Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

Những ngày sau, Trần Dương tiếp tục duy trì nhịp sống của mình, ban ngày làm việc ở Thiện Phòng, đêm đến lại ngồi thiền tu luyện.

Hắn vẫn không thể quên cảm giác thất bại hôm trước, khi linh khí tan biến ngay khi vừa chạm vào cơ thể. Quyết tâm trở thành tiên nhân, mong một ngày có thể tự tay tiêu diệt thứ gọi là Thiên Ma Trần Dương bắt đầu nghiên cứu sâu hơn về quá trình dẫn khí.

Mỗi đêm, hắn tự nhốt mình trong góc khuất của sân, cố gắng dẫn khí. Hắn hít thở sâu, thả lỏng cơ thể và bắt đầu. Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được một luồng hơi ấm nhẹ nhàng vây quanh, nhưng khi hắn cố gắng khống chế linh khí liền tiêu tan như sương mù.

Lần thứ hai, hắn tập trung hơn, tự nhủ mình không được bỏ cuộc. Nhưng vừa mới có một chút ý niệm chạm và linh khí lại một lần nữa thoát khỏi tầm tay.

“Vạn vật hữu linh bất phục tùng, hữu linh tự tắc thông tư lộ, lưu giang tựa thế bất vi thượng, tiểu tử! chớ cưỡng cầu”

“ai! là ai vừa lên tiếng?”

Trong lúc đang buồn bực một thanh âm đột ngột vang lên khiến Trần Dương hoảng hốt, nhưng hắn nhìn một vòng xung quanh lại chẳng thấy ai, vừa lo sợ vừa tò mò nhớ lại câu nói ban nãy.

“vạn vật hữu linh bất phục tùng….hữu linh tự tắc thông tư lộ, lưu giang….tựa thế bất vi thượng….”

Trần Dương ngẫm đi ngẫm lại câu nói rất nhiều lần rồi trong vô thức đã ngồi xuống một lần nữa cảm nhận linh khí, lần này hắn không cố dẫn dắt mà hướng về phía đan điền tập trung cảm nhận, hắn thả lỏng cơ thể chỉ cảm nhận lính khí mà không vội vã như trước.

một lần cảm nhận kéo dài hơn nữa canh giờ, lúc này trong cảm giác Trần Dương linh khí xung quanh vô cùng dày đặc và xoay quanh, hắn không vội không nôn nóng mà đem tâm trí dồn về nơi đan điền vị trí mà linh khí đi vào.

một ý niệm toàn bộ linh khí xung quanh lập tức biến động, trong ý nghĩ hắn liền xuất hiện một tia sợ hãi, nhưng lập tức bị gạt bỏ, hắn sợ linh khí lại tan biến nhưng lần này không như vậy.

linh khí theo ý niệm của hắn đồng thời tụ về đan điền, như nước từ thượng lưu ồ ạt đổ vào đan điền, Trần Dương lúc này vẫn không loạn, hắn cũng không quan tâm đến cái sự ồ ạt kia của linh khí mà đang quan sát đan điền của chính mình.

một không gian tối đen vô tận, một cổ năng lượng đang ồ ạt hội tụ về phía trung tâm, cổ năng lượng kéo vào rồi tụ lại thành một xoáy nhỏ không ngừng luân chuyển không ngừng bành trướng, nhưng đột nhiên Trần Dương mở to hai mắt, sự tập trung biến mất đồng thời là sự tan biến của số linh khí vừa thu nạp

“Dẫn khí vào rồi làm sao nữa?” Trần Dương rút vội quyển sách cũ của chấp sự ra xem vừa nói thầm

lúc này bên trên mái nhà có một lão đạo nhân thân mang bạch y đang ẩn mình quan sát, nếu Trần Dương có thể nhìn thấy lão sẽ chắc chắn thốt lên hai từ “lão Lưu”.

một cao thủ đứng đầu cả môn phái lúc này lại phải trong trạng thái căng thẳng lau mồ hôi trên trán, lão xóa đi năng lượng được tụ sẵn trên đầu ngón tay lão thì thầm.

