Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tị Chính (2)

Phiên bản Dịch · 3787 chữ

Bên ngoài và nhà kho cách nhau bởi một bức tường gỗ, Tào Phá Duyên lưng tựa vào góc phòng hai tay khoanh trước ngực, mặt quay hướng lối vào. Gã đã cởi xuống mũ len màu trắng, để lộ mái tóc dày màu đen tết bím. Những người khác tản ra đứng giữa các kệ để hàng, tụm ba tụm năm ghé tai thì thầm, song không dùng tiếng Túc Đặc mà là tiếng Đột Quyết --------đương nhiên rồi, Thôi Lục Lang đứng cạnh cửa sổ ra chiều như không hiểu gì.

Thôi Lục Lang xoa tay cười hỏi: “Tào công, ai tìm cho người nơi này vậy? Nơi này rất ẩm ướt, gần đây cũng không có quán xá gì, hay ta tìm cho người một gian khác nhé.”

Tào Phá Duyên tựa như không nghe thấy y nói gì, cười nhạt trả lời bằng một câu chẳng liên quan: “Nói chính sự.”

Thôi Lục Lang cũng không bối rối: “Dạ, dạ. Rốt cuộc người tìm ta muốn làm gì, bây giờ nói được chưa?”

Tào Phá Duyên búng ngón tay, hai tên người hầu đi tới, đoạn trải trên đất một cuốn vải lụa. Sau đó lại mang tới một cây bút lông sói, một thỏi mực, kèm một nghiên mực. Thôi Lục Lang ngẩn người, không biết họ có ý gì, chẳng nhẽ mở cuộc thi thơ phú sao?

Gã lại nhìn bức vải lụa màu vàng, không kìm được hít sâu một hơi. Trên đó vẽ chi chít vô số hình vuông, đường kẻ ngang dọc, đây chính là một trăm lẻ tám phường của thành Trường An. Có điều bức địa đồ này quá sơ sài, chỉ phác họa khái quát kèm tên của các phường.

“Thứ này chỉ có trong bí phủ hoàng thành, bách tích nhà nào dám cất giữ, sẽ phạm tội chém đầu!”

Tào Phá Duyên hai mắt híp lại: “-------Ngươi không dám nhận?”

Thôi Lục Lang bật cười ha ha, lui lại một bước ngồi xếp bằng trên đất: “Nếu không dám, ta đã chẳng đưa mấy người vào chợ tây. Cầu phú quý trong nguy hiểm, làm nghề này thì pháp luật đại đường là cái thá gì? Mài mực cho ta, các người muốn đánh dấu thứ gì?”

“Ta muốn ngươi đánh dấu tất cả cửa bí mật, kênh nước ngầm, tường hẹp, thông đạo của các phường trong thành Trường An.” Tào Phá Duyên nói ra từng câu từng chữ.

Thôi Lục Lang vừa nghe, trong đầu vừa suy nghĩ nhanh. Địa thế thành Trường An rối rắm phức tạp, không đơn giản chỉ có hai mươi lăm con đường ngang dọc. Giữa các phường còn có đường bộ kênh mương, giữa tường với tường còn có tường hẹp, dưới cầu có sông, cạnh mỗi con dốc có hố, giữa hai bên nối với nhau thành mạng nhện, liên kết khắp nơi, phần lớn cư dân thành Trường An cả đời này cũng không thuộc hết.

Nếu như có một tấm bản đồ, hơn phân nửa sẽ rõ thành Trường An như lòng bàn tay, ra vào tự nhiên. Xem ra ý đồ của đám người Đột Quyết không đơn giản à-----

Một tên móc ra túi da, đổ nước sạch vào nghiên mực, lát sau, mài ra mấy vết mực đen. Thôi Lục Lang liếm đầu lông sói, chấm mực, đoạn cầm bút vẽ mấy nét, chợt dừng tay nói: “Tào công không phải người trung nguyên, nên không thạo vải vóc nơi đây. Loại vải này, không thích hợp để vẽ. Cái này gọi là lụa ngạch hoàng, thích hợp may y phục, nếu dùng để viết thì không bén mực lắm. Không bằng tôi đi mua ít giấy tuyên thượng hạng rồi quay lại-----”

“Ngươi không thể đi.” Tào Phá Duyên kiên quyết từ chối.

