Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu chậm.

Tiểu thuyết gốc · 2330 chữ

Hậu chương 2: Chán ghét luật lệ.

Tại khu vườn kì ảo nào đó.

Rầm!!! Rầm!!!

Chớp rạch ngang bầu trời, một tia sáng khổng lồ phóng thẳng xuống mặt đất. Nó lan rộng ra khắp nơi, quét sạch mọi thứ trên đường đi và chia cách nơi đây thành những phiến lục địa riêng biệt bằng những kết giới khổng lồ cùng những thứ vực sâu khổng lồ không đáy trong như những 'ranh giới' phi thực tế…

Không biết đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng có thể dễ dàng nhận thấy được sự bối rối có khi là hoang mang hay hoảng sợ từ những sinh vật tồn tại ở nơi đây.

Có những kẻ không may bị cơn thịnh nộ của thần linh này tiêu diệt, cũng có những kẻ không may mắn do ở gần với những thứ 'ranh giới ảo tưởng' đó nên cũng bị nó hút vào và nghiền nát như món thịt xay vậy.

Rốt cuộc? Đã có chuyện gì xảy ra chứ?

[...]

Vài giờ trước đó…

Tại một ngôi đền cổ nằm trong khu rừng kì ảo, một nơi mà các Tiên Nhân cùng các Nguyên Thần cấp cao tập hợp lại để tổ chức một cuộc họp mặt thường niên.

Nhưng đó không phải điều quan trọng! Họp ở đâu mà không được cơ chứ?

Vậy thì tại sao cứ phải là nơi đó chứ?

Vấn đề không nằm ở ngôi đền mà nằm ở chính thứ bên trong đó…

Một nơi kì dị phải được làm chủ bởi một thứ kì dị. Đúng vậy! Ở bên trong ngôi đền, có một viên đá được gọi là 'Hư ảo dị thạch', nó mang trong mình một thứ sức mạnh khủng khiếp, đủ để cân bằng và giữ cho nơi đây tồn tại một cách độc lập mà không cần quan tâm đến việc những kẻ ở nơi đây có mạnh như thế nào… Mọi thứ vẫn sẽ được cân bằng.

Nhưng đó là về mặt lý thuyết thôi! Nếu như có một ai đó tìm vào được đây, giải được phong ấn của nó và cứ thế phá hủy nó, thì mọi thứ sẽ thật sự rất tệ!

Trật tự sẽ bị đảo lộn, nguồn sức mạnh để cân bằng cũng sẽ nhanh chóng thoát ra và nhanh chóng thôi… Tất cả những kẻ ở nơi đây sẽ bị mắc kẹt mãi mãi và cứ thế sống trong một thứ vòng lặp vô tận mà không thể chết đi hay chống cự lại được nó.

Để không phải sống một cuộc sống thừa sống thiếu chết thế này. Tất cả mọi sinh vật ở đây luôn phải trong trạng thái sẵn sàng để chống lại một ai đó, hay một thực thể nào đó giải được phong ấn và phá hủy mọi thứ trước khi quá muộn.

Nhưng…

Họ đã thất bại! Hai mươi lăm Tiên Nhân đã bị đánh bại hoàn toàn, không ai còn đủ một chút sức lực nào để chiến đấu cả. Có một vài trong số đó đã gục ngã, khuất phục trước 'hắn' và hoàn toàn bất lực trước sự chênh lệch sức mạnh quá lớn kia.

"Tại sao?"

Một trong số những người còn tỉnh táo được sau trận chiến ấy yếu ớt hỏi, tay chân của cô ta bị cắt đứt, toàn thân bầm dập dữ dội và không ngừng run lên vì đau đớn trong khi ánh mắt vẫn cứ hướng về phía kẻ đã gây ra tất cả việc này…

"Ta không muốn chơi theo luật. Cuộc chiến này không phải một trò chơi đối kháng và ta không hối hận vì ta đã quyết định như thế này đâu…

Thế nên hãy khiến căn phòng này 'lạnh hơn' nào…"

Đứng sừng sững giữa bãi chiến trường, trên tay hắn ta nắm giữ lấy quả cầu hộ mệnh cho nơi đây. Mái tóc thất sắc bồng bềnh lấp lánh đung đưa theo những cơn gió mạnh, đôi mắt tím biếc sắc lẻm tựa như những lưỡi đao, thân hình xinh đẹp tựa như một nữ thần đang khoác lên mình thứ 'thánh phục' linh thiên…

Đúng! Cô ta đã làm như thế!

Một kẻ không muốn tuân theo thứ quy luật chán nản ở nơi đây, một kẻ ghét bỏ sự bất tử và chỉ muốn giết chết mọi thứ bằng cách 'tệ nhất'...

Đó là tạo nên một 'cái chết' vĩnh hằng!

"Ngươi đang nói gì vậy hả!!?"

Cô gái kia không chịu khuất phục, vẫn cố kéo cơ thể mình trên sàn rồi quát thẳng vào mặt tên kia bằng đôi mắt hình viên đạn.

