Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tương lai sẽ gặp lại!

Tiểu thuyết gốc · 3274 chữ

Lại một lần nữa…

Cô lại tỉnh dậy dưới một gốc cây mục nát, xung quanh vẫn là thứ quang cảnh quen thuộc đến phát ngán.

Lần thứ tám mươi nghìn bốn trăm sáu mươi ba mà tôi xuất hiện lại ngay tại cái chỗ quái quỷ này. Một cái cảm giác khó chịu bao trùm lấy tôi, và tôi không biết nên dùng từ như thế nào để diễn tả cái cảm giác lúc này cho nó phù hợp nữa…

Nhưng quả thật, tôi phải công nhận một điều rằng: "Nơi này thật sự rất khó sống!"

"Để xem nào…"

Cô hướng ánh mắt về phía gốc cây, trên đó đã được khắc lên hàng trăm kí tự kì lạ do chính cô tạo nên.

Việc là…

Cô đã tổng hợp lại toàn bộ những lí do mà bản thân chết! Có những lúc chết cùng một lí do nhiều lần nên cô không ghi ra một cách máy móc. Tổng hợp lại, có bốn lí do chính mà cô chết - hay chết nhiều nhất ở nơi đây.

Thứ nhất, bị quái vật tấn công! Dù có chối bỏ như thế nào đi nữa, thì việc bị quái vật tấn công đến tan xương nát thịt vẫn là một sự thật mà tôi phải thừa nhận. Chúng rất nhanh, rất mạnh và hoàn toàn bắt bài được những phương pháp chạy trốn hay chống trả lại của tôi…

Chiếm gần một nửa trong số lần chết của cô, một lí do quả thực là rất dễ hiểu. Cô không có sức mạnh, không có một vũ khí phòng thân nào cũng như không hiểu được cách hoạt động của bọn chúng ra sao.

Khác với khi thả một ai đó vào rừng rồi cho họ tự tìm cách sống chung với tự nhiên… Thứ này quả thật là 'phi tự nhiên' đến vô lí!

Tôi không thể áp dụng được một kiến thức tự nhiên nào ở thế giới ngoài kia vào đây! Mọi thứ ở nơi đây đều phản ngược lại với những quy luật tự nhiên cho dù nó có là thứ bình thường nhất…

"Đúng là khó chịu thật…"

Đất thì mềm và rất dính, trong khi bùn đất thì lại trơn và lạnh cóng hệt như những tảng băng vậy. Ở đây không nước, không khí rất loãng, cũng không có bất cứ thứ gì đủ tốt để làm vũ khí cả!

Nói thật thì, đối với cô, nơi đây không khác gì một trò chơi hay một bộ phim viễn tưởng tệ hại! Còn cô thì như một con côn trùng lạc vào một hồ nước và đang chờ đợi cho một con cá hay một con ếch nào đấy tiễn mình đến thế giới bên kia…

Bộ cái trò chơi này muốn nói rằng: "Này, vũ khí dưới đất đấy! Đào lên mà tìm đi chắc?"

Cô xoa cằm, nhíu mày lại một cách khó chịu rồi liền đấm mạnh tay xuống đất.

"Ể…"

Một thứ gì đó đập vào tay cô… Nó giống như, một cây gậy? Khoan đã? Lỡ dưới đất có vũ khí thật à? Đừng đùa tôi chứ!

Nắm thật mạnh thứ đồ gì đó ở dưới đất, cô kéo phắc nó lên và đưa mắt nhìn nó với một vẻ mặt ngơ ngác bần thần…

"Vậy là… Không đùa?"

Đó là một pháp trượng gỗ dài khoảng hơn một trượng, một bên đầu được buộc bởi một sợi loại bùa chú gì đó, tổng quan thì nó hệt như một pháp trượng trừ tà vậy.

Nhưng mà… Tại sao lại là cái này? Mình có biết dùng cái này kiểu gì đâu? Bộ kẻ đưa mình đến đây có vấn đề à? Mình là một món đồ chơi chắc! Đập mạnh cây gậy xuống đất. Cô thật sự rất bức xúc với việc bị lợi dụng như thế này.

