Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu: Công tước trên ngọn đồi câm lặng.

Tiểu thuyết gốc · 2022 chữ

Đã từ rất lâu rồi. Cái lúc thời thế hỗn loạn, thiên hạ phân tranh. Những cuộc chiến rực lửa phát ra những thứ âm thanh vang vọng khắp nơi, mạnh đến mức thổi bay Mặt Trời, thiêu cháy Mặt Trăng cùng những vì sao khác…

Những dòng sông đen nhuốm màu chết chóc, những hàng cây chết đứng, khô cằn đến ớn lạnh. Tuyết trắng xóa bao phủ tất cả mọi thứ, chôn vùi thứ hơi ấm yếu ớt còn đọng lại trên những phiến lục địa hoang tàn.

Đó là những gì cô đã trải qua. Đôi tay cô đã từng hôi tanh mùi máu tươi, xung quanh cô đã từng là những núi xác cao đến tận trời mây.

Sinh ra từ tro tàn nơi chân trời tận thế, sự thối nát của thế giới cô từng tồn tại đã tạo nên đó một ác niệm về sự điên cuồng của chính nó. Đưa cô từ một đứa trẻ 'có lẽ' sẽ hạnh phúc bên gia đình trở thành một cỗ máy chiến tranh không hơn không kém.

Cô là một con quỷ mang trong mình thứ lý tưởng đáng khinh bỉ. Là một kẻ mà ai ai cũng khiếp sợ và nguyền rủa.

Mẹ kiếp thứ Hắc Đạo xấu xa, mẹ kiếp thứ thực tại giả dối! Cớ sao cứ phải là ta chứ?

Những kẻ còn sống sót khi gặp cô ta trên chiến trường đã kể lại rằng:

Hắn là một con quỷ khát máu, bên trong đôi mắt cô ta, chỉ có thể nhìn thấy một địa ngục hoàng kim kì dị rực cháy giữa bầu trời đêm, lạnh tanh và vô hồn đến mức ai nhìn vào cũng phải run sợ nó.

Những kẻ từng phục tùng cô ta, sau khi bị trục xuất lại kể rằng:

Dù là một nữ nhi, từng là một nô lệ chiến tranh, nhưng cô ta quả thật là một nhân tài… Có điều, sinh ra không đúng thời đại mà thôi!

Hàng ngàn, hàng vạn kẻ tiếp xúc với cô ta đều có những ý kiến về cô khác nhau. Song, không ai thật sự hiểu được vị 'Công tước đen của ngọn đồi câm lặng' này thật sự như nào cả…

Vậy rốt cuộc. Vị công tước bí ẩn của ngọn đồi câm lặng này thật sự như thế nào?

Không ai biết cả…

[...]

Reng! Reng! Reng!

Một cơn gió nhẹ thổi qua một ngọn đồi nhỏ, lách nhẹ qua những thứ đồ trang trí nhỏ treo trước hiên của một ngôi đền cũ kĩ, khiến chúng tạo nên những thứ âm thanh dễ chịu.

Khung cảnh vắng lặng, ánh nắng chiếu qua những tán cây, hướng vào khoảng sân tĩnh lặng. Những chiếc lá, những đám cỏ nhỏ đung đưa theo gió, hòa vào không trung để cùng tạo nên một bản hòa tấu của thiên nhiên hùng vĩ và kì dị.

"Vị của Mãng Thành Trà Tọa (Cà phê) này… Thật sự rất có hương vị đặc trưng…"

Quỳ gối, ngắm cảnh trước hiên nhà. Một thiếu nữ trẻ tuổi, dáng vóc cao ráo, lịch lãm và thanh tao tựa như một chàng hoàng tử phương Tây. Mái tóc đen dài, được xõa ra tựa như một dòng suối đêm. Đôi mắt lấp lánh ánh hoàng kim, to tròn và sâu hoắm tựa như một hạt ngọc trai tuyệt đẹp…

Bộ com lê đen, chiếc cà vạt vàng, quần tây đen cùng chiếc áo choàng dài gần đến gót chân đã càng tô điểm cho thiếu nữ này một vẻ đẹp rất sang trọng và huyền bí...

Ừ thì, anh trai cô tả như thế khi đang tìm cô đấy! Quả thật là văn vẻ quá đi mà!