"Hahahahahahah!!!! Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Trước khi có thể chết trong thứ địa ngục 'vĩnh hằng' do bản thân tạo nên. Ta cũng phải cho các ngươi cùng hưởng thụ nó!!!

Và thay vì xem ta là một kẻ điên đem đến cho nơi đây một 'đại họa', tại sao ngươi không xem đó là một 'đặc ân của thần' đi chứ?"

Nghe thấy những thế, cô ta lấy tay che mắt lại rồi liền nở lên một nụ cười lạnh tanh kéo dài lên tận mang tai, những thứ dịch đen bỗng nhiên nuốt lấy con mắt của cô ta, tuông ra ngoài cùng những tiếng cười điên loạn của hắn.

"Ngươi!!!"

Cô gái kia bất lực thốt lên. Đột nhiên, thứ dịch đen cũng từ miệng cô mà bắn ra, hành hạ cô trong một cơn đau khủng khiếp đến mức không thể phát ra tiếng gì khác ngoài những tiếng ú ớ vô nghĩa…

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi! Lúc đó… À thôi, không nói trước được! Tạm biệt nhé…"

Cô ta nhẹ nói rồi đưa quả cầu lên cao, song liền dùng một lực cực mạnh đập mạnh nó xuống đất khiến nó vỡ tung trong sự bất lực của những vị Tiên Nhân chứng kiến điều này.

Rầm! Ngay khi quả cầu vỡ ra, một luồng sáng lớn cũng đánh xuống theo, cứ thế, nó chôn vùi mọi thứ vào trong hư không và cứ thế tạo nên một đại họa cho toàn cõi hư ảo này.

"Thần chết sắp đến rồi đấy!"

[...]

Chương 3: Sống lại - Khởi đầu chậm.

Ở một góc nào đó khác...

Cạch! Một cú đập đầu mạnh xuống đất khiến cô tỉnh lại. Sau khi bị quái thú bí ẩn ăn thịt. Cô vẫn còn mơn man trong cơn mê, đầu óc thì cứ xoay như chong chóng vậy...

"Để mình đoán xem nhé? Một kiểu trọng sinh truyền thống, bản thân mình sẽ không nhớ gì từ trước nhỉ?"

Chà… Thay vì cảm thấy ngạc nhiên và thốt lên rằng: "Tôi là ai, đây là đâu?" thì cô lại quyết định nói một thứ kì lạ hệt như cô biết bản thân mình bị gì vậy.

"Được rồi, để xem nào…"

Sau khi xoa đầu vài cái, cô nhìn ra phía xa xa kia. Một cảnh tượng hùng vĩ và kì lạ cũng xuất hiện theo đó.

Một thế giới kì lạ với những vực sâu không đáy, những cây đại cổ thụ khổng lồ đang dần mất đi ánh sáng và lá thì rụng xuống, theo gió bay đi hệt như một cơn mưa anh đào tuyệt đẹp. Bầu trời đêm nay chỉ còn là một mảng màu đen tối, ánh trăng đang từ từ vỡ vụn ra, rơi xuống mặt đất và nghiền nát mọi thứ, tất cả hệt như khung cảnh ngày tận thế vậy…

Nhưng! Là một kẻ kì lạ, cô hoàn toàn cảm thấy thứ này có gì đó rất bình thường. Cũng từng sống ở cái thời đại nơi mọi thứ thậm chí còn tồi tệ hơn thế này gấp vạn lần, đối với cô, cảnh vật nơi đây hệt như một tiên cảnh, một quang cảnh hùng vĩ, tuyệt đẹp đến khó tả.

"Không tệ! Ít nhất nó không khiến mình chán nản…"

Mỉm cười nhẹ rồi bước đứng dậy, cô hít thở không khí rồi bắt đầu bước đi về một hướng vô định.

Nhưng mới chỉ đứng dậy và bước một bước thì...

Rắc!!! Một con quái vật vồ đến ngay tức khắc và tiến cô sang thế giới bên kia dù cô chưa kịp làm cái gì cả.

Cô đã chết! Vừa mới trọng sinh đã tử trận ngay cái nơi mà cô còn chả biết nó là chỗ quái nào. Dù sao thì, mọi thứ kết thúc ở đây rồi, không còn gì nữa đâu.

…..

…..

…..

Khoan đã! Cô là nhân vật chính mà? Sao chết kiểu thiểu năng như thế được chứ. Rõ ràng là một tác phẩm đen tối, không thể khai thác một cách khó hiểu như này được chứ?

Làm lại nào…

"Thật tình… Pha đó đau đấy!"

Tỉnh lại ngay tại điểm xuất phát, mọi thứ như thể được đưa lại từ đầu và hoàn toàn những gì cô nhìn thấy trước đó đều 'một lần nữa' diễn ra một cách khó hiểu.

Hiểu rồi… Vậy là mỗi khi mình chết, thì bản thân sẽ trở lại điểm xuất phát và nếu quả thật như vậy thì mình rõ ràng là đang bị nhốt trong một vòng lặp vô hạn mà nếu như không tìm được cách thoát ra khỏi đây thì việc cứ bị vả cho đến chết như này sẽ diễn ra khắp đường đi của mình!

