Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch của Tiên Nhân.

Tiểu thuyết gốc · 2320 chữ

Tại một nơi nào đó…

Đó là một khu vườn thần tiên nơi những kẻ cô độc nhất thế gian tồn tại. Những cây đại cổ thụ mang sắc hồng rực rỡ bao phủ lấy toàn bộ bề mặt nơi đây, đưa chính cái khung cảnh vắng lặng này càng trở nên xinh đẹp, huyền bí hơn nữa!

Nơi đây chỉ có ban đêm, trên bầu trời kia cũng chỉ có mỗi thứ ánh sáng đỏ rực rỡ tựa anh đào mùa xuân chiếu xuống phiến lục địa này từ một thứ 'trăng khuyết' khổng lồ là thứ soi sáng cho chính nơi đây…

Nói văn vẻ thế thôi! Thực tế thì khung cảnh dưới này cũng tối om chứ chẳng sáng sủa gì mấy. Dù những cây cổ thụ kia cũng phát sáng một cách rực rỡ và thứ ánh sáng từ vầng trăng kia cũng đủ để soi sáng cả nơi đây, nhưng vấn đề là thứ ánh sáng đó 'không bình thường'!

Không mấy ai thấy được nó và nếu như nhìn theo góc nhìn của những kẻ đó. Nơi đây thật sự là một [Luyện Ngục] không hơn không kém.

Những sinh vật biến dị với đôi mắt sáng hoắc, hàm răng sắc lẻm tựa dao cạo cùng những bộ móng mà chỉ nhìn vào thôi, là đủ thấy nó có thể phanh thây cả một cỗ xe tăng hạng nặng rồi.

Vậy… Những kẻ ở đây phải thật sự rất mạnh mới có thể sống sót được nhỉ?

Ừ thì, nó không sai! Nhưng nói là tự do thì có hơi quá. Thực tế, nếu muốn sống được ở cái nơi mà 'những quy luật tự nhiên' không tồn tại, thì kẻ đó chắc hẳn cũng phải chịu đựng được sự 'thiếu quy luật' của nó.

Và xui xẻo thay, không ai sống đủ lâu để có thể thật sự làm quen được với nó. Trừ khi…

Từ ban đầu, họ không 'tồn tại' theo một 'quy luật tự nhiên nào rồi'.

Nói thế để hiểu được độ khó sống của nơi đây nó khắc nghiệt như thế nào!

Vì thế mà có những kẻ muốn từ bỏ thứ ràng buộc của nhân gian trần tục mà bước một bước lên con đường tu hành. Và đoán xem? Chúng đã chọn nơi đây làm nơi đầu tiên…

Và lại đoán xem? Toàn bọn chết đói với cả chết khát! Hoặc ít nhất là bị quái vật thiến hay bị cái không khí khắc nghiệt này giết chết ngay khi mới bước chân vào…

Là một kẻ tu hành (thất bại)! Cô cũng đã lĩnh ngộ ra được thứ chân lý thật sự của Hắc Đạo Luân Hồi! Và tất nhiên, đã là Hắc Đạo thì chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi chính đạo.

Nhưng không sao cả! Đã là người thành công thì phải có hướng đi riêng… Dù là cô thất bại, nhưng ít ra là bị trục xuất vì đi theo một hướng đi riêng còn đỡ hơn việc đi theo Chính Đạo mà thành 'Đạo Sĩ' mà nhỉ?

"Vả lại… Không phải tu được Hắc Đạo rồi thì ta cũng được xem là đã 'Đắc Đạo' rồi sao!"

Một con điên bị thiểu năng thốt lên khi đang ngồi trên cây. Không ai nói chuyện với cô ta cả, và chắc là có bị điên dữ lắm mới nói chuyện với con này…

Tôi cảm thấy thật sự chán khi phải nói như vậy! Nhưng suy cho cùng thì tôi chỉ muốn đánh lừa rằng bản thân không thất bại và trở thành một tên hề nhạt nhẽo chẳng mấy ai chơi cùng như này, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu con điên kì quặc kia.

Hai mươi lăm Đại Tiên Nhân tồn tại trong khu vườn kỳ ảo. Mười hai là Chính Đạo, mười ba là Tà Đạo. Nói thật thì thật con số nó sẽ đẹp hơn nếu con điên kia không phải thành viên trong Tà Đạo!

Con điên này tự là Lý Khoa, hay danh mà người đời gọi là Hỗn Loạn Tiên Nhân… Nghe thì ngầu nhưng vì toàn đi phá phách lung tung, đảo lộn mọi thứ lên nên mới bị gọi như vậy.

Nhưng tôi ước rằng bản thân sẽ nghĩ rằng: "Lỗi là do không có một kẻ nào đủ trình độ để trở thành Tiên Nhân Chính Đạo đủ mạnh để được xếp vào cấp bậc này…"

Dù sao thì… Mười ba không phải là một con số đẹp và nếu có Tiên Nhân Chính Đạo thứ mười ba, thì chắc nó cũng sẽ kì cục lắm cho xem! Cô chán chường tự nhủ.

