Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Phong ?

Tiểu thuyết gốc · 3455 chữ

Sảnh đường của một phủ đệ nào đó, một trung niên nam từ đang thư thái thưởng thức trà nóng. Gã mới uống xong một ấm trà thì có người từ ngoài bước vào, người này ước trừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt vuông vắn, ăn mặc có hơi giản dị.

- Tương công !

Người nam tử mới bước vào chắp tay cúi người xuống hành lễ. Vị tương công kia không nhìn gã, ông ta quay sang bức họa treo ở cạnh tường nhìn ngắm một lát rồi mới trả lời :

- Sao rồi ?

- Bẩm Tương công, tại hạ đã cho người tìm hắn rồi, nhưng có điều hắn trốn rất kĩ, chúng ta không thể tìm ra.

- Thế còn lũ Ưng vệ kia thì sao ?

- Bẩm, bọn chúng cũng hành động rồi, hiện tại khắp các con ngõ, cửa ra vào của Đông trấn đều là người của bọn họ.

- Người được phụ trách điều tra chuyện này là ai ?

- Bẩm, là một chỉ huy thuộc biên chế ưng vệ, hắn tên Hạ Chí.

Tương công hơi nhíu mày, có chút suy nghĩ, đoạn tiến tới bức tranh đang treo trên tường kia, cầm nó xuống ngắm nhìn, gã lắc đầu không không khỏi cảm thán :

- Hơn mười mấy năm rồi, chà chà, buổi đại yến hôm đó đã mất đi hơn một nửa...Đúng là quan trường hiểm độc........

Tương công sau lời trên thì nhìn về phía nam tử kia nói :

- Giết hắn đi !

Nam tử đang không khỏi lộ rõ vẻ bối rối đáp lại :

- Không biết ý của Tương công là muốn giết ai ?

- Giết cả hai bọn chúng ! Một kẻ thì muốn biết, một kẻ thì biết quá nhiều......

Ánh mắt vị tương công kia bắn ra vô số hàn quang, khuôn mặt nổi sát khí đằng đằng......

---------------------

Đạp xe được một lúc, Dương Phong đã đến nơi ở của mình. Bố của hắn làm nghề thợ xây nên hắn cũng học được từ phụ thân đôi chút bản lĩnh, có khác là căn nhà của hắn là nhà tranh, còn nhà phụ thân hắn xây là nhà làm từ gạch mà thôi. Hắn nhìn ngôi nhà của mình mà không khỏi cảm thán lấy một cái, bao nhiêu hồi ức tuổi thơ từ kiếp trước ùa về. Cạnh nhà tranh của hắn còn có một ngôi nhà nhỏ khác, có lẽ là chỗ nhà bếp của hắn, Dương Phong dắt chiếc xe đạp dựng ở một góc sân, rồi đi vào trong nhà. Phía trước nhà không xa một một bãi cỏ lau, xa hơn nữa là cái hồ mà hắn đã ngã xuống hồi sáng. Trời đang sang thu, thời tiết cũng có chút mát mẻ, từng đợt gió nhẹ từ hồ thổi tới xuyên qua cửa sổ xoa vào da thịt Dương Phong mát rượi. Hắn nằm xuống giường tận hưởng cái sự mát mẻ kia.

" Cứ ngỡ là vị cô nương kia ngưỡng mộ lão tử mà gọi lão tử một tiếng tướng công chứ, chà chà, hóa ra chỉ là hiểu lầm "

Dương Phong đứng dậy, chợt hắn để ý đến bộ quần áo đnag mặc trên người, không khỏi nhớ lại lời của vị cô nương kia :

" Ma nước kia dứt đứt tóc chàng, kéo sạch quần áo chàng, còn gắn cho chàng một khối sắt kì lạ trên người .... " Hắn cười mỉm một cái thậm nói :

- Hazzz, lần này rơi xuống nước, ngay cả bộ quần áo mình mặc xuyên không tới đây cũng bị bay màu mất, lần trước là điện thoại cùng với cái đồng hồ cũng bị ngấm nước tới phát hỏng, có lẽ mỗi lần ngã xuống hồ là mỗi lần mình mất đi một thứ đồ trên người haha.

