Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình mới.

Tiểu thuyết gốc · 2301 chữ

Từ khi sự cân bằng tại khu vườn kì ảo này bị đảo lộn, những sinh vật ở đây cũng dần dần biến đổi, chúng hung bạo và hiếu chiến hơn rất nhiều. Những sinh vật ăn thịt thì săn đuổi lẫn nhau, ăn thịt cả đồng loại. Thậm chí, đến những loài thực vật ở nơi đây cũng sản sinh ra một loại độc tố cực mạnh để tự vệ và săn bắt lại những loài thú ăn cỏ khác cũng như kí sinh vào chúng…

Những vực thẳm sâu hoắm kia thì càng ngày càng nở rộng ra, hút tất cả mọi thứ xung quanh nó vào bên trong.

Tình hình ở nơi đây thật sự rất tệ…

Các Tiên Nhân dù là những thực thể mạnh nhất nơi đây, song, họ cũng dần bị biến chất, một số khác đi suy yếu đi nhiều đến mức hoàn toàn bị áp đảo bởi những kẻ còn lại.

Còn các Nguyên Thần thì sao?

Họ là những kẻ mạnh nhất ở đây, nhưng đã từ lâu, họ đã không còn quay lại nơi đây nữa rồi! Không ai biết họ đã đi đâu, đã trở thành những thứ gì và tồn tại ra sao.

Nhưng trên hết, họ có lẽ đã ruồng bỏ nơi này rồi!

Chẳng bấy lâu nữa, nơi đây sẽ bị hủy diệt. Mọi thứ sẽ trở lại thành cát bụi, dòng thời gian sẽ ngừng lại và nơi đây sẽ một lần nữa trở về với nguồn gốc của nó - không tồn tại.

Để chống lại việc này, tất cả các Tiên Nhân và những sinh vật ở đây phải hợp lực lại. Đoàn kết là sức mạnh! Đó là một điều hiển nhiên…

Nhưng như đã nói!

Ở cái lúc mà mọi thứ dần bế tắc hơn, đâu phải ai cũng đủ tỉnh táo để nhận ra sự quan trọng của chính họ và những người khác ngay lúc này đâu chứ?

Chính những khó khăn phía trước cùng với ham muốn được sống của mỗi cá nhân, họ đã bắt đầu làm hại nhau và đưa tình thế nay đã nguy cấp lại càng nguy cấp hơn!

Là một trong những kẻ theo trường phái 'mặc kệ số phận', cô quyết định sẽ làm ngơ với thứ số phận đã đè lên phiến lục địa này và mặc cho nó ra sao cũng được. Đơn giản thôi! Vì cô cũng chẳng quan tâm gì mấy đến nó ngay từ đầu cả…

Bước đi trên thảm lục địa cận kề với cái chết, nét mặt của cô vẫn chán chường và bình thản như thường lệ.

Là một kẻ lang thang khắp chốn này, cô cũng không lạ gì nơi đây nữa. Không phải một kẻ dị hợm, cô hoàn toàn chẳng thích gì việc ngôi nhà của cô bị người khác phá hủy cả…

Nhưng dường như sự bất lực của cô đã biến cô chỉ biết buông bỏ thứ số phận đáng trách này.

Bây giờ nếu được ai nói rằng sẽ có một đấng cứu tinh rơi xuống đây và cứu rỗi tất cả, thì cô cũng chỉ bỏ ngoài tai, tặc lưỡi rồi tự nhủ rằng.

"Ừ thì mong là thế…"

Ừ thì mong là thế… Nhưng đang nằm mơ à? Làm gì có một kẻ rỗi hơi đâu mà cứu lấy cái phiến lục địa già cỗi này cơ chứ? Đã xui xẻo đến mức có một tên bí ẩn mạnh hơn cả một Nguyên Thần đến đây phá hủy rồi, thì còn mong được gì nữa cơ chứ? Những tên Nguyên Thần đáng ghét! Chúng bây được sinh ra rồi lớn lên ở nơi đây, để rồi khi trưởng thành, các người cũng từ bỏ nơi đây và chẳng có nhớ đến một thứ gì à!!?

"Đúng là lũ vô ơn mà!"

Cảm thấy bức xúc, cô giận dữ đấm mạnh vào gốc cây mà thốt lên một tiếng thật to.

"Ahhhh!!!!"

Rầm! Ôi xui xẻo làm sao…

Mới dứt lời xong, một thứ gì đó đã rơi từ trên trời xuống, đè lên cô. Ngày gì mà lắm vận rủi thế không biết?

Sau một hồi choáng váng vì cú va chạm trực tiếp, cô xoa xoa đầu mình, lau nhẹ mắt rồi nhìn xem rốt cuộc thứ trời đánh gì đã rơi trúng đầu mình.

"Hả… Cái gì đây?"

Bất ngờ thay, đó không phải một thứ đồ vật gì đó dị hợm rơi trúng, mà là một… Con người?

Đó là một chàng thanh niên… Trông như đang trong độ tuổi vị thành niên vậy, mái tóc vàng khá dài cùng làn da trắng nhạt. Đó là những gì cô có thể nhận biết về tên này…

Điều đó không quan trọng…

Điều quan trọng ở đây là… Cậu ta là ai?