Thưởng thức thứ trà tọa hệt như một quý ông. Nếu ai đó nhìn vào thì cá chắc rằng vị thiếu nữ kia đang giúp ai đó trông coi ngôi đền này một lúc hoặc chỉ đơn giản là thuê một nơi như này để thư giãn sau những lúc làm việc mệt mỏi…

Nhưng không! Đây là ngôi nhà của cô, là nơi cô sinh sống và làm việc hàng ngày. Bộ đồ kia đơn giản chỉ là một 'chiến phục' của cô và kể từ khi rửa tay gác kiếm, thì cô nàng soái ca này sống ẩn ở đây luôn.

À không, chỉ là ít xuất hiện hơn thôi. Vì đây là nơi cô đã sống từ rất lâu rồi mà!

Sống ở một thế giới bất thường, sự bất thường của chính cô lại chính là sự bình thường ở nơi đây! Là một kẻ tu hành Tiên Đạo, cô là một kẻ thất bại thật sự!

Không lĩnh ngộ được thứ triết lý của thứ đạo mà cô tu hành, thế mà lại rơi vào Hắc Đạo, trở thành một con quỷ người đời ghét bỏ. Thật là trớ trêu cho một kẻ như thế này…

Sự trường tồn theo thời gian của cô quả thật là một lời nguyền đáng ghét mà cô 'không may' dính phải. Thế rồi, khi muốn thật sự chết đi, sự bất tử của cô lại khiến cho mọi thứ tồi tệ hơn mà thôi.

Hắc Đạo ban cho cô sự bất tử, một thứ sự sống vô tận đến mức khó chịu! Ban cho cô sự sống vô tận ở mặt vật chất, nó lại giết chết cô ở mặt tinh thần. Tước đi cảm xúc, lấy mất đi mục tiêu sống của vị thiếu nữ, để lại nơi đó một cái xác không hồn, trống rỗng chỉ biết thanh trừng mọi thứ cản đường thứ lý tưởng sai lệch của mình…

Quay lại với hiện tại. Có lẽ thứ trà tọa này là thứ thuốc tinh thần tạm thời khiến cô không có cảm giác trống rỗng… Vì, đơn giản là nó đắng mà? Một câu nói đùa nhạt nhẽo bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô, nó khiến cô nheo mày lại vì sự nhạt nhẽo của nó.

Đang thưởng thức thứ thức uống ngon miệng này, một chú bướm nhỏ bay vòng quanh cô, nó đậu lên mũi cô và xếp cánh lại…

"Cũng đã rất lâu rồi nhỉ? Xin lỗi nhé…"

Một lời xin lỗi kì lạ phát ra từ khóe miệng của vị thiếu nữ. Tại sao phải xin lỗi một chú bướm và cái kiểu nói chuyện đó là sao chứ?

Rẹt!!!

Một sát khí khổng lồ bao trùm mọi thứ, xé nát và đốt con bướm cùng bãi cỏ xung quanh thành tro bụi. Những ngọn gió không biết vì sao mà lại lạnh tanh bất thường, mùi hôi thối của xác chết cũng từ từ lan rộng khắp nơi, biến khu vực trước đó còn tươi tốt trở nên chết chóc.

"..."

Bằng vẻ mặt lãnh đạm, cô nhìn cảnh tượng vừa mới xảy ra và chỉ đành miễn cưỡng buông một tiếng thở dài chán nản.

Nó không có gì là lạ cả! Cảm xúc của cô đã giết chết tất cả. Không phải cô không có cảm xúc, chỉ là cô không thể 'bộc lộ' cảm xúc mà thôi…

Thứ Hắc Đạo đáng nguyền rủa này! Rốt cuộc ngươi muốn hành hạ ta đến lúc nào nữa chứ? Cô ném ly trà tọa - nay đã thối rữa - xuống đất, ly trà gỗ tiếp xúc với thảm cỏ đen kia, cháy thành tro rồi tan vào khung cảnh.

Thế rồi, cô cũng gạt bỏ đi thứ cảm xúc nhất thời mà đặt tay xuống thảm cỏ kia…

[Phục Phù: Tái sinh]

Thảm cỏ bỗng chốc tươi tốt trở lại, khung cảnh phút chốc cũng trở lại như ban đầu. Tuy nhiên, cánh tay cô cũng xuất hiện một hình xăm rết đen kéo dài đến một nửa khuôn mặt bên phải, nó nóng lên và dường như đang thiêu đốt cô.

Rầm!!! Một tia sét đen từ trời phóng thẳng vào hình xăm khiến cả nó và tay cô cháy đen… Hôm nay nhiều thứ cháy thế nhỉ? Cô nghĩ, ánh mắt vô hồn hướng vào cánh tay phải đang bốc khói.