Hắn lại nhìn bộ quần áo kia, lại nở ra một nụ cười :

- Bộ quần áo này chắc không thể trả cho hai vị được rồi, nhà ta cũng có mỗi hai bộ quần áo, mất một bộ giờ cũng cần có cái bù vào, hai vị trông giàu có như vậy chắc sẽ không để ý đâu ha.

Dương Phong lại mỉm cười một cái, hắn cũng không biết sao lúc ở trên thuyền vừa gặp mặt con gái nhà người ta đã mở lời trêu chọc rồi. Xong lại còn xuống phía dưới ở trước mặt bề trên của nàng buông thêm một câu chọc ghẹo nữa. Thế này sau có gặp lại chắc cũng sẽ bị liên hoàn đánh vào mắt mất.

Phía sau nhà của Dương Phong là một rừng cây nhỏ, trên một nhán cây nào đó , có thân ảnh của một nữ tử đang đứng, nàng đang dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn theo thân ảnh của Dương Phong đang hì hục trong nhà bếp phía xa. Nàng thầm nghĩ :

" Chẳng lẽ là thật, nam tử này thật sự không phải là chàng ấy sao ? "

Nàng điểm nhẹ đầu hài, cả thân thể đã bay về phía trước rồi từ từ hạ xuống đất, lại một cú điểm chân nữa, cả thân thể lại nhẹ nhàng bay lên, cứ như thế trả mất chốc nàng đã đến trước sân nhỏ của Dương Phong. Đây có thể là khinh công trong truyền thuyết cũng nên.

Dương Phong cầm bát cơm trắng to đùng, bên trên có để vài miếng cá kho từ trong bếp đi ra, đang định và lấy một miếng thì phát hiện phía trước là một thân ảnh đang thướt tha đứng ở đó. Tuy thân ảnh này đang choảng một áo choàng đen, đội cái mũ choàng che mặt lại, nhưng hắn vẫn có thể nhân ra đây chính là vị cô nương hồi sáng ở trên thuyền.

" Nàng đến đây làm gì nhỉ ? " Hắn nghi vấn tự hỏi, rồi cũng nhanh chóng cười hà hà đi tới gần vị cô nương kia.

- Hello cô nương ! Đã lâu không gặp ! chắc cũng phải mấy canh giờ rồi, không biết cô nương đến nhà của tại hạ là có việc gì.

Vị cô nương kia, bỏ mũ trùm đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, Dương Phong tuy đã nhìn qua rồi nhưng cũng không khỏi tiết một chút nước miếng mà cùng miếng cơm kia nuốt một cái vào bụng. Kì thật thế giới kia của hắn nữ tử xinh đẹp thì nhiều vô số kể, nhưng mà toàn là mặt chát phấn, trang điểm này kia, những người con gái không trang điểm mà vẫn toát lên nhan sắc như này làm hắn hơi sao động đôi phần.

Nàng hơi nhíu mày, khuôn mặt có đôi chút không tin mà hỏi hắn :

- Chàng chẳng lẽ không phải là Dương Phong ?

Dương Phong hơi đảo mắt một cái, vẻ mặt có gian sảo trả lời :

- Tại hạ là Dương Phong, không biết tại sao cô nương lại nói tại hạ không phải là Dương Phong ?

Vị cô nương kia hơi đỏ mặt lên một chút, nói :

- Ý ta, ý ta là ...chàng không phải là Dương Phong tướng công của ta sao ?

Dương Phong thấy nàng có vẻ ngượng ngịu như vậy thì không khỏi buồn cười, biết nàng đã mắc bẫy của mình liền nói :

- Hà hà, ta là Dương Phong, còn muốn ta là tướng công của nàng thì đơn giản thôi, chúng ta liền bái đường vậy ta liền thành Dương Phong tướng công của nàng rồi.

Đoạn hắn lại cười hắc hắc, và một miếng cơm, nuối vội xuống bụng nói tiếp :

- Nhưng mà có chút không tốt à nha, ta biết nàng mến mộ vẻ đẹp trai này nên mới muốn cưới ta là phu quân của nàng, nhưng có điều vị phu quân hiện tại của nàng đã chìm xuống sông thành ma nước, nàng cũng phải đợi tầm mấy năm chịu tang xong thì mới tới đây cưới ta về được chứ.

