Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tị Chính (3)

Phiên bản Dịch · 3840 chữ

Ngữ khí của y khá vô lễ. Song lão giả không tức giận, ông ta duỗi ra một ngón tay, chỉ hướng đông bắc gõ gõ -------nơi đó là hoàng cung: “Ta chưa nói không quan tâm chuyện này, nhưng ngang nhiên truy bắt thì không được, không thể gây thêm phiền toái cho vị đó.”

Vừa nghe thấy ông ấy nhắc đến “vị đó”, tròng mắt người thiếu niên trở nên ảm đạm. Y trầm lặng trong giây lát, phút chốc lại bộc lộ ngọn lửa hừng hực: “Nếu Hạ Giám đã cho rằng không thể hành động công khai, vậy chỉ phái quân tinh nhuệ, âm thầm truy bắt thì sao?”

Nghe được đề nghị đấy, lão giả vuốt râu, tựa như do dự không quyết.

Thôi Khí nghe mấy lời này, đột nhiên ngẩng đầu cất to giọng: “Thôi Khí biết mình phạm phải đại tội, không cầu khoan hồng, chỉ cầu có thể đích thân bắt địch, báo thù cho huynh trưởng!” Thất bại ngày hôm nay do gã liên tiếp phạm phải sai lầm, nếu không giương lá cờ báo thù cho người thân để lấy công chuộc tội, chỉ sợ kết cục sẽ thê thảm.

Song người thiếu niên và ông già đồng thời lắc đầu.

Bách tính thành Trường An gần trăm vạn, hán hồ bách quan tôn giáo cửu lưu, các loại thế lực bất hòa đan xen, nơi đây là một vòng xoáy phức tạp giữa sáng và tối hòa lẫn vào nhau. Nửa năm trước Thôi Khí mới tới Trường An nhậm chức, lên sa trường giết địch không có vấn để, song mong chờ gã tìm kiếm người trong thành thì không thực tế.

Tĩnh An Tự tập hợp tinh anh khắp nơi, những lão lại thông thạo việc buôn bán kinh doanh, chủ sự văn thư vừa nhìn đã nhớ, chiến sĩ hung hãn anh dũng, thậm chí còn có một nhóm người Hồ quen thuộc phong tục tập quán----hiện tại khuyết thiếu nhất chính là một kẻ biết rõ mọi ngõ ngách thành Trường An, một con chó với cái mũi nhạy bén.

Vốn dĩ họ có một nhân tuyển thích hợp nhất, chính là anh trai Thôi Lục Lang của Thôi Khí, đáng tiếc hắn đã tuẫn chức. Thôi Khí biết trưởng quan lo lắng điều gì, hai mắt gã đỏ ngầu, một quyền nềm xuống đất khiến viên gạch rạn ra một vết nhỏ.

Im lặng trong giây lát, lão nhân cầm khăn chít đầu trên án, đội nghiêm chỉnh, lại cầm túi, khăn tay thắt lên eo. Người thiếu niên ngẩn ngơ, vội hỏi Hạ Giám đi đâu vậy. Lão nhân than thở: “Trong cung rất để ý tới lang vệ Đột Quyết, chuyện hôm nay không giấu được lâu đâu. Ta tiến cung một chuyến thử kéo dài mấy canh giờ, trong lúc đó, Trường Nguyên cậu tốt nhất tìm cách ứng phó đi, bù đắp sai lầm trước đó, nếu không-----”Lão nhân mày trắng rũ xuống, không nói ra mấy chữ còn lại.

Người thiếu niên hai vai thả lỏng, âm thầm thở nhẹ một hơi, đồng thời trong lòng sinh ra khinh thường. Lão già này chuồn nhanh thật, vừa thấy sự việc đổ vỡ, liền tìm lý do thoái thác, không thừa nhận bất cứ trách nhiệm gì về kế hoạch lần này--------ông ta đi cũng tốt, tránh làm mình bó tay bó chân.

Lúc này mỗi một khắc đều đáng giá ngàn vàng, y không có nhiều thời gian đấu đá người nhà.

Người thiếu niên đưa tiễn lão trượng đến bức bình phong, sau đó quay người vào trong điện, tinh thần rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều. Y nghiêm túc nhìn Thôi Khí vẫn còn quỳ dưới thềm, phẩy tay áo: “Thời khắc phi thường, hình phạt tạm thời để sau. Tiếp đó ngươi không được mảy may buông lỏng.”

