thoát khỏi trốn đó thì cuộc sống sau này của nó sẽ hạnh phúc ai ngờ....

Bà nắm chặt tay đứa con dâu, lại tiếp tục nói :

- Do lão nương ta quá sơ xuất, vào ngày dỗ của phụ thân nó đã vô tình nói ra cái lời hứa năm xưa, nó nhất quyết phải thực hiện cái lời hứa còn bỏ dở của phụ thân, quyết phải làm thê tử ngươi cho bằng được. Nó là một cô gái tốt, lại gả cho một tên ngốc như ngươi quả thực là ta không cam lòng. Tôi là lỗi của ta cả...... tại sao ta có thể đẻ ra một tên ngốc, rồi lại hại một cô gái tốt như tiểu thư phải gắn bó cả đời với một đứa ngốc chứ.

Bà trừng mắt lên, nhìn thằng con mình nói :

- Ngươi nay tuy đã có chút thay đổi, nhưng so với tiểu thư cũng chỉ là đũa lệch mà thôi, ngươi căn bản trả xứng gì với nó. Một tên ngốc như ngươi chỉ có cả đời làm khổ con bé thôi, ngươi nên an phận, đừng có càn quấy. Lần này cũng như là lần cuối ta cảnh cáo ngươi, nếu còn có ý khi dễ con bé, thì đừng có hỏi tại sao ngươi là con ruột của ta.

Dương Phong nghe xong lấy làm ngạc nhiên, há hốc mồm nói :

- Con ? con khi dễ cô ấy hồi nào chứ ? sao nương lại nói vậy con thật sự không có hiểu gì hết...

Ngoài mặt thì hắn tỏ ra ngạc nhiên, ngây thơ phản bác, nhưng trong lòng lại thầm thương cho thân phận của vị huynh đài ngâm xác dưới nước hồ lạnh lẽo kia một phen

" Hazz, Huynh đệ à, ta cũng cảm thông 300 lần với ngươi, mẫu thân của ngươi là một người kì lạ suy nghĩ chẳng giống một người mẫu thân gì cả. "

Dương đại thẩm thấy thằng con mình vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên, không chịu thừa nhận thì vô cùng tắc giận, xong bà cũng thở dài đáp :

- Ngươi là một tên trả có biết điều, uổng công Minh Nhi nó thấy ngươi hết ngây ngốc mà có ý tìm thầy dạy chữ cho ngươi, hi vọng ngươi sớm có công danh, cho lão nương này mở mày mở mặt. Ta nhắc lại lần này cũng là lần cuối, ngươi còn khi dễ tiểu thư thêm lần nào đừng trách ta khiến ngươi ngốc trở lại như trước.

Thấy ánh mắt Dương đại thẩm nhìn mình bắn ra đầu hàn khí, hắn không khỏi nuốt môt ngụm nước bọt

" Đổ mồ hôi, cọp dữ không ăn thịt con, bà làm gì mà làm ghê vậy, được được lão bà, ta không thay mặt cho vị huynh đệ dưới kia chỉnh bà một lần thì ta không phải họ Dương "

Ánh mắt ngây thơ của hắn trong một cái chớp mắt chuyển biến, một bộ dạng cười mà như không cười, lộ đầy nét bất đắc dĩ. hắn cũng bắt chước lão nương đáng ghét trước mặt kia, vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài một lúc, hắn nhỏ một ngụm nước bọt đóng rèm xe lại nói :

- Minh Nguyệt quả thật đã chịu nhiều ấm ức.

Hắn bỗng nhiên xoay chuyển lời nói.

- Nhưng ta thấy người ấm ức nhất trong chuyện này phải là Dương Phong đã chết dưới đáy hồ kia từ mấy ngày trước.

Dương đại thẩm hiểu ý câu nói của hắn là ý nghĩa bóng ( tức là lúc chưa rơi xuống hồ, hắn là kẻ ngốc, sau khi rơi xuống, tính cách thay đổi, " Dương phong chết dưới hồ " là ám chỉ hắn trước kia ) liền cau mày nói :

- Ngươi trước kia thì làm sao ? trả nhẽ ngươi nghĩ ngươi cưới được tiểu thư là xứng đôi vừa lứa sao ?

Dương Phong cười haha, chợt xoay chuyển ánh mắt, chợt hắn phát hiện nha đầu đang dựa vai vào lòng mình, mắt có hơi mở hờ, hắn trong lòng nảy lên một tia vui mừng.