Thôi Lục Lang lắc đầu, bèn cầm bút bắt đầu ghi chú. Vừa xong một góc thành Trường An, y lại ngước mắt hỏi: “Thành Trường An quá lớn, nếu như chỉ dùng để đối phó cho qua thì vẽ ba ngày ba đêm cũng không xong. Rốt cuộc thì tào công người dùng tấm bản đồ này làm gì? Nếu hiểu rõ, ta hạ bút sẽ gọn gàng hơn.”

Tào Phá Duyên đáp: “Không liên quan tới ngươi.”

Thôi Lục Lang dang rộng hai tay: “Người muốn ta đánh dấu toàn bộ thành Trường An trong hai canh giờ, nhưng không nói rõ dùng làm gì-------thực xin lỗi, ta không làm được.”

Tào Phá Duyên nghe được mấy lời thoái thác, không nhịn nổi tức giận, xông tới trước mặt Thôi Lục Lang, duỗi cánh tay bóp chặt yết hầu gã.

Thôi Lục Lang do dự một hồi, không tránh. Y biết người của Tĩnh An Tự ở bên ngoài, chỉ cần hét lên một tiếng, mấy tên Đột Quyết này đừng hòng chạy thoát. Song nếu như vậy thì uổng phí công sức đã bỏ ra bấy lâu nay. Bèn cược Tào Phá Duyên chỉ hư trương thanh thế, chưa lấy được bản đồ hoàn chỉnh hắn sẽ không ra tay.

Chỉ cần gạ hỏi mội lần nữa là có thể hiểu rõ mục đích chân chính của đám người này.

Bàn tay Tào Phá Duyên bóp yếu hầu Thôi Lục Lang bỗng dừng lại, cõi lòng Thôi Lục Lang thả lỏng, biết bản thân cược đúng. Tào Phá Duyên duy trì tư thế, đột nhiên nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, tựa như đang dỏng tai lắng nghe. Thôi Lục Lang có chút căng thẳng, chả nhẽ quân lữ bôn không cẩn thận gây ra tiếng động gì sao? Vội vàng hỏi: “Tào công, sao vậy?”

“Ngươi nghe thấy gì không?” Tào Phá Duyên chỉ ngoài song.

Thôi Lục Lang lắng nghe, bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động. Vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: “Không có tiếng động gì cả.”

“Đúng, không có gì cả.” Tào Phá Duyên lộ ra nụ cười dữ tợn mà những con sói trên thảo nguyên mới có, ngón tay bỗng nhiên phát lực, “Lúc vừa vào nhà, chung quanh rõ ràng buộc rất nhiều gia súc, khá náo nhiệt, bây giờ tới tiếng chim cũng không có.”

Nghe đến đây, vẻ mặt Thôi Lục Lang bất giác biến sắc, đầu tiên là vì hoảng sợ, sau đó là do bị nghẹt thở.

Thôi Khí đợi ở bên ngoài, lòng cảm thấy ngày càng bất an. Bên trong không có động tĩnh gì cả nên gã thấy không đúng lắm. Là một tay lão binh thì kiểu trực giác này của gã rất chuẩn.

Gã lại dùng hoành đao giơ hộ tâm kính lên, lần này y nhòm chuẩn vào cửa sổ nhà kho Bính Lục. Cửa sổ rất nhỏ nên khó khăn lắm mới thấy rõ có bóng người lay động. Đột nhiên có bóng người trên cửa sổ biến mất, đồng thời bên trong truyền ra một tiếng “đông”, hình như có vật nặng rơi xuống đất.

Hỏng rồi! Trái tim Thôi Khí bỗng chốc dừng lại một nhịp, gã vội thu lại hoành đao, hét đám người xung quanh: “Mau phá cửa!”

Quân lữ bôn sớm đã sắp xếp ổn thỏa mỗi một vị trí, sau khi nghe lệnh, tám cây nỏ bắn từ ba hướng, tức khắc khiến mấy tên người Đột Quyết bảo vệ cửa vào đóng đinh thành một con nhím. Đồng thời lúc này, hai tên binh sĩ bất thình lình nhảy lên bậc cửa gỗ, đoạn lướt qua mấy tên địch đã mềm oặt ngã xuống đất, dùng đầu vai rắn chắc tông mạnh vào cửa.