Là một kẻ lang thang từ rất lâu rồi, bao nhiêu kẻ, bao nhiêu sinh vật tồn tại ở nơi đây cô đều biết qua hết… Nhưng đây là lần đầu cô thấy cậu ta. Lẽ nào… Là một 'Tử thần' sao?

Nghi ngờ về điều đó, cô liền tiến lại gần cậu ta với một sự thận trọng nhất định rồi lấy tay chạm lên đầu cậu.

"Không thể cảm nhận được… Khó rồi đây…"

Cô hoàn toàn không cảm nhận được gì cả, tất cả những gì cô biết được là: "Cậu ta không thuộc về nơi này…"

Tất cả chỉ có vậy thôi…

Kết luận lúc này vẫn là quá sớm. Nhỡ đâu chỉ là một sinh vật ngoại lai bị lạc vào đây thì sao? Có thể lắm! Vì trước đây cũng có nhiều trường hợp tương tự như vậy nên chắc lần này cũng thế…

"Chẹp… Bây giờ không thể bỏ cậu ta chết ở đây được…"

Không thể nhắm mắt làm ngơ được, cô chẹp miệng, chán chường thốt lên rồi liền cõng cậu ta lên lưng rồi tiến về một nơi nào đó.

[...]

Ở một góc nào đó tại khu vườn kì ảo…

"Éc!!! Chết mất!!!"

"Này… Im lặng đi…"

Vừa mới tỉnh dậy, cậu ta đã bắn người dậy, la hét om sòm hết cả lên hệt như một tên điên.

Khi nghe lời nhắc nhở từ một giọng khàn khàn, cậu ta mới bình tĩnh lại rồi nhìn xung quanh một lúc lâu.

Đó là một chiếc hang nhỏ, bên trong chỉ gồm những thứ đồ vật thô sơ nhưng ít nhất là đủ để duy trì sự sống cho bất kỳ ai có một chút kiến thức cơ bản về kỹ năng sinh tồn.

"Bà là ai!!?"

Điều mà cậu quan tâm đến không phải là nơi này - thật ra là có - mà đó là bà cụ hành khất đang ngồi cạnh cậu…

Trong đầu của cậu lúc này xuất hiện cả ngàn câu hỏi đè lên nhau, khiến nó gần như muốn phát nổ đến nơi rồi.

"Bình tĩnh nào… Bình tĩnh nào…"

Bà cụ dùng bàn tay khô rang của mình vỗ vào lưng cậu để trấn an tinh thần của cậu, miệng thì thốt lên bằng chất giọng khàn khàn khá khó nghe. Dù sao thì nó cũng làm cho cậu bình tĩnh đi một phần nào.

"Vâng… Cảm ơn bà, nhưng đây là đâu vậy?"

"Nhà của ta…"

"Không… Ý là cái nơi này á?"

"Nhà của ta… Ý cậu là sao?"

"Đệt!!! Thôi bỏ qua đi!"

Bà lão này đang đùa à? Nhận thấy cuộc trò chuyện không đi về đâu, cậu trai liền cắt ngang qua rồi đánh trống lảng sang một chủ đề khác cho đỡ quê.

"Vậy… Bà tên là gì ấy nhỉ?"

Trầm ngâm một lúc lâu mà không đưa ra một câu trả lời nào, bà cụ kia liền hỏi lại cậu ta.

"Trước khi tôi giới thiệu thì cậu có thể cho ta biết tên được không?"

"Hả… À ừ, tôi là Tử Đăng! Một con người bình thường…"

Nghe thế, bà cụ gật gù, khẽ đáp lại rồi quay đi.

"Hiểu rồi, ta sẽ ghi nhớ điều đó!"

Nhận ra câu hỏi của mình vẫn chưa có câu trả lời, cậu ta khó chịu nheo mày rồi liền hỏi lại bà cụ.

"Này! Thế rốt cuộc tên bà là gì?'

"Ta không trả lời đâu…"

"Hả!!! Không phải chứ…!"

Trước câu trả lời của bà lão, cậu chỉ đành thở dài rồi chán chường nói.

Bà lão cũng lắc đầu, chẹp miệng rồi lấy ra một chén nước đưa cho cậu ta uống, song cũng hỏi cậu.

"Thôi bỏ qua việc này đi… Cậu không biết gì về nơi đây đúng chứ?"

"Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?"

Cậu cầm lấy chén nước, chán chường đáp lại.

"Ừ… thì coi như cậu không biết gì đi… Vậy lí do cậu đến đây là gì?"

"Tôi cũng đang tự hỏi xem… Vì sao 'bản thân đến đây' đấy?"

Tử Đăng nheo mắt, thở dài một hơi rồi nhẹ nói.

"Hiểu rồi…"

Rầm! Một cú đấm cự ly gần hướng thẳng vào ngực cậu, khiến toàn thân cậu không còn chút sức lực nào, mắt cậu cũng từ đó mà mờ dần đi trước khi ý thức của cậu cũng ngất lịm đi vì cú đấm.