Suy cho cùng thì con điên này thật sự chỉ đang phát chán đến mức tự biên tự diễn và suy nghĩ về mấy cái chi tiết thừa thãi mà không có thể loại quỷ ma nào để ý đến…

"Này! Làm ơn đừng có hét lên khi ta đang ngủ!"

Từ phía dưới gốc cây, một cô nhóc tức giận quát lên với con điên kia…

Bảo là một cô nhóc nhưng cái tên dưới kia chắc cũng tầm hơn tám vạn tuổi rồi! Chỉ là cô ta bị suy dinh dưỡng và chẳng thể cao lên được nữa thôi.

Mái tóc dài vàng óng rối bù lên, bẩn thỉu và khô ráp tựa như lâu rồi không được chăm sóc. Đôi mắt đen tuyền cùng quầng mắt thâm lên vì mất ngủ cộng với cái bộ đồ rách nát hệt như một tên hành khất kia thì không thể lẫn được đi đâu rồi…

Rõ ràng là nghiệp chướng quá nhiều nên mới ra nông nổi này mà! Con điên kia nhìn cô bé với ánh mắt khinh bỉ tột độ, miệng liền thốt lên hệt như muốn chọc tức cô ta.

"Cái miệng hại cái thân! Đã mang cái danh là Nữ Thần Nghiệp Chướng mà cứ thích to mồm!"

"Ngươi dám! Ta nguyền rủa ngươi bị chim sả ph*n lên đầu!"

Nghiệp Thiên… Đó là tên vị Tiên Nữ Hành Khất kia. Nghe cái tên thôi đã thấy được đây đích thị là một con người nghiệp tủ quá nhiều, đến mức không tu thành được Chính Đạo mà trở thành một kẻ sa ngã vào con đường Tà Đạo…

Lý Khoa nhìn Nghiệp Thiên bằng nửa con mắt, cô nghĩ. Nghiệp Chướng Tiên Nhân. Đúng là cái tên quá phù hợp với cái tên mồm thối như cô ta!

"Mở mồm ra là nguyền với cả rủa, bộ nhà ngươi không có não à?"

"Ngươi!!!"

Cuộc cãi vã giữa hai bên diễn ra nhiều giờ sau đó, không ai chịu nhường ai và thật sự là dù đứng cách đó cả dặm thì vẫn có thể nghe thấy được.

[...]

Ở một gốc nào đó tại khu vườn thần tiên kia...

"Xui xẻo quá đi mất! Tại nhà ngươi không đấy!"

"Không phải do ngươi phá giấc ngủ của ta à!?"

"Hai em không nhịn nhau được à?"

Xui xẻo quá đi mất! Cuộc cãi vã này không ngờ lại ảnh hưởng đến những kẻ còn lại ở nơi đây, khiến chúng tức giận và cứ thế bắt cả hai lại.

Dù vậy, với cái tính không nhịn ai, hai tên điên đó vẫn cứ cố chấp cãi nhau cho bằng được. Đúng là hết nói nổi hai cái tên cứng đầu cứng cổ này mà…

"Lỗi của hắn đấy! Hắn phá giấc ngủ của em!"

"Không phải do nhà ngươi ngủ chỗ ngáo quá à?"

Bất lực trước sự cứng đầu của hai tên này, Huyền Thanh - Một trong mười hai Chính Đạo Tiên Nhân, và cũng là kẻ đã bắt hai tên này - thở dài, đành thốt lên trong sự chán nản của bản thân.

"Được rồi! Để chắc chắn hai em không phá phách nữa thì cứ việc cãi nhau cho đến khi cảm thấy có thể dừng lại ở tại đây đi…"

Phong thái chuẩn mực, đôi mắt bạch kim nhân từ cùng mái tóc bạc phơ, sắc đẹp của quý phu nhân này thật sự xứng đáng nhận được gọi là 'Nghiêng nước nghiêng thành!'

Nhân Từ Tiên Nhân. Một tên gọi quả thật là không sai chút nào! Một kẻ không bao giờ buông lời oán trách, không thiên vị cũng như không bao giờ phán xét về bất kỳ thứ gì…

Cô đơn giản là một kẻ quá tốt để được tôn thờ! Một Nữ Thần theo đúng cái nghĩa đen của nó.

"Chậc… thôi được rồi! Dừng ở đây thôi. Coi như nể Huyền Thanh sư tỷ đấy!"

Cảm thấy mệt mỏi vì cuộc cãi vã của mình, con điên Lý Khoa - Hỗn Loạn Tiên Nhân - thở dài một hơi, tặc lưỡi nhẹ rồi rén giọng nói một cách đầy miễn cưỡng.

"Ừ thì… Ta cũng như ngươi! Nể đại tỷ nên dừng thôi nhé! Chứ ta không thua đâu…"

Nghe thấy hai người họ nói thế, Huyền Thanh cười khúc khích, cô lấy tay che miệng lại, vui vẻ đáp lại trước cái tính trẻ con của cả hai.

"Được rồi… Vì hai em ngoan nên chị cho ăn bánh nhé? Được không?"

"Vâng!"

Cả hai đồng thanh đáp.