Trụ cửa làm bằng trúc không chịu được áp lực, trong khoảnh khắc bị phá nát. Ầm một tiếng, thân thể binh sĩ cùng cánh cửa ngã trên đất. Sau người họ, hai tên binh sĩ khác không hề do dự giẫm lên thân thể chiến hữu, xông vào trong nhà. Cường nỏ trong tay ngắm chuẩn trong phòng bắn trước một lượt, sau đó mau chóng cúi thấp thân người. Lúc này hai tên lính bò trên mặt đất đã lật người dậy, tạm thời khiêng hai cánh cửa tạo thành khiên gỗ che chắn cho người bên cạnh, tranh thủ để họ lên nỏ.

Cả quá trình động tác của họ tựa nước chảy mây bay, vô cùng lưu loát, như thể đã được tập luyện vô số lần.

Mấy tên Đột Quyết gần nhất hét lớn một tiếng rồi nhào tới, đột nhiên ngã ngay trên đất, phát ra tiếng kêu la đau đớn. Ở khách sạn từ xa ba cây trường cung buông dây, mũi tên dài hai xích xuyên qua cửa sổ hẹp cắm vào bắp đùi bọn chúng.

Cuộc tấn công dùng rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Nhiều binh sĩ tay lăm lăm cây nỏ xông vào nhà kho, giơ lên trước hét lớn: “Quỳ xuống! Đầu hàng không giết!”

Song đám người Đột Quyết như thể không hiểu vậy, người trước ngã xuống người sau tiếp tục lao ra từ mỗi một góc kệ. Bọn chúng hô to đến mức khan cả giọng, tay không tấc sắt xông tới. Đối với quân lữ bôn mà nói, đám người này tựa bia sống vậy, nhất thời, trong kho vang lên âm thanh kim loại đâm vào cơ thể kèm theo đó là tiếng người la hét.

Đám binh lính không vội vã tấn công mà cứ ba người một tổ, yểm trợ cho nhau chầm chậm tiến lên. Người Đột Quyết chỉ cần thoáng xuất hiện, lập tức bị cung nỏ bắn trúng.

Mọi người đã nhận được lệnh phải bắt sống, cho nên tận lực nhắm chuẩn vào những vị trí không nguy hiểm. Song đám sói thảo nguyên rơi vào cảnh tuyệt vọng nên hung hãn không sợ chết, dẫu chỉ còn một hơi thở cũng phải tìm cách phản kháng. Đám binh sĩ vì không thể ra tay tàn độc, nhất thời do dự, ngược lại gặp phải tập kích mà bị thương thậm chí bị giết. Dù không thể phản kích, mấy người Đột Quyết cũng chẳng hề do dự lập tức tự sát.

Phút chốc trong phòng khôi phục vẻ yên tĩnh, ngổn ngang mấy bộ thi thể nằm trên hành lang và giữa các giá gỗ. Sau khi bỏ ra cái giá là ba mươi tên binh sĩ tử trận, quân lữ bôn cuối cùng đã khống chế được toàn bộ nhà kho.

Đám binh lính không hề buông lỏng cảnh giác mà tìm kiếm cẩn thận từng giá kệ. Bỗng nhiên, một kẻ Đột Quyết đương nằm trên đất nhảy lên, nhào tới tên binh lính gần nhất. Người binh lính kia mất cảnh giác, bị hắn ôm chặt eo, hai người cuốn chặt lấy nhau. Kẻ kia há to miệng cắn vào mũi người lính, song cả người hắn đột nhiên căng cứng, thoáng chốc ngã xuống, sau ót bất ngờ cắm một cây mũi tên màu xanh.

Cuối hành lang, một tên lính tay cầm cây nỏ trống không, cánh tay chầm chậm hạ xuống, ánh mắt hoảng loạn. Vốn dĩ gã định bắt sống, song người bên mình gặp phải nguy hiểm khiến gã quên sạch mệnh lệnh.

“Khốn kiếp! Mệnh lệnh thế nào!”