Nàng nghe xong có chút đỏ mặt, nhưng ngay tức khắc cảm giác mất mát lại hiện lên trong lòng nàng, nàng khẽ thở dài :

- Vậy thì ta đã hiểu lầm công tử rồi, ta thật sự xin lỗi vì đã làm phiền công tử.

Nàng thi lễ với Dương Phong một cái, quay đầu trùm lại chiếc mũ choàng lên đầu quay người rời đi, khuôn mặt nàng lúc này có vẻ hơi mang mác buồn. Dương Phong ở phía sau thấy vậy không khỏi lắc đầu cười, hắn chợt nhớ tới chuyện gì, vội hô to từ phía sau :

- Này, ơn cứu mạng của cô nương ta còn chưa kịp cảm tạ, không biết cô nương tên họ là gì, nhà ở đâu, sau này tại hạ nhất định tìm tới báo đáp.

Vị cô nương kia đã đi ở xa, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hô, nàng liền hơi quay đầu, đáp lại :

- Việc nên làm, ta cũng không cần công tử phải báo đáp

Nàng nói xong lại tiếp tục đi, nhưng đi được một đoạn, nàng lại quay đầu nói vọng về:

- Ta tên Nhiếp Minh Nguyệt, nhà ở tây thành kinh đô, có mở một quán ăn nhỏ gọi là Minh nguyệt quán. Nào công tử có dịp nhớ đến ủng hộ quán nhỏ của ta là được rồi.

- Nhất định sẽ tới, chỉ cần khao ta bữa đó là được.

Minh Nguyệt không khỏi mỉm cười khẽ lắc đầu. Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc, thay ngay vào đó lại là một nỗi buồn, pha chút đau khổ ở bên trong. Không biết là nàng đang đau khổ cho vị phu quân yểu mạng của mình, hay là thương tiếc cho số phận mình nữa. Một cuộc hôn nhân hay là một lời hứa của bề trên, giờ đây lại chịu kiếp làm một quả phủ khi độ tuổi đang lúc son sắc. Bất giác trong đầu nàng lại hiện ra một cảnh tượng. Nàng hơi nhíu mày nhớ lại. Trong kí ức của nàng hiện lên một thiếu niên béo ú đang cầm một cái bát lớn và cơm. Nàng lại nhìn quay lại phía ngôi nhà của Dương Phong, ngôi nhà đã nhỏ lại mấy phần trong mắt nàng ( do khoảng cách xa ).

" Cách ăn của người này tại sao lại giống đến vậy, khuôn mặt, giọng nói mọi thứ đều giống đến mười phần. Ngay cả cái tên cũng giống ? Hồi nhỏ Dương Phong cùng người nhà đều sống ở Đông trấn, "

Nàng hơi cau mày, sau đó lại nở ra một nụ cười duyên, hai lúm đồng tiền dần xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Hứa Phong nhìn theo bóng lưng của nàng đã đi ở phía xa, rồi quay đầu lại vừa và cơm vừa đi vào nhà thầm nghĩ.

- Hazz trên đời lại có cái truyện trùng hợp đến như vậy sao, thật là không thể lý giải nổi mà.

Đột nhiên vừa mới bước vào cửa, hắn đã cảm thấy một làn hương thơm quen thuộc, sau lưng như có cảm giác Dương Phong không khỏi quay đầu lại nhìn.

- Cô là ma sao, sao có thể từ xa như thế chạy tới... Này nha ta không có cùng phu quân của cô có kết bái huynh đệ nha, nên không có sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, ngỏm cùng ngày cùng tháng cùng năm, kẻ thì đuối nước, người chết vì suy tim trên bờ đâu nha.

Dương Phong giật mình quay đầu lại thấy cảnh tượng trước mắt mà sợ hãi thều thào nói.

Minh Nguyệt lại thi lễ với hắn một cái, đoạn mặt hơi có chút đỏ :

- Thật sự xin lỗi công tử, thất lễ với công tử rồi, mong công tử lượng thứ.

Trượt mắt nàng có chút gian xảo, Dương Phong bị cơn sợ hãi kèm kinh ngạc che mắt đoạn đang định mở miệng nói thì bị một thứ gì đó lao tới kéo đầu hắn khiến cho cả người lao ngã sấp xuống mặt đất, trong lúc đang chờ mình sẽ ngã nhào trong mấy cái chớp mắt nữa thì cơ thể hắn chợt ngừng lại, chân và thân của hắn gấp thành một góc vuông, người hắn đang có thứ gì đỡ phía dưới. Bộ dạng này của hắn rất giống với cảnh lúc trên thuyền bị đánh vào mông. Hắn nhân ra thân ảnh kia chính là vị Minh Nguyệt cô nương thì không khỏi hoảng sợ. Qủa thực thao tác quá là nhanh, cộng thêm tiểu nha đầu này làm sao có thể quay lại nhanh đến như vậy.

