Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tị Chính (4)

Phiên bản Dịch · 2676 chữ

Là một kẻ say rượu độ bốn mươi tuổi, vận áo bào trắng khuyết hông, tà áo trước ngực có vết nước, đi một bước lung lay ba lần, xem ra đã uống không ít. Tào Phá Duyên tiếp tục cúi thấp thân hình, cố gắng áp chế tiếng hô hấp.

Tên say rượu đi tới trước tảng đá, ợ lên một tiếng, sau đó một tay vén áo bào sang bên hông, một tay xào xạc mở thắt lưng, tiểu vào tảng đá. Nước tiểu thực nhiều, tên say này còn có hứng thú vuốt ve ngọc hành, rửa trôi đi lớp bụi trên bia đá. Sau khi tiểu xong, hắn thắt lại dây lưng, toan quay người rời đi, song đột nhiên cúi đầu, miệng phát ra một tiếng: “Ồ?”

Hắn nhìn thấy đoạn đê từ kênh đến tảng đá, có dấu chân ướt lộn xộn. Hiếu kỳ đi tới mấy bước, vòng qua tảng đá, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Tào Phá Duyên trốn phía sau.

Gã say rượu ngẩn người, sau đó cười phá lên, miệng nói: “Tử Mĩ, hóa ra nàng quay lại à, nào chúng ta cùng uống một ly.” Tào Phá Duyên duỗi ra cánh tay tóm lấy cổ hắn, gã say rượu lẩm bẩm với chính mình mấy tiếng đừng làm loạn. Chớp mắt, sau khối đá truyền tới tiếng xương cổ bị bẻ gãy, tiếng lẩm bẩm im bặt.

Lát sau, Tào Phá Duyên vận áo bào khuyết hông, thần thái tự nhiên bước ra đường lớn. Người hồ mặc hoa bào, ở Trường An không phổ biến. Hắn đi vào đám đông, như một hạt cát vào trong sa mạc vậy.

Trương Tiểu Kính và Từ Thấn tới phường Quang Đức, vừa may dùng tới một khắc, cái giá phải trả là Từ Thấn làm rơi mất cái khăn trên đầu. Sau khi trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, hai người gặp Lí Bí trong một đình viện yên tĩnh của Tĩnh An Tự.

Đây là một gian phòng lui, ngói xám tường trắng, ghế phẳng án gọn, dưới song trồng qua loa mấy loại Kim Ngân, Tử Kinh, vài cọng Hoàng Trúc đã khô một nửa, hiển nhiên chủ nhân căn phòng không hề để tâm đến mấy bông hoa trang trí này. Điểm đặc biệt duy nhất là một bệ đồng hồ Đồng Tỉnh nhỏ chỉ hướng lên trời, có thể thấy chủ nhân nơi này rất để ý thời gian. Chung quanh đồng hồ đào một kênh nước nhỏ, tiếng nước sạch quanh co chảy ra sau viện.

Từ Thấn giao lại túi Ngân Ngư, cong lưng cáo lui, để cho hai người Từ Thấn và Lí Bí nói chuyện với nhau.

Trương Tiểu Kính hai tay vái sâu, con mắt còn lại nhân cơ hội đó nhanh chóng đánh giá một phen. Vị thần đồng cờ vua khuôn mặt thanh tú vận áo bào xanh đậm, phù hợp với cấp bậc lục phẩm Đãi Chiếu Hàn Lâm. Song Ngư Đại thì chỉ có quan viên cấp bậc ngũ phẩm trở lên mới được đeo, y được ban túi Ngân Ngư, hiển nhiên nhận được ân huệ lớn từ thiên tử ------từ những chi tiết nhỏ này, có thể ngửi được mùi thánh thích nồng nặc.

Chẳng qua lúc này Lí Bí không có phần nào là xuân phong đắc ý. Tuy y cố gắng duy trì bình tĩnh, song chân mày và khóe miệng vẫn căng cứng, Trương Tiểu Kính vừa liếc qua đã phát hiện vị thiếu niên này đang phải chịu áp lực cực lớn.

Điều thú vị nhất là, Lí Bí tuy tay cầm một cây phất trần, không biết một vị quan cỏn con của Tĩnh An Tự, răng lại cầm pháp khí đạo gia.

Phất trần trên tay Lí Bí hơi rung, không chào hỏi gì cả, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tiếp đó ta sẽ nói với ngươi chuyện cơ mật của triều đình. Ngươi chỉ có hai lựa chọn, làm việc cho ta, hoặc quay về nơi đó đợi chết.”