“khốn kiếp! tiểu tử thối! lão phu còn tưởng rằng ngươi sắp bạo thể rồi”

Lần thứ tư, sự quyết tâm dâng cao. Hắn cảm thấy cơ thể đã quen với cảm giác này, cảm nhận sự hiện diện của linh khí xung quanh, như những dòng nước ấm đang chảy vào đan điền.

Hắn dần dần hướng tâm trí về các mạch, như thể đang mở cánh cửa để linh khí tự do chảy vào. có lúc tâm trí hắn bị dừng lại tưởng chừng không có lối đi, nhưng linh khí từ phía sau cuồn cuộn như nước đổ tới giúp hắn khai thông kinh mạch lớn nhỏ.

linh khí chảy vào mạch Nhâm, bắt đầu từ đan điền đến huyệt Nhân Trung Hắn cảm thấy hơi ấm lan tỏa, đánh thức từng tế bào trong cơ thể.

nhưng lúc này Trần Dương đã một lần nữa tỉnh lại, linh khí hấp thụ mỗi lần khai thông kinh mạch nhỏ là một lần tiêu hao, trong sách nói chỉ khi linh khí sau khi đi qua kinh mạch trở lại đan điền trở thành linh lực bản thân lúc đó mới chính thức trở thành luyện khí, mà Trần Dương dùng một lượng lớn linh khí, mất gần hai canh giờ còn chưa hoàn toàn đả thông liền có chút không hài lòng.

Nhưng Trần Dương không hề biết, bản thân hắn đã được xem là dẫn khí thành công, còn thứ hắn muốn lại chính là một quá trình của nội môn tu luyện, cần có công pháp vận chuyển để tăng khả năng hấp thụ linh khí, tăng tốc độ tu luyện.

Tùy tiện như hắn phải ngưng tụ và hấp thụ bao nhiêu lần mới đủ linh khí để đả thông bát mạch, huống hồ là đệ tử nội môn nếu không có tư chất quá cao chỉ dựa vào công pháp sẽ chẳng có ai đã thông đủ bát mạch mà là tùy công pháp lựa chọn vài mạch để chuyên tu.

Lại nói chỉ riêng việc cảm nhận linh khí đối với người khác có thể mất vài tháng, nếu không có tư chất mất vài năm cũng bình thường, dẫn khí vào người như hắn mất đến vài ba năm là bình thường.

Còn Trần Dương mất hơn một tháng đã nắm được cách hấp thụ linh khí chỉ dựa vào một cái chỉ điểm của lão Lưu đã bắt đầu công phá lên Nhâm mạch đã được xem là có thiên phú rất cao rồi.

Lại nói lão Lưu khi trước từng bị Trần Dương đánh bại trên bàn cờ nên đối với thiên phú này cũng không quá kinh ngạc, thậm chí còn có chút thất vọng, chỉ tiếc lão đã không quan sát thêm nên đã bỏ lỡ cái thể chất đặt biệt của Trần Dương

---

Chớp nhoáng đã trôi qua ba tháng kể từ ngày thảm họa xảy ra, Trần Dương tuy đôi lúc nữa đêm nhớ đến cha mẹ lại rơi nước mắt nhưng ít ra đau thương cũng không còn dày đặc như những ngày đầu tiên.

Trần Dương tiếp xúc với các huynh đệ ở ngoại môn không quá nhiều, buổi sáng có Đại Hào, ban đêm thỉnh thoảng lại say men cùng Trương Thượng, còn lại thời gian nếu không phải gánh nước chẻ củi thì là mổ heo giết gà.

lúc này là giờ ngọ giữa trưa, nếu là một đệ tử có thể cảm nhận linh khí thì sẽ luôn tận dụng mọi khoảnh khắc để dẫn khí vào nội thể, nhưng Trần Dương thì không.

không phải là hắn lười biếng mà là vì buổi sáng hắn không thể cảm nhận được linh khí.

Trần Dương ngồi ở một góc cây to sau lưng Thiện Phòng, hai chân xếp ngay ngắn đôi mắt nhắm nghiền thoáng nhìn tựa như đang tập trung tu luyện.

“ây dô! ây dô! tiểu tử này! ngươi nhanh như vậy tìm thấy được linh khí rồi à?”

Lúc này Đại Hào hay tay cầm hay cái đùi gà to từ xa đi lại, mắt thấy Trần Dương đang thiền liền trầm trồ.