" Chết tiệt là muốn đánh mông ta sao vậy, hai người các ngươi thật là kì lạ mà "

Hắn đang trong tư thế ngả về phía trước, cả thân thể được một cánh tay của Minh Nguyệt đỡ lấy dưới bụng, phải biết hắn là một tên mập mạp, chứ không có anh tuấn đẹp trai giống như trong lời hắn miêu tả chính bản thân. Minh Nguyệt này một tay mà có thể đỡ lấy được hắn như vậy thì quả là một người thật sự có bản lĩnh rồi. Dương Phong cố gắng thoát ra khỏi cái tư thế này thì một tiếng " sột " vang lên, quần hắn bị kéo xuống. Trước mặt Minh Nguyệt, một cái mông của nam nhân hiện ra, nàng không khỏi xấu hổ mà đỏ bừng cả mặt, nhưng khi vừa nhìn thấy một vết bớp hình tam giác kia thì nét xấu hổ cũng giảm đi đôi phần, khuôn mặt nàng đã hiện chút vui mừng.

" Chính là chàng ấy, ta đoán không có sai, có điều.......tại sao rơi xuống nước chàng ấy đã biến thành một người khác như vậy ? Nhưng chàng ấy như này không phải là tốt hơn sao ? " Nét vui mừng trên mặt nàng đã lộ rõ mồn một hơn nữa.

Dương Phong bị một nữ tử vạch mông mình ra như vậy thì vô cùng giác mất mặt.

" Đời này lão tử chưa bao giờ trải qua cái cảm giác bị khi dễ như này, toàn là ta cởi xiêm y các nàng chứ có đời nào lại hoang đường như vậy "

Hắn mặt mày đau khổ, có sức thay đổi cái tư thế kia nhưng có cảm giác như một luồng kình lực đang đè cả người hắn lại, khiến hắn không thể nào thoát ra được :

Nhiếp cô nương, cô có cần phải ái mộ ta đến mức xem mông ta như thất không ? trời ơi làm người có sức hút nữ nhân cũng thật khổ a

Nhiếp cô nương đỏ mặt, giúp hắn đứng dậy, nhưng trong lòng đã có chút vui vẻ lạ kì, nàng giọng điệu có chút thay đổi nói :

- Ta có chút nghi nên quay lại kiểm tra, chính là chàng, chàng chính là tướng công của ta. Vết bớp ở mông của chàng cho ta biết điều đó, ta không biết có phải chàng vì ngã xuống sông mà tính tình cũng như trí nhớ thay đổi hay không, nhưng ta chắc chắn chàng là trượng phu của ta.

Dương Phong lúc này không khỏi rở khóc rở cười liền nói :

- Này Nhiếp cô nương, ta không biết sao cô biết rõ sau mông ta có vết bớp, có thể do lúc cứu ta cô nhìn thấy cũng nên, nhưng cô không cần phải lấy lý do này để tiếp cận ta đâu a. Nếu ngưỡng mộ ta cô có thể nói thằng cũng được. Hoặc là nếu thương nhớ trượng phu quá cố của cô mà tìm tới ta thì cũng cứ nói thẳng, ta sẽ tận tình an ủi.

Nhiếp Cô nương đáp :

- Ta không biết trượng phu quá cố gì gì hết cả, ta chỉ biết ta chỉ có một phu quân chân chính đang đứng trước mặt ta đây

" Đổ mồ hôi, cái nha đầu này, cứ thích nhận mình làm phu quân thế nhỉ, trả nhẽ ta lại rở trò xấu xa, chiếm phu nhân của cái tên chết yểu dưới sông kia "