Đúng là cuộc sống của cô vô vị và chán nản thật! Nhưng ít ra cũng phải cho cái gì đó đàng hoàng một chút đi chứ, như thế này thì khác quái gì đang đùa với chính tôi đâu…

Kinh nghiệm chiến đấu, chiến lược và tư duy thì cô không thiếu. Nhưng cô không phải một thực thể toàn năng. Thế nên không phải cái gì cũng làm được!

Nghĩ đến thế thôi, cô đã không khỏi chán nản mà thốt lên một cách chán chường rằng.

"Cứ để mình vào đây rồi kiểu tưởng mình là một nhân vật kiểu mẫu Mary Sue chắc?"

Cô không được xây dựng như một Mary Sue hoàn hảo, làm gì cũng được. Suy cho cùng thì bây giờ cô không khác gì một người bình thường sống giữa bầy thú dữ cả, những trải nghiệm thực tế cho việc chết đi sống lại đó là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cô chỉ đơn giản là một con nhân vật phụ không hơn không kém đang ra sức tấu hài thay vì tìm lại được chính mình khi xưa.

Cầm lấy cây pháp trượng, cô nắm chặt nó, tặc lưỡi, miễn cưỡng nói.

"Ừ thì mọi thứ không hẳn là tệ như mình nghĩ… mà nó thậm chí còn tệ hơn thế nữa! Cứ coi như cây gậy nó khả năng tuyệt vời nào đó, hay ít nhất là giúp mình phòng thân được đi!"

Miễn cưỡng chấp nhận rằng bản thân phải dùng loại vũ khí này để đối phó lại bọn quái vật, cô 'tạm thời' gạt bỏ được một vấn đề.

Vấn đề kế tiếp là…

Nước uống và lương thực. Đó là một nhu yếu phẩm của mọi loài sinh vật nếu chúng muốn sống - trừ bọn bất tử ra, thế nên nếu không có nó, cô lại sẽ bị biến về nơi đây!

Nhưng như đã nói, nơi đây không có nước uống và tất nhiên là cô không thể tạo ra được nước rồi. Lỡ phải uống máu bọn quái vật à? Nếu như bằng một cách thần kỳ nào đấy, máu của bọn quái vật có thể uống được thì ừ… Lý do này có thể tạm chấp nhận được bằng một cách nào đó…

Vậy còn lương thực? Chắc cũng dùng của bọn quái vật nhỉ? Không! Bọn quái vật kia chết một phát là mất xác theo đúng nghĩa đen luôn. Khi chết, những con quái vật kì lạ đấy sẽ chỉ để lại máu và chỉ toàn là máu tươi mà thôi, thế nên không có cách nào để ăn được chúng cả…

Tại sao cô biết chúng chỉ còn lại máu sau khi chết trong khi chính cô còn chả có khả năng tiêu diệt chúng chứ? Đơn giản, cô không phải mục tiêu duy nhất bị ăn thịt ở đây. Những con quái thú biến dị kia cũng tấn công nhau, từ đó cô cũng biết được điều này.

Còn những loài thực vật thì sao? Chắc hẳn phải có thứ ăn được chứ? Cô đã thử đến việc ăn những loài thực vật khác như nấm hay cỏ, hay thậm chí là cả những bông hoa nữa… Nhưng chúng hoàn toàn không thể ăn được, ngược lại còn khiến cô bị nhiễm kịch độc rồi chết ngay tức khắc ngay sau đó.

"Mà cũng không kết luận trước được điều gì, suy cho cùng thì mình đã làm được quái gì ở chỗ này đâu…"

Bằng một vẻ mặt chán chường, cô gãi đầu, bối rối một lúc rồi tự nhủ với bản thân.

Cô dù đã chết lên chết xuống rất nhiều lần, nhưng kinh nghiệm về nơi đây cũng chả được bấy nhiêu. Cứ vội vàng kết luận mọi thứ như thế thì vẫn còn hơi sớm, thôi thì cứ tiếp tục tìm hiểu xem nơi này như thế nào đã…

Nghĩ thế, cô bất mãn thở dài, đứng phắc dậy rồi lại tiếp tục đi theo con đường mòn nơi bản thân cô đã đi qua đi lại cả trăm ngàn lần trước đó.

Dù không tin tưởng lắm vào những suy đoán của bản thân…

Nhưng thôi, như đã nói! Đi rồi mới biết được...

[...]