Khuôn mặt Thôi Khí nghiêm túc, chắp tay lui sau. Gã hiểu rõ, vị lão già họ Hạ chỉ là hữu danh vô thực, người thực sự nắm giữ mạng sống của mình và Tĩnh An Tự là vị thiếu niên trẻ trước mặt tên gọi Lí Bí. Đừng nhìn vị thượng quan này trẻ tuổi mà xem thường, thủ đoạn sắc bén, sát phạt quyết đoán, toàn bộ Tĩnh An Tự đều bị y dạy dỗ thành ngoan ngoãn nghe lời.

Xử lý xong Thôi Khí, Lí Bí gõ gõ mạnh vào góc án, gọi tất cả các chủ sự đến: “Bây giờ các ngươi nghĩ xem, có ai thích hợp thay thế Thôi Lục Lang không? -------Nhớ kỹ, ta cần người tốt nhất.”

Đám chủ sự rơi vào trầm tư, không hề hé răng. Từ giờ đến lễ hội hoa đăng chỉ còn bốn canh giờ, trước lúc đó phải tìm được Tào Phá Duyên, nhiệm vụ này dường như không thể hoàn thành. Chuyện này làm tốt, tất nhiên sẽ được ghi công; làm không tốt, sẽ trở thành kẻ chịu tội thay, người bị tiến cử cũng xui xẻo.

Lí Bí nhìn đám bộ hạ co rúm lại, đang định mở miệng quát mắng, ánh mắt thoáng dừng lại, nhìn thấy người chủ sự họ Dư với thị lực khá tệ nọ do dự toan giơ tay. Y nhớ người này gọi Từ Thấn, nguyên là Thư Lệnh Sử ở Thị Bộ, trí nhớ cực tốt, đọc một lần không quên, cho nên được điều tới Tĩnh An Tự đảm nhiệm chủ sự, chỉ là mắc tật nói lắp nhẹ. Lí Bí hơi giương cằm, ý bảo hắn nói.

Chủ sự Từ do dự trong giây lát, bèn mở miệng nói: “A------ngược lại thì tại hạ có một lựa chọn, không biết phù hợp với ý của ngài không.”

“Nói!”

“Đó là một vị bạn cũ của tại hạ, gọi-------a, gọi Trương Tiểu Kính. Trước đó là một Thập Trưởng trong quân Đô Hộ Phủ An Tây, sau khi lập công thì được điều về Trường An, đảm nhận chức vụ bất lương soái tại huyện Vạn Niên trong chín năm. Tại hạ nghĩ có lẽ hợp ý Lý Tự Thừa-----”

“Ưm?” Lí Bí nhắm mắt lại.

Bản lý lịch này nhìn thì đơn giản, song suy nghĩ kỹ lại thì không bình thường. Bất lương soái là trợ thủ bắt giặc của huyện úy, chức vụ cao nhất không thuộc quan phủ, được phân công nhiệm vụ duy trì trị an và bắt cướp. Thập trưởng Đô Hộ Phủ nhỏ nhoi, có thể làm bất lương soái một huyện đã rất khó rồi, hơn nữa đây không phải một huyện bình thường, mà là huyện Vạn Niên.

Trường An phân thành Đông, Tây hai huyện, mé tây là huyện Trường An, mé đông là huyện Vạn Niên. Huyện Vạn Niên nằm dưới chân thiên tử, vương công quý tộc đều ở nơi đây, quan hệ rắc rối phức tạp, kẻ này có thể yên ổn giữ chức tận chín năm, Lí Bí bỗng nhiên sinh ra hứng thú.

“Hiện tại hắn ở đâu?”

“A-----năm ngoái hắn phạm tội, hiện nay bị giam trong ngục huyện Trường An, đợi ngày hành quyết.” Từ Thấn do dự nói ra mấy chữ. Đám người xung quanh thì thầm, chủ sự Từ thực hồ đồ, sao lại tiến cử một phạm nhân? Còn là tử tù nữa? Đây chẳng phải ám quẻ cấp trên sao?

Nào ngờ Lí Bí mặt không cảm xúc: “Ta không cần thánh nhân, chỉ cần người-------thích hợp nhất?”

Từ Thấn vội cao giọng nói: “Trong Trường An, việc bắt trộm không ai bì được với hắn đâu.”