Hắn nhìn nàng một cái, trong lòng có chút giao động

" Mình cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì cả, cứ lợi ích trước mắt cái đã, một cô nương xinh đẹp như này, mà phải chịu cảnh làm quả phủ thì cũng không nên, nàng đã nhiệt tình như vậy thì lão tử cũng phải có chút thương tâm mà an ủi chứ. Coi như là cảm tạ vì nàng đã cứu ta từ hồ lên đi, ông trời đã cho ta một nương tử xinh đẹp đến như vậy, không nhận thì có vẻ ta không phải là Dương Phong rồi. "

Dương Phong không khỏi cười một nụ cười lộ rõ vẻ háo sắc, nhắn nhìn nàng một chút, rồi cười hắc hắc nói :

- Nếu cô nương đã cho là vậy, thì cứ cho là vậy đi, hazz một con người giàu lòng thương phụ nữ như ta không thể chứng kiến một tiểu nữ xinh đẹp trở thành quả phụ được.

Hắn chợt đưa tay ra, nắm lấy tay nàng bộ mặt lại biến hóa thành chân thành nói :

- Nương tử, ta không biết trước kia trượng phu của nàng như thế nào, nhưng từ nay trở đi ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.

Minh Nguyệt thấy bộ dạng của hắn như vật không khỏi buồn cười, nàng nở một nụ cười duyên nói :

- Chàng trước kia rất là ngốc, làm khổ nương rất nhiều, mong chàng sau này có thể bớt làm khổ nương hơn là ta vui mừng rồi, cũng không cần chàng phải đối xử tốt với ta.

Nàng rụt tay khỏi tay hắn, đoạn lại nói :

- Ta phải quay về báo cho nương biết chàng đã an toàn, mai ta sẽ sắp xếp qua đón chàng.

Nàng quay lưng, bước ra ngoài, bên ngoài lúc này đã tối hẳn rồi, bóng hình nàng nhanh chóng lặn vào bóng tối.

Dương Phong thấy thấy tay mình đang nắm không khí không khỏi cười trừ.

" Lão tử lại thành con lừa béo nhất thiên hạ rồi, từ khi nào lão tử lại mơ mộng đến vậy nhỉ, vị huynh đệ dưới hồ kia à, huynh đài cùng vị cô nương quả thực là hôn nhân đau khổ a "

----------------

Sáng hôm sau, Một phụ nhân vén rèm xe ngựa lên, nhìn thân hình béo mập đang đi một phương tiện kì lạ bên bên ngoài. Thân ảnh béo ú kia thấy vậy cũng nhìn bà một cái, cười cười vẫy tay, đó không ai khác chính là Dương Phong. Hắn biết cái người hôm qua đã đánh mông hắn kia là mẫu thân của vị nhân huynh ngỏm dưới nước kia thì cũng biết sau này mình, phải gọi bả là gì rồi. Hắn thi thoảng bốc đầu lên một cái, lúc lại lạng lách đánh võng một cái, trông hắn chẳng khác gì một hài tử lúc mới tập đi được xe đạp cả. Phụ nhân kia không khỏi mình cười, đoạn đóng rèm xe ngựa lại, mắt nàng hướng về phía nữ tử đối diện, nữ tử đó là Nhiếp Minh Nguyệt.

- Tiểu thư, cái tên tiểu tử đó thật sự như tiểu thư nói đã thay đổi rồi.

Phụ nhân vừa nói mặt lộ rõ vẻ vui mừng, mẫu thân mà, thấy con trai mình tốt hơn trước thì làm sao không cảm giác tự hào, vui vẻ cho được. Nhiếp Minh Nguyệt khẽ cười đáp lại :

- Nương, từ nay chàng ấy cũng không khiến nương phải phiền lòng nữa rồi. Chàng ấy có vẻ cũng không ngốc như hồi xưa nữa, con tính rồi, lúc hồi kinh sẽ mờ một người thầy về dạy chữ cho chàng ấy, tầm mấy năm sau cho chàng ấy đi thi, nếu may mắn cũng có thể đổ đạt làm quan. Nếu không thì là một người đọc sách cũng, giúp nương với chàng ấy nở mày nở mặt một chút.

Phụ nhân kia nghe vậy không khỏi gật đầu :

- Đúng vậy, đúng vậy, nên mời thầy về dạy nó biết đọc biết viết........

Đoạn bà lại nhìn Nhiếp Minh Nguyệt, ánh mắt có chút đăm chiêu, .......trong cả xe ngựa im lặng không có ai nói gì nữa.....

Bạn đang đọc Tứ Quốc sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.