Tại một phương trời xa xôi nào đó…

"Thú vị thật đấy!"

Một thiếu niên trẻ với mái tóc vàng ngắn cùng đôi mắt màu ngọc bích đang bay lượn trên bầu trời bất chợt thốt lên.

Cảm giác sảng khoái này thật sự thật sự ngoài sức tưởng tượng!!! Trong tâm trí cậu lúc này, một cái cảm giác náo nức đến mức khiến cơ thể cậu không thể không run lên vì vui sướng.

Một màn trình diễn ánh sáng trên không trung quả thực là quá rỗi tuyệt vời đối với chính cậu!

Hàng ngàn thứ tia sáng kì lạ với đủ màu sắc bắn đi khắp nơi, tạo nên những bức tranh rực rỡ giữa bầu trời đêm. Chúng nhưng những thứ pháo hoa tuyệt đẹp do những nghệ nhân làm ra và bắn chúng lên không trung. Đó là những gì mà cậu đang chứng kiến và hưởng thụ nó!

May thay, cậu cũng là một 'nghệ sĩ' của màn trình diễn đặc biệt này!

Băng qua chi chít những tia sáng 'chết chóc' kia bằng chiếc 'chổi thần' của các phù thủy, hệt như một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp, cậu đang được hóa thân thành một 'phù thủy' thật sự!

Cái cảm giác bay lượn giữa một trời pháo hoa thật sự không thể chê vào đâu được. Những tia sáng rực rỡ bay qua, cậu lại cảm thấy bản thân như đang nhảy múa với chúng vậy.

Từng nhịp từng nhịp, pháo hoa càng nhộn nhịp, tinh nghịch đến đâu, thì cậu càng chuyên nghiệp và điêu luyện đến đấy…

Như hai thái cực đối lập, cậu nhảy múa đơn độc giữa những chớm lửa rực cháy giữa màn đêm đen tĩnh lặng nơi đang dần dần sụp đổ đi.

Và rồi…

"Bắt được ngươi rồi!"

Rầm! Hệt như một 'phù thủy' thực thụ, cậu ta niệm phép, bắn ra từ lòng bàn tay một tia lửa khổng lồ rạch ngang bầu trời, xóa sổ toàn bộ những chớm lửa nhỏ trước đó và trong phút chốc lại đưa mọi thứ trở lại với vẻ yên bình, tĩnh lặng trước đó.

"Tuyệt vời! Tuyệt vời quá đi mất!"

Nắm chặt bàn tay lại, một cái cảm giác sảng khoái truyền thẳng vào toàn thân, khiến cậu run lên một cái, miệng thì không kiềm được mà thốt lên.

"Không ngờ cậu là một người có thiên phú đến thế đấy. Chỉ vài ngày mà đã thuần thục hết được phép thuật cơ bản rồi…"

Chứng kiến tất cả và cảm thán về chính nó, đó là một bà lão gầy gò đến lộ cả xương sườn, bà ta diện lên mình một bộ đồ rách rưới và hiện đang ngồi dưới một gốc cây gần đó. Bà có mái tóc vàng bạc màu bẩn thỉu và rối tung hết cả lên, đôi mắt đen tuyền, đục tựa như bị bám đầy bởi bụi bẩn, thậm chí quầng mắt còn thâm đen hệt như bị thiếu ngủ.

Đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng, cậu ta chạy thật nhanh đến chỗ bà lão hành khất kia, nắm chặt lấy hai tay của bà lão rồi hớn hở hỏi.

"Sao sao! Được chứ!?"

"Đừng có tự tin thái quá như vậy… chỉ là phép thuật cơ bản dùng để phòng thân thôi, về sau nó chả còn hữu dụng nữa đâu…"

Phù… Một cơn bão cát nhẹ thổi qua, bà lão kì lạ thay cũng biến mất theo nó, song lại xuất hiện phía sau lưng của chàng thanh niên trẻ tuổi kia. Trên tay cậu ta lúc này cũng đang cầm một chiếc túi vải cũ kĩ…

"Đây là?"

"Một ít lương thực, ta không có nhiều nên chỉ có thể cho cậu một ít thôi…"

Với chất giọng khàn khàn, bà lão trả lời lại cậu ta, ho nhẹ một vài tiếng để ám chỉ một điều gì đó rồi lại rời đi ngay sau đó.