Một túi Ngân Ngư vạch trên không trung, Từ Thấn hoang mang duỗi tay bắt lấy, suýt chút nữa thì bắt trượt. Lí Bí nói: “Lấy ngựa của ta mà đi. Trong hai khắc, ta muốn thấy người.”

Từ Thấn ngây người trong phút chốc mới hiểu ý tứ của trưởng quan. Gã bèn buộc túi Kim Ngư vào hông, song lại cảm thấy không thích hợp, vội cởi ra nắm trong tay, vội vội vàng vàng chạy biến ra ngoài.

Lí Bí nhìn chung quanh phát hiện những người khác đều nghển cổ nhìn ra ngoài, không kìm được tức giận quát: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Lập tức tra cho ta! Dọc theo các chợ từ hai bên Đông Tây, kiểm tra giám sát cửa thành, thám báo cửa tiệm, tra một lượt cho ta, nhanh lên!”

Quan lại Tĩnh An Tự mau chóng nhao nhao quay về vị trí của mình, vùi đầu tìm kiếm, nhất thời trong điện lại rơi vào bầu không khí bận bịu. Lí Bí nhận từ tỳ nữ bên người một chiếc khăn thêu hoa cẩm mạt, đoạn lau mặt, chợt lại nghĩ tới chuyện gì, bèn mở miệng nói: “Diêu Nhữ Năng, ngươi tới phủ Kinh Đào một chuyến, đem về đây tất cả ghi chép về Trương Tiểu Kính.”

Một tiểu lại còn trẻ lập tức đứng dậy, chạy như bay.

Lí Bí cởi áo bào bên ngoài, chống hai cánh tay lên sa bàn, đoạn nghiêng thân người, tiếp tục ngắm nhìn thành Trường An trên sa bàn. Ánh mắt gã sắc bén quét qua mỗi tòa kiến trúc, dường như muốn dùng đôi mắt đó móc ra con sói.

Ấm đồng nơi góc điện, những giọt nước ung dung giỏ xuống. Vô luận thế sự cấp bách như nào, nó vẫn chưa từng thay đổi.

Sa mạc, phế tích, còn có mùi máu tanh nồng nặc.

Vô số hắc kỵ binh từ phương xa phi nhanh tới. Trên sông dài, vầng dương đỏ như máu; tại một tòa cô thành, khói báo động trực chỉ cắt ngang bầu trời lúc hoàng hôn.

Gã gắng gượng chút sức lực còn lại đứng thẳng thân hình, phẫn nộ hô lớn báo hiệu. Song quanh tường thành trùng trùng điệp điệp núi thi cốt, không có ai đứng lên đáp lại lời hô hoán của gã, Chỉ có một cây long kỳ rách rưới không chịu nổi rũ xuống trên đầu thành, cán cờ xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như từng bị chém đứt đôi vậy.

Đông đông đông, tiếng trống tiến công của kẻ địch vang lên, cốt tiễn bay nhanh chi chít như đàn châu chấu. Lần này, chỉ có một mình gã đối mặt--------

Trương Tiểu Kính bừng tỉnh, lúc này mới ý thức được bản thân không phải ở Tây Vực, mà trong tử ngục huyện Trường An. Gông cùm chắc chắn khóa lại cổ và hai tay, từ trong mộng hoảng sợ tỉnh dậy cũng chẳng thể cử động được.

Tiếng trống trận đông đông trong mộng, hóa ra tiếng người ta dùng cán roi gõ vào cũi gỗ. Y mở mí mắt, nhìn thấy hai người đứng trước cửa ngục, một là tiết cấp tử tù; tên còn lại mặt nhỏ mày ngắn, dưới cằm năm sợi râu dài lộn xộn, ánh mắt lo âu.

“Từ Thấn Từ Hữu Đức?” Trương Tiểu Kính hơi ngẩn người, lát sau cười nói: “Không ngờ người cuối cùng đưa tiễn ta lại là ông.” Trong lời nói không hề mang theo vẻ thất hồn lạc phách trước khi hành hình.

Từ Thấn biết y hiểu nhầm, song cũng không giải thích, chắp tay hướng tiết cấp nói: “Làm phiền ngài rồi.” Tiết cấp không cam tâm, hai tròng mắt lồi ra tựa con cóc vậy. Song khi liếc qua cánh tay phải của Từ Thấn đang cầm túi Ngân Như, bèn lui lại, móc chìa khóa từ trong ngực, lạch cạch tiếng khóa ngục được mở ra, đoạn sai hai tên cai ngục đi mở gông.