Đó là những gì cô nghĩ ngay lúc này. Nói là hiểu nhưng cái khái niệm này đối với cô vẫn còn là một thứ gì đó huyền bí và mơ hồ đến khó hiểu…

Nếu như mọi thứ đúng như mình nghĩ, thì nếu bước đi về phía trước, một con quái vật nào đó sẽ xông vào mà xé mình thành chà bông thịt. Dù không đoán trước được điều gì nhưng cứ phòng hờ cho chắc.

"Thử lại nào, nếu mình đoán không lầm thì…"

Cô toát mồ hôi hột (bằng một cách quái nào đó), bước nhẹ một bước ngay tại vị trí cũ mà bản thân bước vào, và rồi…

"..."

Không có gì xảy ra, mọi thứ đều bình thường. Không có con quái vật nào lao đến cô và không có thứ dị hợm nào xé xác cô ra cả…

Vậy là mình đã lầm rồi ư? Vậy mọi thứ đơn giản chỉ là việc mình hồi sinh và vòng lặp này vốn dĩ cũng chỉ do mình ảo tưởng ra thôi sao?

Hắc Lệ xóa cằm, cô đứng trầm ngâm một lúc lâu rồi cứ thế bước đi thêm một bước nữa.

Rầm! Một lá tia chớp bất ngờ từ đâu đó đánh trúng ngay vào Hắc Lệ, biến cô thành tro bụi.

Cô lại chết…

"Chả hiểu gì cả… Nhưng chắc ăn rằng đây là một cuộc hành trình gian nan đây…"

Tỉnh dậy một lần nữa, cô nhìn lấy đôi tay nhỏ bé của mình, đưa nó lên trước mặt rồi thốt lên với một giọng điệu chán chường.

"Hah… Đã bao lâu rồi chứ? Ngươi đâu thể giết được ai khi mọi thứ xung quanh ngươi đã chết sẵn ngay từ đầu đâu chứ!"

Nở lên một nụ cười nhạt, cô tự nhủ với bản thân. Rồi cứ thế đứng phắc dậy, hít một hơi thật sâu rồi chạy nhanh về phía trước.

Tôi không biết phải nói như thế nào nhưng… Đã lâu lắm rồi, tôi mới cảm thấy dễ chịu như thế này. Từng bước đi của tôi bây giờ đều là những điều mới mẻ, tôi được cảm nhận cái cảm giác bị giết và được chết đi! Trong phút chốc, có một thứ gì đó hoạt động trong tôi.

Có lẽ nó làm cảm xúc? Tôi không biết…

Xoạch!!! Một lưỡi kiếm thình lình bay đến. Máu thịt tuôn ra, cô lại chết…

Cảm giác này thật sự rất lạ… Tôi không thể cảm nhận được nó rõ ràng và chắc là tôi sẽ phải đi tìm nó thôi…

Suy cho cùng thì tôi vẫn là một 'cô bé', có lẽ khá là kì quặc khi tôi nói ra điều này. Nhưng tôi đã biết bản thân mình đang tìm gì rồi!

Cứ thế, cô tiếp tục bước đi. Dù cuộc phiêu lưu mới chỉ bắt đầu, nhưng cô đã chết đến cả trăm lần rồi. Tuy nhiên, nó lại khiến cô vui!

Cảm giác có cái gì đó để tiếp tục cố gắng!

"Thật sự khiến người ta phấn khích đấy!"

Rẹt!!! Một nhát chém đôi phanh thây con quái vật phía trước, nó đến từ hư không và dường như đến từ một ai đó…

Máu văng vào mái tóc Hắc Lệ, lên khuôn mặt cô và cả cơ thể của cô nữa. Và rồi, cô lại nở lệ một nụ cười, gục mặt xuống mà nói thầm trong miệng một câu.

"Cảm ơn. Không vì thứ gì cả…"

Nói rồi, một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc cô, đưa những cánh hoa anh đào kia hướng về một khoảng không vô định, giống như đang đưa chính cô đi vậy.

Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi! Và tất nhiên…

Tôi không định chơi theo luật đâu nhé!

Nắm chặt đôi tay lại rồi tiếp tục chạy đi, cô trong phút chốc cũng biến mất vào một khoảng không vô định cùng với những bông hoa kia, không rõ bản thân sẽ như thế nào, không rõ thế giới kia sẽ ra sao.

Nhưng sao tất cả...

"Ngay từ ban đầu thì… Đâu có luật đâu chứ?"

Hắn nở một nụ cười thầm, kết thúc sự khởi đầu có phần 'chậm chạp' này...

[...]

(Đúng là bọn theo 'Hack' đạo mà… Dù sao thì, cảm ơn vì đã đọc :b

Cái này còn bẻ lái dài dài nên chuẩn bị tâm lý là không đoán trước điều gì đi nhé.)

Bạn đang đọc Từ Bỏ Hắc Đạo, Trọng Sinh Thành Người Máy! sáng tác bởi Hmahmana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hmahmana
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.