Thôi Khí đoạt lại cây nỏ trên tay, đoạn tát cho gã một cái. Khuôn mặt y đen thui như bôi một lớp chì xám vậy, tối tăm u ám.

Phá cửa chỉ mất mười đàn chỉ, trong hai mươi sáu đàn chỉ tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, thành tích như vậy trong đám chư vệ kinh thành thì khá xuất sắc. Nhưng đám người Đột Quyết quá hung hãn, vậy mà không còn ai sống sót, đây không phải là kết quả mà cấp trên mong muốn.

Thôi Khí mang theo vẻ mặt tức giận dạo quanh hành lang, ánh mắt quét qua mấy cỗ thi thể một lượt, bàn tay lo lắng nắm chặt cán đao bèn thả lỏng. Bỗng nhiên gã ngẩn người, đoạn bước nhanh hai bước, phía trước chính là thi thể của Thôi Lục Lang.

Hai mắt hắn trợn tròn, ở cổ còn in dấu mấy ngon tay, không cần khám nghiệm cũng biết hắn bị bóp cổ chết.

“Huynh!”

Thôi Khí đau xé lòng hét lên một tiếng, quỳ một chân trên đất, định cúi người xuống ôm cái xác. Hai người dung mạo giống nhau, chính là huynh đệ song sinh, chỉ đáng tiếc một người trong đó đã vĩnh viễn không thể mở mắt được nữa.

“Nếu như đệ hạ lệnh sớm ba đàn chỉ-----nếu như đích thân đệ phá cửa----” Suy nghĩ hối hận tựa những con kiến gặm nhấm trái tim Thôi Khí, ngón tay của gã run lên bần bật, dường như không thể nắm chặt cánh tay thân huynh.

Một tên lính lữ bôn chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của trưởng quan, không dám tới gần. Thôi Khí quay đầu dùng ánh mắt ý hỏi hắn có chuyện gì. Tên lính vội nghiêm: “Đã kiểm kê toàn bộ thi thể, tổng cộng có mười lăm bộ.”

Trừ Thôi Lục Lang, tổng cộng có mười sáu tên Đột Quyết đi vào nhà kho. Điều đó có nghĩa là hiện tại còn có một người không bị bắt, qua xác nhận có lẽ là thủ lĩnh của đám người, Tào Phá Duyên. Thôi Khí hít sâu một hơi, đoạn đứng dậy, ngọn lửa thù hận trong mắt nhảy múa.

“Tìm!” Khuôn mặt gã trầm xuống.

Kho hàng không phải nhà ở, mọi thứ chỉ cách nhau một đoạn ngắn, ở giữa kho cũng chỉ có vài kệ giá bằng gỗ. Thôi Khí kiểm tra kho hàng mấy vòng, song không phát hiện ra điều gì khả nghi. Một nơi bằng phẳng rộng rãi như này, nửa con mắt cũng có thể thấy rõ, tên đó có thể trốn đi đâu? Chẳng lẽ hắn biết yêu thuật tây vực, có khả năng xuyên tường sao?

Thôi Khí bỗng cảm giác đỉnh đầu hơi lạnh, gã dừng bước, đoạn ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đồng tử co lại. Gã nhìn thấy một miếng gỗ to bằng miệng giếng, miếng gỗ hơi lệch, để lộ ra kẽ trời xanh thẳm.

Nơi này có một lỗ thông gió!

Kho hàng Bính Lục có kết cấu kiểu áp mái, cho nên không ai nghĩ tới mái nhà sẽ có lỗ thông gió------bình thường thì chỉ có nhà mái bằng mới có kiểu thiết kế như vậy.

Đại khái là trước kia từng có một vị nào đó trộm mở ra, song lại không báo cáo cho thị lại chợ Tây. Thôi Khí giận dữ chửi thề một câu, sai người mang thang tới, đoạn lên tiễn cho cây nỏ trong tay. Phẫn nộ không làm Thôi Khí mất đi lý trí, đây là người cuối cùng, buộc phải bắt sống, nếu không thì toàn bộ kế hoạch sẽ sụp đổ.

Hiện tại quanh nhà kho là quân lữ bôn, Tào Phá Duyên cho dù trèo lên mái nhà cũng đừng hòng chạy thoát, bắt rùa trong hũ mà thôi.