Trương Tiểu Kính duy trì vẻ im lặng, y biết đối phương không cần trả lời, chỉ xác nhận vai trò người nói chuyện chính mà thôi.

Lí Bí đi tới bên án, kéo mạnh một cái, xé rách một lớp lĩnh trắng mỏng trên tường, lộ ra một bức cương vực bao quát của đại đường, dùng phất trần chỉ nơi phương bắc:

“Thiên Bảo năm đầu tiên, tháng tám, Đột Quyết nội loạn, khả hãn mới Ô Tô Mễ Thi không phục vương hóa, khởi binh làm loạn. Sóc Phương tiết độ sứ Vương Trung Tự liên hợp Bạt Tất Mật, Hồi Hột, Cát La Lộc xuất binh thảo phạt, đánh trọn vẹn một năm, lúc này khả hãn Đột Quyết đã không còn lối thoát.”

Thanh âm của y trong trẻo, điềm đạm, rành mạch rõ ràng tựa như đã tập luyện rất nhiều lần vậy.

Lí Bí vừa nói, vừa lấy từ trên giá sách bên người một cuốn thư lục dùng lụa đỏ làm nhãn, ném cho Trương Tiểu Kính. Đây là một cuốn phú dài, trên bìa có dán giấy chú thích. Vết bút trong đó đều rất qua loa, dài thì hơn trăm chữ, ngắn thì một câu, sắp xếp theo trình tự thời gian. Chỉ đọc riêng, thì không có nghĩa, song nếu như theo thư lục từ từ mở ra, Trương Tiểu Kính càng nhìn càng kinh sợ.

“Ngày mồng một tháng chín năm thứ hai, Sóc Phương Lưu Hậu Viện gửi mật tấu, nói khả hãn Đột Quyết điều động thị lang vệ âm thầm lẻn vào Trường An, toan gây bất lợi với thiên tử để xoay chuyển chiến cục nơi tiền tuyến. Lang vệ Đột Quyết là tinh nhuệ đáng sợ nhất trên thảo nguyên, tàn nhẫn xảo quyệt, cực kỳ trung thành với khả hãn. Vì đề phòng đám giặc này, triều đình mới lập nên Tĩnh An Tự.” Lí Bí hơi dừng lại trong giây lát, nói tiếp, “Nhưng kế hoạch của người Đột Quyết rốt cuộc là gì, chúng ta lại không biết. Lưu Hậu Viện và Tĩnh An Tự dốc toàn lực, cũng chỉ miễn cưỡng biết được chút động thái mà thôi.”

Nói đến đây, Lí Bí dùng khớp ngón tay gõ nhẹ xuống án gỗ mấy cái: “Vốn dĩ Tĩnh An Tự bày ra kế hoạch mời quân vào rọ, dùng một đội lang vệ câu những kẻ đang ẩn nấp. Đáng tiếc thủ hạ tầm thường, việc sắp thành lại hỏng, nửa canh giờ trước đã để một nhân vật quan trọng chạy thoát!”

Lí Bí phân phó người đem tới tất cả công văn từ trước tới nay của kế hoạch lần này, để gã lướt qua, có ý muốn kiểm tra khả năng. Trương Tiểu Kính lật xem một lượt, chỉ vào một mục trong đó: “Người Đột Quyết sống trên thảo nguyên, cực kỳ nhạy cảm với tiếng kêu của ngựa. Thời điểm Lý Tự Thừa cậu hạ lệnh thanh tràng tất cả vật nuôi quanh nhà kho quá sớm, có tiếng động lại biến thành không, tất nhiên sẽ khiến họ nảy sinh cảnh giác.”

Lí Bí nghe xong, không nén được đứng chôn chân tại chỗ, lúc trước Tĩnh An Tự từng nghị luận, sao Tào Phá Duyên nhìn thấu được cái bẫy lần này, kết luận còn chưa đi đến đâu. Y vẫn cho rằng do Thôi Lục Lang vô dụng mới để lộ sơ hở, không nghĩ đến hóa ra nguyên nhân từ trên người mình. Y vốn định kiểm tra người nọ, xem có bản lĩnh thực sự hay không, kết quả ngược lại khiến người ta bắt được chỗ sai của mình.

Nghĩ tới đây, Lí Bí hơi có xấu hổ, song lại mỉm cười------đây không phải là người mà Tĩnh An Tự muốn tìm sao?