"Nghỉ ngơi một lúc đi, khi nào tỉnh lại thì chúng ta sẽ nói chuyện sau…"

Bà cụ khàn khàn trả lời, song liền đắp chăn cho cậu ta rồi đứng dậy, đi ra ngoài mà không nói gì thêm cả…

[...]

Trên bầu trời tại khu vườn kì ảo…

"Mọi chuyện là vậy đó…"

"Hiểu rồi, vậy là bà lão bí ẩn kia đã dạy ma thuật cho anh à?"

"Ừ, có thể xem là vậy…"

Bay lơ lửng trên bầu trời bằng chiếc chổi phép thuật, Hắc Lệ và Tử Đăng đã kể cho đối phương nghe về khoảng thời gian đầu khi cả hai bị lạc vào đây bằng một cách thần kỳ nào đó.

Mọi thứ hệt như một câu chuyện kì dị và cả hai hệt như là nạn nhân của chính nó vậy. Nếu như bằng cách nào đó họ phát hiện ra kẻ đứng sau vụ này thì thề rằng họ sẽ đấm cho tên kì quặc kia sống chết không yên!

Bỏ qua việc kẻ nào đang đứng sau vụ này. Bọn họ hiện đang quan tâm đến một vấn đề khác…

Không biết có phải do họ là những kẻ ngoại giới 'xâm nhập bất chính' vào nơi đây hay không, song vẫn có thể nhận thấy rằng tất cả những con quái vật ở đây đang nhắm vào họ!

Lúc nãy, khi đi qua một ngôi nhà cũ kỹ có một ai đó đã tấn công họ! Hắn ta rất nhanh và hoàn toàn áp đảo cả hai…

May mắn lắm mới thoát được. Nhưng cũng không vì thế mà mất cảnh giác được!

Di chuyển trên trời như thế này quả thực là rất dễ bị phát hiện, song cũng phải nói rằng cơ số các quái vật ở đây không biết bay nên mối đe dọa cũng giảm bớt đi phần nào.

"Rồi rốt cuộc phải đi đâu chứ?"

Tử Đăng chán nản, nhìn trời mà thốt lên.

"Cứ đi tiếp đi…"

Hắc Lệ cầm lấy một mẩu giấy nhỏ, nhìn vào nó một lúc lâu rồi bảo.

Về mẩu giấy đó, không phải do ngẫu nhiên mà họ tìm được. Trong lúc cả hai đang nghỉ ngơi, họ đã mở chiếc túi mà bà lão đã cho ra để xem có gì lót bụng không. Có vài hạt đậu có thể ăn được cùng một mẩu giấy nhỏ…

Bên trong là một thứ giống như một tấm bản đồ thủ công và có lẽ nó sẽ chỉ đường cho họ.

Sau khi ăn một ít để lấy sức, họ cũng lên đường đi đến một điểm được chỉ dẫn ở trên đó để xem liệu thứ gì đang chờ họ ở đó.

Mong rằng đó là một thứ gì đó hay một ai có thể giúp được… Chứ nếu không thì chẳng bao lâu nữa, họ lại sẽ trở lại điểm ban đầu vì thiếu lương thực.

Vậy là có thể xem như họ đã thật sự bắt đầu cuộc hành trình của mình tại vùng đất mới lạ này…

Không biết điều gì sẽ chờ đợi họ trong tương lai, nhưng cá chắc rằng mọi thứ sẽ tiến triển nhanh hơn so với lúc đầu đấy.

Thế nên cứ chuẩn bị tinh thần đi...

"Kia là..."

"Ờ... Đúng nó rồi đấy!"

Một hành lang khổng lồ xuất hiện trước mắt họ, những hàng cổ thụ kéo về hai bên, tạo nên một khoảng không gian u tối dài vô tận tựa như cánh cổng dẫn đến địa ngục trần gian.

Một bóng hình khổng lồ che phủ cả không gian đen tối xuất hiện phía xa xa, ánh mắt nó rực cháy hệt như ánh lửa địa ngục đang chờ đợi để nuốt chửng tất cả mọi thứ nó nhìn thấy.

Ngay khi ánh mắt nó hướng về họ, một tiếng hét vang vọng cả trời mây, làm chấn động cả đất trời và cứ thế, hàng ngàn tia lửa lao đến họ với một tốc độ không tưởng, đủ để phá hủy tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.

"Tuyệt thật đấy... Mà đùa nhau á!!!?"

Tử Đăng kinh ngạc trước vẻ đáng sợ của con quái vật, song cũng khó hiểu mà thốt lên.

Trái với vẻ ngạc nhiên pha chút sợ hãi của cậu ta, Hắc Lệ vẫn giữ cho mình một cái đầu lạnh, cô lạnh lùng nói.

"Không đâu! Cứ chuẩn bị dần đi là vừa!"

Và cứ thế, thử thách đầu tiên đã bắt đầu...

Bạn đang đọc Từ Bỏ Hắc Đạo, Trọng Sinh Thành Người Máy! sáng tác bởi Hmahmana

Truyện Từ Bỏ Hắc Đạo, Trọng Sinh Thành Người Máy! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hmahmana
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.