Điều Thôi Khí sợ nhất là có sơ xuất gì đó, nên đích thân gã lên thang, đoạn ngẩng đầu trèo lên trên. Trèo lên đến đỉnh, Thôi Khí đương muốn đẩy tấm gỗ ra, đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí. Vội thụp đầu xuống, một cái đinh thép khảm vào gỗ chắc bay sượt qua đầu. Gã không nói hai lời, bèn giơ cây nỏ lên. Phù một tiếng, dường như bắn trúng thứ gì đó. Thôi Khí vui mừng, vội vàng trèo lên, trong lúc không đề phòng bị một đầu thắt lưng quất trúng vào mắt trái.

Dây thắt lưng này được làm bằng da thuộc, chất liệu cứng rắn, mắt trái Thôi Khí đau đớn choáng váng. Trên đầu thắt lưng có gắn một móc câu nhỏ, khi bay qua đã rạch một vết thương sâu trên má gã. Việc này đã khơi dậy sự dũng cảm của Thôi Khí, gã không lui mà tiến, lật tay nắm chắc dây thắt lưng, đoạn dùng lực giật mạnh, xông lên mái nhà.

Chưa đợi gã đứng vững, đã cảm giác được thắt lưng nhẹ hẫng, hiển nhiên đối phương đã buông tay. Nửa người dưới của Thôi Khí mất thăng bằng, vung vẫy cánh tay, khó khăn lắm mới không bị ngã. Đúng lúc này, gã nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc dẫm trên mái ngói, tiếp đó là tiếng rầm nhảy lên, nơi xa truyền tới một chuỗi tiếng lộc cộc nặng nề, cuối cùng là tiếng nước rào rào.

Âm thanh này hơi quỷ dị, không giống như rơi trên mặt đất. Thôi Khí vội vã, mắt trái của gã sưng lên đau đớn không nhìn rõ mọi thứ, song trong đầu lại rất tỉnh táo. Gã ý thức được, bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn vô cùng.

Bên cạnh nhà kho Bính Lục có một bức tường sát kênh Quảng Thông. Một năm trước con kênh này được nạo vét mở rộng để vận chuyển gỗ Tần Lĩnh, cho nên kênh sâu nước nhiều, mặt kênh rộng cho thuyền đi lại. Lúc này là tháng giêng, mặt kênh bị đóng băng vẫn chưa tan hết, song chỉ còn một lớp băng bỏng, bằng phẳng như đại lộ Chu Tước, trước đó Thôi Khí không cử binh lính canh giữ đường thủy, chỉ quan tâm đường bộ, bỏ sót nơi này.

Âm thanh mà gã nghe được, chính là Tào Phá Duyên đập vỡ mặt băng lặn xuống nước.

Kênh Quảng Thông chảy qua chợ Tây nối với kênh Vĩnh An, kênh Thanh Minh, xa hơn là kênh Long Thủ và kênh Cung, chảy qua hơn ba mươi phường, nói cách khác thì quá nửa nội thành, chỉ cần Tào Phá Duyên lặn xuống nước bơi qua cửa kênh chợ Tây là dễ dàng thoát khỏi vòng vây, sau đó lên bờ ở bất cứ đâu trong thành.

Thôi Khí hận không thể tự tát vào mặt, sai lầm như vậy thực quá ngu ngốc.

Dưới cơn nóng giận, gã cũng tung người nhảy lên chạy về hướng kênh nước, song lại quên mất bản thân đang mặc giáp Minh Quang rất nặng, hai chân vừa chạm vào mặt băng, đã vang lên tiếng răng rắc bắt đầu nứt vỡ, khiến vị lữ đoàn trưởng rơi xuống đáy nước.

Vừa vào trong nước, mắt phải của gã miễn cưỡng nhìn thấy những bọt nước đang nổi lên kéo dài về hướng cửa kênh.

Giữa kênh nước và nhà kho là tường cao ngăn cẳn. Binh lính quân lữ bôn chỉ có thể vòng qua, tốn không ít thời gian, sau đó nhao nhao cởi áo giáp nhảy vào nước, khoa tay múa chân kéo trưởng quan lên bờ. Lâu như vậy thì Tào Phá Duyên sớm đã biến mất ở cửa kênh khác rồi.