Nhưng Đại Hào cũng không phải người thô lỗ mà rất có ý tứ, hắn lên tiếng nhưng nhỏ giọng để nếu lỡ như Trần Dương đang lúc quan trọng kéo được linh khí vào người cũng không bị hắn gọi dậy.

Chẳng qua Đại Hào chỉ vừa lên tiếng Trần Dương đã ủ rũ mở mắt nhìn qua.

“chẳng cảm nhận được gì! dường như chỉ ban đêm đệ mới có thể tu luyện được”

“ha ha! tiểu tử thối! không được thì nói không được, có ai cười ngươi đâu! còn phân biệt ngày với đêm, ngươi là quỷ à mà hấp thụ âm khí ban đêm?, cái này cho ngươi!”

Đại Hào luôn giữ vẽ mặt tươi cười, nói rồi liền nhét cái đùi còn nguyên vào tay Trần Dương xong lại bước qua bên cạnh ngồi.

“Đây là quà tạm biệt, ngày mai Đại Hào ca ta đi rồi tiểu tử phải biết tự lo, đồ ăn thấy cái gì ngon cứ mạnh dạn giữ lại một phần, đệ không lấy người khác sẽ lấy thôi!”

“ngày mai huynh đi đâu?”

“đương nhiên là dự khảo hạch, ba tháng trước lúc đệ vào đây ta đã dư chỉ tiêu rồi, mà không chỉ ta, Trương Thượng và Lâm Nhân cũng sẽ đi”

Trần Dương lúc này vẫn cho rằng bản thân chưa đã thông được bát mạch là chưa đạt chuẩn, cho rằng bản thân khi nào có thể đả thông bát mạch mới tính là dẫn khí nhập thể nên chỉ im lặng mà chúc mừng Đại Hào.

Qua ba tháng tu luyện, Trần Dương ngoài việc cảm nhận được linh khí, có thể xung kích lên ba mạch Nhâm, Đốc và Xung mạch thì còn phát hiện một chuyện rất kỳ lạ.

Từ lúc hắn có thể cảm nhận được linh khí tới nay đã rất nhiều lần cố gắng tu luyện, mong rằng chăm chỉ để sớm ngày thành tiên tìm đến cái gọi là Tâm Ma để báo thù.

nhưng trớ trêu thay ban ngày nắng sáng hắn lại không tài nào tu luyện, thậm chí giờ ngọ nắng gắt như lúc trưa hắn còn chẳng tìm thấy linh khí để mà hấp thụ.

Trần Dương hướng mắt nhìn bầu trời đêm không trăng tự cười bản thân:

“chỉ thu âm khí, không nạp dương khí, có phải hơi giống quỷ rồi không?”

----

Đêm đó, trời không trăng, tuyết đầu đông cũng đến nhưng Trần Dương vẫn không quan tâm tiết trời mà bắt đầu quá trình dẫn khí nhưng mọi hôm.

Một điều kỳ diệu xảy ra, dù khả năng cảm thụ linh khí của Trần Dương trong thời gian qua đã tăng lên nhưng cũng chưa từng đơn giản như lúc này.

chỉ vừa nhắm mắt cảm nhận, linh khí xung quanh đã ồ ạt tràn vào đan điền khiến hắn giật mình. nhìn nhận lại xung quanh Trần Dương kinh ngạc phát hiện linh khí dày đặc dư những đám mây, chỉ sợ đan điền không kịp hấp thụ.

Nhưng Trần Dương cũng rất biết tận dụng, hắn lập tức nội thi đem ý niệm đi trước trong đường kinh mạch dẫn dắt linh khí đi vào, nhưng lúc này hắn thậm chí còn đang bị linh khí thúc đẩy giống như nếu dừng lại một nhịp linh khí sẽ bao trùm cả ý thức của hắn.

Quả thực chuyện đó đã xảy ra, linh khí như bão lũ tràn vào kinh mạch đi trước cả ý thức Trần Dương, hắn bối rối chẳng biết là chuyện gì, dù là hắn đã thoát khỏi trạng thái thiền định, nhưng vẫn có cảm giác linh khí đang ồ ạt đi vào khắp cơ thể không ngừng.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cổ Nhân sáng tác bởi Tannhat2811
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tannhat2811
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.