Hai tên cai ngục nơm nớp lo sợ, hình như rất kính trọng Trương Tiểu Kính, căng thẳng đến độ không mở được. Trương Tiểu Kính cười vang một tiếng: “Ngu ngốc, đây là khóa tam nữu xà, ngón cái bám vào dưới, nhấn mạnh ở giữa.” Cai ngục làm theo chỉ thị, cạch một tiếng, cuối cùng thì cái gông cũng tách thành hai khối. Hai người mỗi người một khối, sợ hãi đứng ra xa. Khóe mắt Trương Tiểu Kính quét qua tiết cấp. Người sau rùng mình run rẩy, mau chóng né tránh ánh mắt.

Trương Tiểu Kính dáng người không cao, song tráng kiện như một khối đá thái sơn, trán hơi lồi, bên dưới là hai hàng lông mày đen ngắn hình con tằm rất nổi bật. Y vẩy vẩy cổ tay mỏi nhừ, nhìn quanh trái phải, cất to giọng hỏi: “Đồ ăn ở đâu? Huyện nha mua sắm rượu trước khi lên đoạn đầu đài, tiền lệ là năm trăm quan, các người không nên ăn bớt.”

Người chung quanh tránh như tránh ôn dịch, không để ý mấy lời đó. Từ Thấn cúi người đi vào trong ngục, đỡ lấy cánh tay của gã, khẽ giọng nói: “Có người muốn gặp huynh.....”

“Ưm?”

Trương Tiểu Kính vẻ mặt kinh ngạc. Hóa ra Từ Thấn không phải tới tiễn biệt mà đưa người đi? Song hắn chỉ là một vị tiên sinh, lấy đâu ra bản lĩnh cứu người từ tử lao?

Từ Thấn không giải thích nhiều, chỉ giục tiết cấp mau chóng làm thủ tục. Lát sau tư lại mang tới một tập văn thư, yêu cầu Từ Thấn ký tên. Trương Tiểu Kính vừa nhìn thấy con dấu trên văn thư liền biết, đây không phải trạng miễn xá, mà là văn thư điều phạm nhân, bình thường Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ sẽ dùng nó để chuyển phạm nhân từ trong huyện ngục-------hai nơi này mới có quyền như vậy, song sẽ không mở khóa cho phạm nhân.

Cõi lòng Trương Tiểu Kính nghi ngờ trùng trùng, chẳng qua lúc này không thích hợp để hỏi rõ, gã duy trì vẻ mặt trầm mặc.

Từ Thấn ký tên như rồng bay phượng múa, sau đó nhóm người rời đi tử lao tối tăm, trở về mặt đất. Vầng dương từ cửa vào chiếu rọi, ở mấy bước cuối cùng bậc thềm hình thành hai vùng sáng tối đối lập. Trương Tiểu Kính bước lên bậc thềm cuối cùng, chợt dừng bước, trên mặt lộ ra vài phần cảm khái.

Bậc này, là giới hạn phân cách sáng tối. Vốn dĩ lòng y đã xác định chịu chết, song không nghĩ tới làm một vòng trước quỷ môn quan, chả hiểu sao lại quay về được.

Tiếp tới là cát hay là hung, còn không rõ, song may mắn lại được nhìn thấy ánh mặt trời, đã đủ rồi!

Trương Tiểu Kính coi như chẳng có ai bên cạnh đoạn đi tới miệng giếng, ít nhiều cũng không hợp quy tắc, song lính canh chung quanh đều đứng xa, không ngăn cản. Trương Tiểu Kính hai tay như kìm sắt luân phiên kéo dây thừng, lát sau kéo lên từ trong giếng một gầu đá vụn. Y nâng cao gầu nước trước mặt, giội đá băng lên đầu, khiến y rùng mình thoải mái, gột rửa sạch sẽ những thứ ô uế ủ rũ trong lao ngục.

Trương Tiểu Kính đặt xuống gầu nước, ngửa mặt lên trời, nước đá theo sợi tóc trôi xuống, từ trên người mờ mờ tản phát ra khí thế lăng lệ. Lúc này mặt trời rực rỡ, ánh sáng màu hoàng kim vẩy xuống, chiếu vào hốc mắt bên trái của hắn. Nơi đó sớm đã không còn con ngươi, chỉ có một vết sẹo cũ sâu hoắm, dưới ánh mặt trời lộ ra vài phần dữ tợn.