Thôi Khí được vớt lên đê, bò trên đất nôn ra ngụm lớn ngụm nhỏ nước lạnh, sắc mặt trắng xanh. Trong tay gã, đang nắm chặt cái móc câu của dây thắt lưng bằng da trâu.

Đây là thu hoạch duy nhất trong lần hành động này.

Bầu không khí trong điện Tĩnh An Tự ngưng trọng như thủy ngân, ai cũng đi nhẹ nói khẽ, không dám gây ra tiếng động, sợ chọc giận hai vị trưởng quan sắc mặt đang rất khó coi.

Không ai nghĩ tới lần truy bắt mười phần chắc chín thế mà để con vịt sắp đun sôi bay mất. Cuộc đột kích ban nãy rất hoàn mỹ, song không thể nghĩ đến là chẳng bắt sống được tên nào.

Thôi Khí quỳ một chân trước điện, cả người ướt sườn sượt chưa kịp thay đồ, nước nhỏ xuống mặt đất thấm thành vết nước chẳng có quy tắc nào cả. Sau khi Tào Phá Duyên trốn thoát, tức thì gã được lệnh triệu hồi về Tĩnh An Tự. Bề trên muốn làm rõ rốt cuộc khâu nào xảy vấn đề, mà kỳ ngữ trên vọng lâu không thể truyền đạt tin tức quá phức tạp, gã chỉ có thể đích thân chạy một chuyến.

Đối diện Tĩnh An Lệnh và Tĩnh An Tự Thừa, Thôi Khí không dám che giấu, qùy trên đất đem tất cả sự việc một năm một mười nói rõ, sau đó dập đầu xuống đất, đoạn chờ đợi phán quyết. Lão trượng phất ống tay áo, thở dài một tiếng: “Toan mời quân vào rọ, lại thành dẫn sói vào nhà-------”

Mỗi người đều hiểu tính nghiêm trọng của câu nói. Ban nãy Tào Phá Duyên để lộ ra vẻ hung tàn, giảo hoạt và khả năng ứng biến mau lẹ. Người này thâm hiểm khó lường, đêm trước Tết Nguyên Tiêu xông vào thành Trường An, ai cũng không thể tưởng tượng sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Càng nguy hiểm là, con sói này bị Tĩnh An Tự đưa vào, nếu như cấp trên truy cứu, không ai có thể chối bỏ trách nhiệm.

“Ti chức đã phái người tìm kiếm dọc các con kênh.” Thôi Khí cẩn thận từng li từng tí bổ sung một câu, hòng giảm bớt mấy phần hổ thẹn không làm tròn chức trách.

Người thiếu niên sắc mặt trắng xanh, vẩy cây phất trần: “Chút người đó thì làm được gì! Ngươi biết mấy kênh Quảng Thông, Vĩnh An, Thanh Minh, Long Thủ dài bao nhiêu không? Mau điều các võ hầu trên phố và trong phủ tới, đóng các phường lại, lục soát từng phường cho ta!”

“Trường Nguyên, phất trần không phải dùng để đánh người.” Lão trượng nâng bàn tay, ôn hòa nhưng kiên quyết ngăn cản y lại, “Ban nãy phong tỏa chợ Tây nửa canh giờ đã có rất nhiều người nghi ngờ. Nếu lại tìm kiếm toàn thành thì cả Trường An sẽ náo loạn không yên---------hôm nay là lễ hội hoa đăng Tết Nguyên Tiêu, lúc này khắp nơi đều chăng dây kết đèn. Cậu gây ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ khiến thánh nhân chú ý đấy.”

Người thiếu niên vẫn muốn tranh luận: “Hạ Giám đánh giá thấp chuyện này rồi, người có thể không biết! Đám người Tào Phá Duyên chỉ là đội cuối cùng vào thành, những tên khác sớm đã ẩn náu trong thành rồi. Nếu không nhanh chóng làm rõ ý đồ của mấy tên Đột Quyết này, chỉ sợ thành Trường An sẽ có họa lớn giáng xuống đầu!”

Bạn đang đọc Trường An Mười Hai Canh Giờ (Dịch) của Mã Bá Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dang.yd2c1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.