Trương Tiểu Kính sắc mặt như thường, gã ở Trường An làm bất lương soái chín năm, đã trải qua không biết bao nhiêu kỳ án quỷ dị đặc biệt, điểm suy đoán đơn giản này chẳng tính là gì cả.

Lí Bí than thở: “Sau khi kế mời quân vào rọ thất bại, toàn bộ manh mối đều đã đứt rồi. Điều chúng ta có thể xác định là tối nay vào tết Nguyên Tiêu đám lang vệ đó nhất định sẽ ra tay.!” Nói đến đây, y nhìn đồng hồ ngoài song cửa, ánh mắt nghiêm nghị.

Trương Tiểu Kính nghe được thoáng kinh sợ. Lễ hội Tết Nguyên Tiêu sẽ bắt đầu đốt nến từ giờ Dậu, bây giờ đã là giờ Tỵ, tính ra chỉ còn bốn canh giờ.

Trong vòng bốn canh giờ, Tĩnh An Tự phải tóm được tất cả lang vệ Đột Quyết từ trong trăm vạn bách tính thành Trường An, gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Lúc này Trương Tiểu Kính mới hiểu rõ, vì sao Lí Bí vội vàng đưa mình từ trong tử lao ra ngoài như vậy. Chuyện này quá quan trọng, quá khó khăn, quá cấp bách, thủ đoạn bình thường chắc chắn sẽ không làm được, vị quan trẻ tuổi này không thể không đi nước cờ hiểm, hạ thấp thân phận nói chuyện với một tử tù.

Lí Bí dáng người cao gầy hơi nghiêng về trước hỏi: “Trong bốn canh giờ, ngươi làm được không?”

Trương Tiểu Kính hỏi lại: “Vì sao là ta?”

“Ta đã điều tra tiểu sử của ngươi, trước kia ngươi từng tiếp xúc với người Tây Vực và người Đột Quyết, hẳn là có kinh nghiệm đối phó bọn họ; ngươi lại làm bất lương soái Trường An chín năm, chỉ sợ không có ai quen thuộc tình huống trong thành hơn ngươi.” Y cố ý dừng một hồi, lần nữa đưa lên một cánh tay, “Chỉ cần có thể xử lý việc này, ta đảm bảo ngươi sẽ được ân xá.”

Đối với tử tù mà nói thì không có gì mê hoặc hơn lệnh miễn xá.

Song Trương Tiểu Kính không lộ ra vẻ vui mừng, độc nhãn hơi híp lại, dường như đang suy nghĩ gì đấy, lát sau cung kính chắp tay: “Đa tạ ý tốt của Tư Thừa, tại hạ xin nguyện quay về ngục đợi chết.”

Đuôi lông mày của Lí Bí khẽ run lên, vậy mà hắn lại cự tuyệt cơ hội cứu mạng duy nhất? Vì sao?

“Trường An có một trăm linh tám phường, trong bốn canh giờ tìm được mấy người đó, thần tiên cũng phải bó tay. Dẫu sao cũng là chết, bây giờ ta về trong ngục, còn được yên ổn mấy ngày.” Trương Tiểu Kính hai tay mở ra, đoạn quay người đi ra ngoài.

“Ta cho ngươi chức vụ Tiết Hiệu Úy, thêm thực chức Thượng Phủ Biệt Tương, đủ không?”

“Ban thưởng không phải là vấn đề.”

Sắc mặt Lí Bí trở nên thâm trầm: “Ta không có nhiều thời gian để lãng phí, nói điều kiện của ngươi đi!” Y không tin người ta sẽ từ bỏ cơ hội này, trừ phi hắn không muốn sống nữa.

Trương Tiểu Kính tiếp tục đi về phía trước: “Ta đã nói rồi, việc này không hề liên quan tới ban thưởng, không làm được là không làm được.”

“Ngươi có hận người Đột Quyết không?” Lí Bí đột nhiên hỏi một vấn đề chả liên quan.

Trương Tiểu Kính dừng bước.

“Hận.” Giọng nói không vui không buồn.

Tông giọng của Lí Bí đột nhiên tăng cao: “Ngươi hận người Đột Quyết như vậy, chẳng lẽ định ngồi nhìn đám dã thú đó tàn sát bừa bãi thành Trường An sao?”

Trương Tiểu Kính vẫn bảo trì tư thế quay lưng: “Trường An trên có thiên tử bách quan, dưới có mười vạn binh sĩ, sao chuyện bắt người Đột Quyết lại thành trách nhiệm của một tử từ như ta?” Trong giọng nói mang theo ý châm biếm nhàn nhạt.

