Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh khí Nhập thể

Tiểu thuyết gốc · 1444 chữ

Những ngày đầu tiên ở Ngũ Linh Tông là một thử thách khắc nghiệt đối với Trần Dương. Thiện Phòng, nơi mà các đệ tử ngoại môn như hắn phải làm việc, không chỉ là nơi chế biến thức ăn cho các đệ tử và chấp sự, mà còn là một trường rèn luyện thể lực.

Công việc ở đây tuy nhìn qua tưởng đơn giản, nhưng với một đứa trẻ mới mười tuổi như Trần Dương, nó lại là một cuộc chiến cam go.

Hắn bắt đầu ngày mới từ khi gà chưa gáy, phải thức dậy sớm hơn mọi người, làm những việc như chặt củi, gánh nước, và mổ thịt heo gà. Gánh nước từ giếng xa chỉ vài thùng tưởng chừng không khó, nhưng với đôi vai nhỏ bé và thân hình chưa đủ sức, việc mang từng thùng nước lên từ giếng sâu là cả một cuộc đấu tranh với trọng lực.

Những xô nước nặng nề như muốn đè bẹp đôi tay nhỏ của hắn, mỗi bước đi là một sự cố gắng. Còn chặt củi, mỗi lần giơ rìu lên là hai tay run rẩy, bàn tay nhỏ bé phải nắm chặt cán rìu, rìu đập xuống không trúng tâm, cứ như gỗ đang trêu ngươi, mỗi nhát rìu càng khiến hắn thêm kiệt sức.

Làm thịt gà, thịt heo còn phức tạp hơn. Dao nặng, động tác chậm chạp, và hắn không quen với việc mổ xẻ.

Những ngày đầu, đôi tay của Trần Dương thường xuyên bị cắt xước bởi sự vụng về, máu từ vết thương thấm vào lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

Thậm chí, cậu bé nhỏ thó này còn phải khiêng từng bó củi, mỗi bó nặng hơn hắn gấp đôi, khiến chân tay run lẩy bẩy. Nhưng hắn không kêu ca, không hề than vãn.

Bù lại, Đại Hào, người có thâm niên nên được làm đầu bếp chính trong Thiện Phòng, dường như hiểu được sự cực khổ của hắn, thỉnh thoảng, Đại Hào sẽ lén lút nhét cho Trần Dương một ít thịt thừa hoặc đồ ăn ngon từ nhà bếp. Những miếng thịt nướng thơm ngon hay một quả trứng hấp chín mềm trở thành niềm vui nhỏ bé của Trần Dương, giúp hắn có thêm sức để chịu đựng ngày hôm sau.

Sau hơn một tháng, cơ thể của Trần Dương dần quen với nhịp làm việc, đôi tay chai sạn và sức lực tuy chưa tăng lên nhiều, nhưng ít nhất hắn đã có thể gánh nước mà không ngã quỵ giữa chừng, cũng đã biết cách mổ thịt gà sao cho sạch sẽ mà không cần nhiều nỗ lực như trước. Nhưng tu luyện mới thực sự là thứ làm Trần Dương đau đầu.

Mỗi đêm sau khi hoàn thành công việc, Trần Dương ngồi thiền dưới ánh trăng, đọc những cuốn sách tu luyện cơ bản mà chấp sự giao cho. Tuy nhiên, các khái niệm như "linh khí", "dẫn khí nhập thể" đối với một đứa trẻ chưa từng tiếp xúc với tu luyện thật sự quá trừu tượng.

Sách nói rằng linh khí là thứ bao quanh vạn vật, là sự sống của trời đất, nhưng làm sao mà một cậu bé mười tuổi có thể hiểu được điều đó?

Hắn cố gắng, nhưng chẳng cảm nhận được điều gì ngoài gió thổi nhẹ qua tóc và hương cỏ cây. Trần Dương thử hít thở sâu, thả lỏng cơ thể, nhưng không có gì xảy ra. Mỗi khi hắn cố gắng tập trung, đầu óc lại bị phân tán bởi những ý nghĩ vụn vặt.

“Linh khí có phải là gió không? Hay nó là hương thơm của cây cỏ? Liệu ta có thể thấy nó bằng mắt thường?” Càng cố gắng suy nghĩ, hắn càng bị lạc lối trong mớ bòng bong của những khái niệm trừu tượng.

Cho đến một ngày, Trần Dương chợt nghĩ, Linh khí có thể là mọi thứ hoặc cũng có thể chẳng là gì cả.

Sự giản đơn trong suy nghĩ ấy khiến hắn nhẹ lòng. Hắn ngồi xuống, không cố gắng tìm kiếm nữa, chỉ thả lỏng tâm trí và cơ thể.