“Bầu trời cao xa, lâu ngày không gặp.”

Y nâng nắm quyền, vung mạnh lên bầu trời. Giây phút đó bóng hình gã lay động, gò má tựa đao chém dìu chặt hung dữ như kim cang.

Giải quyết xong tất cả thủ tục, Từ Thấn cùng Trương Tiểu Kính vội vàng rời khỏi công đường huyện Trường An. Từ Thấn nóng lòng như lửa đốt, đến áo tù cũng chẳng đổi cho gã. Đá buộc ngựa trước công đường có hai thớt ngựa phiêu kỵ Lương Châu, trên trán vẽ một con đồi mồi rất nổi bật, điều này ý vị hai thớt ngựa có thể chạy băng băng đến bất cứ con đường nào, thậm chí cả ngự đạo Chu Tước, không bị hạn chế bởi 《Nghi Chế Lệnh》.

Mỗi người tự mình leo lên một thớt ngựa, Trương Tiểu Kính hỏi: “Đi đâu?” Từ Thấn cười đáp: “A, chúng ta về Tĩnh An Tự phường Quang Đức.” Gã liếc nhìn đồng hồ ngay cửa nha môn: “Mau về thôi, ừm, chắc cũng phải mất một khắc rưỡi.”

“Một khắc thôi.” Trương Tiểu Kính lấy ngón áp út quét quét tai ngựa, thớt ngựa phản ứng nhanh ngạy khiến gã rất hài lòng.

Trường An dùng đại lộ Chu Tước làm phân chia, mé đông thuộc về huyện Vạn Niên quản hạt, mé tây là huyện Trường An quản hạt; giám ngục huyện Trường An nằm ở phường Vĩnh Đạt thuộc thành Tây, nếu muốn tới phường Quang Đức, đầu tiên đi hướng tây xuyên qua ba đường lớn, sau đó hướng lên phía Bắc bốn con phố, cả quá trình chừng mười dặm. Muốn trong một khắc chạy tới, phải phi nước đại, không thể có nửa điểm chậm trễ.

Hai người quất roi ngựa phóng nhanh trên đường. Thớt ngựa cao lớn rào rào trên đường, dẫu là người đi đường hay kiệu khiêng đều nhao nhao tránh né, e sợ bị đụng trúng. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Từ Thấn rõ ràng không bằng Trương Tiểu Kính, cả người hắn tựa như nằm phục trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương, chẳng ra thể thống gì cả.

Trương Tiểu Kính thả chậm tốc độ, đi ngang với Từ Thấn, độc nhãn liếc xéo: “Hữu Đức huynh, rốt cuộc là chuyện gì?”

Từ Thấn miễn cưỡng giữ vững thân hình, thở ra một hơi, đoạn cất tiếng: “Đưa huynh ra khỏi ngục là Tĩnh An Tự.”

“Tĩnh An Tự?” Trương Tiểu Kính hơi cảm thấy kinh ngạc, y hiểu rõ thể chế quan phủ Trường An, song chưa từng nghe qua cái tên này.

Từ Thấn giải thích: “Dẹp loạn Bình Trấn tên Tĩnh, khắp nơi bình yên tên An, Tĩnh An Tự do quan thự mới lập nên, cai quản bốn bộ Lại Sự Sách Phòng-----đều là những chuyện sau khi huynh vào ngục--------hiện nay họ tuyển chọn nhân nài, cho nên ta mới tiến cử huynh.”

Trương Tiểu Kính mày sâu khẽ nhíu. Phụ trách trị an thành Trường An có nhai sử Kim Ngô Vệ, tuần sử Ngự Sử Thai, hai huyện Trường An, Vạn Niên có Bổ Tặc úy, “Tặc” thế nào mà ép triều đình phải thành lập một tân Thự để đối phó?

Từ Thấn tiếp tục nói: “Chủ quản Tĩnh An Tự gọi Lí Bí, tự Trường Nguyên. Y lấy chiêu hàn đãi sĩ thành Tĩnh An Tự Thừa. Lý Tự Thừa muốn gặp huynh.”

Trương Tiểu Kính khàn một tiếng, sự ngờ vực trong lòng càng tăng, điều này không bình thường. Trách nhiệm của Tĩnh An Tự là “Tặc Sự Sách Phòng”, việc nhỏ lại trở nên rườm rà. Đi chiêu đãi hàn lâm loại văn quan nhàn hạ yếu ớt tới quản việc bắt trộm? Đây chẳng phải là qua loa sao?