" Qủa này lão tử phải làm một bài diễn văn miêu tả cuộc đời đau khổ của vị huynh đài dưới sông kia rồi "

Sau một tiếng cười thê lương hắn nói :

- Lời hứa ? cưới gả ? Tiểu thư của nương nhất quyết thực hiện lời hứa ? vậy đã có sự đồng ý của vị huynh đệ dưới hồ kia chưa ? Hay là nàng chỉ thuận theo ý mình muốn cưới một tên ngốc là cưới, xong bây giờ lại bảo là mình đau khổ vì cưới một tên ngốc ?

Mặc kệ ánh mắt của phụ nhân phía trước là gì, hắn ngẩng mặt lên trời cười chua sót từng tiếng như một kẻ tâm thần nói tiếp nói tiếp :

- Nàng muốn thực hiện lời hứa mà tự quyết định cưới tên ngốc, nàng chịu khổ, là lỗi của tên ngốc ? Một kẻ đau khổ thật sự chính là một kẻ không thể tự quyết định cuộc đời của mình ? Là một kẻ bị nhốt trong phòng luẩn quẩn tạo bởi sự sắp đặt của người khác !. Kẻ ngốc chẳng lẽ không muốn được hạnh phúc, không muốn được tình yêu sao ? Nếu không có cái hôn lễ chết tiệt này, nếu được tự do tìm hiểu, thì có lẽ kẻ ngốc kia cũng đã tìm được một đôi đũa xứng đôi với mình.... Có thể là một cô gái ngốc khác, đúng vậy, hay bất kì ai..... Nương, ta cảm thấy........

Dương Phong tỏ ra do dự một hồi rồi mới nói tiếp :

- ...... Thôi đi thôi đi, vậy thôi nương chờ một chút thiên cơ sắp xuất hiện rồi.

Dương đại thẩm á khẩu nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt mình, bà chút kinh ngạc, cũng có chút hoảng sợ, lại có chút sáng tỏ điều gì đó. Sự biến thiên cảm xúc trên mặt của bà được Dương Phong nhìn thấy hết cả, hắn không khỏi cười thầm trong bụng.

" Bài thuyết trình này của lão tử xứng đáng được điểm tuyệt đối không cần nói nhiều haha "

Một hồi lâu do quá tải não bộ, Dương đại thẩm cuối cùng cũng đã có phản ứng, bà không khỏi chỉ tay nói :

- Ngươi ! Ngươi ! ......

Dương Phong thấy cuộc nói chuyện của mình với phụ nhân này cũng đã được kha khá thời gian, hắn liền cười hì hì bắt đầu chiêu bài cũ là chuồn. Hắn đứng dậy, mặc kệ Dương đại thẩm vẫn ngơ ngác ngươi ngươi nhìn hắn , Dương Phong kéo người Minh Nguyệt lại gần Dương đại thẩm cho nàng dựa vào vai bà, rồi nhìn nàng một lúc sau đó lại hướng dương đại thẩm nói :

- Nương, thiên cơ đã điểm, ta liền đi đây.....

Hắn cười như không cười lại ghé vào một bên tai Dương đại thẩm :

- Sau này tiểu thư của nương tái giá nhớ mời ta một tiếng nha.....

Hắn ghé vào tai bà như nhưng mà nói rõ mồn một, như là để cho ai đó nghe thấy vậy......

-------------------------

Thôn nhỏ, Một trạm gác vẫn sáng đèn, hơn hai chục tên quan binh đang đứng chờ đợi sẵn ở đó. Một tên quan binh tiến vào trong trạm gác, phía trong tên Thủ lĩnh hắc y nhân vẫn đang nheo mắt nhìn ra cửa sổ dõi theo chiếc xe ngựa vẫn đang dừng ở phía xa xa mà không thấy di chuyển gì. Hắn hơi cau mày một chút....... Chợt đứng dậy gấp gáp :

- Không xong, trúng kế rồi.... mau cho chiến mã đuổi theo.......

Hơn 100 tên hắc y nhân cùng quan binh cưỡi ngựa tiến về phía chiếc xe ngựa kia, Thấy xe ngựa chỉ còn có một mình trơ chọi ở đó, ngựa cùng với người thì đã đi đâu mất, Hắc y thủ lĩnh không khỏi tức giận rút kiếm chém đứt lá cờ chữ nhiếp bên trên xe ngựa đi. Hắn dần hạ họa chợt dùng đuốc soi xuống mặt đất, hơi nheo mắt lại một chút, sau một lát thì đứng lên nói :

- Các người theo ta đuổi theo dấu vết chân ngựa, còn lại đám các ngươi tức tốc đi theo dấu vết của bánh xe kì lạ này ..... Nếu biết tên kia xảo quyệt như vậy, ta đã chặn luôn giữa đường tra xét, đỡ phải phục sẵn ở cái thôn kia như vậy.

Cả đám người chia nhau ra chạy thành hai hướng khác nhau.......Trời cũng đã gần sáng..............

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.