"Để anh đoán nhé? Lại nữa à…"

Từ phía xa, một chàng trai cao ráo bước đến, anh ta chán chường thốt lên. Đó là một thanh niên gầy gò sở hữu mái tóc vàng ngắn bù xù, thứ hình xăm trắng chi chít nửa trái khuôn mặt cùng với đôi mắt đỏ thẫm trông lúc nào cũng như buồn ngủ ấy là những đặc điểm mà cô không thể nào nhầm được từ người con người ấy.

"..."

Thay vì gọi tên người đó ra hệt như cách làm thường thấy ở mấy bộ phim để tạo thêm độ kịch tính rồi cứ thế ghép nhạc nền vào, cô đã chọn cách im lặng và chỉ nhìn về phía anh với ánh mắt chán nản như thường lệ.

Nhìn thấy nét mặt đó từ cô, anh ta chỉ đành miễn cưỡng thở dài rồi chán chường hỏi cô gái kia.

"Này… Ít ra em cũng phải hỏi: "Ah, Hạ Tử Đăng! Sao anh lại ở đây vào lúc này?" chứ nhỉ?"

"Em không có bị dở hơi…"

"Ít ra cũng trả lời cho anh vui chút đi chứ nhỉ... Hắc Lệ?"

Anh đùa tôi à? Nghe thấy anh ta đọc tên của mình, cô liền lao đến nhanh như chớp, lấy cánh tay còn lại của mình gõ thật mạnh vào đầu anh rồi gắt lên.

"Daichiro Miruai Muteki… Hiểu chưa?"

"Khoan đã! Đó đâu phải tên em?"

Bị ăn cú gõ đó, tên Tử Đăng kia ôm đầu thốt lên. Nét mặt co lại chứng tỏ cú đó thật sự đau.

"Không ý kiến!"

Chắc vì quá quen thuộc với nhau, những biểu hiện từ nãy đến giờ của cô đối với anh ta hoàn toàn không có tí cảm xúc nào. Tất cả chỉ đơn giản là thói quen mà thôi.

Đúng là tên phiền phức...

Về mối quan hệ của hai kẻ này, thật sự thì, nó khá là lùm xùm. Quen nhau từ lúc cô mới chỉ còn là một đứa trẻ, tên Hạ Tử Đăng kia là sư phụ của cô, đồng thời cũng là một người bạn quan trọng với cô.

Về sau thì mối quan hệ của họ có phát triển nhưng vì muốn giữ an toàn cho anh ta, cô chỉ đành miễn cưỡng phủ nhận thứ tình cảm đó đi mặc dù trong thâm tâm thì cô thật sự có cảm tình với anh.

Đáng ghét, đúng là Hắc Đạo cướp hết của ta mà!

"Em thật sự nghiêm túc quá mức rồi đấy?"

"Không ý kiến!"

Đúng là hiếm khi mới thấy cô nói nhiều đến vậy! Đúng thế! Không thể phủ nhận rằng, dù là một kẻ bị tước đoạt đi quyền làm chủ cảm xúc bởi Hắc Đạo. Nhưng suy cho cùng thì cảm xúc vẫn là thứ mà những sinh vật có nhận thức bắt buộc phải có tựa như một quy luật tự nhiên.

"Vậy nếu như cô đang dần đánh mất cái thứ gọi là cảm xúc đi… Thì ta sẽ đặc cách giúp cô tìm lại được nó nhỉ?"

Trong lúc hai người họ cãi nhau, một loài sinh vật biến dị từ đâu bất ngờ lao ra tấn công cả hai khiến họ không kịp trở tay.

"Cái!!!"

Họ đồng thanh thốt lên trước khi bị nó nuốt chửng rồi biến mất vào hư không, để lại nơi đây một khoảng không vắng lặng.

Chứng kiến tất cả mọi thứ, một người thứ ba - kẻ đã triệu hồi con quái vật tấn công cả hai - phì cười, hắn nói.

"Cuộc sống một màu quá cũng không tốt, thế nên nể tình là bạn, tôi cho cô sống một cuộc sống thứ hai… Hắc Lệ là tên cô! Và đừng lo lắng quá, tôi không làm hại gì cơ thể cũ của cô đâu!

Thế nên đừng bận tâm gì và sống một cách khác biệt đi nhé?"

Cơn gió thoảng qua, hắn ta biến mất.

Bạn đang đọc Từ Bỏ Hắc Đạo, Trọng Sinh Thành Người Máy! sáng tác bởi Hmahmana
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hmahmana
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.