Lí Bí lạnh lùng nói: “Bởi vì hiện nay người có thể cứu thành Trường An chỉ có ngươi!” Mấy lời này thực vô lại, Trương Tiểu Kính toan lắc đầu rời đi, không ngờ Lí Bí lại rảo bước đi tới, không để ý thân phận nắm lấy tay áo gã, xoay người chặn trước mặt, hai hàng lông mày kiếm gần như dựng đứng:

“Trương Tiểu Kính, ta biết lòng ngươi có oán khí với triều đình. Nhưng chuyện hôm nay, không liên quan đến thiên tử, cũng không phải vì quan lộ của Lí Bí ta, mà là vì an nguy của toàn bộ bách tính trong thành! Ngươi hiểu không? Vì bách tính, nếu ngươi đi, lòng có yên! Ta không quan tâm ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi phải xử lý chuyện này! Gần mười vạn mạng người đấy! Là mạng người!”

Mấy lời cuối cùng, giọng gã hơi run rẩy, hiển nhiên là cảm xúc chống địch cổ vũ. Điều này ít khi thấy ở gã.

Trương Tiểu Kính không nghĩ tới vị thiếu niên này đột nhiên lại thất lễ như vậy. Đương lúc gã nghe đến hai chữ “mạng người”, trong lòng cuối cùng đã nổi lên gợn sóng. Không biết vì sao, cảnh tượng thi sơn huyết hải trong mộng lại xuất hiện, lang kỳ dữ tợn đan xen với tiếng khóc than thấu trời. Im lặng hồi lâu, cuối cùng gã thở hắt ra: “Được rồi, Lý Tự Thừa, ta phục rồi.”

Lí Bí buông lỏng tay áo, lui sau một bước, trở về dáng vẻ thận trọng: “Những chuyện ta nói trước đó, vẫn hữu hiệu.”

Trương Tiểu Kính do dự trong giây lát, mở miệng: “Chẳng qua ta có một yêu cầu. Quan phủ làm việc có quá nhiều thứ phải lo nghĩ, hành sự bó tay bó chân, nếu muốn bảo ta tìm được con thú này trong bốn canh giờ thì phải theo quy tắc của ta.”

“Quy tắc của ngươi-------là gì?”

“Chính là không bị hạn chế bởi bất cứ quy tắc gì.” Mắt phải của Trương Tiểu Kính lóe lên một tia sáng nguy hiểm mà cương quyết.

Lí Bí là người thông minh, lập tức hiểu ý của Trương Tiểu Kính. Nước trong thành Trường An quá sâu, các loại thế lực xen kẽ kiềm chế nhau, làm việc gì cũng bị ngăn cản trùng trùng. Nếu như không thể có một thanh đao sắc chặt đay rối, đừng nói bốn canh giờ, bốn tháng cũng chưa chắc làm xong. Trong bốn canh giờ Trương Tiểu Kính muốn bắt được người Đột Quyết trong thành Trường An, phải có quyền lực để đè bẹp tất cả chướng ngại----muốn làm gì thì làm, mỗi người đều phải phối hợp, không ai được cản trở.

Lí Bí chần chờ trong giây lát. Tên này làm bất lương soái trong Trường An chín năm, thủ đoạn tàn nhẫn nào cũng có, thực để y hành sự không cần kiêng dè gì, khó mà tưởng tượng sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Trương Tiểu Kính thấy y không nói chuyện, cười lạnh một tiếng, quay người toan đi ra ngoài.

“Chậm đã!”

Lí Bí cuối cùng hạ quyết tâm, y nâng tay phải, ném ra một khối lệnh mài màu vàng óng, trên đó khắc bốn chữ “Tĩnh An Sách Bình”:

“Từ bây giờ trở đi, ngươi là đô úy của Tĩnh An Tự, có lệnh bài này, vọng lâu trong thành Trường An hay võ hầu trên phố, binh sĩ bảo vệ phường, tuần tra, quân cửa thành, bất lương nhân hai huyện phủ Kinh Đào đều nghe ngươi sai phái. Thấy lệnh bài như thấy bản quan.”

Trương Tiểu Kính không hề khách khí tiếp nhận lệnh bài, đoạn thắt kiểu cửu hà lên eo. Từ lúc này trở đi, hắn chính là phạm nhân có quyền thế nhất Trường An.

Bạn đang đọc Trường An Mười Hai Canh Giờ (Dịch) của Mã Bá Dung

Truyện Trường An Mười Hai Canh Giờ (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dang.yd2c1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.