Đúng là trẻ con mà. Mấy vạn tuổi mà như này thì chết dở! Cô lúc này đúng là chán bản thân quá đi mất…

"Vậy hai em ăn đi nhé. Nhớ đừng cãi nhau nữa đấy, chị ra ngoài một lúc…"

Sau khi đưa cho chúng hai đĩa bánh ngọt mà cả hai ưa thích, Huyền Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, ung dung bước ra ngoài với nụ cười nhẹ trên môi.

[...]

Ngồi trước hiên nhà và ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ đã có phần quen thuộc ở nơi đây. Huyền Thanh tay xoa đầu của một cục dịch nhầy đen bí ẩn, cô nhẹ hỏi nó.

"Em cảm thấy thế nào?"

"Về thứ gì?"

Nó lạnh nhạt trả lời, ánh mắt nó như thờ ơ trước tất cả mọi thứ trước mắt nó. Có lẽ nó đã quá quen với cảnh vật này rồi… Mà ngay từ đầu, nó cũng có quan tâm đến cảnh vật này lắm đâu.

Nghe thấy vậy, cô chỉ nhẹ thở dài, nhắm mắt lại rồi hỏi tiếp.

"Về thứ gì đó mà em cảm nhận được…"

"Không gì cả… Tất cả chỉ là sự trống rỗng trong tâm trí của ta mà thôi…"

"Vậy à?"

"Ừ…"

Thế rồi, cả hai im lặng. Không ai nói gì thêm và cũng chỉ biết thẫn thờ nhìn lên bầu trời kỳ dị kia mà thưởng thức nó như thể cuộc trò chuyện này chưa hề xảy ra.

"Ước gì, chị có thể làm gì đó khác cho chúng ta…"

Huyền Thanh bất chợt thốt lên, ánh mắt cô trong buồn bã vô cùng. Đã bao lâu rồi kể từ khi họ trở thành những Tiên Nhân? Không thể nhớ chính xác được nữa…

Khi còn là những con người bình thường, họ đã từng muốn vứt bỏ cuộc sống tầm thường và chán nản của mình để tìm đến những chân trời mới mẻ.

Ham muốn được thoát khỏi những thứ quy luật hiển nhiên của nhân gian để tiến đến gần hơn đến cuộc sống phồn hoa của những vị thần, một cuộc sống thật sự tự do, thoát khỏi quy luật sinh, lão, bệnh, tử của nhân gian, họ đã bước đi trên con đường tu hành, truy tìm và hướng đến thứ chân lý đích thực để trở thành một thứ thực thể mà bản thân còn chả biết đó là thứ gì…

Sự quyết tâm của họ được kích thích bởi thứ khó khăn và sự khắc nghiệt trên cuộc hành trình tìm lấy chân lý của mỗi người. Thế rồi, khi thành công và tìm được thứ chân lý mà bản thân tìm đến bấy lâu nay, họ lại cảm thấy chán nản và trống rỗng trong tâm hồn mình.

Và biết gì không? Thứ duy nhất họ muốn được làm bây giờ…

Là được chiến đấu và chết dưới tay một kẻ thật sự mạnh!

Cảm nhận được thứ cảm xúc chán nản của Huyền Thanh, dịch nhầy kia liền cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bằng một câu hỏi.

"Làm gì chứ?"

"Chị không biết…"

"Chị thật sự vẫn muốn được chết sao?"

"Nghe có hơi lố bịch, nhưng có lẽ em nói đúng. Ngay từ ban đầu thì sự bất tử chẳng vui vẻ chút nào…"

"Em hiểu rồi, có lẽ chị đúng…"

Một lần nữa, cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt. Mọi thứ trở lại như cũ và họ chẳng biết làm gì khác nữa ngoài việc cứ chờ đợi một ai đó đến để giết mình - theo đúng nghĩa đen.

"Chết là sự giải thoát cho một linh hồn… Thật xấu xa làm sao khi cứ để một linh hồn tồn tại trong cái vỏ rỗng tuếch của nó!"

Đứng trên ngọn cây đại cổ thụ và ngắm nhìn cả thế giới. Cô ta chán chường nhìn lấy khung cảnh vắng lặng nơi đây, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ lại bỗng nhiên mỉm cười rồi nói lên một cách vô nghĩa.

Một cơn gió thổi mạnh thổi qua, đưa những cánh anh đào trên khu vườn cổ thụ bay theo cơn gió, bao bọc lấy cô gái bí ẩn kia và cứ thế vút bay lên bầu trời, biến mất tựa như chính cô ta đã trở thành một trong số những cánh anh đào kia vậy…

"Nếu như đó là mong ước của các bạn… Được thôi, vậy hãy để ta tìm một 'thần chết' xứng đáng nhé?"

Vì mọi thứ sẽ bắt đầu sớm thôi. Thế nên hãy chuẩn bị đi….

Một cuộc [Thanh trừng] sắp bắt đầu rồi!

Bạn đang đọc Từ Bỏ Hắc Đạo, Trọng Sinh Thành Người Máy! sáng tác bởi Hmahmana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hmahmana
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.