Trong não Trương Tiểu Kính tìm kiếm vài cái tên, thoáng nghĩ tới: “Trừ phi----là thần đồng cờ vua?”

Từ Thấn thâm ý khẽ gật đầu.

Khai nguyên năm thứ mười ba, có một thần đồng bảy tuổi vào cung diện kiến tên Lí Bí. Thiên tử đang chơi cờ cùng Trung Thư Lệnh Trương Thuế. Thiên tử sai hai người Trương Thuế và Lí Bí lấy “phương viên động tĩnh” làm đề mục. Trương Thuế viết: “Phương như bàn cờ, viên như quân cờ. Động tựa cờ sinh, tĩnh tựa cờ tử.” Mà Lí Bí bèn mở miệng nói: “Phương như hành nghĩa, viên như dùng trí. Động tựa sính tài, tĩnh tựa thỏa lòng.” Thiên tử Đại Đức tán thưởng, gửi tới Đông Cung Bộ Thái Tử Đọc Sách.

Hiện tại tính ra, Lí Bí đã hai mươi sáu tuổi, độ tuổi chứa đầy tham vọng bộc lộ tài năng. Tĩnh An Tự Thừa vị trí thấp mà quyền lớn, có thể tích lũy trải nghiệm từ những việc nhỏ, đúng là nơi cất bước hoàn mỹ. Nghĩ tới đây, Trương Tiểu Kính dùng ngón út quét quét hốc mắt trái, cười hì hì: “Lý Tự Thừa lúc này cầu hiền như khát nước, xem ra Tĩnh An Tự dây phải phiền phức lớn?” Khi nói những lời này, y mang theo vẻ châm biếm nhẹ.

Từ Thấn hơi lúng túng tránh đi cái nhìn của gã, ánh mắt của vị bằng hữu này thực sắc bén, song cách nói chuyện quá thẳng thắn, hai đặc điểm này kết hợp lại với nhau, khiến người ta không thể chịu nổi.

“Xin lỗi, chuyện này ta không nói được. Ừm------đợi lát nữa Lý Tự thừa sẽ giải thích rõ.”

Trương Tiểu Kính cười ha ha: “Được, không hỏi nữa. Chuyện gì cũng không quan trọng, thê thảm chẳng bì được tội chặt đầu đâu?”

Ánh mắt Từ Thấn nhìn về phía trước, sắc mặt ngưng trọng: “Chuyện này------Ai, không đơn giản như vậy đâu.”

Đồng thời lúc hai người phi nước đại tới Tĩnh An Tự, Tào Phá Duyên vừa leo lên con đê dốc đứng bên bờ kênh. Trên bờ vừa lúc dựng hai khối đá xanh cao hơn hai trượng dùng để chỉ đường, trên đó viết bốn chữ “Kênh Vĩnh An Bắc”. Tay chân vội vàng bò đến phiến đá, ngồi tựa lưng ở mé sau, sắc mặt trắng xanh, hơi thở hổn hển.

Khuỷu tay bên trái co lại, chỗ khớp tay lộ ra đuôi nỏ màu đen thui, tay áo thấp thoáng vết máu. Gã rất may mắn, nếu như lên trên một chút, chỉ sợ cả cánh tay này sẽ bị phế.

Bỗng, bên tai Tào Phá Duyên có tiếng động, gã mau chóng cúi thấp người, dùng bia đá che chắn cơ thể. Nơi không xa, một đội tuần tra nhai sử Kim Ngô Vệ đùng đùng đi qua. Người ngựa trên đường qua lại như mắc cửi, mọi ngã đều tắc nghẽn không thôi. Đội tuần tra không thể không lớn tiếng quát mắng, mới tách ra một con đường------với hoàn cảnh như vậy thì không ai sẽ chú ý tới động tĩnh bên bờ kênh.

Đợi đến khi đội tuần tra đi xa, Tào Phá Duyên mới dùng tay phải che cùi chỏ tay trái, chầm chậm đứng dậy. Gã nhìn xung quanh, toan bước ra song ánh mắt lại lạnh lẽo. Nơi xa có người rời khỏi đường lớn, bước qua rãnh thoát nước, loạng choạng đi tới khối đá.

Bạn đang đọc Trường An Mười Hai Canh Giờ (Dịch) của Mã Bá Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dang.yd2c1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.