"Bạn cậu, đang đợi cậu đấy…"

Như hiểu được ý của bà lão, cậu gật gù, nhẹ trả lời.

"Hiểu rồi, cảm ơn vì thông tin đó…"

Bà lão nghe thế, chỉ nhẹ cười rồi đáp lại bằng một giọng khàn khàn không đổi.

"Thượng lộ bình an…"

"Vâng…"

Cứ thế, họ vẫy tay chào tạm biệt nhau rồi cứ thế đường ai nấy đi.

[...]

Quay trở lại với Hắc Lệ, cô có lẽ đã gặp một chút rắc rối ngoài ý muốn rồi…

"Lừa tôi à!"

Có thể là hơn một chút…

"Cái vũ khí này còn dẫn cả bọn quái vật đến đây nữa chứ!"

Rồi! Giờ nó là rắc rối lớn rồi đấy!

Vài phút trước, khi bị một con quái vật nhỏ tấn công, cô đã thử sử dụng loại vũ khí này để chống trả lại nó. Kết quả, nó thật sự có thể giết được nó… Nhưng ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm thì từ đâu đó cả chục con quái vật nhảy ra, vồ lấy cô.

Với kinh nghiệm chiến đấu lúc trước của bản thân, cô hoàn toàn có thể đánh bại được một lũ quái nhỏ cho đến khi cô gõ chiếc gậy vào đầu một con quái vật biến dị lớn hơn.

Và kết quả nằm ngoài dự đoán của cô, nó không làm con quái vật biến dị khổng lồ kia cảm thấy đau đớn một chút nào, ngược lại còn vỡ nát ra và lại đưa cô vào tình trạng nguy cấp khi chỉ có thể chạy vào lúc đó - và cả bây giờ.

Lừa thế!!? Bộ không thể cho tôi chút lương thiện được à? Thế này thì chả khác gì tự sát đâu cơ chứ, rồi lỡ phải quay về đó nữa? Mơ đi, thà các người thả ta xuống địa ngục còn hơn đưa ta về cái gốc cây chó chết kia!

Không biết phải do quá xui xẻo hay không… À không, nó đã quá rõ ràng rồi đấy. Rõ ràng là xui xẻo đến mức vô lý ấy chứ!

"Thật tình… kiểu này lại phải về đó thật rồi…"

Tiếp tục chạy, sức của cô cũng đang bị hao hụt dần, tốc độ cũng giảm đi đáng kể và chỉ cần vài giây nữa thôi, cô sẽ lại trở thành một bữa ăn miễn phí cho chúng…

Đây là lần đầu cô cảm thấy bất lực đến vậy…

Không biết từ bao giờ, cô lại một lần nữa có cái cảm giác này. Mọi thứ không theo tính toán của cô, và kinh nghiệm thì cũng chỉ là một thứ phù du ở cái nơi dị hợm đến mức khó hiểu như này thôi.

"Được thôi! Ta chịu rồi, cho các ngươi xử đấy!"

Thế rồi, cô chỉ đành bất lực mà ngồi bệt xuống đất, nét mặt thì vẫn cứ giữ cái vẻ chán chường và bức xúc như ngày đầu mà cô bước đến đây.

Cứ thế, những con quái vật biến dị đông như kiến lao thẳng vào cô và…

Rầm!!! Một tia lửa lao thẳng xuống, xóa sổ toàn bộ những con quái vật biến dị kia, để lại xung quanh Hắc Lệ một khoảng đất nóng tựa như dung nham núi lửa.

"Không cần ngạc nhiên thế đâu! Anh luôn luôn đến kịp mà…"

"Tôi có ngạc nhiên à?"

Cắt ngang vẻ hớn hở của tên phù thủy tập sự bay trên bầu trời kia, nét mặt của cô lúc này cứ như muốn bảo với cậu ta rằng:"Ồ… Vậy là sau cả trăm lần chết lên chết xuống thì anh cũng đến kịp nhỉ? Sao anh không bay đi chỗ khác và đu đưa với mấy thứ vui vui anh tìm được luôn đi ấy!!!"...

Nhìn thấy nét mặt đáng sợ đó, cậu ta toát mồ hôi hột, liền nhẹ đáp xuống cạnh bênh cô, gãi đầu đầy bối rối rồi ngập ngừng nói.