Và rồi, thật kỳ diệu, hắn cảm nhận được một luồng nhiệt lượng nhẹ nhàng bao quanh mình. Nó không có hình dạng, không có màu sắc hay mùi hương, nhưng hắn chín phần cho rằng đó là linh khí, sự tồn tại vô hình mà sách đã nhắc tới.

toàn bộ quá trình hắn điều trong trạng thái thả lỏng, hắn chỉ đơn giản quan sát mọi thứ, nhưng chính sự thả lỏng đó đã khiến những ký ức kinh hoàng kia xuất hiện.

từ ngày bắt đầu làm việc ở Thiện phòng Trần Dương đã cố gắng hết sức mình cho công việc, hắn đem hết tâm sức vào công việc mà chẳng dám buông lỏng một khắc nào, vì hắn sợ mỗi khi rảnh rỗi hình ảnh cha mẹ bị rút cạn huyết khí lại xuất hiện trong đầu.

Ngay khi linh khí vừa chạm vào da thịt cũng là lúc Trần Dương bị những tạp niệm quấy rối khiến nó lập tức biến mất, như thể tan vào hư không, để lại cảm giác trống rỗng và thất vọng.

Trần Dương ngồi một mình trong sân, ánh trăng chiếu xuống nhưng vẫn không thể xua tan những ký ức màu đen trong tâm trí hắn, hình ảnh cha mẹ bị rút cạn huyết khí luôn hiện lên trong đầu, làm trái tim hắn nhói đau.

Trong lúc Trần Dương mãi suy tư, Trương Thượng xuất hiện từ phía sau bước đến bên cạnh hắn từ lúc nào.

“chứng kiến cha mẹ chết trước mặt quả thực rất khó để vượt qua!” hắn nói và ném cho Trần Dương một vò rượu.

Trần Dương đón lấy, cảm giác hơi men trong rượu như thổi bùng lên những cảm xúc trong lòng.

“Cảm ơn! Trương Thượng”

Trần Dương hắn đáp, đôi mắt ánh lên sự cảm kích rồi cũng không khách khí làm một ngụm thật lớn, dù là lần đầu tiên uống rượu, nhưng cảm giác nóng rát đi vào cổ họng này quả thật có chút dễ chịu cho vết thương tinh thần.

“Nhưng ta còn quá nhiều điều phải vượt qua. Cha mẹ ta… họ đã mất trong tay Thiên Ma. Ta tự nói sẽ cố gắng tu luyện, nhưng chẳng biết sẽ cố được đến đâu, rồi sẽ báo thù như thế nào ta cũng không rõ.”

Trương Thượng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt hắn trở nên sâu lắng.

“Ta hiểu cảm giác của ngươi! Gia tộc ta cũng từng bị ma quân tấn công, khi đó ta chỉ mới sáu bảy tuổi, cha mẹ ta đã phải vừa chiến đấu vừa bảo vệ ta.

Ta chứng kiến cảnh tượng từng người thân, từng người trong gia tộc lần lượt ngã xuống trước mắt mình. Cha mẹ ta, những người đã yêu thương ta, cũng không thoát khỏi số phận đó.”

“Gia tộc của Trương đại ca bây giờ… sao rồi!”

“Dù gia tộc đã chống chọi thành công, nhưng tổn thất thật nghiêm trọng…. bỏ đi, chuyện không hay lắm”

Trần Dương lặng im, lúc này mới biết ở nơi đây cũng không phải chỉ có mình bản thân thê thảm

“Hai vị đang nói gì mà say mê thế?”

Ngay lúc đó, một thanh âm khác lại vang lên từ sau, không ai khác ngoài kẻ có thâm niên trong Thiện Phòng. Đại Hào bước ra từ bóng tối.

Đại Hào hỏi, giọng có chút lúng túng.

“chỉ là tâm sự tí chuyện xưa thôi, nào! người cũng đã đến thì lại đây chia sẻ đi, ta cũng chưa biết quá nhiều về ngươi!” Trương Thượng nói

“Cái… quá khứ của ta ư? À, không có gì đặc biệt đâu, chỉ là một vài chuyện linh tinh… Ha ha.”

“tên thối tha này lần nào nhắc đến chuyện cũ cũng vậy, không xem ta là huynh đệ à!”

lời nói ngập ngừng vừa nghe liền nhận ra sự cố ý che đậy, nhưng Trần Dương còn chưa kịp tò mò thì Trương Thượng đã lên tiếng mắn

“Trương ca! Ngươi không cần phải giấu diếm điều gì! Chúng ta đều có nỗi đau riêng, nếu Đại Hào ca không muốn nhắc lại thì thôi!.”

Trần Dương thấy hơi men trên người Trương Thượng liền nhớ đến lão thất trong làng, mỗi lần say rượu một hai câu không vừa ý liền đánh người liền lên tiếng hòa giải.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cổ Nhân sáng tác bởi Tannhat2811
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tannhat2811
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.