"Ờ thì, em thấy đấy! Anh cũng đã trải qua một khoảng thời gian tồi tệ không khác gì em… May là có một bà cụ hành khất đã cứu anh và dạy anh ma thuật ở đây ấy… haha!!! Haa!! Ahhhhh!!!??"

Mới nói dứt câu xong, cậu ta liền bị ăn một đấm thẳng vào mặt bởi cô gái mà cậu mới cứu. Kiểu trả ơn gì đây? Ít nhất cũng phải ôm lấy và cảm ơn chứ…

"Đồ ngốc! Tôi đã hỏi anh về việc đó à… Giờ thì kể lại mọi thứ đàng hoàng đi xem nào…"

"Khoan đã… Tự vả à! Ahhhh!!!"

Chưa hết choáng váng từ nắm đấm trước đó, cậu đã phải nhận thêm một cú đấm thẳng vào bụng nữa. Đúng là con gái, khó hiểu quá đi mà…

"Không ý kiến!"

Mới lấy lại được một chút nhận thức sau hai cú đấm trời giáng kia, đập vào mắt cậu ta là cảnh một thiếu nữ đang nắm chặt hai nắm tay lại và trông như sắp tung ra đòn dứt điểm. Quá sợ hãi, cậu liền huơ tay ra trước mặt rồi vội vã thốt lên.

"Rồi rồi!!! Anh thua, đi khỏi đây trước đi, anh kể cho nghe!"

"Ừ…"

Nghe thế, cô thả lỏng hai tay ra, song lại nắm chặt lấy vai của cậu ta rồi khẽ bảo.

"Hỏi gì nữa thì coi chừng đấy? Tôi đang không vui đâu…"

"Vâng… vâng…"

Rùng mình trước lời nói cùng ánh mắt hừng hực sát khí kia, cậu chỉ đành miễn cưỡng không nói gì thêm, cưỡi lên chiếc chổi rồi đưa cả hai rời khỏi nơi đây…

[...]

Ở dưới một gốc cây ngẫu nhiên nào đó...

"Thật tình, xui xẻo thật chứ. Toàn gặp cái gì không vậy trời…"

Bà lão hành khất ngồi dưới một gốc cây, cụ thở phào một hơi nhẹ nhõm, song liền lấy tay đưa lên mặt mình và bắt đầu làm thứ gì đó.

Từng mảng da mặt nhăn nheo trên mặt rơi ra, để lộ bên trong khuôn mặt của một thiếu nữ khô khốc, tái nhợt…

"Xin lỗi… Chúng ta dù có thế nào cũng không phải là những kẻ có thể đi cùng với nhau…"

Nữ hành khất kia chẹp miệng, liếm nhẹ lên đôi môi khô khan nứt nẻ của mình rồi khàn khàn tự nói với bản thân.

Đáng ra…

Cậu ta đã chết ngay khi vừa mới đặt chân đến đây rồi!

Không có lí do gì để chứa chấp một kẻ lạ mặt cả? Cộng với việc lúc này, 'hắn' đang đưa đến đây những thực thể lạ mặt có khả năng sẽ là 'tử thần', kẻ sẽ chấm dứt tất cả. Để ngăn chặn điều đó, đáng lí ra… Cô nên giết cậu ta từ đầu.

Nhưng 'xui thay', có lẽ cô đã cố tình 'quên' đi nó rồi…

Sẽ kém thú vị nếu như mọi thứ kết thúc nhanh như cái cách mà mọi thứ bắt đầu. Như thế thì còn gì vui nữa chứ?

Gõ nhẹ vào đầu và thầm trách lấy cái giây phút 'yếu đuối' của mình, nữ hành khất kia nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, tay đặt lên mặt đất lạnh tanh rồi nhẹ nhểnh miệng, nở lên một nụ cười khổ.

"Gặp các bạn trong tương lai… Lúc đó, tôi sẽ không nương tay đâu đấy!

Liệu mà sống đến lúc đó đi. Và nhớ… Đừng chết đấy nhé!"

Đúng là một kẻ ngốc mà...

Bạn đang đọc Từ Bỏ Hắc Đạo, Trọng Sinh Thành Người Máy! sáng tác bởi Hmahmana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hmahmana
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.